p class="watch-page-fiction-content">Phiên ngoại 47: Châu Uy Mộng

Đêm nay là một đêm nồng nhiệt, căn phòng phải đến giữa khuya mới ngừng lại âm thanh hoan ái bạch bạch va chạm của hai thân thể.



Năm giờ sáng, Trịnh Kiệt Luân ôm Tinh Lạc trong lòng, cả hai ôm ấp nhau ngủ say.



Bỗng nhiên Trịnh Kiệt Luân cảm giác một loại ẩm ướt rất lạ, cảm giác hệt như anh đang ôm một người đang ướt đẫm, Trịnh Kiệt Luân nhăn nhíu đầu lông mày rồi mới nâng mi mắt, đầu tiên nhìn thấy khung cảnh góc phòng ngủ, anh hạ mắt nhìn người trong lòng, bàn tay đang ôm ấp cô nâng lên chạm vào vầng trán.



Lồng bàn tay truyền tới nhiệt độ nóng hổi, trán Tinh Lạc đẫm mồ hôi, mái tóc sớm đã bết dính, Trịnh Kiệt Luân lập tức bật dậy, bàn tay hạ xuống chạm gò má dần kiểm tra nhiệt độ xuống cổ Tinh Lạc.



Làn da Tinh Lạc nóng hổi, chẳng khác gì một người bị nung chín, cổ non cũng đẫm mồ hôi, khắp cả người Tinh Lạc lấm tấm thành giọt mồ hôi lạnh.



Trịnh Kiệt Luân bước xuống giường, nhanh gọi cho Châu Minh Thành, trong lúc chờ Châu Minh Thành đến, Trịnh Kiệt Luân bê một chậu nước ấm đặt bên giường, dùng khăn lau người cho Tinh Lạc.



Anh cầm chiếc khăn ấm lau thật cẩn thẩn, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi, mặc cho cô bộ quần áo ngủ khác, sau đó ngồi bên giường chờ đợi.



Chỉ mất vài phút sau khi lau người xong, Châu Minh Thành đã đến, khám qua cho Tinh Lạc, kê toa thuốc cảm sốt rồi rời đi.



Trịnh Kiệt Luân ngồi bên giường, anh nắm lấy tay cô, đôi bàn tay anh to lớn bao bọc bàn tay Tinh Lạc vào trong, ngắm nhìn gương mặt ngủ say, hai mi mắt còn hoen lại tàn dư cay đỏ sưng húp, ánh mắt anh đầy phiền nhiễu.



Nâng niu bàn tay nhỏ nhắn, thô ráp sần sùi chẳng giống như những cô nàng, Trịnh Kiệt Luân đau lòng lặng người.



Nhớ đến những lời cô nói đêm qua, từng câu mà cô nói đều móc trái tim anh ra rồi treo lơ lửng ở một cõi sâu không đáy.



Anh xuất thân từ Thành An hoa lệ, còn cô xuất thân từ Đông Nam bần hèn, hai người ở hai tầng lớp, hoàn toàn như hai thế giới khác biệt.



Dù cô có là ai đi nữa, có mặc đẹp có danh phận cao sang thế nào đi nữa thì cô... Vẫn là một kẻ bần hèn không thoát nổi cảnh nghèo khổ ở Đài Đông.



Vậy nên mà cô bảo rằng cô không phù hợp với anh.



Trịnh Kiệt Luân nâng niu bàn tay sần sùi, hai tay anh ôm ấp bàn tay cô, tâm tư dâng lên thành con sóng lớn.



Vào ngày đầu tiên anh gặp cô ở họp đêm, cô khi ấy say rượu la hét đòi một anh đẹp trai, anh nhớ rõ bộ dạng cô lúc đó, mặt mũi tức giận đỏ bừng, chân dậm dậm xuống đất kêu gào muốn một anh đẹp trai, và nhất định phải đẹp trai hơn Dư Hoà.



Lúc đó, anh nghĩ cô là một tiểu thư nhà ai đó đang làm loạn.



Anh đã gặp qua rất nhiều cô gái, xét từ thuở đi học cho đến khi bước ra đời, những cô gái anh đã gặp, bọn họ đều xuất thân ở Thành An hoa lệ này, những cô nàng có thể xuất hiện trong tầm mắt của anh, hoặc là thiên kim, hoặc là ngọc nữ của một danh gia vọng tộc nào đó trong Thành An phồn hoa thịnh vượng.



Lúc đó, anh đã nghĩ cô là một tiểu thư đang phát tiết la hét, cho đến khi anh cùng cô lên giường.



Cô nói đến lần đầu tiên đã khiến cho anh rất kinh ngạc, thì ra cô là lần đầu tiên làm chuyện người lớn, lần đầu tiên cô lại đem đi chơi đùa cũng đàn ông lạ mặt, úc đó anh đã chần chừ.



Anh trải qua rất nhiều phụ nữ, bọn họ đều tự nguyện cùng anh chơi đùa, và điều hiển nhiên đối với bọn họ cũng không phải lần đầu, họ đều sớm đã sành sõi đàn ông. Giữa anh và các thiên kim thường sẽ là một cuộc chơi hai bên đều hưởng lợi, thế cho nên không ai phải có trách nhiệm cùng ai.



Anh đã rất do dự, cuối cùng anh đã quyết định sẽ cùng cô gái kỳ lạ này nảy sinh quan hệ.



Lần đầu tiên anh ân ái cùng phụ nữ không một biện pháp phòng tránh nào, cảm giác được gặm nhắm tiểu thỏ bạch băng thanh ngọc khiết đã khiến cho anh mê muội cả đêm.



Cô trong sạch đến mức... Mẹ kiếp, đêm đó anh cảm thấy mình như một tên điên đồi bại, cảm thấy chính mình thật không tương thích với thanh bạch của cô.



Những tiểu thư sẽ có bàn tay vô cùng xinh đẹp, những cô gái bình thường sẽ có bàn tay mềm mại, nhưng khi anh sờ đến bàn tay sầm sùi chai sạn của Tinh Lạc, anh mới vỡ lẽ ra, người mà anh đang ôm ấp thậm chí không phải một cô gái bình thường.



Tay cô sần sùi đến mức anh phải gọi rằng thật đáng thương, phải khổ cực đến thế nào mà bàn tay một cô gái lại trở nên thô ráp sần sùi như thế.



Trịnh Kiệt Luân hôn lên mu bàn tay Tinh Lạc, nhớ đến gương mặt đỏ hoe của cô khi ấy, cô hỏi anh rằng...



Có phải nhìn tay cô rất xấu, còn nói chân cũng thật xấu.



Cuộc đời lam lũ đã ăn mòn lên hình hài cô từ sớm, cô không phải nàng lọ lem chỉ cần mặc chiếc váy xinh đẹp nhất sẽ trở nên thật lộng lẫy, mà cô chẳng qua chỉ là một kẻ bần hèn không thể nếm được mùi vị cao sang.





Trịnh Kiệt Luân ôm ấp tay nhỏ, hôn lên mu bàn tay, sau đó lại tựa gương mặt vào bàn tay nhỏ bé.



Đứa ngốc này, anh đã sớm nhìn thấy cô như thế, anh vẫn lựa chọn cô đấy thôi.



Anh vốn không chê cười cô xấu xí, không đúng... Cô trong sạch đến mức kẻ dơ bẩn phải là anh, phải nói là anh không tương xứng với cô.



Cô nào có xấu xí như cô nói, giá trị một con người không thể chỉ nhìn ở bên ngoài.



"Lạc Lạc, xin lỗi."



Những ngày qua anh cứ luôn định đoạt, trong khi anh chưa hề hiểu được những ưu phiền trong ánh mắt của Tinh Lạc.



Trịnh Kiệt Luân ngồi bên giường nâng niu bàn tay cô như thế, mãi khi trời sáng mới ra ngoài gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp.



Ba giờ chiều, Tinh Lạc chậm rãi mở mắt, nhìn căn phòng ngủ quen thuộc của bản thân, Tinh Lạc hít sâu một hơi, cơ thể thật mỏi mệt quá.



Từ thể xác đến tinh thần đều vỡ thành mảnh vụng, Tinh Lạc thức dậy, cơn sốt khiến cho hai hốc mắt nóng hổi, bọng mắt sưng húp cay xè, mũi nghẹn lại, cổ họng nuốt ực một cái liền rát bỏng.



Thần thờ nhìn trần nhà, lặng yên như một mặt hồ không một cơn sóng gợn, tâm trí nổi lên chuyện của đêm hôm qua cùng một loạn hình ảnh loạn lạc, cô trầm tư nhắm lại mi mắt, cố gắng xua đi ký ức đêm qua.



Cạch.



Cửa phòng phát ra âm thanh, Tinh Lạc liền theo phan xạ một cách chậm chạp, xoay cơ thể ê buốt vào phía trong, lưng đưa về cách cửa như một cách từ chối.



Trịnh Kiệt Luân bưng bát cháo nóng đi vào, anh vừa định đi vào gọi cô thức dậy, nhìn thấy cô đã dậy rồi, mang bát cháo thịt bầm bí đỏ nóng hổi đi đến bên giường, anh ngồi xuống hướng giường trước mặt Tinh Lạc.



Vừa vặn ngồi xuống, Tinh Lạc lật lại nằm ngửa, mặt xoay về phía cánh cửa.



Thật rõ ràng, cô đang từ chối anh.



Trịnh Kiệt Luân nhìn gương mặt cô xoay đi, anh nâng bàn tay vừa định chạm lên đôi bàn tay đang nằm trên bụng của Tinh Lạc, mặc dù cô không nhìn đến nhưng chú ý của cô nằm trên người anh, biết anh muốn chạm vào tay minh, hai tay Tinh Lạc bấu lấy chiếc chăn, nắm níu kéo cả chiếc chăn nhích lên phía trên ngực.



Trịnh Kiệt Luân vẫn điềm tĩnh di bàn tay theo tay Tinh Lạc, tay anh đặt trên mu bàn tay Tinh Lạc, thế rồi gọi.



"Em ngồi dậy ăn một chút cháo đi, ăn rồi uống thuốc."



Lồng bàn tay anh chạm lên đôi tay, đầu lông mày Tinh Lạc lập tức nhăn lại, cô vẫn xoay mặt về phía cửa, mi mắt đang nóng rát lại phát lên một trận cay xè, giọng cô khàn lạc, nhẹ hững nói.



"Anh về đi, em có thể tự lo được."



Chẳng qua là phát sốt, cô hoàn toàn có thể tự mình chăm sóc chính mình, hai mươi bốn năm qua đều như thế mà, Tinh Lạc không cần đến anh.



Xua đuổi của Tinh Lạc không làm lay động được Trịnh Kiệt Luân, anh nhích người đến, hai bàn tay to chạm vào hai bên bã vai, trượt xuống hai bên cánh tay của Tinh Lạc, anh dùng lực nâng người cô ngồi dậy, đem cô ôm vào lòng, tay kia xếp hai chiếc gối nằm dựa vào tường.



Tinh Lạc đột nhiên bị nâng lên, sau đó bị ôm lấy, mặt cô cũng chẳng một biến động, cô hệt như một món đồ bị chơi hỏng, dù sao có chống cũng không làm lại gã đàn ông to lớn như anh, thế nên cô mặc cho anh muốn làm gì làm.



Anh thả cô ngồi tựa vào hai chiếc gối dựa vào đầu giường, anh ngồi bên cạnh, hai tay bưng lên bát cháo thịt bầm bí đỏ, múc lên một thìa cháo thổi nguội, sau đó đưa thìa cháo lên miệng Tinh Lạc.



Tinh Lạc như cũ xoay mặt đi, từ chối tiếp nhận chăm sóc của anh, Trịnh Kiệt Luân cầm thìa cháo đưa ra, khẽ nói.



"Em ăn một chút cũng được, ngủ cả ngày bụng cũng đói rồi."



Tinh Lạc nhìn hư không phía cánh cửa, ký ức loạn lạc đêm qua vẫn cứ thế hiện lên, những gì cô nói với anh cũng vang lên hai bên tai.



Đêm qua cô thật thảm hại, bị thuốc ngấm vào liền chẳng ra hình người nữa, cứ ham muốn đàn ông lấp đầy.



Thuốc là Dư Hoà ban cho, người lấp đầy là Trịnh Kiệt Luân.



Chà... Hai người đàn ông này thật sự biến cô thành món đồ gặm nhắm rồi.





Một kẻ thì tham lam được thưởng thức, một người... Vốn chẳng phù hợp với cô, sau những gì cô nói đêm qua, chắc hẳn anh sẽ rất thương hại cô nhỉ.



Tinh Lạc mím môi, mặt vẫn không xoay lại.



Thìa cháo nguội lạnh, Trịnh Kiệt Luân Thu lại thìa cháo, khuấy bát cháo nóng hổi, dự định múc lên một thìa cháo khác. Tinh Lạc nghe tiếng khuấy cháo, cô mới xoay đầu lại, giọng khàn khàn có phần kích động hơn.



"Anh đi về đi."



Trịnh Kiệt Luân chỉ yên lặng khuấy cháo, múc lên một thìa, Tinh Lạc nhìn không được dáng vẻ của anh, mím chặt môi, đầu lông mày chau chặt lại, cơn sốt khiến cho đầu óc cô nóng hừng hực, tâm lý nhất thời kích động, trước khi thìa cháo trên tay anh nâng lên, Tinh Lạc chụp lấy bát cháo trên tay anh, thẳng tay ném xuống sàn.



Xoảng.



Đổ vỡ một tiếng lớn, Tinh Lác hét lớn, mặc cho cổ họng rát buốt chỉ hét thành giọng khàn đặc.



"Em nói anh ra ngoài!"



Bát cháo trên tay Trịnh Kiệt Luân bị ném đi, tay anh chỉ còn bưng lấy không khí, anh chỉ giật mình nắm lấy hai bàn tay cô xem xét.



"Em có làm sao không? Không bị bỏng chứ?"



Nát cháo nóng nghi ngút khói như thế, cô lại túm lấy ném đi, Trịnh Kiệt Luân nâng mắt nhìn cô, ánh mắt anh vẫn trầm ngâm ấm áp, bỗng chốc khiến cho Tinh Lạc cảm thấy bản thân đã quá kích động.



Dù sao thì anh cũng chẳng có lỗi gì cả, Tinh Lạc rũ mi, cúi mặt nhìn bàn tay anh đang nâng niu đôi tay mình, giọng thấp xuống như đứa trẻ biết lỗi.



"Em xin lỗi... Nhưng mà... Bây giờ em không muốn nhìn thấy anh."



"Được rồi."



Trịnh Kiệt Luân ôn nhu đáp lời, buông ra tay cô, đổi lại xoa nhẹ lên mái tóc, lồng bàn tay anh thật ấm dịu dàng xoa trên mái đầu Tinh Lạc rồi bảo.



"Nếu em không thích nhìn anh, anh bảo người khác vào chăm sóc em, khi nào em bình tĩnh lại thì chúng ta sẽ nói chuyện."



Nói rồi Trịnh Kiệt Luân đi đến dọn dẹp mảnh vỡ và cháo rơi trên sàn, dọn dẹp xong rồi ra ngoài, để lại Tinh Lạc ngồi tựa mình trên giường, cô nhắm mắt hít sâu, cố gắng trấn an lại trái tim ê ẩm.



Bỗng nghe thấy một âm thật dịu.



"Tinh Lạc à."



Tinh Lạc nâng mi mắt về phía giọng nói dịu dàng, một người phụ nữ trung niên với nét đẹp dịu dàng, áo voan tay ngắn màu ngà đơn giản kèm váy hoa trắng ngà, phong cách quần áo mang xu hướng phương tây. Người phụ nữ trẻ đẹp hiền hậu, nét dịu dàng trên gương mặt bà có phần quen mắt.



Người phụ nữ đi vào phòng, bước đến bên giường, nụ cười vẫn dịu dàng xoa dịu trái tim thổn thức của Tinh Lạc.



"Cô chào cháu, cô là Châu Uy Mộng."



Một người đàn ông trung niên phía sau ngó vào cửa phòng, ngắm trộm Tinh Lạc một cái rồi xoay qua bà.



"Cho tôi vào với."



Người phụ nữ dùng bàn tay úp vào gương mặt người đàn ông, đẩy ông đi ngược ra ngoài.



"Xùy, đi ra cho mẹ con tôi nói chuyện với nhau a."



Đẩy người đàn ông đi ra ngoài, người phụ nữ đóng cửa phòng lại, xoay lại nhìn Tinh Lạc với nụ cười dịu dàng, Tinh Lạc chỉ có ngồi ngớ ra, mắt tròn chớp chớp.



Còn tiếp...



(P/s Trịnh cưa cưa kiểu chuyện gì khó có ba má lo.)



_ThanhDii
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện