Về tới Kiều Gia, Kiều phu nhân vô tình nhìn thấy Kiều Mịch Na bước xuống xe của Giang Vỹ liền đứng nhìn cho tới khi cô vào nhà ..
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về..”
“Không có gì. Vậy tôi về trước!”
Kiều Mịch Na lịch sự chào tạm biệt quay vào nhà thì đã nhìn thấy Mẹ Kiều đứng ngoài cửa từ lâu ..
“Mẹ. Sao mẹ đứng đó mà không lên tiếng thế?”
“Người đưa con về là Giang Vỹ à?”
“... Tình cờ tụi con gặp nhau thôi ..”
Kiều phu nhân xem xét một lượt xem Kiều Mịch Na có nói dối hay không thì chợt cô lên tiếng ..
“Mẹ. Con có chuyện muốn nói, trước đây chẳng phải Mẹ từng nói con có một người anh trai sao?”
“ .. Tại..sao.. con lại nhắc đến chuyện này..?”
“Con muốn biết vì sao năm đó Mẹ bỏ rơi anh ấy, có được không ạ?”
Kiều phu nhân hễ nghĩ đến Phó Minh Khải là lại ngậm ngùi nuốt cay, ngồi xuống ghế đá mà tâm sự ..
“Thật ra, mẹ cũng không muốn bỏ rơi thằng bé. Năm xưa, mẹ và Vân Long thật lòng yêu nhau nhưng vì bối cảnh gia tộc không môn đăng với nhau mà bị chia cách. Cả hai chúng ta cũng từng nghĩ sẽ cùng nhau bỏ trốn nhưng vẫn bị gia đình tìm thấy, Vân Long muốn bảo vệ ta mà bị hại. Ngay lúc nhận ra, thì ta đã mang thai của anh ấy và tự sinh con một mình. Sau khi đứa bé ra đời, ba mẹ của mẹ đã đem đến cho cô nhi viện và ép buộc ta lấy ba con. “
“Vậy có phải hiện tại mẹ vẫn còn yêu chú Vân Long?”
“Dù ai có nói gì, Vân Long vẫn là mối tình sâu đậm không thể quên của mẹ. Còn ba của con thì vốn là một người hiểu chuyện, có lễ nghĩa. Ông ấy tuy biết chuyện của Vân Long nhưng không hề oán trách mẹ mà mỗi năm đều cùng mẹ đến thắp nhang Vân Long ..”
Phó Minh Khải bên trong nhìn thấy người mẹ mà bấy lâu nay chưa hề gặp mặt cũng biết được Mẹ vẫn yêu thương mình nhưng tình cảm đó chỉ có thể cảm nhận qua thân xác của Kiều Mịch Na ..
“Vậy mẹ có từng đi tìm anh ấy không?”
...
“Nếu anh ấy biết được mẹ vẫn yêu thương anh ấy, thì nhất định anh ấy sẽ rất vui.”
“Con nói vậy là ý gì?”
Phó Minh Khải nói sự thật mình đã mất cho Kiều phu nhân ..
“Anh ấy bây giờ tên là Phó Minh Khải_là một người rất tốt nhưng mệnh khổ, đã qua đời gần 1 tháng vì tai nạn rồi ạ!”
“Cái gì?”
Kiều phu nhân ngỡ ngàng đến đứng dậy khỏi ghế nhìn Kiều Mịch Na và mong không phải sự thật ...
“Con đã từng nhờ người tìm kiếm bấy lâu mới biết được nhưng khi gặp lại đã quá trễ ..”
“Ôi con tôi ..”
Kiều phu nhân bật khóc nức nở vì Phó Minh Khải khiến anh cũng không nỡ nhìn mẹ mình khóc như vậy liền an ủi ..
“Nhưng mà mẹ đừng lo, con tin anh ấy trên trời cao nhất định sẽ hiểu mẹ thương anh ấy nhiều đến thế nào và sẽ phù hộ cho chúng ta thôi.!”
An úi một hồi lâu thì Kiều phu nhân cũng bằng lòng vào phòng nghỉ ngơi, còn Phó Minh Khải thì muốn tra tư liệu của chiếc USB nhưng không ngờ trong USB này cần phải có mật khẩu mới đăng nhập được, dù thử bao nhiều lần đều thất bại.
“Không ngờ rằng thẻ nhớ này lại cần mật khẩu, nếu mình đem ra bên ngoài sửa thì chắc là thông tin sẽ bị lộ. Có lẽ phải bình tĩnh từ từ xử lý thôi .”
Phó Minh Khải từ từ tìm cách xử lý chiếc USB thì ở một bên khác Diệp Bối Linh đang rất khó chịu vì Giang Vỹ thân mật với Kiều Mịch Na. Diệp Trường Minh_anh trai của cô đi chơi về nhìn thấy ..
“Em làm gì mà mặt bí xị thế?”
...
“Như này là chỉ có liên quan đến tên Giang Vỹ kia thôi đúng không?”
“Làm sao anh biết?”
“Ai mà không biết em thần tượng tên đó bấy lâu nay, nếu không liên quan đến hắn thì em có còn quan tâm chuyện khác à?”
Diệp Trường Minh nói trúng chuyện buồn của Diệp Bối Linh nhưng phận làm anh trai phải giúp em gái ..
“Rồi hắn làm sao?”
“Anh ấy có thân thiết với một người khiến em không chịu được. Anh à, hay là anh chơi cô ta một trận trả thù cho em đi?”
“Người ta chưa làm gì em mà em còn muốn trả thù? “Anh..”
Diệp Trường Minh gật đầu đồng ý giúp đỡ em gái mình. Hôm sau, là ngày diễn ra cuộc thi thiết kế cuối cùng chọn ra người chiến thắng. Diệp Bối Linh đến tập đoàn JW cùng Diệp Trường Minh chờ Kiều Mịch Na đến, Ninh Chí Tuân và Đặng Tú Lệ nhận ra sự xuất hiện của Diệp Trường Minh ..
“Nè anh, đó là công tử của Diệp gia không phải à? Tại sao hôm nay anh ta lại tới đây?”
“Anh cũng không rõ. Để anh nói với Giang Vỹ!”
Giang Vỹ nhận được tin nhắn thông báo từ Ninh Chí Tuân nên cũng xuống xem tình hình, lúc này Kiều Mịch Na đã tới tập đoàn JW ..
“[Vòng cuối rồi. Cố lên Minh Khải!]”
Diệp Bối Linh đã nhìn thấy Kiều Mịch Na liền vội kêu Diệp Trường Minh ..
“Anh, cô ta tới rồi..!”
“Đâu?”
Diệp Bối Linh chỉ thẳng vào Kiều Mịch Na để Diệp Trường Minh chú ý ngay nhưng nào ngờ anh ta vừa nhìn thấy Kiều Mịch Na thì như trúng tiếng sét ái tình ..
“Anh, anh.. Anh làm sao thế?”
“À không sao. Em nói cô ta tên gì?”
“Kiều Mịch Na. “
“Tên hay..”
“HẢ?”
Cảm nhận được có ai đó đang nhìn nên Kiều Mịch Na vội đi chỗ khác cùng La Mỹ Hiên, từ xa Giang Vỹ nhìn ra Diệp Trường Minh đã có ý với Kiều Mịch Na khiến anh bất giác hơi khó chịu ..
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về..”
“Không có gì. Vậy tôi về trước!”
Kiều Mịch Na lịch sự chào tạm biệt quay vào nhà thì đã nhìn thấy Mẹ Kiều đứng ngoài cửa từ lâu ..
“Mẹ. Sao mẹ đứng đó mà không lên tiếng thế?”
“Người đưa con về là Giang Vỹ à?”
“... Tình cờ tụi con gặp nhau thôi ..”
Kiều phu nhân xem xét một lượt xem Kiều Mịch Na có nói dối hay không thì chợt cô lên tiếng ..
“Mẹ. Con có chuyện muốn nói, trước đây chẳng phải Mẹ từng nói con có một người anh trai sao?”
“ .. Tại..sao.. con lại nhắc đến chuyện này..?”
“Con muốn biết vì sao năm đó Mẹ bỏ rơi anh ấy, có được không ạ?”
Kiều phu nhân hễ nghĩ đến Phó Minh Khải là lại ngậm ngùi nuốt cay, ngồi xuống ghế đá mà tâm sự ..
“Thật ra, mẹ cũng không muốn bỏ rơi thằng bé. Năm xưa, mẹ và Vân Long thật lòng yêu nhau nhưng vì bối cảnh gia tộc không môn đăng với nhau mà bị chia cách. Cả hai chúng ta cũng từng nghĩ sẽ cùng nhau bỏ trốn nhưng vẫn bị gia đình tìm thấy, Vân Long muốn bảo vệ ta mà bị hại. Ngay lúc nhận ra, thì ta đã mang thai của anh ấy và tự sinh con một mình. Sau khi đứa bé ra đời, ba mẹ của mẹ đã đem đến cho cô nhi viện và ép buộc ta lấy ba con. “
“Vậy có phải hiện tại mẹ vẫn còn yêu chú Vân Long?”
“Dù ai có nói gì, Vân Long vẫn là mối tình sâu đậm không thể quên của mẹ. Còn ba của con thì vốn là một người hiểu chuyện, có lễ nghĩa. Ông ấy tuy biết chuyện của Vân Long nhưng không hề oán trách mẹ mà mỗi năm đều cùng mẹ đến thắp nhang Vân Long ..”
Phó Minh Khải bên trong nhìn thấy người mẹ mà bấy lâu nay chưa hề gặp mặt cũng biết được Mẹ vẫn yêu thương mình nhưng tình cảm đó chỉ có thể cảm nhận qua thân xác của Kiều Mịch Na ..
“Vậy mẹ có từng đi tìm anh ấy không?”
...
“Nếu anh ấy biết được mẹ vẫn yêu thương anh ấy, thì nhất định anh ấy sẽ rất vui.”
“Con nói vậy là ý gì?”
Phó Minh Khải nói sự thật mình đã mất cho Kiều phu nhân ..
“Anh ấy bây giờ tên là Phó Minh Khải_là một người rất tốt nhưng mệnh khổ, đã qua đời gần 1 tháng vì tai nạn rồi ạ!”
“Cái gì?”
Kiều phu nhân ngỡ ngàng đến đứng dậy khỏi ghế nhìn Kiều Mịch Na và mong không phải sự thật ...
“Con đã từng nhờ người tìm kiếm bấy lâu mới biết được nhưng khi gặp lại đã quá trễ ..”
“Ôi con tôi ..”
Kiều phu nhân bật khóc nức nở vì Phó Minh Khải khiến anh cũng không nỡ nhìn mẹ mình khóc như vậy liền an ủi ..
“Nhưng mà mẹ đừng lo, con tin anh ấy trên trời cao nhất định sẽ hiểu mẹ thương anh ấy nhiều đến thế nào và sẽ phù hộ cho chúng ta thôi.!”
An úi một hồi lâu thì Kiều phu nhân cũng bằng lòng vào phòng nghỉ ngơi, còn Phó Minh Khải thì muốn tra tư liệu của chiếc USB nhưng không ngờ trong USB này cần phải có mật khẩu mới đăng nhập được, dù thử bao nhiều lần đều thất bại.
“Không ngờ rằng thẻ nhớ này lại cần mật khẩu, nếu mình đem ra bên ngoài sửa thì chắc là thông tin sẽ bị lộ. Có lẽ phải bình tĩnh từ từ xử lý thôi .”
Phó Minh Khải từ từ tìm cách xử lý chiếc USB thì ở một bên khác Diệp Bối Linh đang rất khó chịu vì Giang Vỹ thân mật với Kiều Mịch Na. Diệp Trường Minh_anh trai của cô đi chơi về nhìn thấy ..
“Em làm gì mà mặt bí xị thế?”
...
“Như này là chỉ có liên quan đến tên Giang Vỹ kia thôi đúng không?”
“Làm sao anh biết?”
“Ai mà không biết em thần tượng tên đó bấy lâu nay, nếu không liên quan đến hắn thì em có còn quan tâm chuyện khác à?”
Diệp Trường Minh nói trúng chuyện buồn của Diệp Bối Linh nhưng phận làm anh trai phải giúp em gái ..
“Rồi hắn làm sao?”
“Anh ấy có thân thiết với một người khiến em không chịu được. Anh à, hay là anh chơi cô ta một trận trả thù cho em đi?”
“Người ta chưa làm gì em mà em còn muốn trả thù? “Anh..”
Diệp Trường Minh gật đầu đồng ý giúp đỡ em gái mình. Hôm sau, là ngày diễn ra cuộc thi thiết kế cuối cùng chọn ra người chiến thắng. Diệp Bối Linh đến tập đoàn JW cùng Diệp Trường Minh chờ Kiều Mịch Na đến, Ninh Chí Tuân và Đặng Tú Lệ nhận ra sự xuất hiện của Diệp Trường Minh ..
“Nè anh, đó là công tử của Diệp gia không phải à? Tại sao hôm nay anh ta lại tới đây?”
“Anh cũng không rõ. Để anh nói với Giang Vỹ!”
Giang Vỹ nhận được tin nhắn thông báo từ Ninh Chí Tuân nên cũng xuống xem tình hình, lúc này Kiều Mịch Na đã tới tập đoàn JW ..
“[Vòng cuối rồi. Cố lên Minh Khải!]”
Diệp Bối Linh đã nhìn thấy Kiều Mịch Na liền vội kêu Diệp Trường Minh ..
“Anh, cô ta tới rồi..!”
“Đâu?”
Diệp Bối Linh chỉ thẳng vào Kiều Mịch Na để Diệp Trường Minh chú ý ngay nhưng nào ngờ anh ta vừa nhìn thấy Kiều Mịch Na thì như trúng tiếng sét ái tình ..
“Anh, anh.. Anh làm sao thế?”
“À không sao. Em nói cô ta tên gì?”
“Kiều Mịch Na. “
“Tên hay..”
“HẢ?”
Cảm nhận được có ai đó đang nhìn nên Kiều Mịch Na vội đi chỗ khác cùng La Mỹ Hiên, từ xa Giang Vỹ nhìn ra Diệp Trường Minh đã có ý với Kiều Mịch Na khiến anh bất giác hơi khó chịu ..
Danh sách chương