16.

Gần đây Trần Trác có buổi tập huấn, mỗi cuối tuần đều phải đi học từ sáng sớm cho đến tối, cho nên cũng không thể thuyết minh phim, Ký Tiểu Bắc chỉ có thể đến rạp chiếu phim một mình.

Ngay từ đầu Trần Trác có thể cảm giác được Ký Tiểu Bắc không quá cam tâm tình nguyện đi, lúc sau chậm rãi liền biến thành tích cực rồi, vào một ngày trong lúc vô tình hắn hỏi một câu, Ký Tiểu Bắc nói bởi vì mới tới một vị tỷ tỷ, cậu siêu thích người tỷ tỷ này thuyết minh phim.

Người nói vô tâm, người nghe có ý, Trần Trác không tự giác liền nhớ thương, dù sao bản lĩnh thông sát già trẻ trai gái của Ký Tiểu Bắc hắn đã được kiến thức mấy lần… người tỷ tỷ này là tình nguyện viên mới tới tháng trước, vừa tốt nghiệp đại học, người rất ôn nhu, giọng cũng dễ nghe.

Ngày đó Trần Trác do dự có nên cúp học về sớm hay không, liền gọi điện cho Ký Tiểu Bắc: Anh học xong qua đón em được không? Ký Tiểu Bắc: Không cần đâu, tỷ tỷ nói tiện đường đưa em về nhà!

Trần Trác thầm nghĩ ngày hôm nay không trốn không được: Chờ anh qua đón em, không cho phép chạy loạn cùng người khác biết chưa.

Ký Tiểu Bắc: Này cũng không phải người khác a…

Lúc Trần Trác đến rạp chiếu phim, nhìn thấy Ký Tiểu Bắc cùng người tỷ tỷ cậu “siêu thích” kia đứng trước cửa vừa cười vừa nói.

Ký Tiểu Bắc lạch bạch chạy tới, câu đầu tiên nói với hắn là: Trần Trác, tỷ tỷ vậy mà chưa có bạn trai a!

Trần Trác giận không có chỗ phát tiết: Hỏi rõ như vậy làm gì, em muốn đi làm bạn trai cho người ta sao?

Ký Tiểu Bắc lắc đầu, trả lời rất nghiêm túc: Em không muốn.

Trần Trác cảm thấy một đấm của mình đánh vào trên bông.

Trần Trác cả đêm rầu rĩ không vui, trước khi ngủ rà soát bạn bè của cô gái kia một lượt. Hôm nay là sinh nhật của quản lý, mọi người mua bánh kem lớn đến chúc mừng. Cô gái kia chụp rất nhiều ảnh, tấm thứ tư là ảnh chân dung của một mình Ký Tiểu Bắc, khóe miệng còn dính bơ, hẳn là người chụp gọi cậu một tiếng, cậu ngẩng đầu ngốc ngốc nhìn về phía ống kính.

Trần Trác một bên tức giận một bên không biết xấu hổ mà tải về, đầu óc nóng lên liền hùng hổ viết cho người ta một bình luận: P4 là của nhà tôi.

Không nghĩ tới đối phương lập tức phản hồi: Biết là của nhà anh đó, xem cũng không cho xem sao!

Một lúc sau cô gái gửi tới cho anh một tin nhắn: Hôm nay lúc anh tới đón cậu ấy, cậu ấy vô cùng hưng phấn mà nói với tôi bạn trai cậu ấy tới, tôi hỏi vậy cậu biết khi nào bạn trai cậu tới không? Cậu ấy nói không biết. Tôi nói còn không phải lúc sinh ra sao ha ha ha. Hai người hẹn nhau rải thức ăn cho chó đi!

Trần Trác trong lòng mềm nhũn, quay đầu thấy Ký Tiểu Bắc đã ngủ rồi.

Ký Tiểu Bắc mơ mơ màng màng bị hắn hôn tỉnh, nâng tay đè mặt hắn: Làm gì vậy!

Trần Trác nắm tay cậu lại, đặt vào lòng bàn tay một nụ hôn: Muốn hôn em.

Ký Tiểu Bắc kéo chăn chui đầu vào trốn: …Thần kinh.

17.

Sáng chủ nhật Trần Trác ra ngoài mua bữa sáng, trở về mở cửa ra, phát hiện Ký Tiểu Bắc mặc đồ ngủ ngồi xổm trước cửa cuộn thành một cục.

Trần Trác giật mình, ngồi xổm xuống trước mặt cậu: Xảy ra chuyện gì vậy?

Không nghĩ tới Ký Tiểu Bắc nắm lấy cánh tay hắn liền cắn, Trần Trác kêu thảm một tiếng: Đau đau đau, đói choáng váng liền cắn người sao?

Ký Tiểu Bắc buông hắn ra, thở phào một hơi: Không phải mộng.

Trần Trác kéo cậu đứng dậy: Gặp ác mộng?

Ký Tiểu Bắc vòng hai tay qua cổ hắn, đáng thương vô cùng mà tựa vào ngực hắn: Em mơ thấy không thấy anh, tỉnh lại cũng không tìm thấy anh.

Trần Trác sờ sờ mái tóc bù xù của cậu: Anh ra ngoài mua bữa sáng nha.

Ký Tiểu Bắc khịt mũi một cái: Anh không nghe máy.

Trần Trác: Anh ở ngay dưới lầu, cho nên không mang điện thoại.

Ký Tiểu Bắc: Em không mở cửa được.

Trần Trác: Lỗi của anh, lúc đi ra thuận tay khóa cửa.

Ký Tiểu Bắc: Làm em sợ muốn chết…

Kỳ thật không chỉ là làm ác mộng, có đôi khi vừa tỉnh dậy, cậu sẽ cảm thấy mình vẫn còn trong mơ, bởi vì mở mắt ra, trước mắt ngoại trừ màu đen vẫn là màu đen.

Ký Tiểu Bắc rất sợ hãi khoảng thời gian đó, chính là cậu sợ Trần Trác lo lắng, cho nên vẫn luôn không cho Trần Trác biết, mỗi lần sợ hãi liền chui vào ngực hắn. Hôm nay vừa vặn gặp phải giấc mộng không tìm thấy Trần Trác, tỉnh dậy cũng không tìm thấy người, cậu nhất thời không phân rõ đâu là mộng đâu là thật, trực tiếp khiến mình sợ phát khóc.

Trần Trác không biết đã xảy ra cái gì, vỗ vỗ lưng cậu an ủi giống như dỗ em bé: Được rồi, đừng khóc. Ngày hôm qua không phải nói muốn ăn bánh trứng gà sao, anh cố ý đi mua a, đánh ba quả trứng, thả ba cây xúc xích, một cái bánh suýt nữa kẹp không hết. Nhanh ăn đi, đừng để nguội.

Ký Tiểu Bắc lau nước mắt, thút tha thút thít nói: Không khóc! Đây là em ở trong mộng khóc, không tính!

18.

Trần Trác tan tầm về nhà, Ký Tiểu Bắc ôm một cái hộp giấy đứng trước cửa đợi, vui vẻ đưa cho hắn, quà cho anh!

Đây là giày thể thao Trần Trác để ý thật lâu, Ký Tiểu Bắc vụng trộm nghiên cứu rất lâu, hôm nay thật vất vả mới từ cửa hàng mua về.

Trần Trác không nhận, hỏi cậu: Em đi xếp hàng? Xếp hàng bao lâu?

Ký Tiểu Bắc có chút khẩn trương: Chỉ xếp một chốc nha.

Trần Trác không có ý định buông tha cậu: Một chốc là bao lâu?

Ký Tiểu Bắc cảm thấy bầu không khí không thích hợp lắm: Ừm… chỉ một tiếng đi?

Trần Trác có chút không nén được giận: Còn nói dối anh, dì nhỏ đã nói hết với anh rồi, dì nói em chờ một ngày!

Ký Tiểu Bắc nhỏ giọng lầu bầu: Rõ ràng dì nhỏ đã hứa giữ bí mật với em, hừ.

Trần Trác giận không chỗ phát tiết: Đây là trọng điểm sao?

Ký Tiểu Bắc cẩn thận đổi chủ đề: Anh có muốn xem thử giày trước không?

Trần Trác trong lòng sốt ruột, giọng điệu cũng không tự chủ được cao thêm: Ho hơn một tuần em còn chạy ra ngoài hứng gió lạnh một ngày? Em có biết cảm mạo không giữ tốt sẽ biến thành viêm phổi sao?

Ký Tiểu Bắc có chút bị hù đến, trước giờ Trần Trác còn không phát giận với cậu a.

Cậu ôm hộp giày vừa ủy khuất lại vừa giận: Anh phiền quá a, em không cần anh lo!

Lời này nói đến tàn nhẫn, kết quả buổi tối liền oanh oanh liệt liệt sốt tới ba mươi chín độ. Trần Trác cả đêm không ngủ, cho cậu uống thuốc, cho cậu đổi khăn ướt hạ nhiệt. Sáng hôm sau xin nghỉ nửa ngày, chờ Ký Tiểu Bắc không nóng nữa mới đi làm,

Ký Tiểu Bắc biết chuyện này mình đuối lý, cậu ngoài sáng trong tối hướng Trần Trác chịu thua, kết quả Trần Trác chính là không để ý tới cậu, chính là không nói chuyện với cậu, một câu duy nhất nói ra vẫn là: Không phải em chê anh phiền sao.

Ký Tiểu Bắc khó chịu muốn chết, cuộc sống của cậu không thể không có âm thanh, ra khỏi âm thanh ngay cả chút cảm giác an toàn cũng không có. Trần Trác không nói chuyện với cậu, cậu cũng không biết Trần Trác có còn tức giận hay không… Trần Trác có thể không thích cậu nữa hay không?

Trần Trác tan tầm về nhà đã là chín giờ, vừa vào cửa liền ngửi được mùi thơm của cháo hải sản, Ký Tiểu Bắc đang nước mắt lưng tròng chờ hắn. Trần Trác vẫn là không nói, buông đồ ngồi xuống bên bàn cơm.

Ký Tiểu Bắc nghe được tiếng bát đũa va chạm, cuối cùng nhịn không nổi: Anh ăn cháo của em còn không đưa tiền!

Trần Trác: Bao nhiêu tiền?

Ký Tiểu Bắc: Một chén hôn tám cái!

Trần Trác: …Em như thế nào lại tăng giá, mới có mấy ngày liền đổi một lần?

Ký Tiểu Bắc: Hiện tại lạm phát anh không biết sao!

Trần Trác đặt đũa xuống: Anh đây không ăn.

Ký Tiểu Bắc: Không được, ăn một miếng cũng phải trả tiền!

Nói xong đi qua ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn hôn hắn.

Trần Trác thở dài một hơi, nhéo nhéo eo cậu: Không phải em chê anh phiền?

Ký Tiểu Bắc nghe xong liền biết hắn không tức giận, đặt cằm ở bên cổ hắn cọ cọ, mềm giọng: Anh mau tới làm phiền em, nhanh lên nhanh lên, em rất nhớ anh phiền em.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện