95.
Cuối tháng sáu, mẹ Trần nói đã nửa năm không được gặp Ký Tiểu Bắc rồi, mời cậu đến trong nhà làm khách. Lòng Trần Trác là một trăm không tình nguyện, chính là bản thân Ký Tiểu Bắc cũng muốn đi.
Trần Trác thở dài: “Sao không đợi nghỉ hè? Anh cũng muốn về nhà!”
Ký Tiểu Bắc vỗ vỗ vai hắn: “Bởi vì anh trưởng thành, là đứa nhóc to đầu rồi!”
Trần Trác: “…”
Mẹ Trần vốn dĩ chuẩn bị tự mình lại đây đón người, Trần Trác sợ bà quá bôn ba, chuẩn bị thứ bảy đưa Ký Tiểu Bắc qua, mình ở một đêm, chủ nhật lại về gấp. Kết quả bị Ký Tiểu Bắc vô tình từ chối, Ký Tiểu Bắc nói không muốn Trần Trác đưa, muốn tự mình ngồi máy bay về.
Ký Tiểu Bắc là vui vẻ xếp hành lý đi, Trần Trác đều sắp buồn chết rồi. Ngày khởi hành hai người đã tới sân bay từ rất sớm rồi, lúc nhân viên sân bay kiểm tra có hỏi một câu: “Là cậu bạn nhỏ Ký Tiểu Bắc sao?”
Ký Tiểu Bắc: “Hả?”
Trần Trác: “Vâng.”
Ký Tiểu Bắc: “Anh vâng cái gì.… ừm, tôi không phải cậu bạn nhỏ, tôi đã trưởng thành từ rất lâu rồi!”
Nhân viên sân bay ngẩng đầu: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, trên chuyến bay lần này còn có một bàn nhỏ không có người lớn đi kèm, vừa rồi là tôi nhìn lầm a.”
Tâm tình Trần Trác vô cùng phức tạp: “Ài, em biết vì sao có câu con đi ngàn dặm mẹ lo lắng* không”
(*儿行千里母担忧 nhi hành thiên lý mẫu đam ưu: Tình mẹ lo lắng cho con cái; hơn hẳn con cái lo cho mẹ.)
Ký Tiểu Bắc:... Không biết.
Ký Tiểu Bắc vui vẻ hân hoan đi theo nhân viên rời đi, nào hiểu được nỗi lòng của người mẹ già phía sau này. Trần Trác đã sớm gửi hành lý về rồi, cho nên Ký Tiểu Bắc chỉ đeo một cái balo nhỏ đeo vào lúc mười lăm tuổi, đi đường nảy lên nảy xuống trên mông.
Hai người vẫn còn gọi video, Ký Tiểu Bắc đi vài bước lại phải dừng, quay đầu ‘nhìn’, gọi một tiếng “Trần Trác”.
Trần Trác, anh còn nhìn thấy em không?”
“Thấy.”
“Hiện tại thì sao?”
“Thấy a.”
“Hiện hiện hiện hiện tại thế nào? Còn thấy được không?”
“Thấy được.”
“Kẻ lừa đảo! Em cũng đã lên máy bay rồi!”
“…”
“Em ngồi bên cạnh cửa sổ, em sờ được một cái cửa sổ nho nhỏ. Chốc nữa bên ngoài sẽ là mây sao?”
Ký Tiểu Bắc rất hưng phấn mà ở bên kia lẩm bẩm lầm bầm, một lúc sau: “A, loa nói phải tắt điện thoại.”
Trần Trác: “Đã cất balo chưa? Nhất định phải nghe theo lời của tiếp viên, hạ cánh liền gọi điện thoại cho anh, đừng quên đồ, ba mẹ đều sẽ qua đón em, xuống máy bay không được một mình chạy loạn biết không? Dù sao cứ gọi cho anh trước, còn có trong balo…”
“Từ từ, từ từ, anh nghe em nói một câu trước,” Ký Tiểu Bắc thở dài: “Em nhớ anh.”
Nói xong liền cúp máy một cách vô cùng dứt khoát, Trần Trác cầm điện thoại cảm thấy mình bị đùa giỡn? 96.
