Diệp Trường Minh trở về nhà trong sự thẫn thờ, Diệp Bối Linh đang ngồi xem phim ở phòng khách thì thấy anh về liền lên tiếng ..

“Anh hai, anh về rồi à? Ba chờ anh trên phòng sách đấy.”

Diệp Trường Minh nhìn lên tầng sách mà thở dài nhưng vẫn bước lên. Trong phòng sách, đã có một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi hơn đang ngồi nhâm nhi chén trà và đọc sách.

“Ba. Ba gọi con có việc gì không ạ?”

“Con có quen ai là Kiều Mịch Na không?”

“Không ạ.”

Câu trả lời ngược này của Diệp Trường Minh chủ yếu bảo vệ Kiều Mịch Na, nhưng mọi chuyện lại nằm trong lòng bàn tay của ba mình..

“Vậy thì con đi làm quen đi. Cô ấy là con gái của Kiều Quốc Vinh_thiên kim của Kiều Gia. Ta muốn con phải có được sự tin tưởng từ cô ta.”

“Tại sao phải là cô gái đó ạ?”

“Về sau rồi con sẽ biết.!”

Cả cuộc đời này của Diệp Trường Minh chỉ sợ nhất là Ba của mình. Vốn hai anh em Diệp Trường Minh và Diệp Bối Linh cũng là anh em không cùng huyết thống vì anh là con Vợ lẻ, còn em gái là chính thất nhưng tuổi nhỏ chưa trải sự đời nên mọi việc đều dồn vào anh. Ban đầu, anh tỏ ra như trai hư không quan tâm chính sự nhưng vì em gái nên anh buộc phải nghe lời Ba mình.

“[Kiều Mịch Na – Phó Minh Khải: hai anh em cô đúng là khiến tôi nhức đầu.]”

Sáng hôm sau, Giang Vỹ đến công ty thì nhận được thông tin nghỉ việc của Kiều Mịch Na ..

“Giang Tổng, việc của cô Kiều có cần tôi ..”

“Không cần đâu. Tôn trọng quyết định của cô ấy!”

“Vâng. Đúng rồi, việc anh nhờ tôi điều tra có một chút thông tin chính là vào ngày cậu Phó mất trùng vào ngày cô Kiều bị tai nạn luôn ạ.”

Giang Vỹ tỏ ra ngạc nhiên trước thông tin này ...

“Thông tin chính xác không?”

“Vâng. Nhưng mà có một điểm lạ, cả hai người họ đều gặp tai nạn ở địa điểm cũng gần lắm ạ. Cậu Phó thì bị tai nạn đuối nước dưới vực sâu mà mất thì phía bên cô Kiều cũng là lái xe mất cân bằng mà rớt xuống bờ sông cách đó vài km, vậy mà chỉ cứu được một người ..”



“Cậu có tin việc hoán đổi linh hồn không?”

Trợ lý nghe thấy chợt hơi run người nhưng cũng điềm tĩnh mà trả lời ...

“Ý anh là cô Kiều của hiện tại không phải là cô Kiều? Sao có thể chứ?”

Giang Vỹ ngày càng tin tưởng về việc Phó Minh Khải vẫn còn sống, còn Phó Minh Khải thì đang nghỉ ngơi ở nhà nhưng thực chất anh đang cố gắng nhớ lại nhiều nhất có thể, chợt bừng tỉnh vì tiếng chuông điện thoại từ Diệp Trường Minh ...

“[Tôi nghe ..]”

“[Cô có bận không? Tôi có việc muốn nói ..]”

“[Được.]”

Một tiếng sau, Diệp Trường Minh tới nhà đón Kiều Mịch Na tình cờ bị mẹ Kiều nhìn thấy vào nói lại với ba Kiều ..

“Ông à, có một chàng trai nào tới đón Mịch Na nhà mình đấy ..”

“Không phải Giang Vỹ à?”

“Không phải."

Kiều Mịch Na ở trên xe Diệp Trường Minh mà lên tiếng ..

“Anh hẹn tôi có việc gì à?”

“Nghe nói cô nghỉ việc ở JW rồi?”

“Tin tức của anh cũng nhạy đấy. Phải thì đã sao?”

“Cãi nhau với Giang Vỹ à?”

Kiều Mịch Na im lặng thay cho câu trả lời, Diệp Trường Minh nói thêm ..

“Chẳng phải cô muốn biết Minh Khải và tôi có quan hệ gì sao? Tôi đưa cô đến một nơi.”

Diệp Trường Minh cứ thế đưa Kiều Mịch Na đi, còn Giang Vỹ một mình đến nhà ba mẹ Phó ..

“Hôm nay Mịch Na không đi cùng con à?”



“Cô ấy giận con rồi ạ.”

“Ay ya , con gái mà. Dỗ một chút là sẽ không sao thôi.”

Giang Vỹ mỉm cười nhẹ đến nhìn ảnh thờ Phó Minh Khải mà thầm nghĩ ..

“[Minh Khải, có phải là em vẫn còn sống đúng không? Vậy tại sao em lại không nhớ chuyện của chúng ta trước kia? ..]”

Trên khung ảnh thờ mãi mãi chỉ là một nụ cười của Phó Minh Khải ở đấy, phía Diệp Trường Minh cũng tới một ngôi nhà nhỏ được trang trí rất đẹp đẽ với tông màu xanh biển như đại đương khiến Kiều Mịch Na ngỡ ngàng ..

“Đây là ..?”

“Là nơi ở trước đây của tôi và Minh Khải .”

“Hả? [Mình ..trước đây từng anh ta .. không phải chứ?!]”

Cả hai cùng bước vào ngôi nhà vốn đã từng mang hơi ấm nhưng nay thật lạnh lẽo ..

“Mọi chuyện là như thế nào?”

“5 năm trước, Minh Khải vốn là người trong lòng của tôi và Giang Vỹ. Tuy cả hai chúng tôi đều từng tỏ tình với cậu ấy nhưng lúc đó cậu ấy chỉ một lòng với Ninh Chí Tuân, nên đã lựa chọn làm bạn tốt với nhau. Nhưng Ninh Chí Tuân lại là người hai lòng, ngoài mặt luôn đối xử tốt với cậu ấy nhưng bên trong lại quan hệ với Đặng Tú Lệ khiến cậu ấy tổn thương ..”

“[Ôi chuyện cẩu huyết gì đây? Hai người họ đều có tình cảm với mình sao?]”

“Tôi rất hối hận khi thời điểm cậu ấy cần ngưởi ở bên nhất thì tôi và Giang Vỹ lại không có mặt khiến cho bây giờ ...”

Phó Minh Khải trong lòng vô cùng rối ren trước câu chuyện này nhưng cũng phải kiểm chứng lại ..

“Anh nói anh và Giang Vỹ đều có tình cảm với anh Khải, vậy anh và Giang Vỹ từng là bạn của nhau à?”

“Có thể nói là bạn cũng là địch..”

“Giang Vỹ từng đến tang lễ của anh tôi, nhưng tôi lại không thấy anh có mặt ..”

“Nhà có việc xử lý nên tôi đã không về kịp, sau đó tôi đã có đến nhà thăm hỏi ba mẹ cậu ấy rồi!”

Phó Minh Khải không biết nên xử lý mối quan hệ này như thế nào cho đúng đây, dù anh rất biết ơn tình cảm của cả hai nhưng bây giờ điều quan trọng nhất đối với anh là tìm được người đã hại mình, không phải việc yêu đương nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện