Edit: Juri
“Cái con mẹ nó, mày có ý gì hả.” Tỉnh Hi Minh hoảng sợ, tách bàn hai người ra, tạo thành một khoảng trống ở giữa: “Nghĩ cái gì thế?”
“Quay lại đây, tao chả có tí hứng thú nào với mày cả, sợ cái gì chứ.” Lạc Tri Dư gõ gõ mặt bàn, tay phải chống cằm, ánh nhìn phóng về phía trần nhà xa xăm, “Tao chỉ đang suy nghĩ, tin tức tố đối với chúng ta rốt cuộc quan trọng đến nhường nào thôi.”
Đã qua tết thanh minh, thời tiết bắt đầu ấm dần, đám học sinh cũng gấp rút thay đổi quần áo mát mẻ cho mùa xuân. Lạc Tri Dư từ một tuần trước đã cởi chiếc áo len dày mình thường hay mặc ra, bên trong áo khoác đồng phục màu đỏ lúc này chỉ có độc nhất một tấm áo len mỏng mà thôi. Thừa dịp tiết tự học buổi tối đêm nay không có giáo viên trong lớp, Lạc Tri Dư liền cởi áo khoác đồng phục ra, treo lên song cửa sổ phía bên phải cậu.
“Nhìn trúng cục cưng bé bỏng nhà ai rồi thế, mà lại có thể khiến mày buồn như vầy hả? Thân phận của mày ở Nhất Trung chả phải là một học bá lạnh lùng không biết yêu là gì sao?” Tỉnh Hi Minh do dự đẩy bàn về lại chỗ cũ, “Tin tức tố rất quan trọng, nhưng cũng không tuyệt đối lắm đâu. Chuyện tình cảm giữa AO, cũng không thể ỷ lại tin tức tố quá mức được, đây là điều thầy giáo đã dạy đấy.”
“Không phải cục cưng bé bỏng.” Lạc Tri Dư lắc đầu, nhìn chằm chằm tờ đề thi tiếng Anh trên bàn, lâm vào trầm tư, “Mày học đi.”
Tỉnh Hi Minh: “?”
Từ cái đêm đứng bên hồ ấy đến tận bây giờ, dấu viết đánh dấu tạm thời Tiêu Ngạn cho cậu hẳn đã phai nhạt dần. Hai lần đánh dấu tạm thời như thể đã trở thành bí mật được đè sâu trong lòng bọn họ, bọn họ cũng không cần thường xuyên gặp nhau để bù đắp hiệu quả của đánh dấu tạm thời nữa, nhưng Lạc Tri Dư vẫn cứ thích chạy lên lầu dạo chơi, lâu lâu lại chạy vào lớp Tiêu Ngạn để tìm kiếm sự chú ý, khiến tất cả các học sinh lớp ba năm hai đều phải đồng loạt nhớ tên cậu.
Cần gì phải làm thế kia chứ?
“Tôi không thích người khác, cũng sẽ không bao giờ thích người khác.”
Câu nói Tiêu Ngạn đã từng nói, đột ngột vang lên bên tai cậu.
Thế Lạc Tri Dư cậu, cũng được tính là người khác sao?
————
Trên đường tới lớp học tiết tự học buổi tối, Tiêu Ngạn theo thói quen ghé xuống tầng một lấy nước, thuận tiện đi ngang qua hành lang lớp học Lạc Tri Dư. Lạc Tri Dư không có ở đó, trên cửa sổ cũng chỉ có áo khoác đồng phục của Lạc Tri Dư để lại, trên bàn là một tờ đề thi chưa được hoàn thành.
“Lạc ve sầu đâu?” Tiêu Ngạn gõ gõ cửa sổ, hỏi bạn ngồi cũng bàn của Lạc Tri Dư, “Em ấy không trả lời tin nhắn, tôi xuống dưới đây tìm em ấy.”
“Em không biết, nó hình như tâm tình không được tốt lắm, cứ yên lặng suốt thôi, vừa tan học là đã đi ra ngoài rồi.” Tỉnh Hi Minh lắc đầu, “Còn hỏi em mấy câu hỏi kỳ lạ nữa chứ.”
Tiêu Ngạn: “……” Giận thật đó hả? Đừng như vậy chứ.
“Vậy cậu biết vì sao tâm tình em ấy lại không tốt không?” Tiêu Ngạn dựa vào cửa sổ, hỏi thăm tên bạn cùng bàn của Lạc Tri Dư vài chuyện.
“Biết một chút đấy.” Tỉnh Hi Minh ngồi vào chỗ bên cạnh cửa sổ, quyết định chia sẻ với Tiêu Ngạn sự khiếp sợ của bản thân, “Theo em tổng kết lại được, thì nó chắn hẳn là đang coi trọng một cục cưng Omega bé bỏng đấy.”
Tiêu Ngạn: “???”
Lạc Tri Dư rất được hoan nghênh trong đám học sinh Omega, xung quanh cậu thiếu gì các cục cưng Omega bé bỏng đâu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ là hầu hết khoảng thời gian của Lạc Tri Dư nếu không dùng để học để ngủ thì đều sẽ chạy đến chỗ hắn ngồi ngốc với nhau, có còn đủ thời gian để thích người khác nữa sao?
Không nên chứ.
“Nguyên văn câu nói của em ấy là gì?” Tiêu Ngạn vừa muốn hỏi, đã có người từ sau lưng hắn chạy ba bước lấy đà, nhảy bổ lên phía sau lưng hắn.
“Anh Ngạn."
Tiêu Ngạn không cần quay đầu lại cũng biết đó là Lạc Tri Dư. Hắn để Lạc Tri Dư tùy ý vồ lên lưng mình, đôi tay vờn quanh cần cổ cậu, cảm thụ được một chút trọng lượng của Lạc Tri Dư đổ dồn về đây: “Làm gì thế? Tiết đầu của tự học buổi tối mới tan được có 15 phút thôi mà đã chạy bay biến rồi?”
“Đi tìm nhóc que cay kia lấy tài liệu công tác hội học sinh học kỳ này.” Trên tay Lạc Tri Dư còn cầm theo vài tờ kế hoạch công việc vừa mới nhận về đây.
Tiêu Ngạn giơ tay, cách một lớp áo len mỏng dính bắt lấy hai cổ tay Lạc Tri Dư, không để Lạc Tri Dư trèo loạn nữa. Ít nhất ở trong mắt hắn, tâm trạng Lạc Tri Dư lúc này vẫn đang rất tốt, cảm giác mất mát khi nãy hắn cảm nhận được lúc vừa bước ra khỏi lớp của hắn, giờ đã hóa thành hư không.
"Thấy tôi xuống đây nên mới vui vẻ như vậy sao?" Tiêu Ngạn thử đo độ dày lớp áo len trên người Lạc Tri Dư.
Nếu khi xưa nghe thấy câu này, bằng tính cách của Lạc Tri Dư mà nói, cậu khẳng định sẽ phản bác lại, nhưng hôm nay Lạc Tri Dư lại khác thường hơn mọi khi. Cậu trầm mặc nửa giây, sau đó liền ở bên tai Tiêu Ngạn nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Vui lắm.”
Lúc cậu nói lời này, vì để hạ thấp thanh âm đến mức chỉ có hai người mới nghe được, nên cậu sát lại gần lỗ tai Tiêu Ngạn, lúc nói chuyện gương mặt có hơi cọ qua cần cổ của hắn.
"Mặc đồng phục chỉnh tề lại." Nhóc lưu manh được một tấc lại muốn tiến một thước, không biết cố ý hay chỉ là vô tình, Lạc Tri Dư dựa vào hắn quá gần, Tiêu Ngạn thậm chí còn có thể cảm nhận được hô hấp của Lạc Tri Dư đang quanh quẩn bên tai, hương đào thơm ngọt như có như không bao lấy cơ thể.
Động tác nhỏ này không hề giống với những động tác vô tình thường ngày khác, Lạc Tri Dư của hôm nay, như thể đang muốn thử hắn vậy.
Tiêu Ngạn yên lặng, nhẹ nhàng đẩy Lạc Tri Dư ra, cầm lấy chiếc áo đang được treo trên cửa sổ xuống, ném vào tay Lạc Tri Dư: "Nhanh lên."
Vào khoảnh khắc Tiêu Ngạn không chú ý, Lạc Tri Dư khẽ cong khóe miệng, ánh mắt chợt lóe lên.
"Làm sao vậy, tí nữa có người tới kiểm tra à?" Lạc Tri Dư mặc áo khoác lên, "Nhiều người cũng không mặc mà."
"Không phải." Tiêu Ngạn nói, "Sợ cậu lạnh."
Lạc Tri Dư mới chạy từ đầu kia của hành lang về đây, không thể nói là lạnh được, nhưng Tiêu Ngạn đã bắt cậu mặc, thì cậu đành phải ngoan ngoãn kéo khóa kéo áo khoác đồng phục đến độ cao tiêu chuẩn mới thôi.
Chẳng biết từ khi nào, cậu đôi lúc sẽ tin Tiêu Ngạn một cách vô điều kiện.
Chuyện này không hề liên quan gì đến tin tức tố cả, chỉ liên quan đến mỗi mình Tiêu Ngạn thôi, cậu cảm thấy bản thân mình dường như đã thân thiết với Tiêu Ngạn một cách mù quáng.
"Tan học chờ tôi nhé?" Tiếng chuông của tiết tự học buổi tối vang lên, Tiêu Ngạn vỗ bả vai Lạc Tri Dư, hỏi cậu.
"Ò, được." Dạo này hai người bọn họ rất hay đi chung với nhau, cho nên Lạc Tri Dư chỉ cần một cái chợp mắt thôi là đã đưa ra được đáp án, "Tan học tôi lên lớp anh chờ anh nhé."
Tiêu Ngạn quay về tầng trên, Lạc Tri Dư cũng ngồi vào lại vị trí của mình.
"Thế mày có còn muốn tiếp tục xây dựng hình tượng của một học bá kiêu ngạo nữa hay không đây?" Tỉnh Hi Minh vẫn đang loay hoay với đống đề tài của tiết trước, "Muốn đuổi theo cục cưng Omega bé bỏng nhà mày chứ gì?"
"Có gì liên quan đâu chứ." Lạc Tri Dư nói được một nửa mới chợt phát hiện có gì đó không đúng, "? Ai bảo tao thích Omega?"
Tỉnh Hi Minh: "?"
Nhiệm vụ học tập trong học kỳ 2 này cực kỳ quan trọng, các thầy cô của lớp ba lầu trên cũng vì thế mà càng ngày dạy càng quá giờ, Lạc Tri Dư mỗi lần đi tìm Tiêu Ngạn, đều thường xuyên gặp phải tình trạng giáo viên lớp bọn họ dạy lố tiết, cậu thiếu niên vai đeo cặp sách ấy chỉ có thể vòng mấy vòng qua lại ở trước cửa lớp ba năm hai để đợi mà thôi.
[ Ve sầu ]: Haiz, tôi không giận đâu mà. Không cần phải tự mình xuống đây tìm tôi.
[ Ve sầu ]: Tôi cùng lắm chỉ giận anh ba ngày thôi, anh cũng biết đó.
[ Ve sầu ]: Tuy rằng tính tôi có hơi kỳ quặc một chút, nhưng tôi vẫn được tính là đối xử tốt với anh đi?
[ Quả quýt ]: Ok, lần tới tiếp tục bắt nạt.
[ Ve sầu ]: Đánh anh bây giờ á.
Buổi tự học buổi tối của lớp ba năm hai hôm nay được khuyến mãi thêm một tiết ôn tập kiểm ra tiếng Anh. Tiêu Ngạn lúc này đang cặm cụi viết linh tinh gì đó lên giấy nháp, rốt cuộc cũng thu hút được sự chú ý của Phàn Việt.
"Tiết tiếng Anh thôi mà, mày lấy đâu ra nhiều giấy nháp vậy?" Phàn Việt kéo một tờ nháp từ bàn bên cạnh sang, "pnA, pnB, tin tức tố?"
"Mày thấy sao?" Tiêu Ngạn hỏi ngược lại.
"Lạc ve sầu dưới lầu ấy hả?" Phàn Việt kinh ngạc, "Tao cho rằng tụi mày đã...... Thì ra chỉ có tao ngày nào cũng tự mình đa tình rồi cố gắng yểm trợ cho hai đứa chúng mày thôi sao?"
"Lạc Tri Dư." Tiêu Ngạn sửa lại cách nói của Phàn Việt.
"Được rồi được rồi, chỉ mày mới được gọi thế thôi, kéo kiệt muốn chết." Suy cho cùng thì cũng đều là Alpha như nhau cả, Phàn Việt tự nhận mình có thể hiểu được tình cảm mà Tiêu Ngạn dành cho Lạc Tri Dư, "Cho nên hai đứa tụi mày mới đảo ngược quá trình, đầu tiên là ở chung với nhau trước, sau đó mới bắt đầu theo đuổi?"
"Cũng không tính là như vậy......"
Càng thích, thì sẽ càng cẩn thận, Tiêu Ngạn thậm chí còn tham lam luyến tiếc cái trạng thái của hiện tại, chỉ sợ sẽ làm Lạc Tri Dư chạy mất, sợ không thể tiếp tục duy trì trạng thái này nữa.
Đồ mình thích thì chắc chắn phải được đoạt về tay, rất nhiều gia đình khi đoán trước được giới tính của con mình lớn lên là Alpha, đều sẽ giáo dục như thế ngay từ khi còn nhỏ. Tính cách của Tiêu Ngạn ở phương diện này cũng không biểu hiện quá rõ rệt, nhưng chính bản thân Tiêu Ngạn và những người xung quanh hắn đều biết, nếu hắn thích một ai đó từ tận đáy lòng, hắn tất nhiên sẽ muốn cướp người đó về tay, thậm chí còn giam cầm lại, chiếm cho riêng mình.
Nhưng khi đã thật sự gặp được một người người khiến mình yêu thích, thì chẳng phải cứ đơn giản "cướp về tay" là có thể giải quyết được mọi chuyện.
Hắn vẫn đang mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn của việc bắt lấy vì sao ấy lại rồi lại thả nó đi, chỉ vì sợ rằng nó ấy sẽ mất đi vẻ rực rỡ ban đầu vốn có.
Chỉ là, vì sao ấy đã dần trở nên sa đọa mất rồi.
"Dù sao mày cũng đã quyết định mặc kệ tin tức tố rồi, thế nên phải đối xử tốt với Lạc Tri Dư một chút." Phàn Việt cúi đầu sửa lại một bài làm sai, cũng lười chả muốn quan tâm đến hai người kia nữa.
"Đừng có cả ngày cứ tóm được cơ hội là lại khi dễ người ta, mà dù sao thì Lạc Tri Dư hình như cũng không để ý lắm, tuy rằng quan hệ hai nhà chúng mày chả tốt là bao, nhưng hoàn cảnh trưởng thành của hai đứa tụi bay thật ra cũng khá giống nhau đấy, tính cách cũng không khác nhau lắm đâu."
"Được thôi." Tiêu Ngạn dùng bút gạch mất ba chữ "Tin tức tố" trên giấy.
Tới gần lúc tan học, cạnh cửa lớp ba năm hai từ đâu ra xuất hiện một thân ảnh mang bộ đồng phục màu đỏ chót. Lạc Tri Dư đứng nép vào góc khuất để tránh đi ánh nhìn của giáo viên, gửi tin nhắn cho Tiêu Ngạn.
[ Ve sầu ]: Còn bao lâu nữa?
[ Quả quýt ]: Còn phần bố cục bài nữa thôi là xong rồi.
[ Ve sầu ]: Trời ạ, anh ơi em buồn ngủ quá đi à.
[ Ve sầu ]: Tôi vì sao lại muốn tới chờ anh kia chứ, lớp các anh lần nào tan học cũng trễ thế này.
[ Ve sầu ]: Cho tôi một lý do hợp lý để tới chờ anh tan học đi, nếu không sau này tôi sẽ không làm nữa đâu.
[ Ve sầu ]: Ngáp.jpg
Cảm giác của Tiêu Ngạn hình như đã chính xác, Lạc Tri Dư của hôm nay, có vẻ như thật sự đang muốn thăm dò thứ gì đó?
Tay Tiêu Ngạn đưa vào bàn phím đánh chữ nhanh như bay, rồi lại xóa hai dòng tin nhắn mới nhập vào, ngẩng đầu lên liền phát hiện Lạc Tri Dư khi nãy đứng cạnh cửa giờ đã thay đổi phương hướng, đang quay sang trò chuyện cùng với một cô bạn nữ bên lớp bốn năm hai.
Hai người tựa như đang nói về một đề tài gì đó rất thú vị, khóe miệng của Lạc Tri Dư đôi lúc lại cong lên, tiếng cười phát ra trong lúc đang nói chuyện với cô bạn nữ kia truyền thẳng đến bên này.
Không vì lý do gì cả, Tiêu Ngạn bỗng chốc nhớ tới lời nói của cậu bạn cùng bàn Lạc Tri Dư, cây bút trong tay hắn lạch cạch một tiếng gãy làm đôi.
"Ôi má ơi, mày cáu bẳn cái gì chứ hả?" Phàn Việt bị tên bạn ngồi cùng bàn dọa cho hoảng sợ, vừa ngẩng đầu lên, liền lập tức thấy phía sau khung cửa sổ xuất hiện cậu bạn học Lạc Tri Dư đang đứng cạnh cửa lớp bốn vui vẻ trò chuyện với người ta, "Người ta chỉ nói chuyện làm quen tí thôi mà"
Dựa theo tính cách mạnh mẽ này của Tiêu Ngạn, về sau Lạc Tri Dư chả phải sẽ bị bắt nạt cho lên bờ xuống ruộng sao, chẳng qua Lạc Tri Dư cũng không phải dạng gì ngoan ngoãn cho lắm, Phàn Việt vẫn còn nhỡ rõ ràng rành mạch mình đã bị cây chổi kia ngộ thương như thế nào.
"Hôm nay em ấy có nói với Tỉnh Hi Minh, rằng mình đang nhìn trúng một cục cưng Omega bé bỏng" Giáo viên tiếng Anh đang lấy bố cục bài viết của Tiêu Ngạn ra để làm ví dụ cho việc giảng dạy, Tiêu Ngạn đến cặp sách cũng thu dọn xong xuôi hết rồi, chỉ chờ mỗi tan học là cắp đít đi ngay.
Phàn Việt cũng chẳng biết vì cái gì, bản thân mình lại đột nhiên có thể lý giải được tâm tình của Tỉnh Hi Minh: "...... Mày xác định nguyên văn lời nói của em ấy là như vậy sao? Sao tao lại cảm giác như có gì đó không đúng lắm ấy nhỉ."
Câu nói quen thuộc này, Phàn Việt tóm lại cứ cảm thấy hình như mình đã từng nghe qua ở đâu đó rồi, như thể đã thân thuộc với nó lắm ấy, nghe quen tai thật sự.
Lạc Tri Dư chờ Tiêu Ngạn đến mệt mỏi, tiện tay túm được một đàn chị Omega lại đây nói chuyện. Hai người liền kể về lịch sử yêu đương đầy chua chát của Nghiêm Tử Hàm, từng người lần lượt phát biểu, nêu lên ý kiến của mình ——
"Nghiêm Tử Hàm là muốn làm loạn đó." Đàn chị đang tán gẫu cùng Lạc Tri Dư nói, "Còn ghét bỏ tin tức tố của người ta nữa chứ, cuối cùng chả phải cũng thành đôi với nhau đó sao."
"Cho nên cuối cùng nó cũng chẳng quan tâm đến tin tức tố nữa......"
Nói được một nửa, bỗng chợt có ai đó đè tay lên vai cậu. Người này hình như còn có hơi xúc động, nên mới dùng khá nhiều sức lực, ép cậu đến nỗi khiến cậu cảm thấy khó chịu.
"Tan học rồi?" Lạc Tri Dư phất tay chào tạm biệt đàn chị, "Thế thì đi thôi."
Cậu vừa dứt lời, Tiêu Ngạn đã nửa cưỡng chế mà ôm lấy cậu, hướng về phía cầu thang đi xuống. Ánh đèn lờ mờ soi bước từng bậc thang, đám học sinh vừa tan học ai ai cũng vội vã phải về ký túc xá, chẳng còn hơi đâu để chú ý đến hai người bọn họ nữa.
Đánh dấu tạm thời tuy rằng đã phai nhạt dần, nhưng dù sao cũng chưa biến mất hoàn toàn, Lạc Tri Dư vẫn còn rất mẫn cảm khi đối diện với mùi tin tức tố vị quýt của Tiêu Ngạn. Ngay lúc này đây, người khác có khả năng sẽ không cảm nhận được, nhưng Lạc Tri Dư thì vẫn có thể phát hiện ra.
Tiêu Ngạn chân bước rất nhanh, Lạc Tri Dư vừa lơ đãng vài giây, dưới chân đã vướng phải thứ gì đó, còn chưa kịp té nhào xuống, đã bị Tiêu Ngạn kéo lại.
"Bà dì tên kỳ dịch cảm của anh lại đến nữa hả?" Lạc Tri Dư xoa xoa bả vai bị ép đến đau đớn, "Hung dữ cái gì chứ?"
- ------------------------------
“Cái con mẹ nó, mày có ý gì hả.” Tỉnh Hi Minh hoảng sợ, tách bàn hai người ra, tạo thành một khoảng trống ở giữa: “Nghĩ cái gì thế?”
“Quay lại đây, tao chả có tí hứng thú nào với mày cả, sợ cái gì chứ.” Lạc Tri Dư gõ gõ mặt bàn, tay phải chống cằm, ánh nhìn phóng về phía trần nhà xa xăm, “Tao chỉ đang suy nghĩ, tin tức tố đối với chúng ta rốt cuộc quan trọng đến nhường nào thôi.”
Đã qua tết thanh minh, thời tiết bắt đầu ấm dần, đám học sinh cũng gấp rút thay đổi quần áo mát mẻ cho mùa xuân. Lạc Tri Dư từ một tuần trước đã cởi chiếc áo len dày mình thường hay mặc ra, bên trong áo khoác đồng phục màu đỏ lúc này chỉ có độc nhất một tấm áo len mỏng mà thôi. Thừa dịp tiết tự học buổi tối đêm nay không có giáo viên trong lớp, Lạc Tri Dư liền cởi áo khoác đồng phục ra, treo lên song cửa sổ phía bên phải cậu.
“Nhìn trúng cục cưng bé bỏng nhà ai rồi thế, mà lại có thể khiến mày buồn như vầy hả? Thân phận của mày ở Nhất Trung chả phải là một học bá lạnh lùng không biết yêu là gì sao?” Tỉnh Hi Minh do dự đẩy bàn về lại chỗ cũ, “Tin tức tố rất quan trọng, nhưng cũng không tuyệt đối lắm đâu. Chuyện tình cảm giữa AO, cũng không thể ỷ lại tin tức tố quá mức được, đây là điều thầy giáo đã dạy đấy.”
“Không phải cục cưng bé bỏng.” Lạc Tri Dư lắc đầu, nhìn chằm chằm tờ đề thi tiếng Anh trên bàn, lâm vào trầm tư, “Mày học đi.”
Tỉnh Hi Minh: “?”
Từ cái đêm đứng bên hồ ấy đến tận bây giờ, dấu viết đánh dấu tạm thời Tiêu Ngạn cho cậu hẳn đã phai nhạt dần. Hai lần đánh dấu tạm thời như thể đã trở thành bí mật được đè sâu trong lòng bọn họ, bọn họ cũng không cần thường xuyên gặp nhau để bù đắp hiệu quả của đánh dấu tạm thời nữa, nhưng Lạc Tri Dư vẫn cứ thích chạy lên lầu dạo chơi, lâu lâu lại chạy vào lớp Tiêu Ngạn để tìm kiếm sự chú ý, khiến tất cả các học sinh lớp ba năm hai đều phải đồng loạt nhớ tên cậu.
Cần gì phải làm thế kia chứ?
“Tôi không thích người khác, cũng sẽ không bao giờ thích người khác.”
Câu nói Tiêu Ngạn đã từng nói, đột ngột vang lên bên tai cậu.
Thế Lạc Tri Dư cậu, cũng được tính là người khác sao?
————
Trên đường tới lớp học tiết tự học buổi tối, Tiêu Ngạn theo thói quen ghé xuống tầng một lấy nước, thuận tiện đi ngang qua hành lang lớp học Lạc Tri Dư. Lạc Tri Dư không có ở đó, trên cửa sổ cũng chỉ có áo khoác đồng phục của Lạc Tri Dư để lại, trên bàn là một tờ đề thi chưa được hoàn thành.
“Lạc ve sầu đâu?” Tiêu Ngạn gõ gõ cửa sổ, hỏi bạn ngồi cũng bàn của Lạc Tri Dư, “Em ấy không trả lời tin nhắn, tôi xuống dưới đây tìm em ấy.”
“Em không biết, nó hình như tâm tình không được tốt lắm, cứ yên lặng suốt thôi, vừa tan học là đã đi ra ngoài rồi.” Tỉnh Hi Minh lắc đầu, “Còn hỏi em mấy câu hỏi kỳ lạ nữa chứ.”
Tiêu Ngạn: “……” Giận thật đó hả? Đừng như vậy chứ.
“Vậy cậu biết vì sao tâm tình em ấy lại không tốt không?” Tiêu Ngạn dựa vào cửa sổ, hỏi thăm tên bạn cùng bàn của Lạc Tri Dư vài chuyện.
“Biết một chút đấy.” Tỉnh Hi Minh ngồi vào chỗ bên cạnh cửa sổ, quyết định chia sẻ với Tiêu Ngạn sự khiếp sợ của bản thân, “Theo em tổng kết lại được, thì nó chắn hẳn là đang coi trọng một cục cưng Omega bé bỏng đấy.”
Tiêu Ngạn: “???”
Lạc Tri Dư rất được hoan nghênh trong đám học sinh Omega, xung quanh cậu thiếu gì các cục cưng Omega bé bỏng đâu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ là hầu hết khoảng thời gian của Lạc Tri Dư nếu không dùng để học để ngủ thì đều sẽ chạy đến chỗ hắn ngồi ngốc với nhau, có còn đủ thời gian để thích người khác nữa sao?
Không nên chứ.
“Nguyên văn câu nói của em ấy là gì?” Tiêu Ngạn vừa muốn hỏi, đã có người từ sau lưng hắn chạy ba bước lấy đà, nhảy bổ lên phía sau lưng hắn.
“Anh Ngạn."
Tiêu Ngạn không cần quay đầu lại cũng biết đó là Lạc Tri Dư. Hắn để Lạc Tri Dư tùy ý vồ lên lưng mình, đôi tay vờn quanh cần cổ cậu, cảm thụ được một chút trọng lượng của Lạc Tri Dư đổ dồn về đây: “Làm gì thế? Tiết đầu của tự học buổi tối mới tan được có 15 phút thôi mà đã chạy bay biến rồi?”
“Đi tìm nhóc que cay kia lấy tài liệu công tác hội học sinh học kỳ này.” Trên tay Lạc Tri Dư còn cầm theo vài tờ kế hoạch công việc vừa mới nhận về đây.
Tiêu Ngạn giơ tay, cách một lớp áo len mỏng dính bắt lấy hai cổ tay Lạc Tri Dư, không để Lạc Tri Dư trèo loạn nữa. Ít nhất ở trong mắt hắn, tâm trạng Lạc Tri Dư lúc này vẫn đang rất tốt, cảm giác mất mát khi nãy hắn cảm nhận được lúc vừa bước ra khỏi lớp của hắn, giờ đã hóa thành hư không.
"Thấy tôi xuống đây nên mới vui vẻ như vậy sao?" Tiêu Ngạn thử đo độ dày lớp áo len trên người Lạc Tri Dư.
Nếu khi xưa nghe thấy câu này, bằng tính cách của Lạc Tri Dư mà nói, cậu khẳng định sẽ phản bác lại, nhưng hôm nay Lạc Tri Dư lại khác thường hơn mọi khi. Cậu trầm mặc nửa giây, sau đó liền ở bên tai Tiêu Ngạn nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Vui lắm.”
Lúc cậu nói lời này, vì để hạ thấp thanh âm đến mức chỉ có hai người mới nghe được, nên cậu sát lại gần lỗ tai Tiêu Ngạn, lúc nói chuyện gương mặt có hơi cọ qua cần cổ của hắn.
"Mặc đồng phục chỉnh tề lại." Nhóc lưu manh được một tấc lại muốn tiến một thước, không biết cố ý hay chỉ là vô tình, Lạc Tri Dư dựa vào hắn quá gần, Tiêu Ngạn thậm chí còn có thể cảm nhận được hô hấp của Lạc Tri Dư đang quanh quẩn bên tai, hương đào thơm ngọt như có như không bao lấy cơ thể.
Động tác nhỏ này không hề giống với những động tác vô tình thường ngày khác, Lạc Tri Dư của hôm nay, như thể đang muốn thử hắn vậy.
Tiêu Ngạn yên lặng, nhẹ nhàng đẩy Lạc Tri Dư ra, cầm lấy chiếc áo đang được treo trên cửa sổ xuống, ném vào tay Lạc Tri Dư: "Nhanh lên."
Vào khoảnh khắc Tiêu Ngạn không chú ý, Lạc Tri Dư khẽ cong khóe miệng, ánh mắt chợt lóe lên.
"Làm sao vậy, tí nữa có người tới kiểm tra à?" Lạc Tri Dư mặc áo khoác lên, "Nhiều người cũng không mặc mà."
"Không phải." Tiêu Ngạn nói, "Sợ cậu lạnh."
Lạc Tri Dư mới chạy từ đầu kia của hành lang về đây, không thể nói là lạnh được, nhưng Tiêu Ngạn đã bắt cậu mặc, thì cậu đành phải ngoan ngoãn kéo khóa kéo áo khoác đồng phục đến độ cao tiêu chuẩn mới thôi.
Chẳng biết từ khi nào, cậu đôi lúc sẽ tin Tiêu Ngạn một cách vô điều kiện.
Chuyện này không hề liên quan gì đến tin tức tố cả, chỉ liên quan đến mỗi mình Tiêu Ngạn thôi, cậu cảm thấy bản thân mình dường như đã thân thiết với Tiêu Ngạn một cách mù quáng.
"Tan học chờ tôi nhé?" Tiếng chuông của tiết tự học buổi tối vang lên, Tiêu Ngạn vỗ bả vai Lạc Tri Dư, hỏi cậu.
"Ò, được." Dạo này hai người bọn họ rất hay đi chung với nhau, cho nên Lạc Tri Dư chỉ cần một cái chợp mắt thôi là đã đưa ra được đáp án, "Tan học tôi lên lớp anh chờ anh nhé."
Tiêu Ngạn quay về tầng trên, Lạc Tri Dư cũng ngồi vào lại vị trí của mình.
"Thế mày có còn muốn tiếp tục xây dựng hình tượng của một học bá kiêu ngạo nữa hay không đây?" Tỉnh Hi Minh vẫn đang loay hoay với đống đề tài của tiết trước, "Muốn đuổi theo cục cưng Omega bé bỏng nhà mày chứ gì?"
"Có gì liên quan đâu chứ." Lạc Tri Dư nói được một nửa mới chợt phát hiện có gì đó không đúng, "? Ai bảo tao thích Omega?"
Tỉnh Hi Minh: "?"
Nhiệm vụ học tập trong học kỳ 2 này cực kỳ quan trọng, các thầy cô của lớp ba lầu trên cũng vì thế mà càng ngày dạy càng quá giờ, Lạc Tri Dư mỗi lần đi tìm Tiêu Ngạn, đều thường xuyên gặp phải tình trạng giáo viên lớp bọn họ dạy lố tiết, cậu thiếu niên vai đeo cặp sách ấy chỉ có thể vòng mấy vòng qua lại ở trước cửa lớp ba năm hai để đợi mà thôi.
[ Ve sầu ]: Haiz, tôi không giận đâu mà. Không cần phải tự mình xuống đây tìm tôi.
[ Ve sầu ]: Tôi cùng lắm chỉ giận anh ba ngày thôi, anh cũng biết đó.
[ Ve sầu ]: Tuy rằng tính tôi có hơi kỳ quặc một chút, nhưng tôi vẫn được tính là đối xử tốt với anh đi?
[ Quả quýt ]: Ok, lần tới tiếp tục bắt nạt.
[ Ve sầu ]: Đánh anh bây giờ á.
Buổi tự học buổi tối của lớp ba năm hai hôm nay được khuyến mãi thêm một tiết ôn tập kiểm ra tiếng Anh. Tiêu Ngạn lúc này đang cặm cụi viết linh tinh gì đó lên giấy nháp, rốt cuộc cũng thu hút được sự chú ý của Phàn Việt.
"Tiết tiếng Anh thôi mà, mày lấy đâu ra nhiều giấy nháp vậy?" Phàn Việt kéo một tờ nháp từ bàn bên cạnh sang, "pnA, pnB, tin tức tố?"
"Mày thấy sao?" Tiêu Ngạn hỏi ngược lại.
"Lạc ve sầu dưới lầu ấy hả?" Phàn Việt kinh ngạc, "Tao cho rằng tụi mày đã...... Thì ra chỉ có tao ngày nào cũng tự mình đa tình rồi cố gắng yểm trợ cho hai đứa chúng mày thôi sao?"
"Lạc Tri Dư." Tiêu Ngạn sửa lại cách nói của Phàn Việt.
"Được rồi được rồi, chỉ mày mới được gọi thế thôi, kéo kiệt muốn chết." Suy cho cùng thì cũng đều là Alpha như nhau cả, Phàn Việt tự nhận mình có thể hiểu được tình cảm mà Tiêu Ngạn dành cho Lạc Tri Dư, "Cho nên hai đứa tụi mày mới đảo ngược quá trình, đầu tiên là ở chung với nhau trước, sau đó mới bắt đầu theo đuổi?"
"Cũng không tính là như vậy......"
Càng thích, thì sẽ càng cẩn thận, Tiêu Ngạn thậm chí còn tham lam luyến tiếc cái trạng thái của hiện tại, chỉ sợ sẽ làm Lạc Tri Dư chạy mất, sợ không thể tiếp tục duy trì trạng thái này nữa.
Đồ mình thích thì chắc chắn phải được đoạt về tay, rất nhiều gia đình khi đoán trước được giới tính của con mình lớn lên là Alpha, đều sẽ giáo dục như thế ngay từ khi còn nhỏ. Tính cách của Tiêu Ngạn ở phương diện này cũng không biểu hiện quá rõ rệt, nhưng chính bản thân Tiêu Ngạn và những người xung quanh hắn đều biết, nếu hắn thích một ai đó từ tận đáy lòng, hắn tất nhiên sẽ muốn cướp người đó về tay, thậm chí còn giam cầm lại, chiếm cho riêng mình.
Nhưng khi đã thật sự gặp được một người người khiến mình yêu thích, thì chẳng phải cứ đơn giản "cướp về tay" là có thể giải quyết được mọi chuyện.
Hắn vẫn đang mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn của việc bắt lấy vì sao ấy lại rồi lại thả nó đi, chỉ vì sợ rằng nó ấy sẽ mất đi vẻ rực rỡ ban đầu vốn có.
Chỉ là, vì sao ấy đã dần trở nên sa đọa mất rồi.
"Dù sao mày cũng đã quyết định mặc kệ tin tức tố rồi, thế nên phải đối xử tốt với Lạc Tri Dư một chút." Phàn Việt cúi đầu sửa lại một bài làm sai, cũng lười chả muốn quan tâm đến hai người kia nữa.
"Đừng có cả ngày cứ tóm được cơ hội là lại khi dễ người ta, mà dù sao thì Lạc Tri Dư hình như cũng không để ý lắm, tuy rằng quan hệ hai nhà chúng mày chả tốt là bao, nhưng hoàn cảnh trưởng thành của hai đứa tụi bay thật ra cũng khá giống nhau đấy, tính cách cũng không khác nhau lắm đâu."
"Được thôi." Tiêu Ngạn dùng bút gạch mất ba chữ "Tin tức tố" trên giấy.
Tới gần lúc tan học, cạnh cửa lớp ba năm hai từ đâu ra xuất hiện một thân ảnh mang bộ đồng phục màu đỏ chót. Lạc Tri Dư đứng nép vào góc khuất để tránh đi ánh nhìn của giáo viên, gửi tin nhắn cho Tiêu Ngạn.
[ Ve sầu ]: Còn bao lâu nữa?
[ Quả quýt ]: Còn phần bố cục bài nữa thôi là xong rồi.
[ Ve sầu ]: Trời ạ, anh ơi em buồn ngủ quá đi à.
[ Ve sầu ]: Tôi vì sao lại muốn tới chờ anh kia chứ, lớp các anh lần nào tan học cũng trễ thế này.
[ Ve sầu ]: Cho tôi một lý do hợp lý để tới chờ anh tan học đi, nếu không sau này tôi sẽ không làm nữa đâu.
[ Ve sầu ]: Ngáp.jpg
Cảm giác của Tiêu Ngạn hình như đã chính xác, Lạc Tri Dư của hôm nay, có vẻ như thật sự đang muốn thăm dò thứ gì đó?
Tay Tiêu Ngạn đưa vào bàn phím đánh chữ nhanh như bay, rồi lại xóa hai dòng tin nhắn mới nhập vào, ngẩng đầu lên liền phát hiện Lạc Tri Dư khi nãy đứng cạnh cửa giờ đã thay đổi phương hướng, đang quay sang trò chuyện cùng với một cô bạn nữ bên lớp bốn năm hai.
Hai người tựa như đang nói về một đề tài gì đó rất thú vị, khóe miệng của Lạc Tri Dư đôi lúc lại cong lên, tiếng cười phát ra trong lúc đang nói chuyện với cô bạn nữ kia truyền thẳng đến bên này.
Không vì lý do gì cả, Tiêu Ngạn bỗng chốc nhớ tới lời nói của cậu bạn cùng bàn Lạc Tri Dư, cây bút trong tay hắn lạch cạch một tiếng gãy làm đôi.
"Ôi má ơi, mày cáu bẳn cái gì chứ hả?" Phàn Việt bị tên bạn ngồi cùng bàn dọa cho hoảng sợ, vừa ngẩng đầu lên, liền lập tức thấy phía sau khung cửa sổ xuất hiện cậu bạn học Lạc Tri Dư đang đứng cạnh cửa lớp bốn vui vẻ trò chuyện với người ta, "Người ta chỉ nói chuyện làm quen tí thôi mà"
Dựa theo tính cách mạnh mẽ này của Tiêu Ngạn, về sau Lạc Tri Dư chả phải sẽ bị bắt nạt cho lên bờ xuống ruộng sao, chẳng qua Lạc Tri Dư cũng không phải dạng gì ngoan ngoãn cho lắm, Phàn Việt vẫn còn nhỡ rõ ràng rành mạch mình đã bị cây chổi kia ngộ thương như thế nào.
"Hôm nay em ấy có nói với Tỉnh Hi Minh, rằng mình đang nhìn trúng một cục cưng Omega bé bỏng" Giáo viên tiếng Anh đang lấy bố cục bài viết của Tiêu Ngạn ra để làm ví dụ cho việc giảng dạy, Tiêu Ngạn đến cặp sách cũng thu dọn xong xuôi hết rồi, chỉ chờ mỗi tan học là cắp đít đi ngay.
Phàn Việt cũng chẳng biết vì cái gì, bản thân mình lại đột nhiên có thể lý giải được tâm tình của Tỉnh Hi Minh: "...... Mày xác định nguyên văn lời nói của em ấy là như vậy sao? Sao tao lại cảm giác như có gì đó không đúng lắm ấy nhỉ."
Câu nói quen thuộc này, Phàn Việt tóm lại cứ cảm thấy hình như mình đã từng nghe qua ở đâu đó rồi, như thể đã thân thuộc với nó lắm ấy, nghe quen tai thật sự.
Lạc Tri Dư chờ Tiêu Ngạn đến mệt mỏi, tiện tay túm được một đàn chị Omega lại đây nói chuyện. Hai người liền kể về lịch sử yêu đương đầy chua chát của Nghiêm Tử Hàm, từng người lần lượt phát biểu, nêu lên ý kiến của mình ——
"Nghiêm Tử Hàm là muốn làm loạn đó." Đàn chị đang tán gẫu cùng Lạc Tri Dư nói, "Còn ghét bỏ tin tức tố của người ta nữa chứ, cuối cùng chả phải cũng thành đôi với nhau đó sao."
"Cho nên cuối cùng nó cũng chẳng quan tâm đến tin tức tố nữa......"
Nói được một nửa, bỗng chợt có ai đó đè tay lên vai cậu. Người này hình như còn có hơi xúc động, nên mới dùng khá nhiều sức lực, ép cậu đến nỗi khiến cậu cảm thấy khó chịu.
"Tan học rồi?" Lạc Tri Dư phất tay chào tạm biệt đàn chị, "Thế thì đi thôi."
Cậu vừa dứt lời, Tiêu Ngạn đã nửa cưỡng chế mà ôm lấy cậu, hướng về phía cầu thang đi xuống. Ánh đèn lờ mờ soi bước từng bậc thang, đám học sinh vừa tan học ai ai cũng vội vã phải về ký túc xá, chẳng còn hơi đâu để chú ý đến hai người bọn họ nữa.
Đánh dấu tạm thời tuy rằng đã phai nhạt dần, nhưng dù sao cũng chưa biến mất hoàn toàn, Lạc Tri Dư vẫn còn rất mẫn cảm khi đối diện với mùi tin tức tố vị quýt của Tiêu Ngạn. Ngay lúc này đây, người khác có khả năng sẽ không cảm nhận được, nhưng Lạc Tri Dư thì vẫn có thể phát hiện ra.
Tiêu Ngạn chân bước rất nhanh, Lạc Tri Dư vừa lơ đãng vài giây, dưới chân đã vướng phải thứ gì đó, còn chưa kịp té nhào xuống, đã bị Tiêu Ngạn kéo lại.
"Bà dì tên kỳ dịch cảm của anh lại đến nữa hả?" Lạc Tri Dư xoa xoa bả vai bị ép đến đau đớn, "Hung dữ cái gì chứ?"
- ------------------------------
Danh sách chương