Trần Trác đưa Ký Tiểu Bắc xong, tâm tình vô cùng thảm đạm, sau khi trở về liền biến thành một hòn vọng thê nâng di động nôn nóng chờ điện thoại.
Cuối cùng, di động vang lên, đầu bên kia truyền đến tiếng của Ký Tiểu Bắc: “Em đến nơi rồi, cúp đây!”
Trần Trác???
Thật đủ ngầu, sau đó điện thoại liền không gọi được, đường dây bận rồi.
Trần Trác nâng di động sống một giây bằng một năm, tám trăm năm trôi qua, di động vang lên, đầu bên kia truyền đến tiếng mẹ hắn: “Đã đón rồi, cúp đây!”
Trần Trác???
Hắn rất ưu thương, nấu cho mình hai gói mì gà hầm nấm hương, chậm rì rì ăn xong rồi cuối cùng di động mới vang lên. Hắn cố ý để một chốc mới nghe máy: “Alo, ai vậy?”
Ký Tiểu Bắc: “Soái ca, đối tượng của anh.”
Trần Trác: “Đối tượng gì?”
Ký Tiểu Bắc: “Bạn trai anh.”
Trần Trác: “Bạn trai gì?”
Ký Tiểu Bắc: “Lão công của anh.”
Trần Trác: “Lão công gì?”
Ký Tiểu Bắc: “Ài, anh người này sao lại khó dỗ như vậy.”
Trần Trác: “Em còn có thế nhớ đến một người như anh đây, không dễ dàng.”
Ký Tiểu Bắc: “Đều là do mẹ anh quá nhiệt tình a, em cũng không có cơ hội gọi cho anh!”
Sau đó Ký Tiểu Bắc dùng tám trăm chữ miêu tả mình ở trên máy bay ăn mì cay thành đô (*担担面) , xâu ngô nướng (* 串串烤玉米), cơm thịt bò, maocai (*冒菜), trà hoa lài…
Cuối cùng ợ một cái: “Em còn gói một phần mì cay thành đô cho mẹ! Chính là quá cay, em không thể làm gì khác hơn là chính mình ăn rồi!”
“Đồ ngốc…” Trần Trác muốn ấn cậu vào ngực vuốt vuốt lông.
97.
Bốn ngày sau, Trần Trác nhận được cuộc gọi từ bố Trần xin hỗ trợ đường dây nóng, bảo hắn về nhà một chuyến, hỗ trợ ăn trứng gà.
Trần Trác: “Hả? ăn trứng gà gì nha?”
Ba Trần: “Con đi hỏi vợ con đi, dù sao ba là không dám hỏi vợ ba.”
Trần Trác: “…”
Buổi tối hắn cùng Ký Tiểu Bắc nói chuyện phiếm, hỏi thử một câu: “Có phải em ở nhà nấu trứng trà hay không?”
Ký Tiểu Bắc: “Oa sao anh biết vậy! Có phải anh muốn ăn trứng trà hay không!”
Chung cư nơi cha mẹ Trần Trác ở, người già và trung niên tương đối nhiều, thường xuyên có người bán thiết bị sức khỏe, đồ bổ dưỡng sinh dựng lều ở trước cửa chung cư để đẩy mạnh tiêu thụ.
Ký Tiểu Bắc: “Mẹ nói trước kia bà chỉ có một mình, chỉ có thể lãnh một phần trứng gà. Dẫn em theo liền có hai người, có thể lãnh hai phần trứng gà!”
Trần Trác đau đầu: “Không phải, hai người mua đồ ở đằng kia, là nhà xưởng chính quy sao? Đã qua kiểm định chưa? An toàn không? Em về nhà bảo mẹ chụp ảnh cho anh xem một chút.”
Ký Tiểu Bắc lắc đầu: “Mẹ nói, chúng ta chỉ lãnh trứng, không mua đồ!”
Trần Trác: “…” Cũng được sao.
98.
Có một ngày sau khi ăn cơm xong, một mình Trần Trác ở ban công không biết mân mê thứ gì.
Ký Tiểu Bắc đi theo, nghe thấy tiếng đào đất: Trần Trác anh đang trồng hoa sao?
Trần Trác không nói phải, cũng không nói không phải: Em muốn trồng sao?
Ký Tiểu Bắc gật đầu, đặt mông ngồi trước mặt Trần Trác, dựa vào ngực hắn. Tay cậu cầm xẻng, tay Trần Trác cầm lấy tay của cậu, hai người nhão nhão dính dính mà đào hố.
Trần Trác chôn hạt giống xong, đắp đất lên.
Ký Tiểu Bắc: Này là cây gì? Khi nào mới có hoa? Hoa có màu gì? Có lớn không? Có thơm không? Có đẹp không?
Trần Trác: Anh cũng không biết a, phải đợi nó nở hoa mới biết được.
Ký Tiểu Bắc vô cùng để tâm đối với chậu hoa này, lại là tưới nước lại là bón phân, mỗi ngày còn ôm chậu hoa xuống lầu phơi nắng.
Chờ a chờ a, mong a mong a, cây hoa nhỏ cuối cùng mọc chồi, cậu sờ chiếc lá đầu tiên tách đất mà ra, không dám dùng sức, chỉ dám sờ nhè nhẹ.
Cây hoa này lớn lên thật sự rất nhanh, gần như mỗi ngày đều cao thêm. Ký Tiểu Bắc rất hưng phấn, mỗi ngày đều phải hỏi: Sao nó vẫn chưa nở hoa? Lúc nào thì nó nở hoa?
Có một lần gọi video với mẹ Trần, cậu không nhịn được muốn khoe khoang chậu hoa mình trồng, nâng chậu hoa tới trước điện thoại để cho mẹ Trần xem.
Mẹ Trần nói: Cây tỏi này lớn lên thật tốt nha. Bảo bối, mẹ cho con một nút like* nha!
(*点赞 điểm{ tán.)
(Sói: dùí tỏi k phải cây hoa mà hoaì tỏi hơi bị đẹp nha.)
99.
Ký Tiểu Bắc thuộc loại thể chất đặc biệt thu hút muỗi, Trần Trác là loại thể chất ném vào đống muỗi muỗi cũng lười để ý đến hắn.
Vừa đến hè, tháng ngày chịu khổ của Ký Tiểu Bắc liền tới rồi, nốt muỗi đốt trên người còn nhiều hơn nốt ô mai Trần Trác trồng.
Cậu không thoải mái liền tìm Trần Trác không thoải mái chung. Trần Trác: Là muỗi đốt em cũng không phải anh đốt em a, có bản lĩnh em đốt lại đi!
Ký Tiểu Bắc: Là do anh, ai bảo anh không chia sẻ với em!
Ban đêm Ký Tiểu Bắc bị muỗi đốt tỉnh, một cái tán dán vào mặc Trần Trác làm hắn bừng tỉnh.
Trần Trác vẻ mặt ngơ ngác: Hả? chuyện gì vậy?
Ký Tiểu Bắc nửa mê nửa tỉnh mà lẩm bẩm: Có vo ve…
Trần Trác ngồi dậy: Có gì nha?
Ký Tiểu Bắc hừ hừ: Ai nha anh xuống dưới đốt nhang muỗi điện đi!
Trần Trác rời giường cắm nhang muỗi điện, sau một phen lăn lộn vô cùng tỉnh táo, trở về ôm Ký Tiểu Bắc vào ngực xoa a nắn a, sau đó mới bắt đầu cười ngây ngô.
Ký Tiểu Bắc: Sao vậy?
Trần Trác: Em còn nhớ vị đồng nghiệp kia của anh không, lão Triệu, vợ cậu ấy sắp sinh đứa thứ hai rồi.
Ký Tiểu Bắc: Ồ... rồi sao?
Trần Trác: Rồi cậu ấy nói với anh, vợ cậu ấy mỗi đêm đều dậy cho bú sữa, liền tát một cái để cho cậu ấy dậy, đạp cậu ấy đi bật đèn.
Ký Tiểu Bắc:... Anh muốn nói gì?
Trần Trác: Anh muốn nói, kỳ thật cũng không khác gì lắm, người ta đút con, còn em đút muỗi.
Ký Tiểu Bắc: Trần! Trác!
Cuối tháng sáu, mẹ Trần nói đã nửa năm không được gặp Ký Tiểu Bắc rồi, mời cậu đến trong nhà làm khách. Lòng Trần Trác là một trăm không tình nguyện, chính là bản thân Ký Tiểu Bắc cũng muốn đi.
Trần Trác thở dài: “Sao không đợi nghỉ hè? Anh cũng muốn về nhà!”
Ký Tiểu Bắc vỗ vỗ vai hắn: “Bởi vì anh trưởng thành, là đứa nhóc to đầu rồi!”
Trần Trác: “…”
Mẹ Trần vốn dĩ chuẩn bị tự mình lại đây đón người, Trần Trác sợ bà quá bôn ba, chuẩn bị thứ bảy đưa Ký Tiểu Bắc qua, mình ở một đêm, chủ nhật lại về gấp. Kết quả bị Ký Tiểu Bắc vô tình từ chối, Ký Tiểu Bắc nói không muốn Trần Trác đưa, muốn tự mình ngồi máy bay về.
Ký Tiểu Bắc là vui vẻ xếp hành lý đi, Trần Trác đều sắp buồn chết rồi. Ngày khởi hành hai người đã tới sân bay từ rất sớm rồi, lúc nhân viên sân bay kiểm tra có hỏi một câu: “Là cậu bạn nhỏ Ký Tiểu Bắc sao?”
Ký Tiểu Bắc: “Hả?”
Trần Trác: “Vâng.”
Ký Tiểu Bắc: “Anh vâng cái gì.… ừm, tôi không phải cậu bạn nhỏ, tôi đã trưởng thành từ rất lâu rồi!”
Nhân viên sân bay ngẩng đầu: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, trên chuyến bay lần này còn có một bàn nhỏ không có người lớn đi kèm, vừa rồi là tôi nhìn lầm a.”
Tâm tình Trần Trác vô cùng phức tạp: “Ài, em biết vì sao có câu con đi ngàn dặm mẹ lo lắng* không”
(*儿行千里母担忧 nhi hành thiên lý mẫu đam ưu: Tình mẹ lo lắng cho con cái; hơn hẳn con cái lo cho mẹ.)
Ký Tiểu Bắc:... Không biết.
Ký Tiểu Bắc vui vẻ hân hoan đi theo nhân viên rời đi, nào hiểu được nỗi lòng của người mẹ già phía sau này. Trần Trác đã sớm gửi hành lý về rồi, cho nên Ký Tiểu Bắc chỉ đeo một cái balo nhỏ đeo vào lúc mười lăm tuổi, đi đường nảy lên nảy xuống trên mông.
Hai người vẫn còn gọi video, Ký Tiểu Bắc đi vài bước lại phải dừng, quay đầu ‘nhìn’, gọi một tiếng “Trần Trác”.
Trần Trác, anh còn nhìn thấy em không?”
“Thấy.”
“Hiện tại thì sao?”
“Thấy a.”
“Hiện hiện hiện hiện tại thế nào? Còn thấy được không?”
“Thấy được.”
“Kẻ lừa đảo! Em cũng đã lên máy bay rồi!”
“…”
“Em ngồi bên cạnh cửa sổ, em sờ được một cái cửa sổ nho nhỏ. Chốc nữa bên ngoài sẽ là mây sao?”
Ký Tiểu Bắc rất hưng phấn mà ở bên kia lẩm bẩm lầm bầm, một lúc sau: “A, loa nói phải tắt điện thoại.”
Trần Trác: “Đã cất balo chưa? Nhất định phải nghe theo lời của tiếp viên, hạ cánh liền gọi điện thoại cho anh, đừng quên đồ, ba mẹ đều sẽ qua đón em, xuống máy bay không được một mình chạy loạn biết không? Dù sao cứ gọi cho anh trước, còn có trong balo…”
“Từ từ, từ từ, anh nghe em nói một câu trước,” Ký Tiểu Bắc thở dài: “Em nhớ anh.”
Nói xong liền cúp máy một cách vô cùng dứt khoát, Trần Trác cầm điện thoại cảm thấy mình bị đùa giỡn? 96.
Trần Trác đưa Ký Tiểu Bắc xong, tâm tình vô cùng thảm đạm, sau khi trở về liền biến thành một hòn vọng thê nâng di động nôn nóng chờ điện thoại.
Cuối cùng, di động vang lên, đầu bên kia truyền đến tiếng của Ký Tiểu Bắc: “Em đến nơi rồi, cúp đây!”
Trần Trác???
Thật đủ ngầu, sau đó điện thoại liền không gọi được, đường dây bận rồi.
Trần Trác nâng di động sống một giây bằng một năm, tám trăm năm trôi qua, di động vang lên, đầu bên kia truyền đến tiếng mẹ hắn: “Đã đón rồi, cúp đây!”
Trần Trác???
Hắn rất ưu thương, nấu cho mình hai gói mì gà hầm nấm hương, chậm rì rì ăn xong rồi cuối cùng di động mới vang lên. Hắn cố ý để một chốc mới nghe máy: “Alo, ai vậy?”
Ký Tiểu Bắc: “Soái ca, đối tượng của anh.”
Trần Trác: “Đối tượng gì?”
Ký Tiểu Bắc: “Bạn trai anh.”
Trần Trác: “Bạn trai gì?”
Ký Tiểu Bắc: “Lão công của anh.”
Trần Trác: “Lão công gì?”
Ký Tiểu Bắc: “Ài, anh người này sao lại khó dỗ như vậy.”
Trần Trác: “Em còn có thế nhớ đến một người như anh đây, không dễ dàng.”
Ký Tiểu Bắc: “Đều là do mẹ anh quá nhiệt tình a, em cũng không có cơ hội gọi cho anh!”
Sau đó Ký Tiểu Bắc dùng tám trăm chữ miêu tả mình ở trên máy bay ăn mì cay thành đô (*担担面) , xâu ngô nướng (* 串串烤玉米), cơm thịt bò, maocai (*冒菜), trà hoa lài…
Cuối cùng ợ một cái: “Em còn gói một phần mì cay thành đô cho mẹ! Chính là quá cay, em không thể làm gì khác hơn là chính mình ăn rồi!”
“Đồ ngốc…” Trần Trác muốn ấn cậu vào ngực vuốt vuốt lông.
97.
Bốn ngày sau, Trần Trác nhận được cuộc gọi từ bố Trần xin hỗ trợ đường dây nóng, bảo hắn về nhà một chuyến, hỗ trợ ăn trứng gà.
Trần Trác: “Hả? ăn trứng gà gì nha?”
Ba Trần: “Con đi hỏi vợ con đi, dù sao ba là không dám hỏi vợ ba.”
Trần Trác: “…”
Buổi tối hắn cùng Ký Tiểu Bắc nói chuyện phiếm, hỏi thử một câu: “Có phải em ở nhà nấu trứng trà hay không?”
Ký Tiểu Bắc: “Oa sao anh biết vậy! Có phải anh muốn ăn trứng trà hay không!”
Chung cư nơi cha mẹ Trần Trác ở, người già và trung niên tương đối nhiều, thường xuyên có người bán thiết bị sức khỏe, đồ bổ dưỡng sinh dựng lều ở trước cửa chung cư để đẩy mạnh tiêu thụ.
Ký Tiểu Bắc: “Mẹ nói trước kia bà chỉ có một mình, chỉ có thể lãnh một phần trứng gà. Dẫn em theo liền có hai người, có thể lãnh hai phần trứng gà!”
Trần Trác đau đầu: “Không phải, hai người mua đồ ở đằng kia, là nhà xưởng chính quy sao? Đã qua kiểm định chưa? An toàn không? Em về nhà bảo mẹ chụp ảnh cho anh xem một chút.”
Ký Tiểu Bắc lắc đầu: “Mẹ nói, chúng ta chỉ lãnh trứng, không mua đồ!”
Trần Trác: “…” Cũng được sao.
98.
Có một ngày sau khi ăn cơm xong, một mình Trần Trác ở ban công không biết mân mê thứ gì.
Ký Tiểu Bắc đi theo, nghe thấy tiếng đào đất: Trần Trác anh đang trồng hoa sao?
Trần Trác không nói phải, cũng không nói không phải: Em muốn trồng sao?
Ký Tiểu Bắc gật đầu, đặt mông ngồi trước mặt Trần Trác, dựa vào ngực hắn. Tay cậu cầm xẻng, tay Trần Trác cầm lấy tay của cậu, hai người nhão nhão dính dính mà đào hố.
Trần Trác chôn hạt giống xong, đắp đất lên.
Ký Tiểu Bắc: Này là cây gì? Khi nào mới có hoa? Hoa có màu gì? Có lớn không? Có thơm không? Có đẹp không?
Trần Trác: Anh cũng không biết a, phải đợi nó nở hoa mới biết được.
Ký Tiểu Bắc vô cùng để tâm đối với chậu hoa này, lại là tưới nước lại là bón phân, mỗi ngày còn ôm chậu hoa xuống lầu phơi nắng.
Chờ a chờ a, mong a mong a, cây hoa nhỏ cuối cùng mọc chồi, cậu sờ chiếc lá đầu tiên tách đất mà ra, không dám dùng sức, chỉ dám sờ nhè nhẹ.
Cây hoa này lớn lên thật sự rất nhanh, gần như mỗi ngày đều cao thêm. Ký Tiểu Bắc rất hưng phấn, mỗi ngày đều phải hỏi: Sao nó vẫn chưa nở hoa? Lúc nào thì nó nở hoa?
Có một lần gọi video với mẹ Trần, cậu không nhịn được muốn khoe khoang chậu hoa mình trồng, nâng chậu hoa tới trước điện thoại để cho mẹ Trần xem.
Mẹ Trần nói: Cây tỏi này lớn lên thật tốt nha. Bảo bối, mẹ cho con một nút like* nha!
(*点赞 điểm{ tán.)
(Sói: dùí tỏi k phải cây hoa mà hoaì tỏi hơi bị đẹp nha.)
99.
Ký Tiểu Bắc thuộc loại thể chất đặc biệt thu hút muỗi, Trần Trác là loại thể chất ném vào đống muỗi muỗi cũng lười để ý đến hắn.
Vừa đến hè, tháng ngày chịu khổ của Ký Tiểu Bắc liền tới rồi, nốt muỗi đốt trên người còn nhiều hơn nốt ô mai Trần Trác trồng.
Cậu không thoải mái liền tìm Trần Trác không thoải mái chung. Trần Trác: Là muỗi đốt em cũng không phải anh đốt em a, có bản lĩnh em đốt lại đi!
Ký Tiểu Bắc: Là do anh, ai bảo anh không chia sẻ với em!
Ban đêm Ký Tiểu Bắc bị muỗi đốt tỉnh, một cái tán dán vào mặc Trần Trác làm hắn bừng tỉnh.
Trần Trác vẻ mặt ngơ ngác: Hả? chuyện gì vậy?
Ký Tiểu Bắc nửa mê nửa tỉnh mà lẩm bẩm: Có vo ve…
Trần Trác ngồi dậy: Có gì nha?
Ký Tiểu Bắc hừ hừ: Ai nha anh xuống dưới đốt nhang muỗi điện đi!
Trần Trác rời giường cắm nhang muỗi điện, sau một phen lăn lộn vô cùng tỉnh táo, trở về ôm Ký Tiểu Bắc vào ngực xoa a nắn a, sau đó mới bắt đầu cười ngây ngô.
Ký Tiểu Bắc: Sao vậy?
Trần Trác: Em còn nhớ vị đồng nghiệp kia của anh không, lão Triệu, vợ cậu ấy sắp sinh đứa thứ hai rồi.
Ký Tiểu Bắc: Ồ... rồi sao?
Trần Trác: Rồi cậu ấy nói với anh, vợ cậu ấy mỗi đêm đều dậy cho bú sữa, liền tát một cái để cho cậu ấy dậy, đạp cậu ấy đi bật đèn.
Ký Tiểu Bắc:... Anh muốn nói gì?
Trần Trác: Anh muốn nói, kỳ thật cũng không khác gì lắm, người ta đút con, còn em đút muỗi.
Ký Tiểu Bắc: Trần! Trác!
Danh sách chương