41.

Nói đến dì Từ bên kia, này cũng có một chuyện xưa. Chồng cùng con gái của dì Từ đều công tác ở nơi khác, dì ở một mình, trong nhà có lúc phải thay bóng đèn, dọn đồ gì đó cũng không tiện. Có đôi khi Trần Trác sẽ chủ động qua giúp, thường xuyên qua lại như thế dì Từ liền để ý đến tiểu tử này.

Có một lần Ký Tiểu Bắc gặp dì Từ ngoài hành lang, bị chặn lại.

Dì Từ: Tiểu Ký a, dì có chuyện muốn hỏi con một chút, về vấn đề cá nhân của anh con…

Dì Từ vẫn luôn cho rằng hai người bọn họ là anh em bà con, hai người cũng không cố ý giải thích, một là cảm thấy không cần thiết, hai cũng là sợ phiền toái.

Ký Tiểu Bắc sửng sốt một chút: Dạ? Dì Từ: Chính là vấn đề cá nhân của anh con a! hẳn là nó chưa quen ai đi? Dì cũng chưa thấy nó dẫn bạn gái tới lần nào.

Ký Tiểu Bắc: Anh ấy… không có bạn gái.

Dì Từ: Vậy thì tốt quá! Con gái dì với nó cũng không chênh lệch tuổi tác là bao, cuối năm nó về bên này công tác! Dì thấy mấy thứ như diện mạo, tính cách, bằng cấp của hai đứa nó đều rất xứng đôi a, nhìn xem anh con chừng nào rảnh, gặp mặt một chút.

Ký Tiểu Bắc vội la lên: Không được!

Dì Từ: Sao lại không được? Không phải vừa rồi con nói anh con chưa có bạn gái sao!

Ký Tiểu Bắc: Anh ấy… anh ấy không có bạn gái, nhưng mà, nhưng mà anh ấy có vợ a! Ở dưới quê!

Dì Từ: Dưới quê? Trách không được chưa gặp lần nào.

Ký Tiểu Bắc ra sức gật đầu: Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa chị dâu con đặc biệt hung, anh của con là thê quản nghiêm! Còn, còn có con bọn họ đều sẽ mua nước tương*!

(*打酱油 đảl tương du: con lớn rồi, có thể giúp việc nội trợ.)

Nói xong lại giấu đầu lòi đuôi bồi thêm một câu: Thiên chân vạn xác! Không gạt dì!

Sau khi tan tầm, Trần Trác ở dưới lầu gặp dì Từ.

Dì Từ: Tiểu Trần a, lúc trước dì vẫn không nhìn ra con đã kết hôn rồi, con cũng có ở dưới quê nha? Bao nhiêu tuổi rồi? Công tử hay là thiên kim? Đã đến trường chưa?

Trần Trác:???

Trần Trác về đến nhà: Nghe nói có người hôm nay gán cho anh có vợ có con ở dưới quê?

Ký Tiểu Bắc: Em còn chưa tính sổ với anh đâu! Đổi bóng đèn cho người ta thiếu chút nữa thành con rể cho người ta! Hừ!

42.

Nhân sinh nam nữ già trẻ thông ăn của Ký Tiểu Bắc lần đầu tiên gặp thất bại đau đớn*, vẫn là ở trước mặt cháu gái Trần Trác.

(*滑铁卢 hoạt thiết lô.)

Lúc trước đã có nói, tiểu nhà đầu kia cũng gọi là Bối Bối, sinh đến trắng trẻo mập mạp, cánh tay tròn tròn như củ sen, ôm vào ngực mềm núc ních.

Ký Tiểu Bắc rất thích nó, chính là tiểu nha đầu kiên quyết không chịu gọi người.

Ký Tiểu Bắc: Tại sao nó lại không gọi em a?

Trần Trác: Có khi nào là hai Bối Bối chỏi nhau không?

Ký Tiểu Bắc:....Ồ.

Tuy rằng như vậy, Ký Tiểu Bắc vẫn không buông tha, bỏ ra rất nhiều cố gắng, đều muốn nhận được ưu ái của cô bạn nhỏ.

Cậu đã điều tra được tiểu nha đầu thích xem một bộ phim hoạt hình gọi là 《 Tiểu đội tàu ngầm 》, vì vậy quấn lấy Trần Trác cùng hắn xem hơn một trăm tập, nhận biết mỗi nhân vật bên trong. Sau đó mới mua một bộ đồ chơi đầy đủ, ở nhà nghiên cứu một tuần lễ, vừa sờ đến là có thể biết cái nào là cái nào. Chủ nhật đi tìm tiểu nha đầu chơi, không có kết quả.

(*海底小纵队 Octonauts.)

Cậu cam tâm tình nguyện làm người mẫu cho tiểu nha đầu, để cho nó cột tóc đeo tai thỏ cho mình, trên lưng là cánh bướm, tay cầm đũa phép màu hồng. Phối hợp diễn cả một ngày, không có kết quả.

Cậu chủ động thay thế Trần Trác lại để cho tiểu nha đầu cưỡi ngựa, nói đông không hướng tây, vất vả khổ cực lao động một đêm, vẫn là không có kết quả.

Ký Tiểu Bắc không còn chiêu nào, cậu tỏ vẻ bất đắc dĩ nói với Trần Trác: Anh hỏi dùm em một chút, sao Bối Bối lại không gọi em! Nó rõ ràng thật thích em nha!

Trần Trác: Công chúa nhỏ, sao không chịu gọi người? Chú Tiểu Bắc phải thương tâm rồi!

Bối Bối: Gạt người! anh ấy căn bản không phải chú! Anh ấy là ca ca!

Trần Trác: …

Ký Tiểu Bắc:???

43.

Chủ nhật hai người đến thành phố bên cạnh chơi, buổi tối ra ngoài ngâm suối nước nóng.

Ký Tiểu Bắc ở nơi xa lạ vẫn còn có chút sợ, nắm chặt tay Trần Trác đi sau lưng hắn.

Trần Trác đi xuống thử độ ấm: Cũng may, không nóng lắm, em làm quen trước đi.

Ký Tiểu Bắc ngồi bên cạnh hồ, cẩn thận cho chân vào nước.

Trần Trác mắt thấy bắp chân trắng bóc của cậu bị ngâm đến càng ngày càng hồng: Chân này chín bảy phần rồi, có thể ăn…

Ký Tiểu Bắc quơ chân đá hắn một cái: Không được nhìn em!

Trần Trác ồ một tiếng, làm bộ tránh đi: Được được được, vậy không nhìn.

Ký Tiểu Bắc ngồi bên cạnh một chốc, người trên có chút lạnh rồi. Hai tay cậu chống thành hồ, cho người xuống, lại nhanh chóng rụt về. Cậu không biết nước sâu bao nhiêu, muốn xuống lại không dám.

Ký Tiểu Bắc: Trần Trác..

Không có tiếng trả lời.

Ký Tiểu Bắc lại hỏi một lần: Trần Trác anh đâu rồi?

Vẫn là không có ai trả lời.

Ký Tiểu Bắc có chút sợ, một giây sau có người ôm chặt eo cậu lôi cậu vào trong nước. Ký Tiểu Bắc trong lúc hoảng loạn ôm cổ người kia, sợ tới mức trái tim nhảy thình thích.

Trần Trác một tay ôm eo cậu, lại cố tình ôm không chặt không vững. Vì vậy Ký Tiểu Bắc chỉ có thể ôm chặt cổ hắn không cho mình té xuống, nhưng cả người vẫn là chậm rãi trượt xuống.

Trần Trác cố ý nói: Người em như thế nào trơn giống cá chạch vậy a.

Ký Tiểu Bắc cắn một cái ở cổ hắn: Anh mới giống cá chạch!

Cậu ngẫm lại Trần Trác không có khả năng khiến cậu thật sự té xuống, dứt khoát từ bỏ giãy giụa, trực tiếp trượt xuống dưới, chỉ chừa lại đầu trên mặt nước. Một lúc sau ngay cả mặt cũng bị hơi nước nóng khiến cho hồng hồng.

Trần Trác: Chín rồi, lúc này thật sự có thể ăn.

44.

Ký Tiểu Bắc mọc hai nốt lở trong miệng, chính là cậu ‘kẻ tài cao gan cũng lớn’, Trần Trác tăng ca cậu chuồn đi tìm em gái ăn lẩu, này cần thiết là cái loại lẩu cay, đặc biệt cay, nước đỏ biến thành màu đen.

Vì vậy lúc Trần Trác về nhà, cậu ngay cả nuốt nước miếng cũng cảm thấy đau, nói cũng không muốn nói, chỉ có thể gật đầu cùng lắc đầu.

Lúc đầu cậu vẫn không thừa nhận, Trần Trác chỉ vào áo khoác vắt sau cửa của cậu: Tự em ngửi xem, mười dặm cũng có thể ngửi được mùi trên đó!

Ký Tiểu Bắc nhảy nhót tới, mở to miệng: Thật hay giả? Để em ngửi thử... thật là thơm!

Trần Trác nắm cằm cậu lại để cho cậu há miệng: Có phải em muốn tức chết anh hay không??? Để anh xem một chút.

Ký Tiểu Bắc hít vào một ngụm khí lạnh: A a a nhẹ chút! Đau!

Trần Trác trừng cậu một cái: Lúc ăn lẩu sao không biết đau?

Ký Tiểu Bắc: Kỳ thật lúc đầu em nghĩ kỹ rồi, mỗi cái chỉ có thể ăn một miếng!

Trần Trác: Rồi sau đó?

Ký Tiểu Bắc: Lúc sau, em cảm thấy không thể lãng phí lương thực! Đều là dùng tiên mua! Ngay cả xà lách lót dưới cá viên em cũng ăn hết! Một chút cũng không lãng phí!

Trần Trác: Ồ, vậy là còn phải khen ngợi em?

Ký Tiểu Bắc: Hơn nữa lúc ăn lẩu em ăn rất nhiều rau, anh nói phải bổ sung vitamin c, em siêu nghe lời!

Trần Trác:… Em đây là ngụy biện vớ vẩn gì nha,

(* Oai lý tà. thuyết 歪理邪说. Tà thuyết 邪说: ngôn luận vớ vẩn tai hại fallacy.; Oai lý 歪理: đạo lý bị bé cong, không đúng, hoặc do không muốn thừa nhận)

Hắn nhớ tới đoạn thời gian có một hot search: Con gái đến kỳ kinh nguyệt muốn ăn kem, vì vậy nhanh trí mua một cái vị táo đỏ.

(*红枣味 táo tàu đỏ: Hình như là do ăn, táo trị thiếu máu nên có câu này hay sao í.)

Trước khi ngủ, Trần Trác bôi kem dưa hấu* cho cậu, Ký Tiểu Bắc vẫn luôn ôm eo trốn tới trốn đi, lúc sau bị Trần Trác dùng vũ lực trấn áp.

(*西瓜霜 một loại thuốc nhiệt miệng.)

Bôi thuốc xong, Ký Tiểu Bắc cau mày: Đắng quá…

Trần Trác búng trán cậu một cái: Tự em nói xem có phải em xứng đáng hay không! Có còn thơm hay không?

Ký Tiểu Bắc: Nhưng thật sự đắng a, anh có thể hôn em một cái cho ngọt không?

Trần Trác: Không thể, vị bạn nhỏ hôm nay không nghe lời liền chịu đắng ngủ đi.

Ký Tiểu Bắc: Ồ.

45.

Trần Trác phải đi công tác ba ngày tham gia tập huấn, sáng sớm vừa tỉnh dậy, hắn phát hiện Ký Tiểu Bắc đã rời giường, ôm một đống phần áo của hắn ngồi trước lò sưởi điện.

Trần Trác đi qua ngồi xổm xuống trước mặt cậu: Dậy sớm làm gì vậy?

Ký Tiểu Bắc móc ra một cái áo trong đống đồ: Áo mùa thu hơ ấm rồi, cho anh!

Trần Trác nhận lấy.

Ký Tiểu Bắc lại móc ra một cái: Quần mùa thu cũng hơ ấm rồi, cho anh!

Trần Trác lại nhận.

Ký Tiểu Bắc móc ra từng cái đưa cho hắn: Áo len ấm áp, cho anh! Áo khoác ấm áp, cho anh! Khăn cổ cũng ấm áp, anh phải quàng! Không được giấu trong túi!

Trần Trác: Đã biết, nhất định quàng.

Ký Tiểu Bắc chớp chớp mắt: Còn có em cũng hơ ấm rồi, anh có thể mặc em đi luôn hay không a…

Lúc Trần Trác ăn sáng, Ký Tiểu Bắc ngồi đối diện chống cằm lẩm bẩm: Em cũng chín rồi, anh có thể ăn hết mang đi được không?

Trần Trác dọn bàn, thấy Ký Tiểu Bắc ngồi trong vali của hắn: Cái gì cũng xếp xong rồi, mau đóng gói hành lý của anh mang đi a!

Trần Trác khom lưng, một tay vòng qua đầu gối cậu, một tay vòng qua eo cậu, bế cậu ra khỏi vali hôn một cái: Ngoan, ba ngày nữa anh sẽ về, nhanh thôi!

Ký Tiểu Bắc ôm cổ hắn vẻ mặt uể oải: Nhưng mà ba ngày thật dài a, hiện tại em đã bắt đầu nhớ anh rồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện