Màn đe doạ của Lâm Ninh hại Tinh Lạc và Doãn Linh chỉ muốn chui xuống lỗ, rút kinh nghiệm không dám nhắc đến Trịnh Kiệt Luân và Lục Tiến nữa, ngoan ngoãn đi theo Lâm Ninh mua sắm.

Dạo trên những con phố cổ, những cửa hàng cổ điển thật xinh đẹp, các căn nhà ở đây đều được dựng bằng gỗ, mùi hương gỗ xưa giúp con người ta thư giãn tâm trí.

Khi Tinh Lạc và Doãn Linh buông lỏng cảnh giác, Lâm Ninh đưa Tinh Lạc và Doãn Linh vào một tiệm trang điểm, làm tóc, Lâm Ninh không ngừng dùng tuyệt kỹ mỏ nhọn thuyết phục Tinh Lạc và Doãn Linh.

"Đến nơi đẹp như này thì chúng ta phải như thế nào hả?!"

"Phải đẹp! Nhất định phải đẹp!"

"Bây giờ chúng ta làm tóc, trang điểm cho thật đẹp, lát nữa tìm một bộ váy thật đẹp mặc vào."

"Nhất định phải thật xinh đẹp a."

Miệng Lâm Ninh không ngừng truyền bá tư tưởng xinh đẹp vào trong đầu Tinh Lạc và Doãn Linh, thế nên hai cô cũng chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Hoàn toàn ngoan ngoãn nghe theo Lâm Ninh đi vào tiệm làm đẹp, trang điểm sau đó là làm tóc, rồi lại chọn một bộ váy tiểu thư màu trắng.

Doãn Linh và Tinh Lạc được Lâm Ninh chọn cho hai chiếc váy màu trắng, một chiếc có nơ hoa, một chiếc có đính hạt tuyến.

Riêng Lâm Ninh mặc chiếc váy màu tím đen như ngọc, hoàn toàn khác với Tinh Lạc và Doãn Linh, tất nhiên mắt bà cô Doãn rất tinh, nhìn liền cảm thấy lạ kỳ.

"Sao cậu lại mặc váy đó mà không phải màu trắng giống của tớ và chị Lạc."

Lâm Ninh bình thản nhếch khoé môi, ngón tay thon dài chỉ lên gương mặt, thản nhiên nói.

"Nhìn thấy không, tớ trang điểm tông màu đậm nè, như này mà mặc váy trắng vào sẽ thành bạch vô thường."

Nguyên nhân là do Lâm Ninh chọn tông màu trang điểm đậm, không phải kiểu trang điểm thanh tao nhẹ nhàng như Doãn Linh và Tinh Lạc.

Lâm Ninh biết chắc thế nào Doãn Linh cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ, cho nên Lâm Ninh đã chuẩn bị rất kỹ càng.

"Nhìn tớ rồi nhìn lại cậu cứ thấy lạ lạ như nào ấy."

Phong cách của Lâm Ninh mới giống thường phục, còn mẫu váy Doãn Linh đang mặc, từ cách trang điểm đến làm tóc, cảm giác cứ như đang hoá thành một cô dâu trong một lễ cưới vậy.

Nhìn sang Tinh Lạc cũng thế a, Doãn Linh không khỏi cảm thấy kỳ quặc.

Lâm Ninh lại bảo.

"Ô hô, có gì mà lạ, hôm nay có bữa tiệc bất ngờ mà, hai người ăn mặc nổi trội một chút cũng là chuyện đương nhiên. Dịp trọng đại như vậy chẳng lẽ cậu muốn ăn mặc bình thường không có gì nổi trội à? Eo, như thế thì thật là uổng phí bữa tiệc."



Câu trả lời quá mức thuyết phục, Doãn Linh không thể hỏi gì thêm.

Ba cô gái sửa soạn thật xinh đẹp cũng đã đến chập tối, màn đêm phủ xuống đảo, Hải Vọng liền hoá thành nàng tiên thơ kiều diễm với huỳnh quang đủ sắc.

Lâm Ninh và Phàm Dương đưa Tinh Lạc và Doãn Linh trở về thung lũng, nhưng điểm đến không phải nơi cắm trại mà lại là ở thảm hoa trắng, vừa đi, Lâm Ninh vừa hái hoa cỏ, cô hái những bông hoa cỏ dại màu trắng rồi bó thành hai bó hoa xinh đẹp.

Giữa thảm hoa màu trắng hiện ra hai vòng tròn màu đỏ rực của hoa hồng, đèn dây ti li quấn theo từng đoá hoa hồng đỏ rực, nhấp nháy ánh vàng, xung quanh còn có rất nhiều bong bóng màu đỏ xen lẫn màu vàng, bóng bay buộc vào sợi dây rất dài, để cho chúng bay lơ lửng trong không khí.

Trịnh Kiệt Luân và Lục Tiến đã đứng chờ sẵn ở trung tâm của hai vòng tròn, Lâm Ninh nhét đó hoa dại trâng tươi mà cô vừa bó xong vào tay Tinh Lạc và Doãn Linh, sau đó đẩy hai người về phía trước.

Còn cô ở lại, ngắm nhìn khung cảnh phía trước, Phàm Dương bèn đội một vòng hoa màu trắng lên đầu Lâm Ninh.

Vừa rồi, khi Lâm Ninh chỉ mãi bó hoa cho Tinh Lạc và Doãn Linh, Phàm Dương đã lén tết một vòng hoa đội đầu, Lâm Ninh mặc chiếc váy tím đen, làn da cô trắng hồng, mái tóc xoã dài được uốn thành nếp, lúc này anh đội vòng hoa trắng cho cô, vòng hoa bằng cỏ dại màu trắng lại như một chiếc vương miện, biến cô thành nàng công chúa.

Phàm Dương ở phía sau vòng tay ôm lấy Lâm Ninh, ôm cô vào trong ngực, cùng cô đứng nhìn khung cảnh lãng mạn ở phía trước.

Doãn Linh tiến cầm bó hoa dại màu trắng, khoác trên mình chiếc váy trắng đính hoa, mái tóc ngắn được uốn nhen, kẹp hoa trên mái tóc, cô bước vào vòng tròng hoa đỏ.

Trước mặt cô là Lục Tiến trang phục màu trắng uy nghiêm, cà vạt uy lãm ở yên trên cổ áo, anh trang nghiêm khác hẳn mọi khi. Đặc biệt là...

Doãn Linh phì cười.

"Anh nhuộm tóc đó à?"

Lục Tiến nâng bàn tay gãi gãi gò má trả lời.

"Lúc sáng anh hỏi bà Phàm, anh muốn trông thật đẹp để cầu hôn em, bà Phàm trước đây học thiết kế, rất có mắt thẩm mỹ, cô ấy bảo anh hãy nhuộm lại màu xám, uốn tóc mái bay như thế này."

Quả thật anh đã soái hơn hẳn mái tóc cũ, tóc xám ngôi bảy ba, uốn nhẹ mái tóc bay bay trên vần trán tuấn tú.

Lục Tiến cười khẽ, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.

"Bà Lục của anh đẹp quá, em thấy anh như này thế nào, có hợp với em không?"

Anh cố gắng đứng nghiêm, chỉnh tề hai vạt áo, đứng thật nghiêm trang trước mặt cô.

Trái tim Doãn Linh nhẹ hững đi, vừa mới đêm hôm qua cô còn ở nơi này hỏi anh có nên dừng lại hay không, hôm nay anh đã thật trang nghiêm chu đáo cho bản thân, hỏi cô rằng... Anh có hợp với cô không.

Tâm tư Doãn Linh như rung lên, mắt ướt qua một lớp lấp lánh, cô nhoe ra nụ cười, khẽ hỏi lại.



"Anh thật sự sẽ chấp nhận em?"

Lục Tiến liền không chần chừ, một chân khụy gối, hai tay đưa ra hộp nhung đỏ chứa chiếc nhẫn lấp lánh.

Giữa trời giữa đất, anh uy nghiêm, minh bạch.

"Không thể cho em muôn nghìn câu hứa, lời hay ý đẹp anh không giỏi, chỉ hẹn cho em một kiếp không đau."

Anh ngắm nhìn cô, nhìn sâu vào ánh mắt cô, cô cũng lặng yên nhìn anh, mi mắt ngập tràn long lanh, trái tim rộn ràng như gió bắc hân hoan thổi đến.

"Mong em cho anh được cùng em đi hết quãng đường còn lại, không hứa bất kỳ chuyện gì, nhưng anh nhất định sẽ cho em một kiếp không còn đau."

Anh chẳng hứa bất kỳ lời hay ý đẹp nào cả, anh chỉ nói... Sẽ cho cô một kiếp không đau, chỉ bấy nhiêu đã quá đủ.

Quá đủ cho trái tim thổn thức của Doãn Linh.

Phía còn lại, Tinh Lạc vừa bước vào vòng tròn hoa đỏ, Trịnh Kiệt Luân đã khụy gối xuống, đưa lên hộp nhung đỏ chứa chiếc nhẫn bạc lấp lánh, anh nhìn cô bằng chân thành, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt bằng trái tim, giọng anh uy nghiêm giữa đất trời, ung dung hào nhoáng.

"Nhà anh còn thiếu mỗi em, bé yêu bảo bối, gả cho anh."

Tinh Lạc cười mỉm, mi mắt nhướng nhẹ.

"Anh còn chẳng cho em lựa chọn."

Người ta cầu hôn sẽ hỏi "Làm vợ anh nhé?" Hoặc là "Gả cho anh được không?"

Còn anh, anh nói gả cho anh, cô hoàn toàn không có câu trả lời nào khác.

Trịnh Kiệt Luân khẽ cười, nụ cười tuấn bạc mang theo phong trần, anh ngắm nhìn tiểu Tinh Lạc, cô hôm nay thật khả ái, xinh đẹp như một nàng công chúa trong chiếc váy trắng đính hạt tuyến.

Anh đáp.

"Không có câu trả lời khác, nhà anh không thể thiếu người."

Vắng tắt nhanh gọn, không có cầu kỳ hay lời ngon ngọt, nhưng lại đắm say hơn cả hương hoa.

Giữa trời giữa đất chứng minh, Hải Vọng làm điểm đến, ta về chung đôi.

Hoàn văn___
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện