Lửa trại liêu xiêu, gió bắc thổi nhẹ, in đôi bóng dung hoà trên mặt đất.

Doãn Linh bỗng hôn lên môi anh, nụ hôn tưởng chừng chỉ lướt qua, không ngờ đến lại sẽ kéo dài.

Môi chạm môi lướt qua một lúc, anh cứ ngỡ cô sẽ như lệ mà rời đi, Doãn Linh lại tiếp tục hôn lên bạc môi có chút khô khan của anh, cô há miệng cắn vào môi dưới, sau đó lại nhẹ nhàng mút lấy như một lời an ủi. Lục Tiến ngồi yên không động, vừa mới thất vọng vì không được cùng cô đi ngắm hoa đêm, bất ngờ một vài giây liền chuyển sang trạng thái rất tận hưởng, ở yên để cho cô hôn.

Qua một lúc lâu, nụ hôn dần dần rơi vào vực sâu mê muội, không khí giữa hai người trở nên nóng, tiếng hôn mút ướt át xen lẫn vào âm thanh lửa trại nổ đom đóm tí tách.

Cô cứ hôn, anh cứ ở yên tận hưởng.

Giữa không gian say đắm, giữa hai người tồn đọng chỉ có tình và tham vọng, bất giác Lục Tiến và Doãn Linh trở vào lều từ lúc nào.

Bản thân Doãn Linh cũng chẳng rõ nữa, cô chỉ muốn hôn anh, mê đắm vào nụ hôn cùng anh, mặc kệ những thứ xung quanh trôi qua. Anh cũng thế, nụ hôn sâu đưa đẩy cả hai tiến vào trong trại lều, Lục Tiến vẫn ở thế bị động, hưởng thụ ngã phịch xuống đệm.

Doãn Linh ngồi trên người anh, nụ hôn khiến cho gương mặt cô thẹn đỏ, thêm ánh cam đỏ từ lửa trại, cô trông quỷ mị đầy mê hoặc, rõ ràng chỉ có một nụ hôn, cô đã thẹn người, mi mắt rũ xuống, hai gò má ươm hồng, tóc không quá dài cũng chẳng quá ngắn rũ rượi xoã xuống.

Trong mắt Lục Tiến, Doãn Linh ngay lúc này ủy mị yêu kiều, toát lên mê hoặc đến kỳ lạ.

Doãn Linh ngự ngay trên người Lục Tiến, ngồi lên vị trí con sói hoang đói khát đã lâu ngày, Lục Tiến sau cái ngã phịch xuống, đầu óc có chút choáng, mềm mại ngồi lên hạ thể khiến cho anh chẳng thể tỉnh táo. Anh nhíu lại đầu lông mày, đôi tay nhanh nắm lấy hai bên hông của Doãn Linh, nửa muốn đẩy cô ra nửa lại ghì cô xuống, rít ra một tiếng thở oái oăm.

"Linh..."

Tay anh ghì chặt hai bên hông Doãn Linh, để cô ngồi ngay hạ thân đói khát, bên trong anh dần dần ê buốt, cảm giác phía dưới của chính mình đã cứng cáp trương phình lên, ngay lúc này, nếu được đi vào tư mật hoa mềm, anh sẽ sảng khoái đến mức mắng người.

Tuy rằng Lục Tiến theo đuổi cô đã lâu, nhưng không có cho phép của Doãn Linh, Lục Tiến cũng không dám mạo phạm. Lúc này, e là cô đã đi qua giới hạn chịu đựng, nói gì thì nói anh cũng chỉ là một gã đàn ông có ham muốn, có dục vọng.

"Linh à..."

Lục Tiến rít thành hơi thở nặng nề, đôi tay nắm lấy hông cô ghì chặt xuống, đè mông mềm mại ngồi lên hạ thân nóng rực đang kêu gào kia như một niềm an ủi.

Trong đáy mắt Doãn Linh trôi qua một tia u ám, chỉ là không lâu liền bị chính cô dập tắt, vứt những suy nghĩ âm u kia phía sâu đầu, lúc này chỉ nên tận hưởng, cô ngắm nét mặt khổ sở chịu đựng của anh, khoé môi Doãn Linh kéo nhẹ thành nụ cười.

Nhưng hình như cửa lều còn chưa đóng, Doãn Linh xoay đầu nhìn về cửa lều vẫn chưa được kéo lên, lát nữa sẽ làm chuyện không được ngay thẳng lắm, gấp rút nhưng cũng phải đóng cửa lều a.

Cô nhít người xoay đi, Lục Tiến liền một phen hụt hẫng, anh nâng cánh tay nặng trĩu đặt lên trán, chậm rãi che xuống đôi mắt, yết hầu trượt lên trượt xuống hai cái rồi thở nặng đầy than oán.

Anh đây là sắp bị bà Lục hành hạ đến chết rồi, Lục Tiến không ngừng nuốt nước bọt, cổ họng cứ khô khan ừng ực phát thành âm.

Anh không có đủ tâm trí xem cô làm gì, một màn rời đi đã khiến anh hoàn toàn hụt trí.

Doãn Linh xoay lại cửa lều, cầm lấy khoá kéo, kéo lên lớp ngoài cửa lều, sau đó lại kéo lên lớp khoá bên trong.

Thật ra đám đàn ông các anh cũng đã tính trước cả rồi nhỉ, còn dựng trại lều hai lớp hoàn toàn cách biệt với hên ngoài, người ngoài sẽ không nhìn thấy hình bóng bên trong.

Đóng lại cửa lều, Doãn Linh xoay lại thì nhìn thấy anh gác cánh tay trên đôi mắt một cách vô cùng khổ sở.

Cô chậm rãi bò tới chỗ anh, lại lần nữa ngay ngắn ngồi vào nơi đang nóng hổi nhô cao, nơi kia đói khát đến nổi cương nghị nhô cao đũng quần, dường như nó muốn thoát ra khỏi lớp quần áo, thẳng thắng ngẩn cao đầu

"Uy..."

Doãn Linh vừa ngồi lên đã than ôi, hiện tại cô không khác gì ngồi trên một chiếc củi lửa. Vừa thô vừa cứng lại nóng, nhất thời khiến Doãn Linh giật mình, liền trêu ghẹo anh.



"Anh Lục, chỗ này có phải là cứng quá rồi không?"

Doãn Linh lại ngồi lên, Lục Tiến lập tức phát hoảng, anh hạ cánh tay xuống, trừng mắt nhìn xuống, hai tay nắm lấy hai bên hông Doãn Linh, lần này nhất quyết muốn đẩy cô ra, nặng nề yêu cầu.

"Em xuống, không náo."

Mặc dù sức chịu đựng của anh rất lớn nhưng anh cũng là một gã đàn ông bình phàm, anh không vị tha đến mức mỡ dâng đến miệng mèo năm lần bảy lượt lại không ăn.

Doãn Linh đẩy hai tay anh ra khỏi người mình, đôi bàn tay nhỏ chống xuống bụng dưới của Lục Tiến, tay cô như chim non bay lượng, len lỏi chui vào bên trong vạt áo, chạm thẳng vào bụng dưới ấm nóng của anh.

"..."

Lục Tiến giống như một kẻ bại trận, tay bị đẩy ra liền nắm lấy hai bên đùi Doãn Linh, sắc mặt dần dần đen kịt, hơi thở hụt một đoạn rồi gấp gáp, yêu cầu vừa gấp vừa khẩn khoản.

"Linh... Em xuống... Anh không được."

Ý là... Anh sắp không chịu nổi rồi.

Doãn Linh mím nhẹ khoé môi, cảm giác ngự trị trên người một người đàn ông ra là như thế này, nhìn người đàn ông nằm phía dưới không ngừng nhăn nhó ra là cảm giác thích thú như thế này.

Gương mặt anh rất tuấn tú, bình thường có trang nghiêm cũng có ngạo nghễ, cao cao tại thượng lúc này nhìn lại nặng nề, bất lực thở dốc, ánh mắt đen kịt chằm chằm vào cô, từ thẳm sâu đáy mắt đến gương mặt đều chỉ có ham muốn, còn có chút đỏ đỏ trên gò má, bạc môi ướt bóng vì nụ hôn mím chặt lại.

Cảm giác... Mỹ nam này thật là kiều diễm.

Thảo nào mỗi khi bà Ninh tâm sự mỏng manh về chuyện gia đình, bà Ninh đều bảo rất thích được nằm trên, tận hưởng cảm giác hoàn toàn điều khiển một người đàn ông cao ngạo.

Doãn Linh chạm vào da thịt nóng rực của anh, bàn tay cô chỉ vừa chạm vào làn da, ngón tay cô lại lạnh, xúc tác khiến cho Lục Tiến càng thêm nhăn chặt đôi lông mày.

"Em muốn cái gì?"

Cơn nóng bức khiến cho anh khó chịu, dục vọng dần thiêu đốt tinh thần, giọng trở nên gắt gỏng.

"Em xuống mau, không thì..."

"Không thì anh làm sao?"

Doãn Linh chặt đứt câu nói của Lục Tiến, cô nhếch cao khoé môi, biểu tình như gã đàn ông háo sắc táo bạo đang chuẩn bị làm chuyện đồi bại.

"Anh làm cái gì em? Sẽ lại giống như hôm trên thuyền sao? Nói cho anh nhớ, chỗ này không có bồn nước cho anh ngâm mình đâu."

Bọn họ có phòng tắm trên chiếc xe du lịch, nhưng không rộng đến mức có thể ngâm mình trong bồn để tự mình an ủi.

||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng |||||

"Chỉ có em thôi."

Ý là... Nếu anh đã khó chịu như vậy thì chỉ có cô giúp được cho, chuyện tắm bồn tự an ủi hoàn toàn không có.

Sắc mặt Lục Tiến càng lúc càng cau có, trông anh thật không ổn, thân nhiệt cũng đã nóng đến mức mắt đỏ ngầu, toàn thân phát run, anh giống như thú dữ gầm gừ, nghiêng răng nghiến lợi.

"Em!"



Doãn Linh càng cao hứng hơn, cô không yên vị, nâng nhẹ mông rồi lại hạ xuống, không quên lắc lắc mông đào trêu ghẹo.

"Em làm sao? Em cứ ngồi như thế này đó, thậm chí em còn..."

Lục Tiến to lớn thở hắc, Lục Tiến bé nhỏ thì lại đang kêu gào, anh nuốt xuống mấy ngụm nước bọt cũng không thể trấn an bản thân, yết hầu cứ chạy lên chạy xuống loạn xạ, mồ hôi lấm tấm xuất ra trên vầng trán, giọng anh thấp xuống, chỉ còn là tiếng thiều thào thấp thỏm.

"Doãn Linh."

Nhìn có vẻ như anh đang mắng chửi lắm rồi, Doãn Linh phì phì cười, quả đúng là cảm giác tận hưởng tuyệt sắc mỹ nam.

Đúng là không tồi.

Cô không hề kiên nể người trước mặt đang thở loạn, đôi tay men theo da thịt mân mê lên vòm mực, kéo theo cả vạt áo anh vén lên.

Áo vén áo, vòm ngực cứng cáp lộ ra, hai bên cơ ngực săn chắc có nụ hoa màu xẫm.

Doãn Linh nhoe ra nụ cười nghịch ngợm, bàn tay lượn lờ trước ngực anh, vỗ vỗ vào cơ ngực săn chắc phát ra tiếng bạch bạch, xong rồi ngắt nhéo nụ hoa màu xẫm kia.

Lục Tiến nhìn chằm chằm cô nhỏ đang loạn trên người, anh nắm lấy bàn tay nhỏ, ghì chặt tay cô trên ngực. Mắt đen nhắm chặt, cố gắng trấn tỉnh bản thân mình, nếu cô còn dám loạn thêm một câu nữa, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua.

"Em, đi xuống."

Doãn Linh không thèm nghe, cô chỉ nghe thấy tiếng trái tim anh đang loạn, gần như không thể nghe kịp nhịp đập, có người đang nhắm mắt tĩnh tâm nữa cơ, Doãn Linh cố ý giễu giọng.

"Anh Lục có ổn không?"

Hỏi xong, người đàn ông đang nhắm mắt tĩnh tâm liền mở to mắt đen, cô liền nhoe ra nụ cười, ma mị vén một bên mái tóc rũ xuống sang vành tai, thì thầm dụ dỗ.

"Anh Lục đã to đến thế này rồi hay là... Em đại giá quan lâm một chút nhé?"

Lục Tiến cắn chặt răng, hai hàm răng nghiến chặt phát ra âm thanh ken két, con ngươi đỏ ngầu đầy tơ máu đâm xuyên, anh mắng thầm trong bụng.

Mẹ kiếp! Đại giá quan lâm cái đéo! Cho dù cô không cho anh, đêm nay cô cungx chẳng thể thoát, lý trí ngay lập tức bị dập tắt, Lục Tiến dùng sức nâng người dậy, đem cô nằm phịch xuống, chính mình ngự trị trên người cô.

"Oái!"

Doãn Linh chỉ kịp kêu lên, trật tự đã đảo lộn, anh trấn áp cô dưới thân, ngự trị trên thân thể cô.

Cô nhìn gương mặt anh không ngừng nhăn nhó, con ngươi mi mắt hay gò má đều đỏ ngầu, mồ hôi trên trán thấm thành giọt, tay anh nắm chặt chăn đệm hai bên vai Doãn Linh, mu bàn tay nổi đầy sợi gân.

Dường như dục vọng đã thiêu đốt toàn thân, nhưng trong anh vẫn còn lại sợi ý thức cuối cùng, nhìn chằm chằm cô, cổ họng khô khan không ngừng nuốt xuống, giọng anh thiều thào nói.

"Em không nên khiêu khích một gã đàn ông."

Tay anh cuộn thành nắm đấm, siết chặt đệm lót trong lòng bàn tay, gương mặt dần thấp xuống, anh lướt qua đôi môi cô, áp sát bên gò má, in nụ hôn lên một bên gò má, thì thầm hơi thở nóng rực vào vành tai nhỏ.

"Em xong rồi."

Lửa trại bên ngoài vẫn liêu xiêu, nhưng chẳng còn đôi bóng in trên nền đất nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện