Đúng 6 giờ tối, Đức Minh đến đón Thiên Trang như đã hẹn, vừa lên xe Đức Minh đã hỏi:

- Quý cô xinh đẹp muốn đi đâu ăn tối? - Đến nhà hàng anh đi, em muốn ngắm thành phố đêm.

- Rất hân hạnh được phục vụ quý khách.

Sau khi hai người đến nhà hàng, vì đây là giờ đông khách nên hầu như các bàn đều đã có khách ngồi hay có người đặt trước, nhưng chiếc bàn của cô và anh ngồi lần trước thì vẫn trống. Hai người đến đó và ngồi xuống, Thiên Trang thắc mắc:

- Đây là chỗ ngồi đẹp nhất trong quán, có thể nhìn cả thành phố, không ngờ lại rất ít người ngồi. Em thích chỗ này nhất.

Anh mỉm cười giải đáp thắc mắc của cô:

- Vì là chỗ đẹp nhất nên từ sau hôm em và anh đến ăn tối anh đã tham lam kêu quản lý luôn đặt bảng "Đã đặt trước" lên bàn và hủy yêu cầu đặt bàn này trên hệ thống của nhà hàng vĩnh viễn. Nó sẽ thuộc về riêng chúng ta, em có thể đến đây ăn bất cứ lúc nào em thích.

- Hả? Chỗ riêng của chúng ta trong nhà hàng? Vậy cũng được sao?

- Với em thì không có gì không được cả.

Cô đưa mắt nhìn ánh mắt long lanh của anh. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu gỗ trầm, khoác ngoài một chiếc áo vest màu đen, thêm vào đó là mùi nước hoa hòa quyện giữa gỗ hồ phách, gỗ tuyết tùng và lá chanh vàng thoang thoảng khiến cho người ta như mê hoặc, cuốn hút vào vẻ chững chạc của anh. Qua những lần tiếp xúc cô biết anh là người có gu thời trang riêng, trong những hoàn cảnh khác nhau anh sẽ chọn những trang phục khác nhau. Anh luôn luôn có một sự nổi bật nhất định ở nơi anh xuất hiện, sự nổi bật này không phải đến từ việc anh là một tỷ phú bên Mỹ, hay những món đồ hiệu mà anh mặc trên người. Mà nó đến từ phong thái của anh, anh không phải luôn tạo cho bản thân sự cầu kỳ mà tùy hoàn cảnh anh sẽ có cách hình xử riêng, anh có thể là một Play Boy khi đi bar, một kẻ thích ngao du lang bạt khi lái moto trên phố, một nhân viên văn phòng bình thường khi đi quán vỉa hè, đi karaoke với cô, và cả phong cách quý tộc đĩnh đạc của hiện tại. Anh không phô trương mà lặng lẽ phối hợp với người đối diện, với hoàn cảnh xung quanh để người đi bên cạnh anh không thấy có khoảng cách. Trong lúc cô để đầu óc tiêu diêu suy nghĩ về anh, không hề hay biết anh đã gọi món lúc nào, chỉ tập trung si mê đánh giá, mãi cho đến khi anh lên tiếng gọi hồn cô lại:

- Em đang bị vẻ đẹp trai của anh cuốn hút đó sao? - Anh vừa ngắm cô vừa hỏi - Đây có thể xem như việc đáng mừng không? Em đang dần mê mệt anh?

- Em sẽ không bị mê mệt bởi vẻ ngoài của người nào đó.

- Vậy em sẽ mê mệt bởi cái gì? Cho anh biết theo em ưu điểm của bản thân anh là gì đi. - Đức Minh nói

- Anh có rất nhiều ưu điểm, kể cả đêm cũng không hết - Thiên Trang thành thật - anh rất giàu có, anh cũng khá đẹp trai nữa, anh thành công trong công việc, có gu thời trang rất sành điệu, gặp và quen rất nhiều cô gái thông minh xinh đẹp rồi, sao lại muốn cưới em.

Ánh mắt anh sáng ngời, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Anh nói:

- Anh chưa từng nghĩ mình có nhiều sức hút như thế. Anh cũng rất mừng vì em nghĩ anh lại có nhiều ưu điểm. Còn về việc sao chọn em thì rất đơn giản đó là lý lẽ của trái tim không thể ngăn cản nổi.

Thiên Trang lườm anh một cái, bày tỏ thái độ dè bỉu việc anh nói dối:

- Em không tin, lý lẽ trái tim là gì em không biết em chỉ biết anh xạo thôi. Em tìm được rất nhiều ưu, khuyết điểm trên người của anh. Vậy mà anh lại chẳng tìm được cái nào trên người, chứng tỏ một là anh không quan tâm tới em, hai là anh đang nói dối.

