107.
Gần đây Ký Tiểu Bắc cùng Trần Trác đang theo dõi một bộ phim kinh dị Nhật.
Đương nhiên nói chính xác phải là Ký Tiểu Bắc ép Trần Trác xem cùng cậu, Trần Trác tâm bất cam tình bất nguyện đảm nhiệm giải thích.
Buổi tối hai người cùng nhau xem hết tập mới, nằm xuống ngủ. Đến một giờ, Ký Tiểu Bắc dùng ngón tay chọc chọc eo Trần Trác.
Trần Trác mơ mơ màng màng: Sao vậy? Ký Tiểu Bắc nhỏ giọng: Muốn đi tiểu…
Lúc đầu Trần Trác không hiểu ý cậu, Ký Tiểu Bắc đành phải nói thẳng: Anh đi cùng em!
Được rồi, thì ra là sợ.
Người bình thường xem hết phim kinh dị đều sợ tối, chính là Ký Tiểu Bắc không sợ. Dọc đường đi cậu cũng không mở đèn, kéo Trần Trác từ phòng ngủ chạy đến buồng vệ sinh, soạt một cái cởi quần, móc ra chim nhỏ. Kỳ thật cậu nhịn đã lâu rồi, vốn không muốn gọi Trần Trác dậy.
Ký Tiểu Bắc bắt đầu mở cổng rải nước, miệng còn không ngừng xùy xùy xùy.
Ký Tiểu Bắc: Có phải anh đang nhìn em hay không?
Trần Trác: Không có.
Ký Tiểu Bắc: Anh chính là đang nhìn em đi tiểu.
Trần Trác: Ai muốn nhìn a.
Ký Tiểu Bắc: Anh a.
Trần Trác: Tối lửa tắt đèn nhìn thế nào a?
Ký Tiểu Bắc rải nước xong, đến phiên Trần Trác, Ký Tiểu Bắc đòi đỡ chim cho Trần Trác, đỡ đỡ liền đỡ Trần Trác cứng.
Trần Trác: … Đệch, không tiểu được rồi.
Ký Tiểu Bắc: Ai nha sao anh có thể chán ghét như vậy, không đợi anh nữa, em muốn về ngủ.
Trần Trác: Ký Tiểu Bắc!
Ký Tiểu Bắc đã nhanh chóng lẩn vào trong bóng đêm rồi…
108.
Sắp đến Trung thu rồi, Trần Trác dẫn Ký Tiểu Bắc đi siêu thị mua bánh Trung thu. Trần Trác đọc cho Ký Tiểu Bắc nghe từng loại một, Ký Tiểu Bắc nghe đến lòng đỏ trứng liền nói muốn, thế là trong giỏ hàng chất đầy bánh Trung thu lòng đỏ trứng hạt sen, bánh Trung thu lòng đỏ trứng đậu đỏ, bánh Trung thu kim sa lòng đỏ trứng, bánh Trung thu lòng đỏ trứng giăm bông…
Trước kia Ký Tiểu Bắc đã thích ăn bánh Trung thu lòng đỏ trứng, lúc sau chỉ có một mình cũng rất ít ăn lễ, mặc dù dì nhỏ cũng sẽ tặng bánh Trung thu cho cậu, nhưng đã rất lâu rồi cậu không ăn lễ Trung thu.
Một tuần trước Trung thu, Ký Tiểu Bắc đã bắt đầu ăn bánh, cậu không ăn vỏ bánh, chỉ ăn nhân bánh, chính xác ra là chỉ ăn lòng đỏ trứng bên trong nhân bánh.
Hai người ngồi chung ăn bánh trung thu, Trần Trác chia bánh thành hai nửa, khều lòng đỏ trứng ra đút cho Ký Tiểu Bắc, chính mình lại ăn hết vỏ bánh…
Ký Tiểu Bắc ăn xong một cái liền há miệng chờ cái kế tiếp, Trần Trác gặm vỏ bánh gặm đến no: Bảo Bảo, anh có thể bóc cho em hai quả trứng vịt muối được không…
Ký Tiểu Bắc từ chối: Không muốn, không cùng một dạng, em muốn ăn lòng đỏ trứng vị lòng đỏ trứng! Em muốn ăn lòng đỏ trứng vị đậu đỏ, lòng đỏ trứng vị hạt sen, lòng đỏ trứng vị giăm bông.
Trần Trác: Nhưng mà anh không ăn được nữa…
Ký Tiểu Bắc: Ài tiểu Trần anh quá không được rồi.
109.
Lúc tản bộ buổi tối, gặp dì Từ lầu dưới, dì Từ cho Ký Tiểu Bắc một quả lựu, đặc biệt lớn, phải hai bàn tay mới có thể bao được.
Sau khi trở về Trần Trác cắt lựu thành bốn cánh, để cho Ký Tiểu Bắc lột ăn, mình thì đến phòng bếp rửa chén.
Ký Tiểu Bắc cầm một bát thủy tinh nhỏ đến đây, gảy hạt lựu từ trong vỏ ra. Hạt thứ nhất bỏ vào trong bát, hạt thứ hai bỏ vào miệng, hạt thứ ba bỏ trong bát, hạt thứ tư bỏ vào miệng…
Trong bát chính là cho Trần Trác.
Cậu mò mẫm lột đến chậm, một lúc lâu hạt lựu mới phủ kín đáy bát, Trần Trác đã rửa chén xong đi ra rồi.
Trần Trác hỏi cậu: Lựu có ngọt không?
Ký Tiểu Bắc bỏ một hạt lựu vào trong bát: Anh nếm thử chẳng phải sẽ biết.
Trần Trác đến gần: Ồ, anh đây nếm thử xem.
Hắn cầm ngón tay Ký Tiểu Bắc liếm một cái: Không nếm ra được.
Mấy đầu ngón tay Ký Tiểu Bắc dính nước lựu đều biến thành màu hồng phấn xinh xinh.
Trần Trác lại liếm cái miệng màu hồng phấn xinh xinh của cậu, liếm xong còn nói: Không ngọt.
Ký Tiểu Bắc không phục: Ngọt!
110.
Trước kia Ký Tiểu Bắc biểu đạt nhớ thương liền gửi tin nhắn cho Trần Trác: Em rất nhớ anh a. Mỗi lần Trần Trác đều nhắn lại: Ngoan, anh cũng nhớ em.
Ký Tiểu Bắc cảm thấy loại đối thoại này vô cùng không có khả năng duy trì tính mở rộng, mỗi lần em nhớ anh anh nhớ em xong liền kết thúc.
Thế là có một buổi chiều Trần Trác nhận được tin nhắn của Ký Tiểu Bắc: Hình như bên ngoài có mưa!
Trần Trác nhìn ra ngoài cửa sổ, không chỉ không có mưa, mặt trời còn chói chang, hắn còn chưa kịp nhắn về, Ký Tiểu Bắc lại gửi một tin qua đây: Anh có mang dù không a?
Trần Trác trả lời cậu: Không mang, cây dù đặt ở văn phòng lần trước mang về đã quên mang đi rồi.
Ký Tiểu Bắc lập tức nhắn lại: Lát nữa em tới tới đón anh tan tầm đi.
Trần Trác phản ứng lại vừa mới bị cậu dẫn lệch hướng rồi: Cục cưng, trời không có mưa a.
Ài, sao Trần Trác lại ngốc như vậy.
Ký Tiểu Bắc lại gửi một tin: Ồ, nghe lầm, là người trên lầu đang tưới cây, em còn tưởng rằng là tiếng trời mưa…
Trần Trác bị sếp kéo đi liên hoan, sau khi trở về nhìn thấy điện thoại nhảy ra một tin nhắn vô cùng đáng thương của Ký Tiểu Bắc: Vậy trời không mưa, em còn có thể đi đón anh tan tầm không?
111.
Lúc hai người được nghỉ lại về nhà Trần Trác một chuyến, buổi tối ngủ ở trong phòng của Trần Trác.
Giường là giường đơn từ thời cấp ba của Trần Trác, hai người ngủ kỳ thật có hơi chật. Ký Tiểu Bắc sợ mình lấn Trần Trác, cho nên rất tri kỷ mà nằm nghiêng, kết quả ngủ chưa được bao lâu, cả người Trần Trác liền dính vào lưng cậu rồi.
Ký Tiểu Bắc: Làm gì nha!
Trần Trác: Nóng quá, người em mát mẻ, ôm một lát.
Ký Tiểu Bắc: Ồ…
Lại một lúc sau, bàn tay vốn đang ôm eo cậu của Trần Trác chậm rãi trượt xuống, hành động vô cùng khả nghi.
Ký Tiểu Bắc: Anh làm gì nha!
Trần Trác: Không làm gì nha.
Ký Tiểu Bắc: Vậy sao anh sờ loạn nha.
Trần Trác: Không sờ loạn nha, đây không phải là sờ có tính toán sao.
Ký Tiểu Bắc bị có tính toán làm ra phản ứng, Trần Trác ấn cậu vào ngực xoa nắn trêu chọc một phen. Giường gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, Ký Tiểu Bắc ô ô a a, làm xong muốn đi tắm.
Đêm khuya thanh vắng, hai người lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ, chỉ nghe thấy trong phòng khách đen nhánh truyền đến một tiếng ho khan thật khắc chế. Hai người sợ tới mức hồn phi phách tán, Ký Tiểu Bắc trực tiếp nhảy lên người Trần Trác, Trần Trác cũng nổi hết cả da gà.
Trần Trác: Mẹ? Mẹ hù chết người rồi…
Mẹ Trần: Cho nên mẹ mới lên tiếng trước, miễn cho con lát nữa thấy bị giật mình.
Trần Trác: Hơn nửa đêm ở phòng khách làm gì nha…
Mẹ Trần: Ba con ngáy to quá, mẹ đổi chỗ ngủ!
Trần Trác: Mẹ ở phòng khách bao lâu rồi?
Mẹ Trần: E hèm.
Ký Tiểu Bắc hoàn toàn ngốc trong tiếng ‘e hèm’ đầy ý tứ sâu xa này.
112.
Mẹ Trần bị ép nghe góc tường, Ký Tiểu Bắc xấu hổ đến hận không thể bỏ nhà đi, cả đêm không phản ứng Trần Trác.
Ngày hôm sau lúc Trần Trác dậy Ký Tiểu Bắc đã không ở nhà rồi, vừa hỏi thì được nói là theo cha hắn đến siêu thị mua đồ ăn, buổi chiều lại cùng cha hắn đi đến cổng chung cư chơi mạt chược.
Làm một thanh niên tài tuấn chơi đâu thắng đó*, Ký Tiểu Bắc hỗ trợ ba Trần đại sát tứ phương. Bố Trần thắng ba mươi sáu tệ, hai người đi đến tiệm hoa quả mua một trái dưa hấu vẻ vang về nhà, bổ ra, toàn bộ đều hư, lại bị mẹ Trần bắt lấy mắng một trận.
(*Nguyên văn 大麻将省 đại ma tương tỉnh, mình k biết là j.)
Chính là một ngày này Ký Tiểu Bắc cũng không nói chuyện với Trần Trác.
Buổi tối tắm xong, cậu phát hiện không mang đồ lót. Này nếu như ở nhà thì có thể thả chim đi ra, nhưng hiện tại là nhà Trần Trác.
Cậu đành phải mở cửa phòng tắm ra một khe nhỏ, đè thấp giọng gọi: Trần Trác! Trần Trác!
Trần Trác không nghe thấy, mẹ hắn lại nghe được, hỏi cậu: Có chuyện gì vậy?
Ký Tiểu Bắc lại thẹn thùng đến muốn bỏ nhà đi: Không có gì, mẹ, không có gì!
Lúc này Trần Trác nghe thấy đi qua: Ồ, không có việc gì anh đi đây.
Ký Tiểu Bắc đưa miệng vào khe cửa: Có việc có việc! Em không mang quần.
Trần Trác về phòng lấy một cái quần lót cho cậu, vốn có thể hoàn thành trao đổi thông qua khe cửa, hắn lại khăng khăng đẩy cửa xông vào, nhìn thấy Ký Tiểu Bắc quấn khăn tắm màu sắc sặc sỡ, đội cái mũ tắm màu hồng phấn của mẹ.
Trần Trác nghẹn cười nghẹn đến đau bụng: Như thế nào, cuối cùng cam tâm tình nguyện nói chuyện với anh rồi?
Ký Tiểu Bắc vuốt cánh tay hắn một đường đi xuống, chộp lấy quần lót trong tay hắn: Anh biết cái gì gọi là co được dãn được không?
Trần Trác giơ cao tay không cho cậu lấy: Ồ, em chuẩn bị co lại như thế nào a?
Ký Tiểu Bắc nhón chân bắt lấy quần của mình: Em nhẫn nhục hôn anh một cái đi.
Trần Trác dán đến: Còn nhẫn nhục, quá lợi cho em. Vậy hôn đi, hôn ở mặt bên này đi.
Ký Tiểu Bắc tin là thật, vừa hôn liền phát hiện không phải mặt mà là miệng. Ký Tiểu Bắc tức giận muốn mắng người, há miệng ra đã bị Trần Trác hôn đến không nói ra được.
Lúc nãy mẹ Trần nghe Ký Tiểu Bắc gọi vẫn còn để trong lòng, nghe thấy bên trong vẫn không có động tĩnh liền bỏ việc trong tay xuống tới xem một chút, kết quả đập vào mắt liền thấy con mình ôm gáy người ta gặm hăng say.
Nếu không phải Ký Tiểu Bắc vẫn còn quấn khăn tắm, bà khẳng định đi qua đập con mình hai cái, hiện tại đành phải đứng cách xa ba mét rống: Trần Trác con còn biết xấu hổ không! Có biết xấu hổ không!
Gần đây Ký Tiểu Bắc cùng Trần Trác đang theo dõi một bộ phim kinh dị Nhật.
Đương nhiên nói chính xác phải là Ký Tiểu Bắc ép Trần Trác xem cùng cậu, Trần Trác tâm bất cam tình bất nguyện đảm nhiệm giải thích.
Buổi tối hai người cùng nhau xem hết tập mới, nằm xuống ngủ. Đến một giờ, Ký Tiểu Bắc dùng ngón tay chọc chọc eo Trần Trác.
Trần Trác mơ mơ màng màng: Sao vậy? Ký Tiểu Bắc nhỏ giọng: Muốn đi tiểu…
Lúc đầu Trần Trác không hiểu ý cậu, Ký Tiểu Bắc đành phải nói thẳng: Anh đi cùng em!
Được rồi, thì ra là sợ.
Người bình thường xem hết phim kinh dị đều sợ tối, chính là Ký Tiểu Bắc không sợ. Dọc đường đi cậu cũng không mở đèn, kéo Trần Trác từ phòng ngủ chạy đến buồng vệ sinh, soạt một cái cởi quần, móc ra chim nhỏ. Kỳ thật cậu nhịn đã lâu rồi, vốn không muốn gọi Trần Trác dậy.
Ký Tiểu Bắc bắt đầu mở cổng rải nước, miệng còn không ngừng xùy xùy xùy.
Ký Tiểu Bắc: Có phải anh đang nhìn em hay không?
Trần Trác: Không có.
Ký Tiểu Bắc: Anh chính là đang nhìn em đi tiểu.
Trần Trác: Ai muốn nhìn a.
Ký Tiểu Bắc: Anh a.
Trần Trác: Tối lửa tắt đèn nhìn thế nào a?
Ký Tiểu Bắc rải nước xong, đến phiên Trần Trác, Ký Tiểu Bắc đòi đỡ chim cho Trần Trác, đỡ đỡ liền đỡ Trần Trác cứng.
Trần Trác: … Đệch, không tiểu được rồi.
Ký Tiểu Bắc: Ai nha sao anh có thể chán ghét như vậy, không đợi anh nữa, em muốn về ngủ.
Trần Trác: Ký Tiểu Bắc!
Ký Tiểu Bắc đã nhanh chóng lẩn vào trong bóng đêm rồi…
108.
Sắp đến Trung thu rồi, Trần Trác dẫn Ký Tiểu Bắc đi siêu thị mua bánh Trung thu. Trần Trác đọc cho Ký Tiểu Bắc nghe từng loại một, Ký Tiểu Bắc nghe đến lòng đỏ trứng liền nói muốn, thế là trong giỏ hàng chất đầy bánh Trung thu lòng đỏ trứng hạt sen, bánh Trung thu lòng đỏ trứng đậu đỏ, bánh Trung thu kim sa lòng đỏ trứng, bánh Trung thu lòng đỏ trứng giăm bông…
Trước kia Ký Tiểu Bắc đã thích ăn bánh Trung thu lòng đỏ trứng, lúc sau chỉ có một mình cũng rất ít ăn lễ, mặc dù dì nhỏ cũng sẽ tặng bánh Trung thu cho cậu, nhưng đã rất lâu rồi cậu không ăn lễ Trung thu.
Một tuần trước Trung thu, Ký Tiểu Bắc đã bắt đầu ăn bánh, cậu không ăn vỏ bánh, chỉ ăn nhân bánh, chính xác ra là chỉ ăn lòng đỏ trứng bên trong nhân bánh.
Hai người ngồi chung ăn bánh trung thu, Trần Trác chia bánh thành hai nửa, khều lòng đỏ trứng ra đút cho Ký Tiểu Bắc, chính mình lại ăn hết vỏ bánh…
Ký Tiểu Bắc ăn xong một cái liền há miệng chờ cái kế tiếp, Trần Trác gặm vỏ bánh gặm đến no: Bảo Bảo, anh có thể bóc cho em hai quả trứng vịt muối được không…
Ký Tiểu Bắc từ chối: Không muốn, không cùng một dạng, em muốn ăn lòng đỏ trứng vị lòng đỏ trứng! Em muốn ăn lòng đỏ trứng vị đậu đỏ, lòng đỏ trứng vị hạt sen, lòng đỏ trứng vị giăm bông.
Trần Trác: Nhưng mà anh không ăn được nữa…
Ký Tiểu Bắc: Ài tiểu Trần anh quá không được rồi.
109.
Lúc tản bộ buổi tối, gặp dì Từ lầu dưới, dì Từ cho Ký Tiểu Bắc một quả lựu, đặc biệt lớn, phải hai bàn tay mới có thể bao được.
Sau khi trở về Trần Trác cắt lựu thành bốn cánh, để cho Ký Tiểu Bắc lột ăn, mình thì đến phòng bếp rửa chén.
Ký Tiểu Bắc cầm một bát thủy tinh nhỏ đến đây, gảy hạt lựu từ trong vỏ ra. Hạt thứ nhất bỏ vào trong bát, hạt thứ hai bỏ vào miệng, hạt thứ ba bỏ trong bát, hạt thứ tư bỏ vào miệng…
Trong bát chính là cho Trần Trác.
Cậu mò mẫm lột đến chậm, một lúc lâu hạt lựu mới phủ kín đáy bát, Trần Trác đã rửa chén xong đi ra rồi.
Trần Trác hỏi cậu: Lựu có ngọt không?
Ký Tiểu Bắc bỏ một hạt lựu vào trong bát: Anh nếm thử chẳng phải sẽ biết.
Trần Trác đến gần: Ồ, anh đây nếm thử xem.
Hắn cầm ngón tay Ký Tiểu Bắc liếm một cái: Không nếm ra được.
Mấy đầu ngón tay Ký Tiểu Bắc dính nước lựu đều biến thành màu hồng phấn xinh xinh.
Trần Trác lại liếm cái miệng màu hồng phấn xinh xinh của cậu, liếm xong còn nói: Không ngọt.
Ký Tiểu Bắc không phục: Ngọt!
110.
Trước kia Ký Tiểu Bắc biểu đạt nhớ thương liền gửi tin nhắn cho Trần Trác: Em rất nhớ anh a. Mỗi lần Trần Trác đều nhắn lại: Ngoan, anh cũng nhớ em.
Ký Tiểu Bắc cảm thấy loại đối thoại này vô cùng không có khả năng duy trì tính mở rộng, mỗi lần em nhớ anh anh nhớ em xong liền kết thúc.
Thế là có một buổi chiều Trần Trác nhận được tin nhắn của Ký Tiểu Bắc: Hình như bên ngoài có mưa!
Trần Trác nhìn ra ngoài cửa sổ, không chỉ không có mưa, mặt trời còn chói chang, hắn còn chưa kịp nhắn về, Ký Tiểu Bắc lại gửi một tin qua đây: Anh có mang dù không a?
Trần Trác trả lời cậu: Không mang, cây dù đặt ở văn phòng lần trước mang về đã quên mang đi rồi.
Ký Tiểu Bắc lập tức nhắn lại: Lát nữa em tới tới đón anh tan tầm đi.
Trần Trác phản ứng lại vừa mới bị cậu dẫn lệch hướng rồi: Cục cưng, trời không có mưa a.
Ài, sao Trần Trác lại ngốc như vậy.
Ký Tiểu Bắc lại gửi một tin: Ồ, nghe lầm, là người trên lầu đang tưới cây, em còn tưởng rằng là tiếng trời mưa…
Trần Trác bị sếp kéo đi liên hoan, sau khi trở về nhìn thấy điện thoại nhảy ra một tin nhắn vô cùng đáng thương của Ký Tiểu Bắc: Vậy trời không mưa, em còn có thể đi đón anh tan tầm không?
111.
Lúc hai người được nghỉ lại về nhà Trần Trác một chuyến, buổi tối ngủ ở trong phòng của Trần Trác.
Giường là giường đơn từ thời cấp ba của Trần Trác, hai người ngủ kỳ thật có hơi chật. Ký Tiểu Bắc sợ mình lấn Trần Trác, cho nên rất tri kỷ mà nằm nghiêng, kết quả ngủ chưa được bao lâu, cả người Trần Trác liền dính vào lưng cậu rồi.
Ký Tiểu Bắc: Làm gì nha!
Trần Trác: Nóng quá, người em mát mẻ, ôm một lát.
Ký Tiểu Bắc: Ồ…
Lại một lúc sau, bàn tay vốn đang ôm eo cậu của Trần Trác chậm rãi trượt xuống, hành động vô cùng khả nghi.
Ký Tiểu Bắc: Anh làm gì nha!
Trần Trác: Không làm gì nha.
Ký Tiểu Bắc: Vậy sao anh sờ loạn nha.
Trần Trác: Không sờ loạn nha, đây không phải là sờ có tính toán sao.
Ký Tiểu Bắc bị có tính toán làm ra phản ứng, Trần Trác ấn cậu vào ngực xoa nắn trêu chọc một phen. Giường gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, Ký Tiểu Bắc ô ô a a, làm xong muốn đi tắm.
Đêm khuya thanh vắng, hai người lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ, chỉ nghe thấy trong phòng khách đen nhánh truyền đến một tiếng ho khan thật khắc chế. Hai người sợ tới mức hồn phi phách tán, Ký Tiểu Bắc trực tiếp nhảy lên người Trần Trác, Trần Trác cũng nổi hết cả da gà.
Trần Trác: Mẹ? Mẹ hù chết người rồi…
Mẹ Trần: Cho nên mẹ mới lên tiếng trước, miễn cho con lát nữa thấy bị giật mình.
Trần Trác: Hơn nửa đêm ở phòng khách làm gì nha…
Mẹ Trần: Ba con ngáy to quá, mẹ đổi chỗ ngủ!
Trần Trác: Mẹ ở phòng khách bao lâu rồi?
Mẹ Trần: E hèm.
Ký Tiểu Bắc hoàn toàn ngốc trong tiếng ‘e hèm’ đầy ý tứ sâu xa này.
112.
Mẹ Trần bị ép nghe góc tường, Ký Tiểu Bắc xấu hổ đến hận không thể bỏ nhà đi, cả đêm không phản ứng Trần Trác.
Ngày hôm sau lúc Trần Trác dậy Ký Tiểu Bắc đã không ở nhà rồi, vừa hỏi thì được nói là theo cha hắn đến siêu thị mua đồ ăn, buổi chiều lại cùng cha hắn đi đến cổng chung cư chơi mạt chược.
Làm một thanh niên tài tuấn chơi đâu thắng đó*, Ký Tiểu Bắc hỗ trợ ba Trần đại sát tứ phương. Bố Trần thắng ba mươi sáu tệ, hai người đi đến tiệm hoa quả mua một trái dưa hấu vẻ vang về nhà, bổ ra, toàn bộ đều hư, lại bị mẹ Trần bắt lấy mắng một trận.
(*Nguyên văn 大麻将省 đại ma tương tỉnh, mình k biết là j.)
Chính là một ngày này Ký Tiểu Bắc cũng không nói chuyện với Trần Trác.
Buổi tối tắm xong, cậu phát hiện không mang đồ lót. Này nếu như ở nhà thì có thể thả chim đi ra, nhưng hiện tại là nhà Trần Trác.
Cậu đành phải mở cửa phòng tắm ra một khe nhỏ, đè thấp giọng gọi: Trần Trác! Trần Trác!
Trần Trác không nghe thấy, mẹ hắn lại nghe được, hỏi cậu: Có chuyện gì vậy?
Ký Tiểu Bắc lại thẹn thùng đến muốn bỏ nhà đi: Không có gì, mẹ, không có gì!
Lúc này Trần Trác nghe thấy đi qua: Ồ, không có việc gì anh đi đây.
Ký Tiểu Bắc đưa miệng vào khe cửa: Có việc có việc! Em không mang quần.
Trần Trác về phòng lấy một cái quần lót cho cậu, vốn có thể hoàn thành trao đổi thông qua khe cửa, hắn lại khăng khăng đẩy cửa xông vào, nhìn thấy Ký Tiểu Bắc quấn khăn tắm màu sắc sặc sỡ, đội cái mũ tắm màu hồng phấn của mẹ.
Trần Trác nghẹn cười nghẹn đến đau bụng: Như thế nào, cuối cùng cam tâm tình nguyện nói chuyện với anh rồi?
Ký Tiểu Bắc vuốt cánh tay hắn một đường đi xuống, chộp lấy quần lót trong tay hắn: Anh biết cái gì gọi là co được dãn được không?
Trần Trác giơ cao tay không cho cậu lấy: Ồ, em chuẩn bị co lại như thế nào a?
Ký Tiểu Bắc nhón chân bắt lấy quần của mình: Em nhẫn nhục hôn anh một cái đi.
Trần Trác dán đến: Còn nhẫn nhục, quá lợi cho em. Vậy hôn đi, hôn ở mặt bên này đi.
Ký Tiểu Bắc tin là thật, vừa hôn liền phát hiện không phải mặt mà là miệng. Ký Tiểu Bắc tức giận muốn mắng người, há miệng ra đã bị Trần Trác hôn đến không nói ra được.
Lúc nãy mẹ Trần nghe Ký Tiểu Bắc gọi vẫn còn để trong lòng, nghe thấy bên trong vẫn không có động tĩnh liền bỏ việc trong tay xuống tới xem một chút, kết quả đập vào mắt liền thấy con mình ôm gáy người ta gặm hăng say.
Nếu không phải Ký Tiểu Bắc vẫn còn quấn khăn tắm, bà khẳng định đi qua đập con mình hai cái, hiện tại đành phải đứng cách xa ba mét rống: Trần Trác con còn biết xấu hổ không! Có biết xấu hổ không!
Danh sách chương