Kỳ quái, cô không hề nhận ra anh đang tức giận, đương nhiên cũng không
phải đang an ủi anh, nhưng anh lại cảm thấy anh đang được an ủi.
Tiểu Trinh không nhận ra sự trào phúng trong giọng nói của anh, cô tự lý giải anh tự tin với việc học của mình — đúng, anh rất tự tin, kì thi hai năm trước là anh ngu ngốc, vì tức giận với bố mà cố tình thi hỏng, cho đến khi đến thị trấn nhỏ hẻo lánh này, sau khi kết bạn với cô, anh mới nhận ra mình chỉ vì giận dỗi mà tự mình thi rớt, là chuyện rất ngu ngốc.
Anh có gia đình tốt, cho dù anh thi tốt, người nhà vẫn sẽ vì anh mà chuẩn bị tiền, nhưng Tiểu Trinh…. Từ sau khi quen biết cô đến giờ, cô gái này chỉ có thể học xong trung học, hoàn cảnh gia đình không cho phép cô học lên cao hơn.
Cô bé nữ sinh kém anh năm tuổi này, luôn tin tưởng anh, khiến anh cũng tự xem xét lại bản thân, nhân sinh của anh không nên hoang đường như vậy, nên thật sự suy nghĩ đến tiền đồ của bản thân thì tốt hơn.
"Đó là do đầu óc thôi."
Trước khi cô bắt đầu một kỳ thi, anh thường giúp cô ôn bài, vì một bài hàm số mà giảng đến hai giờ cô vẫn không hiểu, annh tức giận đến mức muốn bóp chết cô, cũng bởi vì anh dạy thêm mà rất nghiêm khắc, khiến Tiểu Trinh học bài đến phát khóc.
"Tuy rằng học hành không được, nhưng mỹ thuật tạo hình lại có thiên phú, đồ ăn nấu cũng không tệ lắm, coi như là sở trường của em rồi." Quan Trí Đàn híp mắt nhìn cô, nhịn không được hồi tưởng lại những món ăn cô làm, không có thịt, nhưng thuốc sắc trong veo, anh có ăn một hơi hai bát to.
Nghĩn ghĩ, anh đói bụng.
"Anh đói bụng rồi, lên xe nhanh lên, lấy thuốc xong về nhà em nấu cơm cho anh ăn." Anh giống như đại gia vậy, nói như một lẽ đương nhiên.
"Em không phải người giúp việc…" người này thấy cô tại sao lúc nào cũng kêu đói vậy? Mỗi lần đều bắt cô nấu thứ này thứ nọ.
"Em nói cái gì? Nói to lên." Anh ngồi lên xe máy, bàn tay khum quanh tai, làm bộ muốn nghe cẩn thận.
"Không, không, em nói lấy thuốc xong muốn đi mua đậu xanh và đường phèn."
"Canh đậu xanh sao? Tốt lắm, anh thích, đi mua cả đá nữa, nấu xong anh muốn ăn ngay!"
Xem này, siêu thổ phỉ!
Tiểu Trinh trong lòng không ngừng mắng, giống như nếu làm vậy có thể ngăn cản những mơ mộng của cô đối với annh.
Nhưng cô nhận ra, anh lại nhớ rõ cô hôm nay không đi làm thêm, muốn giúp ông nội đi lấy thuốc…. Đối với công việc của cô anh tại sao lại hiểu rõ như vậy? Như vậy sẽ làm cô nảy sinh ý niệm không tốt mất.
Theo thói quen nhận lấy mũ bảo hiểm anh đưa cho, cũng rất quen thuộc đưa túi sách cho anh, lại quen thuộc đưa tay ôm lấy thắt lưng anh, bởi vì nếu không làm như vậy, anh nhất định sẽ mắng cô "Muốn chết hả"….
Ôm chặt một chút, lộ ra chút biểu cảm cũng không sao cả, anh không nhìn thấy nên không biết, cô thích anh, thích đến mức đau khổ vì tự ti.
Cùng cô đi lấy thuốc, mua nguyên liệu nấu bữa tối, tuyệt đối không quên mua đậu xanh, Quan Trí Đàn đưa cô về nhà.
"A Đàn, con tới rồi." Ông nội bảy mươi tuổi của Tiểu Trinh, đã bắt đầu yếu đi, các đốt ngón tay cũng suy yếu, chỉ có thể dựa vào gậy mà bước đi chậm rãi,d dương nhiên cũng không thể có cách nào làm ra tiền cho gia đình, vì thế áp lực kinh tế dồn hết lên người Tiểu Trinh.
Nhưng cô chưa bao giờ kêu khổ, không để ý mình chỉ có hai chiếc áo phông, hai bộ đồng phục thay đổi, lại luôn lạc quan đối diện với cuộc sống.
Bố mẹ cô đâu? Anh từng hỏi vấn đề này, nhưng không hỏi Tiểu Trinh, mà hỏi ông nội.
"Con đã chết, con dâu bỏ đi, chỉ để lại một đứa bé mười tổi cho ông." Ông thở dài, trả lời anh.
Từ đó về sau, Quan Trí Đàn không bao giờ hỏi về chuyện bố mẹ cô nữa.
"Ông nội, ‘cái đó’ đã đến chưa?" Một bước đi vào container, anh lập tức hỏi.
"Đến rồi, ở trên ngăn tủ ấy, thấy không?"
Trên ngăn tủ gốc, có một gói bưu phẩm.
"Tốt quá!" Quan Trí Đàn lập tức ôm gói bưu phẩm ra ngoài, trước khi đi không quên nói với Tiểu Trinh, "Tiểu Trinh, nấu cơm xong gọi anh!"
"Anh định đi đâu?" Cô thấy anh là lạ, ông nội cũng lạ, ông nội cười rất tươi, không biết có chuyện gì vui? "Đừng lôi thôi, đi nấu cơm đi." Quan đại thiếu gia thần bí tiêu sái đi ra ngoài.
Chắc là chạy đến nhà xưởng rồi! Tiểu Trinh nhíu mày. Gần đây anh rất lạ, thần thần bí bí, không biết đang làm cái gì?
Ngay sau khi ăn cơm xong, anh lại vội vàng chạy đi, còn nói với cô…
"Anh không gọi, em không được đến đấy."
"Vậy canh đậu xan thì sao?"
"À…." Quan Trí Đàn trầm ngâm, bởi vì anh muốn uống, "Em đặt trước cửa sắt là được rồi."
* * *
Tiểu Trinh không nhận ra sự trào phúng trong giọng nói của anh, cô tự lý giải anh tự tin với việc học của mình — đúng, anh rất tự tin, kì thi hai năm trước là anh ngu ngốc, vì tức giận với bố mà cố tình thi hỏng, cho đến khi đến thị trấn nhỏ hẻo lánh này, sau khi kết bạn với cô, anh mới nhận ra mình chỉ vì giận dỗi mà tự mình thi rớt, là chuyện rất ngu ngốc.
Anh có gia đình tốt, cho dù anh thi tốt, người nhà vẫn sẽ vì anh mà chuẩn bị tiền, nhưng Tiểu Trinh…. Từ sau khi quen biết cô đến giờ, cô gái này chỉ có thể học xong trung học, hoàn cảnh gia đình không cho phép cô học lên cao hơn.
Cô bé nữ sinh kém anh năm tuổi này, luôn tin tưởng anh, khiến anh cũng tự xem xét lại bản thân, nhân sinh của anh không nên hoang đường như vậy, nên thật sự suy nghĩ đến tiền đồ của bản thân thì tốt hơn.
"Đó là do đầu óc thôi."
Trước khi cô bắt đầu một kỳ thi, anh thường giúp cô ôn bài, vì một bài hàm số mà giảng đến hai giờ cô vẫn không hiểu, annh tức giận đến mức muốn bóp chết cô, cũng bởi vì anh dạy thêm mà rất nghiêm khắc, khiến Tiểu Trinh học bài đến phát khóc.
"Tuy rằng học hành không được, nhưng mỹ thuật tạo hình lại có thiên phú, đồ ăn nấu cũng không tệ lắm, coi như là sở trường của em rồi." Quan Trí Đàn híp mắt nhìn cô, nhịn không được hồi tưởng lại những món ăn cô làm, không có thịt, nhưng thuốc sắc trong veo, anh có ăn một hơi hai bát to.
Nghĩn ghĩ, anh đói bụng.
"Anh đói bụng rồi, lên xe nhanh lên, lấy thuốc xong về nhà em nấu cơm cho anh ăn." Anh giống như đại gia vậy, nói như một lẽ đương nhiên.
"Em không phải người giúp việc…" người này thấy cô tại sao lúc nào cũng kêu đói vậy? Mỗi lần đều bắt cô nấu thứ này thứ nọ.
"Em nói cái gì? Nói to lên." Anh ngồi lên xe máy, bàn tay khum quanh tai, làm bộ muốn nghe cẩn thận.
"Không, không, em nói lấy thuốc xong muốn đi mua đậu xanh và đường phèn."
"Canh đậu xanh sao? Tốt lắm, anh thích, đi mua cả đá nữa, nấu xong anh muốn ăn ngay!"
Xem này, siêu thổ phỉ!
Tiểu Trinh trong lòng không ngừng mắng, giống như nếu làm vậy có thể ngăn cản những mơ mộng của cô đối với annh.
Nhưng cô nhận ra, anh lại nhớ rõ cô hôm nay không đi làm thêm, muốn giúp ông nội đi lấy thuốc…. Đối với công việc của cô anh tại sao lại hiểu rõ như vậy? Như vậy sẽ làm cô nảy sinh ý niệm không tốt mất.
Theo thói quen nhận lấy mũ bảo hiểm anh đưa cho, cũng rất quen thuộc đưa túi sách cho anh, lại quen thuộc đưa tay ôm lấy thắt lưng anh, bởi vì nếu không làm như vậy, anh nhất định sẽ mắng cô "Muốn chết hả"….
Ôm chặt một chút, lộ ra chút biểu cảm cũng không sao cả, anh không nhìn thấy nên không biết, cô thích anh, thích đến mức đau khổ vì tự ti.
Cùng cô đi lấy thuốc, mua nguyên liệu nấu bữa tối, tuyệt đối không quên mua đậu xanh, Quan Trí Đàn đưa cô về nhà.
"A Đàn, con tới rồi." Ông nội bảy mươi tuổi của Tiểu Trinh, đã bắt đầu yếu đi, các đốt ngón tay cũng suy yếu, chỉ có thể dựa vào gậy mà bước đi chậm rãi,d dương nhiên cũng không thể có cách nào làm ra tiền cho gia đình, vì thế áp lực kinh tế dồn hết lên người Tiểu Trinh.
Nhưng cô chưa bao giờ kêu khổ, không để ý mình chỉ có hai chiếc áo phông, hai bộ đồng phục thay đổi, lại luôn lạc quan đối diện với cuộc sống.
Bố mẹ cô đâu? Anh từng hỏi vấn đề này, nhưng không hỏi Tiểu Trinh, mà hỏi ông nội.
"Con đã chết, con dâu bỏ đi, chỉ để lại một đứa bé mười tổi cho ông." Ông thở dài, trả lời anh.
Từ đó về sau, Quan Trí Đàn không bao giờ hỏi về chuyện bố mẹ cô nữa.
"Ông nội, ‘cái đó’ đã đến chưa?" Một bước đi vào container, anh lập tức hỏi.
"Đến rồi, ở trên ngăn tủ ấy, thấy không?"
Trên ngăn tủ gốc, có một gói bưu phẩm.
"Tốt quá!" Quan Trí Đàn lập tức ôm gói bưu phẩm ra ngoài, trước khi đi không quên nói với Tiểu Trinh, "Tiểu Trinh, nấu cơm xong gọi anh!"
"Anh định đi đâu?" Cô thấy anh là lạ, ông nội cũng lạ, ông nội cười rất tươi, không biết có chuyện gì vui? "Đừng lôi thôi, đi nấu cơm đi." Quan đại thiếu gia thần bí tiêu sái đi ra ngoài.
Chắc là chạy đến nhà xưởng rồi! Tiểu Trinh nhíu mày. Gần đây anh rất lạ, thần thần bí bí, không biết đang làm cái gì?
Ngay sau khi ăn cơm xong, anh lại vội vàng chạy đi, còn nói với cô…
"Anh không gọi, em không được đến đấy."
"Vậy canh đậu xan thì sao?"
"À…." Quan Trí Đàn trầm ngâm, bởi vì anh muốn uống, "Em đặt trước cửa sắt là được rồi."
* * *
Danh sách chương