Tinh Lạc thành khẩn thỉnh cầu, bà Hồng không gọi bác sĩ nữa, đổi lại Tinh Lạc phải hứa ngày mai đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.

Bà Hồng lo lắng đến mức không cho Tinh Lạc ngồi ở quầy hàng, dìu Tinh Lạc vào phòng ngủ nghỉ ngơi, bà Hồng sẽ thay Tinh Lạc trông coi cửa hàng, bà bận bịu vừa trông tiệm vừa nấu nướng trong bếp.

Tinh Lạc nằm trên giường, trái tim vừa trải qua một trận cuồng phong cuốn trôi, chẳng còn lại gì tồn động, cô tĩnh lặng nằm im như một chiếc xác đang lạnh dần.

Bên tai vang lên câu nói của Doãn Linh.

"Thế thì chị sợ cái gì mà không dám tiến tới với anh Trịnh chứ?"

Một bên tai còn lại là âm giọng trầm khàn lạnh nhạt.

"Cái danh Trịnh thiếu phu nhân này, em ngồi không được."

Trái tim Tinh Lạc thật tĩnh lặng, dường như là vì nó chẳng đủ sức để quặn thắt thêm nữa. Từng hơi Tinh Lạc thở ra thật nặng nề, lồng ngực chậm chạp lên xuống, Tinh Lạc nhắm lại đôi mi cay nồng, hai tay nắm lấy chiếc chăn kéo lên cao trùm kím đầu.

Cô rút mình trốn trong chiếc chăn, tiếng khóc nức nở dần rỉ ra, thê thái cả căn phòng.

Ba giờ chiều, Linh Lan đi chơi trở về, chạy ùa vào phòng Tinh Lạc, con bé đáng yêu đứng bên giường, tay cầm sợi dây quả bóng bay hình trái tim màu đỏ.

"Hai Lạc ơi, bóng bay, nhìn bóng bay nè."

Tinh Lạc nửa nằm nửa ngồi, tựa lưng vào đầu giường gỗ, nhìn con bé phấn khích vì chuyến đi chơi, đứng trước mặt cô nhún nhảy kể chuyện, Tinh Lạc bất giác nâng ra nụ cười dịu dàng ấm áp.

"Út Lan kể hai Lạc nghe nè, út Lan được đi tàu lượn đó, cao lắm luôn, cao cao cao lắm luôn, ngồi trên đó gió mát rười rượi luôn á, lúc tàu lượn chạy xuống á, chạy vù vù luôn, tóc út Lan sững sững như vậy nè."

Con bé đột nhiên khom người cắm đầu xuống đất để tóc rũ xuống diễn tả, xong rồi con bé đứng ngay ngắn lại, tiếp tục hớn hở.

"Rồi còn đi công viên nước nữa, đi xuống dưới hầm nước á, chồ ôi hai Lạc ôi, đẹp lắm luôn. Quá trời cá luôn, đẹp lắm luôn đó, út Lan bảo hai Luân dắt hai Lạc đi nữa, mà hai Luân nói hai Lạc giận hai Luân rồi nên không dắt đi được."

Con bé hôn nhiên kể chuyện, Tinh Lạc ngồi ngắm nhìn bé con đáng yêu, trên mi mắt đỏ hồng gợn sóng, dư âm nước mắt trên bọng mắt sưng phù, ánh mắt Tinh Lạc cô độc lại tràn ngập yêu thương.

Út Lan của cô vui như vậy, Tinh Lạc cảm thấy thật hạnh phúc.

"Mà hai Lạc ơi, cái chị Nghiên Nghiên kia, út Lan không thích."

Con bé đang hứng thú khoe về buổi đi chơi, đột nhiên mặt xụ xuống, môi bĩu ra.

"Chị ấy cứ ôm cánh tay hai Luân suốt, cứ ôm như này nè."

Con bé trèo lên giường Tinh Lạc, hai cánh tay nhỏ ôm lấy một bên cánh tay Tinh Lạc rồi giữ chặt trong ngực, mặt nhỏ tì lên vai cô.

"Rồi dựa dựa như này, mặt cứ ủi ủi như này, chị ấy cứ dính như vậy với hai Luân a, út Lan không thích chị ấy."

Linh Lan bĩu môi, mặt bí xị xụ xuống.

"Út Lan chỉ thích hai Lạc ở cùng hai Luân thôi, không thích chị Nghiên."

Nói rồi, con bé vô tư hỏi.

"Sao hai Lạc lại giận hai Luân thế?"

Tinh Lạc khẽ cười, bàn tay nâng lên xoa đầu em gái nhỏ.

"Đi chơi cả ngày rồi, út Lan cũng mệt rồi, về phòng tắm rửa đi rồi lát nữa xuống ăn cơm."

Chị không trả lời, con bé càng xụ mặt.

"Nè hai Lạc, hai Lạc không thích hai Luân hả?"

Linh Lan hỏi, Tinh Lạc yên lặng không đáp trả, vẫn nói sang chuyện khác.

"Mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Linh Lan buông ra cánh tay Tinh Lạc, mặt nhỏ xụ xuống, hai mắt tròn xoe tức giận mở to, con bé giận dỗi trừng trừng mắt, trèo xuống giường, không thèm ngoái đầu lại bỏ đi.

Đi đến cửa, con bé đang giận dỗi nhưng lại nhớ đến gì đó, dừng bước tại bậc cửa, ngoái đầu lại nói.

"Hai Luân bảo út Lan nói với hai Lạc, hai Lạc so sánh hai Luân với cái gì mà hoa hoè cao quý, trong khi trong lòng hai Lạc, hai Luân một chút đáng giá cũng không có, cố gắng bao nhiêu cũng không bằng anh Hoà."

Con bé không nhớ rõ lắm lời anh hai Luân dặn dò, chỉ mơ hồ nhớ lại rồi chuyển lời, nói xong thì quay mông bỏ đi.

Tinh Lạc nghe xong lời con bé nói, mi mắt rũ xuống che đi con ngươi tăm tối, khoé môi vẫn vẽ ra thành nụ cười.

Bữa cơm năm giờ chiều, Tinh Lạc không dùng cơm, mặc cho bà Hồng nói thế nào đi nữa, Tinh Lạc cũng không động đũa, cử sữa bảy giờ tối cũng không hề động đến. Cô có một chuyện muốn làm, thế nên mới chẳng ăn gì, bà Hồng hết cách chỉ đành thông báo cho cậu chủ.

Bảy giờ rưỡi tối, mười phút sau khi bà Hồng thông báo tình trạng của Tinh Lạc, Trịnh Kiệt Luân đã có mặt tại tiệm hoa.

Anh bưng khây đồ ăn tối đi vào phòng ngủ, cẩn thận đóng lại cửa phòng, đặt khây đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ, nhắc nhở cô gái nhỏ đang nằm trên giường.

"Cô Tinh định bỏ đói con tôi đến khi nào đây?"

Tinh Lạc đã nằm như chiếc xác chết nhìn trần nhà từ buổi chiều, chỉ để chờ anh đến.

Sáng nay còn nghe anh xưng hô về Đổng tiểu thư, anh gọi tên cô ấy là Đổng Nghiên một cách rất êm ái, bây giờ thì gọi cô là cô Tinh, nghe thật không lọt lỗ tai một chút nào.

Tinh Lạc nâng người ngồi dậy, đối diện với nhắc nhở kia, cô bình thản trả lời.

"Anh lo lắng cho con như vậy sao? Cả ngày đi chơi với tình lữ, tối về thì lại lo lắng cho con sao?"

Gương mặt Tinh Lạc thản nhiên vô cùng, giọng điệu nói ra cũng rất bình thản, thế nhưng lọt vào lỗ tai Trịnh Kiệt Luân lại chua đến đỗi nồng nặc mùi giấm.

Khoé môi Trịnh Kiệt Luân âm thầm nhếch cao, thế nhưng anh vẫn lạnh mặt, đối đáp lại "Bình thản" của Tinh Lạc.

"Chẳng phải đều nhờ phúc của cô Tinh đây sao, không nhờ phúc của cô Tinh, tôi đâu có phải ngày đi với tình lữ, đêm lại thò đến đây nài nỉ cô dùng bữa."

Nài nỉ? Anh đã nài nỉ cái gì đâu a, chỉ toàn đứng đó đâm chọt cô thì có.

Tinh Lạc liếc mắt nhìn đi nơi khác, vẫn ngồi ì trên giường, cô muốn xem anh nài nỉ cô dùng bữa thế nào, phản ứng lại.

"Thiếu tướng nói vậy thì oan cho em quá, thiếu tướng đã có nài nỉ cái gì, chỉ có đứng ở đó nói xuyên nói xỏ em thôi. Nếu mà thiếu tướng như anh Trịnh đây phải xuống nước nài nỉ em ăn cơm, ô chà, em vinh hạnh quá."

Khoé môi Trịnh Kiệt Luân cong cong muốn cười, anh hít vào một hơi nhịn xuống, hai tay khoanh trước ngực, lông mày nhếch lên.

"Tôi đã đến tận đây rồi, cơm cũng bưng vào, cô Tinh còn muốn gì nữa đây? Hay là muốn tôi đến đó quỳ lạy van xin cô Tinh cho con của tôi ăn cơm?"

Tinh Lạc đang liếc mắt, nghe anh nói xong thì sững người, mất mấy giây sững sờ, mắt đẹp dần rũ xuống.

Anh quả thật chỉ lo con bị đói thôi nhỉ? Còn chẳng thèm để ý đến cô, cô mới là kẻ bị đói nhiều nhất mà.

Phải rồi, trong lòng anh bây giờ thì chỉ có đứa nhỏ thôi, cô là người mang thai hộ, cho nên không cần phải quan tâm đến.

Có khi... Bây giờ trong lòng anh đã có Đổng tiểu thư, thế nên không cần đến cô nữa, đến tìm cô là vì cô bỏ bữa, là vì sợ con bị đói.

Tinh Lạc chậm chạp bước xuống giường, đi đến bàn ăn nhỏ ngồi xuống, nhìn khây cơm thơm ngon, Tinh Lạc cầm thìa bạc, múc một thìa cơm đầy ăn, chưa nhai xong miệng cơm, Tinh Lạc lại múc thêm một thìa cơm trắng khác nhét đầy miệng.

Một miệng đầy cơm phồng hai gò má, Tinh Lạc ngấu nghiến nhai cơm, mắt đỏ hoe trừng trừng không khí.

Nếu anh đã muốn cô ăn như vậy thì cô sẽ ăn cho anh xem.

Trịnh Kiệt Luân nhìn thấy biểu tình không biết nên gọi là khó chịu tức giận hay hờn dỗi của Tinh Lạc, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vô tư nói.

"Tinh Tinh cô nương thái độ gì đây? Tôi nào có làm gì nên tội với cô, cô khó chịu cái gì?"

Tinh Lạc nhai ngấu nghiến cơm trong miệng, nuốt ực xuống, hai thìa cơm trắng bị nuốt trọn, Tinh Lạc lại múc thìa cơm to bỏ vào miệng, xong rồi lại múc thêm một thìa nữa, ngấu nghiến nhai một miệng cơm đầy.

Trịnh Kiệt Luân nhìn không nổi, tay cầm lấy chiếc thìa trong bát canh hầm, anh múc lên thìa canh đưa lên miệng Tinh Lạc, giọng trầm thấp nhắc nhở.

"Uống một chút canh vào, em ăn như thế cho nghẹn chết à, tôi bảo em ăn cơm, không phải bảo em dồn cơm vào miệng."

Tinh Lạc dần nhai chậm lại, hai mắt trừng trừng đỏ hoe sụp xuống, cô nhìn thìa canh trước miệng, mặt lại xoay đi về phía bên kia.

Trịnh Kiệt Luân thả xuống thìa canh, nhắc nhở.

"Em uống một chút canh đi."

Tinh Lạc xoay mặt đi, vừa lúc xoay mặt đi nước mắt đã lã chã chạy xuống, cô nhai nhai cơm khô khan trong miệng, quả là chỉ ăn mỗi cơm thì không nuốt nổi. Nhưng mà Tinh Lạc không muốn xoay mặt lại, nước mắt lã chã chạy xuống hai bên gò má, cô chỉ đành nâng lên bàn tay chùi chùi qua gò má.

Nhìn thấy hành động bỗng nhiên chùi chùi nước mắt của Tinh Lạc, Trịnh Kiệt Luân nghiêng người tìm kiếm gương mặt nhỏ, anh thấy gò má cô lấp lánh hạt nước, lòng dạ liền kháng nghị.

Trịnh Kiệt Luân nắm lấy vai Tinh Lạc, kéo cô xoay trở lại.

"Em khóc cái gì? Tôi có làm gì mà em khóc? Bảo em ăn một chút em cũng khóc sao?"

Tinh Lạc nuốt ực xuống miệng cơm, mặt mũi đỏ bừng nước mắt không ngừng thi nhau chảy xuống, cô chùi mãi không xong, Trịnh Kiệt Luân liền túm lấy hai bên gương mặt Tinh Lạc, ngón tay cái lau đi nước mắt trên hai bên gò má, khổ sở rít ra thành tiếng.

"Khóc cái quỷ, em là quỷ yêu khóc, anh mới là người nên khóc đây này."

Cô mang máu mủ ruột gan của anh, vậy mà cứ từ chối anh, kẻ phải lã chã nước mắt nên là anh mới phải a.

Tinh Lạc nuốt xuống miệng cơm, lần này nuốt xuống cơm mang theo vị mặn mặn của nước mắt, ấm ức trừng mắt đỏ hoe, miệng mếu lên.

"Anh... Hôm nay anh đi chơi với người khác..."

Ôi a, cô uất ức quá đi a, yêu Dư Hoà thì bị cắm sừng, yêu anh thì áp lực quá, ngày hôm nay anh còn đi chơi với người khác, thậm chí là thản nhiên ôm em gái của cô đi chơi cùng người khác.

Cảm giác hiện tại của Tinh Lạc còn thê thảm hơn khi Dư Hoà cắm sừng.

Trịnh Kiệt Luân nhăn mày, cứ mỗi giọt nước mắt của cô lăn tăn chạy xuống, trái tim anh lọt thỏm xuống đất, anh khổ sở kháng nghị lại.

"Không phải đều tại em cứng đầu sao? Anh đã làm đến như vậy rồi, nói đem con của em cho người khác, em cũng chẳng phản ứng bao nhiêu, phát tin tức kết hôn với người khác, em cũng không thèm nói rằng em quan tâm, em lúc nào cũng không cần anh."

Trịnh Kiệt Luân phải chấp nhận một sự thật rằng, cô thật sự không yêu anh.

Trịnh Kiệt Luân cười khổ, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn gương mặt đỏ hoe ấm ức của cô, trên mi mắt thoáng qua tia buồn bã, anh thở dài.

"Em không thương anh thì cho anh thương em đi, đằng này, cơ hội cho anh thương em cũng không có."

Tinh Lạc cúi mặt xuống, môi mím lại, uất ức khẽ ra thành âm nhỏ.

"Anh nói... Em không hợp..."

Trịnh Kiệt Luân lặng người, hai tay lần nữa nâng gương mặt cô ngẩn lên.

"Hôm đó anh lỡ lời, anh không cố ý nói em như thế, lúc đó anh chỉ muốn nói để em sau này ngoan ngoãn nghe lời anh một chút."

Mẹ kiếp, hiện tại anh chỉ muốn bóp chết chính mình.

Dù anh nói vậy nhưng mà... Trong lòng Tinh Lạc vẫn luôn mắc kẹt, cô ngắm nhìn gương mặt tuấn tú rối bời của anh, ánh mắt dịu dàng kia như thể đưa cô vào một vực xao xuyến, Tinh Lạc nhăn mày, khẽ hỏi.

"Anh không sợ người khác sẽ nói... Phu nhân của anh là một kẻ thất học sao?"

Trịnh Kiệt Luân lại phải nâng bàn tay, lau đi vệt nước mắt ấm nóng vừa chảy xuống, đôi mày tướng rậm rạp chau chặt lại, mắng một tiếng.

"Mẹ nó, sẽ không kẻ nào dám nói em như thế."

"Sao lại không chứ..."

Tinh Lạc liền hỏi lại, miệng đời luôn rất cay nghiệt, nếu cô gả cho anh, thế nào cũng sẽ bị đàm tiếu như thế.

Trịnh Kiệt Luân buông ra gương mặt Tinh Lạc, dùng lực kéo chiếc ghế cô đang ngồi, kéo ghế cô xích lại gần, hai tay rộng lớn đem cô ấp vào trong lòng ngực.

"Kẻ nào dám nói em như thế, anh vặn cổ."

Trịnh Kiệt Luân nói thêm một câu cực kỳ vững chắc.

"Anh xã nhà em vặn cổ một người chỉ tốn một tờ tường trình."

Anh ôm cô vào lòng dỗ dành, vòm ngực anh cứng rắn vững vàng ôm ấp cô, Tinh Lạc nghĩ đến hai tuần qua, uất ức nước mắt lại trào ra, vùi mặt vào vòm ngực ấm áp của anh, nức nở mếu khóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện