Vửa trở vào nhà thì thấy ba Kiều đã ngồi ngay phòng khách đọc báo, Kiều Mịch Na bình tĩnh tới bên ba ..
“Ba, con gái về rồi ạ!”
“Giang Vỹ thiếu gia đưa về à?”
“Vâng. Ba à, con có chuyện này muốn nói. Sắp tới con sẽ vào tập đoàn JW làm việc nên con muốn thông báo cho ba và mẹ biết trước ạ .”
Nghe đến đó mà ba Kiều đã vội dẹp tờ báo, nhìn Kiều Mịch Na tò mò hỏi ..
“Con thiếu tiền à?”
“Dạ không có. Chỉ là con .. con muốn trải nghiệm thử thách mới ấy mà, mong ba đồng ý!”
“Cậu Giang không nói gì sao?”
“Anh ta đồng ý vô điều kiện ạ ..”
Nhìn Kiều Mịch Na kiên định như vậy nên ba Kiều cũng đồng ý. Phó Minh Khải trở về phòng mở lại quyển nhật ký của Kiều Mịch Na, và quyết định viết tiếp các phần về sau. Ninh Chí Tuân lúc này bất giác nhớ lại thời điểm xảy ra vụ tai nạn đáng tiếc của Phó Minh Khải ...
“[Minh Khải, đừng. Cậu nghe lời mình, mau lên đây đi...
“Chí Tuân, mình không nghĩ cậu lại là người như vậy. Anh ấy có lỗi gì trong chuyện này chứ? “Mình biết rồi. Cậu lên trước đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện lại..
“Không. Chí Tuân, kiếp sau mình mong chúng ta không nên là bạn của nhau nữa ...]”
Phó Minh Khải dứt lời thì gieo mình xuống vực biển sâu, mặc cho Ninh Chí Tuân trên vực gào thét thảm thiết tên anh ..
“[Minh Khải, tại sao lúc đó cậu lại không hiểu cho mình chứ?]”
Đặng Tú Lệ nhìn thấy Ninh Chí Tuân ngồi thẫn thờ nên đã đến hỏi thăm ...
“Chí Tuân, làm sao thế?”
“Anh không sao .. Chỉ là nhớ lại vài ký ức với Minh Khải thôi!”
“Anh vẫn còn trách em vì lần đó đã kiếm chuyện với cậu ấy sao?”
“Không có. Em đừng nghĩ nhiều. Điều bây giờ chúng ta cần làm là tìm ra thẻ USB trước nếu không chủ nhân sẽ không bỏ qua đâu.”
Đặng Tú Lệ ôm Ninh Chí Tuân vào lòng mà nói ...
“Chí Tuân, cả đời này anh đừng rời xa em có được không?”
“Anh biết rồi .. Sẽ không rời xa em đâu.”
Phó Minh Khải vẫn tìm mật khẩu cho thẻ nhớ USB nhưng vẫn không có kết quả, chợt càng nhìn anh càng thấy được vài hình ảnh xẹt ngang trong đầu ..
“[Những hình ảnh này ... lại có sự xuất hiện của Chí Tuân? Cậu ấy có liên quan gì sao?]”
Mặt khác, Giang Vỹ vẫn đang cho người tìm kiếm về chi tiết cái chết của Phó Minh Khải và đã có được một vài thông tin ...
“Chủ tịch, vào ngày xảy ra tai nạn đã có người nhìn thấy cậu Giang và một người khác cùng đến bờ vực nhưng người đó tuổi tác cũng đã cao nên không thể nhớ rõ được hình dáng như thế nào. “
“Vậy là không còn thông tin nào?”
“Có một chi tiết lạ ..”
Người trợ lý đó đưa ra những hình ảnh đều có mặt Kiểu Mịch Na trong khung hình ...
“Kiều Mịch Na..?”
“Vâng. Khi tôi nhận được những hình ảnh này cũng khá bất ngờ, chẳng phải trước đây anh từng nói lúc cậu Giang đang làm việc ở công ty chúng ta thì cô Kiều vẫn còn đang ở nước ngoài sao? Vậy mà trong những hình ảnh này giống như cô ấy đang theo dõi cậu Giang vậy.”
“Tôi biết rồi. À chuyện tôi nói cậu sắp xếp vị trí làm việc cho Kiều Mịch Na tới đâu rồi?”
“Đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Giang Vỹ nhìn vào những tấm hình có Kiều Mịch Na mà đăm chiêu ...
“[Dường như cô đối với Minh Khải có gì đó không đơn giản, phải không Kiều Mịch Na?]”
Phó Minh Khải dựa vào những hình ảnh mơ hồ trong ký ức mà tìm đến một ngôi nhà nhỏ ngoài thành phố. Dũng cảm gõ cửa thì là một chàng trai trẻ tuổi, còn chàng trai thì nhìn Kiều Mịch Na hơi thắc mắc ..
“Xin hỏi, cô tìm ai?”
“Anh có phải là Henry không?”
Henry_tên của chàng trai trẻ tuổi đó là do Phó Minh Khải đặt riêng nên cậu hơi ngạc nhiên vì còn có người biết tên mình ngoài người đó ..
“Tại sao cô biết?”
“Tôi là Kiều Mịch Na_em gái cùng mẹ khác cha của Phó Minh Khải.”
Phó Minh Khải chưa từng nhắc đến việc có em gái nên Henry cũng có phần ngỡ ngàng, nhưng vẫn lịch sự mời Kiều Mịch Na vào nhà ...
‘Minh Khải chưa từng nói với tôi việc anh ấy có em gái nên đã thất lễ ..”
“Không sao. Tôi cũng vừa mới biết gần đây thôi ..”
“Thế cô từ xa đến tìm tôi là có việc gì không?”
Phó Minh Khải lấy ra chiếc thẻ USB đưa cho Henry xem ...
“Anh có nhận ra thẻ USB này không?”
...
Henry nhìn mãi một hồi mới trả lời ...
“Chưa từng thấy ... Có liên quan đến tôi à?”
“À không. Tôi có nghe nói anh là hacker đúng không? Vậy anh giúp tôi mở khóa thẻ USB này được không?”
“Tại sao ?”
“Vì rất có khả năng trong đây tôi sẽ biết được ai đã hại chết anh của mình ..”
Henry ngạc nhiên vì cái chết của Phó Minh Khải không phải là do tự tử, nên đã giúp Kiều Mịch Na. Hôm sau, Kiều Mịch Na tới Tập đoàn JW nhận việc thì được trợ lý riêng của Chủ Tịch hướng dẫn ..
“Cô Kiều à, chủ tịch đã sắp xếp cô đến Bộ phận thiết kế của Đặng Tổng Giám làm việc với vị trí nhân viên thiết kế thực tập. Cô ổn với vị trí này chứ ạ?”
“Uhm .. Tôi ổn mà, có La Mỹ Hiên làm ở đấy nữa phải không?”
“Vâng.”
Tới trước bộ phận thiết kế, Đặng Tú Lệ nhìn thấy trợ lý của chủ tịch nên đã ra chào đón ..
“Đặng tổng giám, đây là cô Kiều Mịch Na. Từ đây sẽ là nhân viên thiết kế thực tập, nhờ cô chiếu cố ..”
“Vâng.”
La Mỹ Hiên nhìn thấy Kiều Mịch Na không khỏi vui mừng nhưng Đặng Tú Lệ thì ngược lại vì chính cô đang lo sợ mất đi Ninh Chí Tuân vào tay người này ...
“Ba, con gái về rồi ạ!”
“Giang Vỹ thiếu gia đưa về à?”
“Vâng. Ba à, con có chuyện này muốn nói. Sắp tới con sẽ vào tập đoàn JW làm việc nên con muốn thông báo cho ba và mẹ biết trước ạ .”
Nghe đến đó mà ba Kiều đã vội dẹp tờ báo, nhìn Kiều Mịch Na tò mò hỏi ..
“Con thiếu tiền à?”
“Dạ không có. Chỉ là con .. con muốn trải nghiệm thử thách mới ấy mà, mong ba đồng ý!”
“Cậu Giang không nói gì sao?”
“Anh ta đồng ý vô điều kiện ạ ..”
Nhìn Kiều Mịch Na kiên định như vậy nên ba Kiều cũng đồng ý. Phó Minh Khải trở về phòng mở lại quyển nhật ký của Kiều Mịch Na, và quyết định viết tiếp các phần về sau. Ninh Chí Tuân lúc này bất giác nhớ lại thời điểm xảy ra vụ tai nạn đáng tiếc của Phó Minh Khải ...
“[Minh Khải, đừng. Cậu nghe lời mình, mau lên đây đi...
“Chí Tuân, mình không nghĩ cậu lại là người như vậy. Anh ấy có lỗi gì trong chuyện này chứ? “Mình biết rồi. Cậu lên trước đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện lại..
“Không. Chí Tuân, kiếp sau mình mong chúng ta không nên là bạn của nhau nữa ...]”
Phó Minh Khải dứt lời thì gieo mình xuống vực biển sâu, mặc cho Ninh Chí Tuân trên vực gào thét thảm thiết tên anh ..
“[Minh Khải, tại sao lúc đó cậu lại không hiểu cho mình chứ?]”
Đặng Tú Lệ nhìn thấy Ninh Chí Tuân ngồi thẫn thờ nên đã đến hỏi thăm ...
“Chí Tuân, làm sao thế?”
“Anh không sao .. Chỉ là nhớ lại vài ký ức với Minh Khải thôi!”
“Anh vẫn còn trách em vì lần đó đã kiếm chuyện với cậu ấy sao?”
“Không có. Em đừng nghĩ nhiều. Điều bây giờ chúng ta cần làm là tìm ra thẻ USB trước nếu không chủ nhân sẽ không bỏ qua đâu.”
Đặng Tú Lệ ôm Ninh Chí Tuân vào lòng mà nói ...
“Chí Tuân, cả đời này anh đừng rời xa em có được không?”
“Anh biết rồi .. Sẽ không rời xa em đâu.”
Phó Minh Khải vẫn tìm mật khẩu cho thẻ nhớ USB nhưng vẫn không có kết quả, chợt càng nhìn anh càng thấy được vài hình ảnh xẹt ngang trong đầu ..
“[Những hình ảnh này ... lại có sự xuất hiện của Chí Tuân? Cậu ấy có liên quan gì sao?]”
Mặt khác, Giang Vỹ vẫn đang cho người tìm kiếm về chi tiết cái chết của Phó Minh Khải và đã có được một vài thông tin ...
“Chủ tịch, vào ngày xảy ra tai nạn đã có người nhìn thấy cậu Giang và một người khác cùng đến bờ vực nhưng người đó tuổi tác cũng đã cao nên không thể nhớ rõ được hình dáng như thế nào. “
“Vậy là không còn thông tin nào?”
“Có một chi tiết lạ ..”
Người trợ lý đó đưa ra những hình ảnh đều có mặt Kiểu Mịch Na trong khung hình ...
“Kiều Mịch Na..?”
“Vâng. Khi tôi nhận được những hình ảnh này cũng khá bất ngờ, chẳng phải trước đây anh từng nói lúc cậu Giang đang làm việc ở công ty chúng ta thì cô Kiều vẫn còn đang ở nước ngoài sao? Vậy mà trong những hình ảnh này giống như cô ấy đang theo dõi cậu Giang vậy.”
“Tôi biết rồi. À chuyện tôi nói cậu sắp xếp vị trí làm việc cho Kiều Mịch Na tới đâu rồi?”
“Đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Giang Vỹ nhìn vào những tấm hình có Kiều Mịch Na mà đăm chiêu ...
“[Dường như cô đối với Minh Khải có gì đó không đơn giản, phải không Kiều Mịch Na?]”
Phó Minh Khải dựa vào những hình ảnh mơ hồ trong ký ức mà tìm đến một ngôi nhà nhỏ ngoài thành phố. Dũng cảm gõ cửa thì là một chàng trai trẻ tuổi, còn chàng trai thì nhìn Kiều Mịch Na hơi thắc mắc ..
“Xin hỏi, cô tìm ai?”
“Anh có phải là Henry không?”
Henry_tên của chàng trai trẻ tuổi đó là do Phó Minh Khải đặt riêng nên cậu hơi ngạc nhiên vì còn có người biết tên mình ngoài người đó ..
“Tại sao cô biết?”
“Tôi là Kiều Mịch Na_em gái cùng mẹ khác cha của Phó Minh Khải.”
Phó Minh Khải chưa từng nhắc đến việc có em gái nên Henry cũng có phần ngỡ ngàng, nhưng vẫn lịch sự mời Kiều Mịch Na vào nhà ...
‘Minh Khải chưa từng nói với tôi việc anh ấy có em gái nên đã thất lễ ..”
“Không sao. Tôi cũng vừa mới biết gần đây thôi ..”
“Thế cô từ xa đến tìm tôi là có việc gì không?”
Phó Minh Khải lấy ra chiếc thẻ USB đưa cho Henry xem ...
“Anh có nhận ra thẻ USB này không?”
...
Henry nhìn mãi một hồi mới trả lời ...
“Chưa từng thấy ... Có liên quan đến tôi à?”
“À không. Tôi có nghe nói anh là hacker đúng không? Vậy anh giúp tôi mở khóa thẻ USB này được không?”
“Tại sao ?”
“Vì rất có khả năng trong đây tôi sẽ biết được ai đã hại chết anh của mình ..”
Henry ngạc nhiên vì cái chết của Phó Minh Khải không phải là do tự tử, nên đã giúp Kiều Mịch Na. Hôm sau, Kiều Mịch Na tới Tập đoàn JW nhận việc thì được trợ lý riêng của Chủ Tịch hướng dẫn ..
“Cô Kiều à, chủ tịch đã sắp xếp cô đến Bộ phận thiết kế của Đặng Tổng Giám làm việc với vị trí nhân viên thiết kế thực tập. Cô ổn với vị trí này chứ ạ?”
“Uhm .. Tôi ổn mà, có La Mỹ Hiên làm ở đấy nữa phải không?”
“Vâng.”
Tới trước bộ phận thiết kế, Đặng Tú Lệ nhìn thấy trợ lý của chủ tịch nên đã ra chào đón ..
“Đặng tổng giám, đây là cô Kiều Mịch Na. Từ đây sẽ là nhân viên thiết kế thực tập, nhờ cô chiếu cố ..”
“Vâng.”
La Mỹ Hiên nhìn thấy Kiều Mịch Na không khỏi vui mừng nhưng Đặng Tú Lệ thì ngược lại vì chính cô đang lo sợ mất đi Ninh Chí Tuân vào tay người này ...
Danh sách chương