- Oan cho anh quá, anh không nói dối, càng rất quan tâm em - Anh giơ tay lên như đang thề thốt - Em là một cô gái vui vẻ, làm thơ rất hay, ca cũng rất hay. Thật ra em không phải là một cô gái ngốc nghếch nhưng vì em quá yêu thương những người bên cạnh mình. Luôn suy nghĩ cho họ trước và suy nghĩ cho em cuối cùng. Nụ cười của em rất đẹp, nó có sức lan tỏa rất lớn, truyền năng lượng và niềm vui đến mọi người xung quanh. Còn ánh mắt của em lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm vậy đó, dù có bị mây đen che đi thì nó vẫn ở đó âm thầm chiếu sáng Thế Gian. Đúng như em nói, anh đi nhiều, trải nghiệm nhiều, gặp nhiều người nhưng chưa ai hoàn mỹ như em, chưa ai mang đến cho con tim anh cảm giác bình yên khi ở bên cạnh như em, vạn người gặp một nên anh phải nắm bắt cơ hội giữ lấy em.

Thiên Trang nghe anh nói xong hoàn toàn bất ngờ, chính bản thân cô cũng không biết mình có nhiều ưu điểm như thế. Nhưng qua miệng lưỡi của anh nó không những là ưu điểm mà còn là lời ngon ngọt dùng để dụ dỗ con gái vì vậy cô trêu:

- Đúng thật anh tán gái giỏi quá - Cô gật gù - Lời nói đơn giản qua miệng anh cũng thành mật ngọt chết ruồi. Đó giờ không biết bao nhiêu cô gái dính vào bẫy ruồi anh tạo ra.

- Cái này có được cho là đang ghen không ta? - Đức Minh hỏi. - Nhưng anh cảm thấy vô cùng lo sợ khi không có được niềm tin nơi em. Anh không nói ra thì em bảo anh nói dối, anh nói xong thì em kêu anh nói xạo, tán gái giỏi? Vậy anh phải làm thế nào đây. Chưa đối tác nào có khả năng làm khó anh như em hết.

Thiên Trang suy nghĩ một tí rồi nói:

- Vậy xem như em là một đối tác có khó tánh, đây là một hợp đồng khó nuốt.

Anh im lặng vài giây rồi trả lời: - Nhưng anh vẫn muốn có được hợp đồng này, bằng mọi giá.

- Người ta nói trên thương trường anh là người không từ thủ đoạn để có được hợp đồng, anh muốn đạt được với số vốn bỏ ra ít nhất và thu lợi ích nhiều nhất.

- Khi đối tác là em, anh chấp nhận đàm phán thỏa hiệp, chỉ cần em đưa ra yêu cầu không cần biết nó phi thực tế thế nào anh cũng chấp nhận, không vì lợi ích của bản thân. Chỉ cần em chịu ký vào bản hợp đồng chung thân với anh.

Khi nói câu đó ánh mắt của anh rất kiên định và quyết đoán.

Thiên Trang nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy, cố đọc ra tất cả suy nghĩ trong đầu người đàn ông ba mươi hai tuổi từng trải, dày dặn kinh nghiệm sống. Anh luôn cho cô một cảm giác an toàn, vui vẻ và bình yên khi ở bên cạnh. Cô tin anh chắc chắn sẽ đưa người con gái anh yêu đến chân trời hạnh phúc. Nghĩ vậy cô ngập ngừng lên tiếng:

- Nhưng...

- Nếu em cảm thấy còn nhiều vướng mắc chưa giải quyết được thì cứ từ từ suy nghĩ thêm. - Anh lên tiếng cắt ngang, lần đầu tiên trong cuộc đời anh thấy sợ, sợ một lời từ chối. - Anh có thể chờ.

- Không cần đâu, em đã suy nghĩ xong rồi - Cô đưa mắt nhìn một lượt vùng đất mang tên Bác thân yêu mà cô sống mười chín năm qua. Cô ngắm bầu trời đêm, ánh trăng và những vì sao tỏa ánh sáng bảy sắc. Cô quay lại nhìn anh - Với một bản hợp đồng vô cùng có lợi cho em như thế em sẽ thử một lần làm ăn lớn. Em đồng ý ký.

- Em nói thật chứ? - Anh mở to mắt nhìn cô, đôi mắt lấp lánh niềm vui và cả sự thật không dám tin vào tai mình.

- Người ta nói cuộc đời là một canh bạc. Mười chín năm qua canh bạc đời em thắng rồi thua, đến giờ em vẫn là một kẻ tay trắng. Hôm nay đây có được người muốn tài trợ cho em, cùng em đánh canh bạc hạnh phúc vậy tại sao em phải từ chối, anh đã bảo em không ngốc, vậy nên em muốn sống vì em một lần.

Đức Minh đứng lên đi tới chỗ Thiên Trang đang ngồi, cầm lấy tay cô, quỳ một chân xuống sàn nhà, lấy hộp nhẫn mà anh luôn mang theo bên người ra, trịnh trọng đeo vào ngón áp út của cô:

- Vậy cho anh xin làm bến bờ hạnh phúc của em nhé. Anh sẽ là nhà tài trợ kim cương cho nụ cười của em suốt đời.

Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út tay mình, mỉm cười đáp:

- Em đồng ý.

"Bốp, bốp, bốp", không biết từ lúc nào những vị khách trong nhà hàng đã tạm dừng đũa quay sang theo dõi màn cầu hôn này. Khi cô nói lời chấp nhận họ vỗ tay chúc mừng, không ngừng cổ vũ "hôn đi, hôn đi", làm mặt Thiên Trang đỏ ửng. Đức Minh đứng dậy ôm lấy cô vào lòng đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó quay sang cảm ơn tất cả mọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện