Cô gái nhỏ gật đầu rồi lại lắc đầu.

Đây là câu trả lời cho cả hai câu hỏi.

Kiều Tri Niệm vừa nghe Tần Thịnh nói đến xác chết, hình như là nhắc tới người nào đó, đúng là cô rất sợ.

Người đàn ông ôm eo cô rồi hôn tới, giọng điệu bá đạo.

“Em là của anh!”

Kiều Tri Niệm thở dài, thấy được sự sợ hãi và bất an trong ánh mắt của anh. Cô không hiểu tại sao một người đàn ông như anh lại thường xuyên lộ ra vẻ mặt không nên có ở trước mặt cô như vậy, cảm xúc cũng thất thường.

Không giống như lời người khác nói, cô luôn cảm thấy anh ngây thơ và đáng thương.

Trong khi Kiều Tri Niệm đang ngẩn người, Tần Dập đã dùng một tay cởi thắt lưng của mình và quần áo của cô ra.

“Anh làm gì vậy?”

Đây là thư phòng, Kiều Tri Niệm bị động tác của anh làm cho kinh ngạc, trừng mắt khẽ hét lên, nắm chặt váy mình không cho động vào.
Advertisement

“Để anh làm đi, anh muốn làm.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Dập căng thẳng, cơ bắp săn chắc siết chặt lấy cô, con ngươi đen láy tràn đầy dục vọng, giọng nói khàn khàn gợi cảm không thể từ chối.

Anh để Kiều Tri Niệm đứng lên, cởi quần lót của cô rồi vứt sang một bên, tiếp đó kéo khóa quần xuống, để gậy thịt to lớn bật ra thẳng tắp chỉa lên trời.

Cây gậy màu tím được gân xanh bao bọc xung quanh, vừa phô trương vừa hung mãnh, cường tráng giống như dáng người của anh vậy.

Kiều Tri Niệm nhìn nó, nhớ lại cảm giác hôm qua bị nó đâm chọt trong cơ thể, dưới thân bắt đầu ướt át.

Tần Dập vén váy của cô lên, nắn bóp hai bầu ngực sữa, ngậm lấy nụ anh đào hồng hồng, đầu lưỡi xoay tròn bên trên, mùi thơm cơ thể của thiếu nữ không ngừng xộc vào mũi.
Advertisement

Vật lớn dưới người ma sát với kẽ thịt, dần dần chất lỏng của Kiều Tri Niệm chảy ra thấm ướt quy đầu. Anh cong môi cười, đỡ lấy bả vai cô rồi từ từ ấn xuống để tiểu huyệt chặt chẽ bao lấy gậy thịt.

“A…”

Kiều Tri Niệm bật ra tiếng rên rỉ, theo tư thế ngồi xuống, toàn bộ dương vật vùi sâu vào trong cơ thể của cô. Người đàn ông cũng gầm lên, đỡ lấy cô nhẹ nhàng lên xuống.

Huyệt thịt chật hẹp khẽ động, vật khổng lồ không ngừng ra vào.



Kiều Tri Niệm không chịu nổi sức lực như vậy, chẳng lâu sau đã xụi lơ trên người Tần Dập, mặc cho anh kéo thế nào cũng không ngồi dậy nổi.

Người đàn ông dứt khoát rút cây gậy ra, đỡ lấy cơ thể không còn chút sức lực nào của cô đặt lên bàn làm việc rộng rãi. Tần Dập chụp lấy mắt cá chân của Kiều Tri Niệm, tách hai chân rồi bắt đầu động tác ra ra vào vào.

Cảm giác lạnh như băng sau lưng khiến cô hơi cong người, vừa vặn đưa nhũ hoa vào trong tay Tần Dập.

Mắt thấy tiểu huyệt chặt chẽ ăn hết toàn bộ đồ vật to lớn của mình, loại kích thích thị giác này khiến máu trong người của anh sôi sục hơn cả cảm giác được bao bọc, dục vọng mãnh liệt chạy một đường từ sống lưng lên đỉnh đầu, sảng khoái không nhịn được.

Tần Dập say mê cái cảm giác này, mỗi lần đi vào trong cơ thể của cô, mỗi lần làm cô, anh mới có cảm giác yên tâm.

“A, ưm…” Người phụ nữ bị chạm vào điểm nhạy cảm, cơ thể bắt đầu di chuyển theo sự va chạm của anh.

“Em chặt quá, sắp hút chết anh rồi.” Tần Dập tấn công vào điểm đó, lực không mạnh nhưng lại tốn sức.

Đến lần thứ ba, khi Kiều Tri Niệm trào ra mật dịch thì người đàn ông cũng bắn tất cả tinh hoa của mình cho cô.

Dương vật chôn trong cơ thể của cô sau khi bắn xong cũng không có dấu hiệu mềm đi mà vẫn còn phấn chấn. Tần Dập giữ tư thế vừa rồi, tay chống hai bên, nhìn cô mơ màng thở gấp.

Cô gái nhỏ thở hổn hển quấn quýt da thịt cùng anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau, một trên một dưới đối diện. Hai gò má của Kiều Tri Niệm bởi vì làm tình nên ửng đỏ, đôi mắt ngấn sương mù nhìn quyến rũ vô chừng.

“Anh muốn làm em cả đời.” Tần Dập nhẹ nhàng nói những lời này.

Ngại cơ thể của cô không thể quá sức, dù anh muốn làm thêm một lần nữa nhưng đành phải chịu đựng rút thứ cứng rắn kia ra.

Trong thư phòng không có nhà vệ sinh cho nên Tần Dập dùng khăn giấy cẩn thận lau sạch thân dưới của hai người, từ tốn mặc lại quần áo cho Kiều Tri Niệm. Sau khi làm xong hết, anh ôm lấy người phụ nữ bé nhỏ đã không còn sức lực ngồi xuống ghế, tư thế giống như lúc ban đầu.

Tần Dập cầm ly sữa đã nguội lên từ từ uống hết, cũng giải yeutruyen.net quyết xong thức ăn trong khay.

“Anh sẽ không như vậy nữa.”

Anh sẽ không thay đổi thất thường như vậy nữa.

Sau một lúc im lặng, Kiều Tri Niệm nằm trên người anh đã khôi phục lại được một chút sức lực.

Cô hỏi: “Gần đây anh đang bận cái gì à?”

“Cốc cốc cốc.” Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ngắt lời Tần Dập đang không biết trả lời thế nào.



Tiếng của Tần Thịnh cách một cánh cửa vọng vào: “Anh Tần, tôi có thể vào không?”

Anh vừa đi truyền tin quay lại thì nghe thấy tiếng nam nữ thở hổn hển trong thư phòng, cuối cùng đành đứng chờ bên ngoài cho đến khi bên trong không còn âm thanh nào nữa, một lúc lâu mới dám gõ cửa.

“Vào đi.”

Nghe thấy tiếng của Tần Dập, Tần Thịnh thở phào nhẹ nhõm, mở cửa bước vào.

Cô gái nhỏ ngượng ngùng không biết làm sao, vùi đầu vào bả vai của Tần Dập, trông như con mèo nhỏ màu trắng đang rúc trong cơ thể cao lớn màu đen. Mùi hoan ái trong phòng quá nồng nặc, dù là ai đi vào cũng biết bọn họ vừa làm gì, cô thật sự không dám nhìn Tần Thịnh.

Tần Thịnh là một thuộc hạ tiêu chuẩn, sẽ không chú ý quá nhiều đến chuyện của ông chủ.

“Đã đến rồi, còn có vài người khác nữa.” Bởi vì Kiều Tri Niệm ở đây nên Tần Thịnh nói úp mở không rõ ràng.

“Biết rồi, chút nữa tôi sẽ đến.”

Tần Thịnh đi tới tòa nhà phụ trước.

Đợi anh ấy ra ngoài, người đàn ông chạm nhẹ vào mái tóc dài của Kiều Tri Niệm, giọng nói trở nên dịu dàng.

“Anh bận chút việc, lát nữa sẽ trở về ăn trưa với em.”

Sau khi để lại một nụ hôn, người đàn ông buông cô ra rồi rời yeutruyen.net khỏi phòng.
eyJpdiI6ImNCTCs5Mk4xNWJFK09pYzc1NUJmMXc9PSIsInZhbHVlIjoiamFkQmoxZUNBZlhsbzNSZnlcL05Xa3B3dzhQVVROSXhiREU0ZXpKQTd2M1hVTFhVM2UrMnFmR3NiMllYaHd6K1UiLCJtYWMiOiIwYTU1MTQ5OWRkNTNlMjliNzgzMGFmZGE5YmM0ZGYwYTE4ODE3M2YwYzMyM2Y4NjhlZjJlODIxMmYyODc1ODc0In0=
eyJpdiI6ImZINzEzOTdmSEFDWnlNWTVDalpCYmc9PSIsInZhbHVlIjoiM1FIdE1MU01YakpGOEJnXC9DZ1VUTWxTVTRpamZGaHhCMjQ1WkdqUXBWVWVRQmNnQ2lHRmtjVW5WUVk0Z1BWVnB6a1lCQ0hta3pMS2J6Z2FRUnNlYm9cL0JQayt5WElua0VGNXg3QnRlNkdYcjUzVHFwdDFsNlErbnNYMXZHY3VRUHpxWFwveEIzeXBTWjJ2SVwvendBTG9XWmcwXC8yOExIUTJzMzNzd1hVQnR3REd3djVuajJrK0hIK3JYVXdBYjY2SGZlRkJVTXhXeFwvUklMSjdZNGhnYk41QT09IiwibWFjIjoiNTU4OGZiMGE0NmJmN2ZjNmU1YmMxZTllNTUyZGQyNjRiZmM0OTdhZDI5ZjczYWEwOTMyYjE3NjJhMjhhNDliMSJ9
eyJpdiI6ImpmZEhOTDlhajhtTFBBV1hKRmpzUkE9PSIsInZhbHVlIjoiWHIzS0kyRWcwT09McTljOHFWU3pTaXJDWU9XY1U0bGJHQWlaQ1VyZGxKMTJUeXFreXhwR2crWDY0NWlRbjVhUiIsIm1hYyI6IjdmZDUzOTQwNTE5YjVkNDA4OTFjZjVjOTA5MTBkYTIxYWU0NTljOGVhNjE2YWY2ZGY0MWI1ZWM2NDg0M2MzMzEifQ==
eyJpdiI6Iko0UnVEWWs1VzNlUWpCdlljcytFNGc9PSIsInZhbHVlIjoiWG1FU3daaEhjTmtyNEdMZG9cL3RpT1RsVjUyd3ZVOUZubWZKSGtGeEFrSWtaT0N4S3Z0Wm1WcndDMEVGem1uTmZKTGl6WkxlZ1Joc3lKZGlTbmNIOElsOWZNSmhXbHhuT09tcEYyN2RtbmZxRmNJRXNHRTRwd0dZNkhhekFqRUlYIiwibWFjIjoiZjQ3YjExY2VmNmMyNmZiMmU0MjNiMjIwMDY1NTQzNGQzNzQ1NjhkNmIzZTg0YmFlMTdmNmE1MmM4MDU2NGRiOSJ9
eyJpdiI6IjYzdlZNOEVIV1hOb2U5azRJa0V6SXc9PSIsInZhbHVlIjoiK3JQclFrazVGQnRjZUc1SmFSUWFSb3dkRW1ESFZLd1NrM2sxSmx4VG5SN0grXC9pZlZraTE1ZGd6VUl1ZERCZXgiLCJtYWMiOiI3ZWYzMmQ2NzRhMDhhYzA2NjIzZDQzNTI2MmUwMTZiMDdhNTg0NGQzNTAzNjNiYWY3YTczYTc3ZjEwNjQyOTFkIn0=
eyJpdiI6IllcL0w1aHNNcnZ0NWNFZWY0NWFDUmh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdGTFNLTjM2N2U5T1R5V25JTzQ1XC80NHZRR1wvZEpYTzRjeUtFcFlvenFSQVppS0ZBcTA4eGt2aEkxQlZkb2hMWVJlYWRLWGlOT0RtWlVVWE1MckExMFlnSFwvUGdGbFVCZCs1Vkc5cU9JWXNKSmZkbkJPSVU0ejI1NzJTeElBc3RERXU4bTlQbnVjMEZoUmtsR1BhYnNwR0hwOUtFeThYSnhYZEdhdUlyN05Td1p1YzhlcDlGXC9DR1ZqWEJ2SFZIc2s5bVMrQmdpTE9TNjFPaG5TK1lzZXdFcTNyM0s5bWJwRjlZRVh2dFFURHZtWEU5aUUxZk1FbFJQY1krQlJSaEpiM1hiN0wxV3B2NGluclB3Vk1KSExLMEJqdVNPanczZXZTNFBLYlJrWUF4dXRUZEZrdkNOZ2pzaWhHMFE2ZzZRTVI5TStTSzRvdXNIMmVGeHhqQWl0SHN0ekV3aWJKc2dcLzB3V0EzdEZaVFFPa2pjc0pEcktJSUZQK1laNURDZlIzOEwwZkhTUm1KdExFbXNuVk5UR0M5UT09IiwibWFjIjoiN2UxZjE0ZjgwZmY5OWUzN2FhYmMzMWViODQyN2YyMzkyZDkzMTk5NzQ0NjVlZDI4ZjI0MzZjZDk5YjJlNzFiNSJ9
eyJpdiI6IlJrbkFZMFdsVlwvd2R5aDJXdVZ3UEhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik53RngyYTdxa3U2K2hVaDhwWUdPOUM5SVZNenBZNFdPMmVBXC9tdmhYTDNVdkV4OCtHaDFacUpGWWVtU1JMeTlQIiwibWFjIjoiYjBlMjM2MDRmNjFkZTJmZDhjOWMzZWE3YWQ2ZjUyNTdiZmVmOGE2ODRkZGRjN2YyZWY5YTVkZThhNjFlNzkwNCJ9
eyJpdiI6Inp5cGtmS211U1lDNG90WFg2ZENFb2c9PSIsInZhbHVlIjoiSjNXUGVBYUVudmlJcHZIWlVXeE9URkptMGlyeUFpa1RXS3pQMG1tb0FYdUllSTJFRFRcL1ZnNndcLzdvYmV2MVJ1Q1kyZm1TSURpMkNrWlc5N2sxY25FSU9BOEJqZXVXNk5UeU12ajh5NHhYaz0iLCJtYWMiOiJiNmI4MjExMmMwMDMxYjdmMjJhZTcxZDg2MWVlODU2MzU2N2YwNDRkOWQ1NTdmMDg4OWZjYTYxNTgxNWNmY2M1In0=
eyJpdiI6Im0wandtRXA4MEZET0dqdm9SaytrVEE9PSIsInZhbHVlIjoiTjRLK3BSblk5c3ZMT2x2eXBMZ1BZdWlPOVlxSTRlTzR6OUdzS2pwVld3enN6SHlMK052T25UR3doZ3UwV0d3SiIsIm1hYyI6IjdiMzllOWYyZjI3N2NhZDI2Yzc4OTYyODAzNTA0OTViNWYzZjRmZDlmYzczYzdjOGE1MmE1MDUzYWRjOTMzNmQifQ==
eyJpdiI6Ik5BTVwvRGcyMU04Nmo1VVFnWlRzMFhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndjWktJN3dnMTNoR2poTW9wNzNrc29TZ2NCK1VnVEdldFFwekpNRHpic0FcL0xqam1FN004QjhcLzJMVjRaR251Q3NTS29hWWtEZmNoYmxaWXJ3emdtQmc9PSIsIm1hYyI6Ijg5MmU1YzE0MGIwOTE1MjBmOGYzYzg2MTc2NTRkMGFmNWY4ZWI5OGQ3NTNhNjQyYjVmMDU2OWE0YTdjMWFiN2EifQ==
eyJpdiI6IkZnNCtXTlwvTW9JOUluR214XC95bVlEUT09IiwidmFsdWUiOiI2QktEdE9zYzk3VEJwSXRGVCt2RzhVZzBEUVpIdXpFY1J1aDZmWEJXMDJWdFpsbEVOWlA2b2FEQk0rSHpKSDlQIiwibWFjIjoiMTc4NjIzMWZmMGM0NmJlMTBmNzlkNDkzYjUyYTU0Njc0NmU2ZTBkM2QyMzdkMjgzNmZlNWYxNTRhYmIxN2FlOSJ9
eyJpdiI6IkxLYkQrNG5RYVNnQ2FpNkNCVGhod3c9PSIsInZhbHVlIjoickU1aTFBVVNLNEhRb2VNWUJ5d0YzNlRpWXBKQ2ZKODJZWUhZUlZzMDZnOURET0VKd0lWRlo2THJtb1AxRFppaWhTQkpQTkxsaFdUZ0IrXC91YlNHUjNDbWYrVzdYM2NnQ1NBemxscDVEY0c4T3F2c0hkcDNQdXUxVHIzSG4yaUpxS0FBd253dUhrbjVoUXVsRjNXUDRzbm5iQ0U2TEY3MTVEdytpVlAxeXZvaTdvOTczbk91bEpCWks0UXVyUEJoQyIsIm1hYyI6IjM1YjNiOTcxYWNhZjU0ZDI4OTIzY2QyNWFmNTc1NWRmMzZhM2RmNWNjMDZkMzZkNmUxZThkZDYyODc1NjMyNWUifQ==
eyJpdiI6IitQWmFaY1BPZWZaM0lPRjlWTko1QVE9PSIsInZhbHVlIjoiVUxCcWx4ODdxa0IxUU9QUzBha2x5UGpIa0RoM0NNMjJLUDZ0bTJQTG5ZbUxNYVhFTFM1Sk9GUExPRUJ1Mll2USIsIm1hYyI6IjM4YjE2ZTBlMjkyZDI2NDU2YzU1ZmYyNzI1NGMwMmZkMzcyYWVlMmVjZDU1NTRlMTUyNWQ4OTZmOGUxMDgxODcifQ==
eyJpdiI6InlPQVBMRlBqbzhJVFhVem9sUHluSnc9PSIsInZhbHVlIjoiTG1QSXNWRHo3Z0FZNnZMaTRJTjArVHFZc2pKYU1qUUJVY1I5d2RtaDN1U3hrNDNSbGZSTHBzVFlSTlluaG9IbVR1T29yMVBwUUkweFZJSG1EQjVxOE5Lc1dCa1BhWE05MHg5aThteUVETGdxTVlidlV0aDRLcERxUFVMSURxWmFKN05zM0YrTTV6Wlwvc285ZUpOMU1Hdz09IiwibWFjIjoiZGRmNDUyMjdiMzVhZTg2MjA4NDVjMjQwOWViZmNjNGM3NDMyZTZlMDg2MTBlYTAyOTMyYzRjODBjMGM2ZDU3YyJ9

Tần Thịnh nói ẩn ý, Mạnh Húc nhún vai rồi xoay người rời khỏi cửa, đi ra sau vườn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện