Lục Tiến cõng cô trên lưng đứng giữa thảm hoa, người ta nói vườn hoa này là kỳ quan của Hải Vọng, thế nhưng tâm trí anh chẳng thể ngắm nhìn xung quanh nữa, dần dần lặng đi theo lời nói của cô.

"Rất lâu rồi... Em từng có một đứa trẻ."

Chỉ một câu nói đầu tiên đã khiến Lục Tiến lặng đi, bởi anh cảm thấy thật mâu thuẫn.

Đêm qua là đêm đầu tiên của cô, làm sao có thể từng có một đứa trẻ? Lục Tiến không hiểu, anh lại không hỏi, chỉ lặng yên chờ cô ngừng thút thít.

Nhắc tới đứa trẻ ấy, Doãn Linh chỉ cảm thấy lòng ngực bị đè nặng, giống như linh hồn đứa trẻ đang không ngừng oán than lên người cô.

"Em có một đứa trẻ..."

Giọng cô lạt hẳn đi, thiều thào theo từng âm sụt sịt nghẹn nước mắt, không ngừng nói đi nói lại dằn vặt năm ấy.

"Em đã từ bỏ đứa trẻ đó... Em đã..."

Nghẹn ngào dừng lại, lương tâm thống khổ không ngừng dày vò cô mỗi đêm, giờ đây cô như đứng giữa toà án lương tâm, từng giây từng phút chỉ càng thêm tội lỗi, cô nức nở nấc lên từng tiếng, vừa nghẹn ngào kể lại cho anh nghe một câu chuyện từ xưa cũ.

"Thật ra... Năm em hai mươi tuổi, người em gặp vốn không phải anh. Mười năm sau đó nữa, người ở bên em cũng không phải anh..."

"Đều không phải anh..."

Ngay từ ban đầu của số mệnh, Doãn Linh hoàn toàn không được sắp đặt cùng Lục Tiến, cô chỉ là may mắn được đi trái số trời, quay ngược thời gian nên mới gặp được anh thôi.

"Người đàn ông đó lúc nào cũng nói... Anh ta yêu em, vì anh ta yêu em nên nhốt em trong một căn nhà nhỏ, cho em ăn, cho em mặc... Nuôi em giống như một con thú đầy sự sủng ái.

Sau này... Em mang thai, em luôn căm ghét đứa trẻ đó... Không một giây phút nào em ngừng nguyền rủa người đàn ông và đứa trẻ đó. Cho đến một ngày, em nhận ra... Em chẳng còn gì để lưu luyến sinh mạng này nữa.

Em đứng trên cầu lớn, không một chần chừ thả mình rơi xuống sông Cửu."

Đầu lông mày Lục Tiến nhíu lại, mắt đen mở to chằm chằm nhìn màn đêm phía trước. Bên trong lồng ngực bỗng lại muốn đánh người, cảm giác tê tê lòng ngực chạy dọc xuống tứ chi rồi lạnh buốt.

Cô nuốt một ngụm nước mắt, bình ổn vài ba hơi thở lại nói. truyện ngôn tình

"Em rõ ràng đã chết dưới sông Cửu, em còn chẳng thèm vùng vẫy lấy một cái, càng lúc càng chìm xuống rồi chết đi. Vậy mà em lại tỉnh dậy ở năm em hai mươi tuổi, vừa đúng vào lúc trước khi gặp người đàn ông kia.

Thì ra ông trời cũng biết thương xót cho em một chút, cho em quay ngược thời gian, lại còn cho em gặp được anh.

Anh thay đổi tất cả, tất cả mọi thứ u ám đều bị anh xoá sạch, em chưa từng hiểu tình yêu là thứ gì, đến khi anh ngày ngày xuất hiện ở tiệm bánh, tìm đủ mọi cách làm cho em vui. Khi anh chạy đôn chạy đáo chỉ để mua cho được món ăn mà em muốn, khi mà anh lẽo đẽo đi theo em gọi...

Linh ơi Linh à..."

Lục Tiến bỗng mím môi, ánh mắt dần trùng xuống, một cảm giác xót xa trôi nổi trên lồng ngực, thật chỉ muốn buông cô ra, sau đó nhanh chóng ôm cô vào lòng.

"Anh cứ... Linh ơi Linh à, bà Lục của anh ơi bà Lục của anh à...

Em đã rất vui, thật sự rất vui. Cứ mỗi khi anh gọi em như thế, em chỉ muốn nhảy cẩn lên ấy, em cảm giác bản thân mình... Đã thật sự được nuông chiều. Loại cảm giác suốt mười năm gã đàn ông kia không làm được, tình yêu của anh hoàn toàn khác với tình yêu của người đàn ông kia.

Đây mới thật sự là tình yêu, Lục Tiến... Anh mới thật sự là tình yêu mà em hằng mong ước, em đã nghĩ... Chà, thì ra ông trời thương xót em đến như vậy.

Nhưng rồi... Mỗi một giây phút em vui vẻ, em lại nhớ đến đứa trẻ kia. Mỗi một đêm trôi qua, em đều nhìn thấy ngày hôm ấy, ngày em đứng trên cầu lớn, tự mình tước đoạt chính mình... Cũng tước đoạt đi đứa trẻ.

Anh có biết em đã nghĩ điều gì không?"

Cô hỏi, Lục Tiến xoay đầu nghiêng một bên, anh muốn nghe thật rõ câu trả lời.



"Em... Thì được ông trời thương xót rồi, chỉ tiếc... Đứa trẻ ấy mãi mãi nằm sâu đáy dòng sông. Một đứa trẻ bị từ bỏ từ ngay những phút đầu tiên nó hình thành, chẳng kịp nhìn nắng mai, chẳng kịp cất tiếng khóc.

Đứa trẻ đó đáng thương như thế... Em lại chẳng có dũng cảm nào đưa đứa trẻ ấy trở về. Em không lặp lại chuyện đau lòng như cũ nữa, em hoàn toàn tránh xa gã đàn ông ấy, bây giờ em gặp được anh. Em thì hạnh phúc biết bao, còn đứa trẻ ấy vĩnh viễn cũng vẫn ở dưới đáy sông."

Vừa nói xong, Doãn Linh oà khóc, tiếng khóc mang theo oán hận căm hờn chính mình, tức tưởi oai oán.

"Em cuối cùng cũng hạnh phúc rồi..."

Phải, cô cuối cùng cũng hạnh phúc, chỉ có đứa trẻ đó vẫn khổ đau như thế, hồn linh liệu có còn hay từ lâu đã tiêu tán theo lạnh lẽo của dòng sông, suy cho cùng, ai ai cũng có thể làm lại, chỉ có đứa trẻ mãi mãi cũng không thể trở lại.

Doãn Linh bỗng bật cười, nước mắt ngược lại thi nhau chảy xuống gò má, thấm vào miệng, vừa đắng vừa mặn chát.

"Mỗi đêm em đều nhìn thấy đứa trẻ ấy, là một cậu bé kháo khỉnh dù mặt mũi chưa rõ dạng... Kỳ lạ là... Thằng bé chưa từng oán hận em, đáng lý ra nó phải thật căm thù em, vì chính em đã giết chết nó.

Nhưng mỗi khi thằng bé ấy nhìn em, trong đôi mắt nó chỉ có cô đơn, chỉ có một nỗi bơ vơ rồi dần dần tan biến, mỗi khi mà nó sắp tan đi, nó đều sẽ hướng về em, tiếc nuối gọi em một tiếng mẹ rất rất nhỏ..."

Mũi Doãn Linh nghẹt đầy nước, gương mặt nước nhoè dụi xuống vai anh, lau chùi nước mắt vào vai áo, cô ngẩn dậy, miệng nhoe ra thành nụ cười bi đát, đầu lông mày nhíu chặt, nước mắt lại trào ngược ra khỏi hốc mi.

"Đến đứa trẻ cũng thương xót em, nó mới không oán hận, mới cam chịu tất cả, chấp nhận tiêu tan đi, sau tất cả cũng chỉ có mỗi đứa trẻ ấy không nhận được bất cứ thứ gì, kể cả một giây thương yêu từ mẹ nó cũng không có."

Lục Tiến biết cô định nói điều gì kế tiếp, anh nhẹ giọng chặn lại.

"Không phải lỗi của em."

"Không... Là lỗi của em... Là em đã vứt đi thằng bé..."

Doãn Linh tội lỗi kêu lên, chưa một giây phút nào lương tâm buông tha cho cô cả, cô luôn nghĩ đến đứa bé trai ấy, sẽ luôn có một câu hỏi hiện hữu trong lòng cô.

Rằng Doãn Linh đã hạnh phúc rồi, đứa trẻ ấy vĩnh viễn không trở lại nữa, cô có thể thản nhiên tận hưởng hạnh phúc như vậy sao?

Không... Một chút thản nhiên cũng không dám.

Doãn Linh tự trách bản thân lúc ấy thật dại dột, hối hận vì đã tàn nhẫn với đứa trẻ ấy, nhưng nếu được lựa chọn lại, cô vẫn sẽ thả mình rơi xuống sông Cửu, bởi vì cô lúc ấy... Thật sự không thể sống nổi nữa.

Giây phút con người ta sống lại chẳng bằng chết, hít thở cũng cảm thấy thật mệt mỏi, mọi thứ khi ấy của cô đều đi vào ngõ cụt, chẳng một lối đi nào có thể kéo dài cuộc đời Doãn Linh nữa.

Vậy nên, cô thà cả đời này dằn vặt chứ không muốn thay đổi lựa chọn.

Cô mãi mãi sẽ nhẫn tâm với đứa bé ấy, cho nên hiện tại, cô chỉ có thể oán hận chính mình, căm phẫn chính mình... Chê cười chính mình.

Toà án lương tâm sẽ không bao giờ buông tha cho cô nữa, nỗi đau này sẽ đeo bám cô cả một đời.

"Mỗi khi ngủ... Em đều thấy mình chìm dưới đáy sông, đều sẽ nhìn thấy đứa trẻ ấy... Tất cả... Đều là lỗi của em, đứa bé ấy mãi mãi cũng không thể quay lại nữa..."

Doãn Linh khóc nhiều đến run bần bật, toàn thân tê tái run lên từng cơn, cô nuốt một ngụm nữa, thều thào oán than.

"Đều là lỗi của em..."

Gió bắc thổi nhẹ qua, lay cho cơ thể Doãn Linh run càng thêm run, mi cô cay nhoè, chẳng còn nhìn thấy ánh sáng của đóm đêm đang lấp lánh nữa, trong mi mắt cô chỉ có màn đêm mù tịt.

"Xong rồi... Anh có còn nghĩ... Em đơn thuần không?"

Doãn Linh khẽ hỏi, dù không muốn thừa nhận nhưng...

"Lục Tiến... Em không đơn giản như anh nghĩ, em không trong sạch như anh thấy... Em từng giết chết một sinh mạng vô tội, cả đời này em cũng không quên được đứa trẻ ấy... Anh sẽ vẫn thích em sao?"

Cô không đơn giản là một bà chủ tiệm bánh, không phải một cô gái đơn thuần như vẻ bề ngoài, thật ra chuyện này cô có thể giấu giếm anh cả đời, bởi chẳng một ai có thể phát hiện được.



Chu Quốc Duy đã sớm không còn nữa, đứa trẻ ấy mãi mãi là hư vô, sẽ không một ai biết đến quá khứ đã biến mất ấy. Nhưng cô sẽ không thể trốn khỏi sự dày vò của lương tâm, cô mới phải nói cho anh nghe.

Lỡ như anh không còn yêu thích cô nữa... Doãn Linh bỗng cười đắng.

"Nghe xong rồi, bây giờ anh và em dừng lại còn kịp, nếu anh muốn dừng lại, chúng ta liền dừng lại, chuyện tối qua sẽ là kỷ niệm đẹp nhất của chúng ta."

Lục Tiến vừa đang đau lòng, bị cô nói một câu tâm tư tê tái liền hoá thành tản băng lạnh, anh nhăn chặt mày, dứt khoác nâng một tay gỡ ra cái câu bám của cô, một tay đẩy một bên đùi đang kẹp bên hông anh.

Anh dứt khoác đẩy cô xuống, sau đó xoay người lại, đứng trước mặt cô, uy nghiêm nhíu chặt hàng lông mày.

"Mới vừa nãy em còn nói tiếng người, vừa rồi nói cái gì anh nghe không hiểu, nói lại."

"Em nói..." Doãn Linh rũ mi, hít vào một bụng đầy dũng khí lại ngước lên nhìn anh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen nghiêm chặt của anh, nói lại một lần nữa.

"Nếu anh không muốn nữa, chúng ta có thể dừng lại."

"Em nói tiếng người đi!"

Lục Tiến nghiến răng nghiến lợi nói, hai tay nắm lấy hai bên vai Doãn Linh, mắt đen trừng lên.

"Nói lại."

Khí thế Lục Tiến đột nhiên đầy áp lực, Doãn Linh rụt đôi vai, mi rũ xuống chần chừ vài giây, cô cũng không dám nhìn anh nữa, rũ mi xuống nói lại.

"Nếu anh không muốn nữa..."

Lục Tiến lập tức nâng hai tay từ trên hai đôi vai nhỏ, nâng lên ôm lấy gương mặt cô, anh cúi đầu xuống, ấn lên môi cô một nụ hôn giam giữ những lời nói phía sau.

Đột ngột bị hôn, Doãn Linh ngẩn ra nhìn dung nhan tuấn tú phóng đại trước mắt, nụ hôn đột ngột khiến cho cô không có phòng bị, Lục Tiến đã đẩy lưỡi vào, quấn lấy lưỡi mềm mại mút lấy, anh nhe răng cắn vào lưỡi cô.

"A..."

Doãn Linh không khống chế được kêu lên vì đau, Lục Tiến mới buông thả, hai tay anh vẫn giữ chặt hai bên gò má cô, giam gương mặt cô ngẩn lên nhìn thẳng vào anh.

Anh ung dung tuấn tú, mày nghiêm chau chặt, trong đáy mắt chỉ có đau lòng, giọng lại vì tức giận mà chua chát.

"Anh không yêu em vì bất cứ thứ gì khác, càng không yêu vì quá khứ hay vì tương lai."

Anh giữ chặt gương mặt cô, không cho phép cô nhìn đi nơi khác, để cô nhìn cho rõ, nghe cho rõ.

"Anh yêu em đơn giản vì em, là vì em, chính em của hiện tại! Có hiểu không?"

Mặc kệ cô có quá khứ như thế nào, mặc kệ tương lai cô có dằn vặt với lương tâm ra sao, anh vẫn sẽ yêu cô.

Lục Tiến yêu Doãn Linh chỉ vì Doãn Linh là Doãn Linh, không vì bất kỳ điều gì khác, vậy nên...

"Nếu em cảm thấy tội lỗi với đứa trẻ, sau này lương tâm không bỏ qua cho em, thế thì anh sẽ cùng em gánh lấy tội lỗi."

Lời nói vừa dứt, anh lại ấn nụ hôn lên môi cô, không cho cô có cơ hội phản kháng, nụ hôn triền miên dần lả lướt, lại dần mê đắm rồi ngất ngây.

Giữa thảm hoa trắng, đóm đêm vàng rực, bầu trời lấp lánh tinh tú của vì sao, minh chứng cho anh.

Tội lỗi đến mấy, anh cũng sẽ cùng cô gánh lấy.

Đứa bé ấy không thể trở về nữa, anh không thể đưa đứa bé đó quay trở về, đơn giản vì anh không phải người đàn ông kia. Anh chỉ có thể cho cô một đứa bé khác, một đứa bé được uốn nắn bằng tình yêu của anh.

Vậy nên, nếu là tội lỗi, anh sẽ cùng cô chịu đựng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện