Dáng vẻ của người đàn ông vừa mới hoan ái say đắm với Kiều Tri Niệm cách đây không lâu bây giờ lại khiến cô cảm thấy quá xa lạ. Dáng người, vẻ mặt vẫn đẹp đẽ anh tuấn như cũ, nhưng cô cảm thấy có chỗ nào đó rất khác.
Nghe người ta nói cũng chỉ là nghe nói, không có hình ảnh nào làm cô khắc ghi sâu sắc. Mặc dù lúc trước dáng vẻ của Phương Ny rất thê thảm, nhưng đó không phải là do anh làm.
Kiều Tri Niệm chưa bao giờ thấy một Tần Dập như vậy, bây giờ trên người của anh mang theo hương vị lạnh thấu xương, giống hệt với những gì cô ngửi được trong mấy ngày gần đây ở nơi anh.
Vậy mỗi ngày anh đi ra ngoài để làm gì, không cần nói cũng biết.
Cô cúi xuống nhìn mũi chân, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Xin lỗi anh, em chỉ…”
Giọng nói của cô gái nhỏ lí nhí tủi thân, cuối cùng hoàn toàn bị hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông nuốt mất. Tần Dập cắn răng, yết hầu trượt lên trượt xuống rồi nhắm mắt lại.
Cô ấy thấy mình giết người, cô ấy thấy hết mọi thứ rồi. Khi thứ che chắn bị xé toạc ra, Tần Dập lại không có cảm giác bất an như lúc ở trong thư phòng.
Sau khi mở mắt ra lại, cánh tay Tần Dập không còn sức lực, cũng không có can đảm để giơ lên, anh không biết bàn tay vừa cầm súng này có nên ôm lấy cô hay không.
“Không phải lỗi của em.”
Tần Dập tiến lại gần cô, cố tình để bàn tay đang cầm súng ra sau lưng.
“Em nhìn thấy…”
Anh nghẹn lời: “Anh làm em sợ à?”
Kiều Tri Niệm gật đầu, đầu óc cô trống rỗng, đôi chân không ngừng run rẩy, không hét lên đã là cố gắng kìm nén lắm rồi.
Cô đột nhiên ôm lấy vòng eo tinh tế của Tần Dập.
Người đàn ông hơi sửng sốt, chân mày đang cau lại chợt giãn ra, chỉ cần cô còn ỷ lại vào mình thì cũng đủ để anh yên tâm rồi.
“Trở về đợi anh.”
Mùi máu tanh lan khắp đại sảnh, cái mùi chết chóc kia khiến Kiều Tri Niệm buồn nôn.
Cô cúi xuống nôn khan, gò má và hốc mắt đỏ ửng, đôi mắt chứa đầy nước mắt sinh lý. Một tay Kiều Tri Niệm ấn ngực, một tay ôm chặt lấy cánh tay Tần Dập rồi lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc cọ lộn xộn lên lồng ngực của anh.
Sau khi thở hổn hển, cô kiên định nói: “Bây giờ em không muốn rời khỏi anh…”
Người đàn ông bị dáng vẻ của cô dọa sợ, vội vàng cất súng lại bên hông, bàn tay vòng qua chân Kiều Tri Niệm, giữ lấy vai rồi ôm cô.
Tần Dập cúi đầu chạm vào trán để trấn an cô, cọ xát, tham lam sự ỷ lại của cô gái nhỏ mềm mại, thì thầm: “Không đi.”
Nói xong, Tần Dập lại dùng âm lượng bình thường nói với bên ngoài: “Tần Thịnh, dọn dẹp đi.”
Kiều Tri Niệm che mũi, cố gắng không ngửi thứ mùi kia, vùi đầu vào người anh, cơ thể vẫn còn run rẩy. Tần Dập vừa dứt lời đã lập tức nghe thấy một loạt âm thanh tạp nham bên ngoài, mãi cho đến khi yên tĩnh trở lại, anh mới ôm Kiều Tri Niệm đi vào sảnh trước.
Đối với người ngoài, Tần Dập có thể dùng một phát súng bắn vỡ đầu trước mặt bọn họ, lấy đi mạng sống của một người. Nhưng bây giờ họ lại bất ngờ khi nhìn thấy anh cẩn thận ôm một người phụ nữ, có vài yeutruyen.net kẻ sắp không chịu nổi nữa.
Lúc này Kiều Tri Niệm mới nhìn rõ tình hình trước mắt, sàn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, không có người cũng không còn máu. Sảnh chính yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, không ngờ lại có nhiều người đến như vậy. Ngoài những người đang ngồi trên ghế sô pha ra, còn có vô số những người đàn ông mặc đồ đen đứng dọc theo tường.
Ánh mắt Kiều Tri Niệm nhìn lướt qua, bỗng nhiên giật mình, nắm chặt lấy tay của Tần Dập.
Cô nhìn thấy Napa, tuy không biết tên ông ta là gì, nhưng cô cả đời này cô cũng không thể quên được gương mặt đó.
Trên đường phố ẩm ướt nóng nực, cả một đường không ngừng nói chuyện bẩn thỉu, thỉnh thoảng cố tình chạm vào tay Kiều Tri Niệm.
Nỗi sợ hãi ngày ấy đã khắc sâu vào lòng cô.
…
Tần Dập trở lại trước mặt mọi người, trông không khác gì khi nãy. Khí chất hờ hững lộ ra sự lạnh lùng người sống chớ đến gần, chỉ là giữa hai hàng lông mày đã có thêm chút căng thẳng. Anh không dừng lại ở sảnh chính quá lâu, ánh mắt buốt lạnh liếc nhìn Napa, sau đó ôm người trong lòng đi thẳng ra cửa, trở về phòng ngủ của nhà chính.
Napa bị Tần Dập nhìn mà lạnh cả sống lưng.
Kẻ bị giết là một tên thế mạng cho ông ta, tuy rằng trong lúc khẩn cấp ông ta đã bỏ xe giữ người, nhưng nhìn biểu hiện của Tần Dập thì chắc chắn là không tin.
Phát súng kia rõ ràng là một lời cảnh cáo, ông ta bắt đầu cảm thấy Tần Dập đã biết chuyện mình lén lút đi tìm Nok.
Napa nhìn cánh cửa mở toang cách đó không xa, trong lòng vô cùng sợ hãi bất an.
Việc không biết gì sẽ làm cho con người ta sợ hãi, nghi ngờ đến phát điên.
…
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Nghe người ta nói cũng chỉ là nghe nói, không có hình ảnh nào làm cô khắc ghi sâu sắc. Mặc dù lúc trước dáng vẻ của Phương Ny rất thê thảm, nhưng đó không phải là do anh làm.
Kiều Tri Niệm chưa bao giờ thấy một Tần Dập như vậy, bây giờ trên người của anh mang theo hương vị lạnh thấu xương, giống hệt với những gì cô ngửi được trong mấy ngày gần đây ở nơi anh.
Vậy mỗi ngày anh đi ra ngoài để làm gì, không cần nói cũng biết.
Cô cúi xuống nhìn mũi chân, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Xin lỗi anh, em chỉ…”
Giọng nói của cô gái nhỏ lí nhí tủi thân, cuối cùng hoàn toàn bị hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông nuốt mất. Tần Dập cắn răng, yết hầu trượt lên trượt xuống rồi nhắm mắt lại.
Cô ấy thấy mình giết người, cô ấy thấy hết mọi thứ rồi. Khi thứ che chắn bị xé toạc ra, Tần Dập lại không có cảm giác bất an như lúc ở trong thư phòng.
Advertisement
Sau khi mở mắt ra lại, cánh tay Tần Dập không còn sức lực, cũng không có can đảm để giơ lên, anh không biết bàn tay vừa cầm súng này có nên ôm lấy cô hay không.
“Không phải lỗi của em.”
Tần Dập tiến lại gần cô, cố tình để bàn tay đang cầm súng ra sau lưng.
“Em nhìn thấy…”
Advertisement
Anh nghẹn lời: “Anh làm em sợ à?”
Kiều Tri Niệm gật đầu, đầu óc cô trống rỗng, đôi chân không ngừng run rẩy, không hét lên đã là cố gắng kìm nén lắm rồi.
Cô đột nhiên ôm lấy vòng eo tinh tế của Tần Dập.
Người đàn ông hơi sửng sốt, chân mày đang cau lại chợt giãn ra, chỉ cần cô còn ỷ lại vào mình thì cũng đủ để anh yên tâm rồi.
“Trở về đợi anh.”
Mùi máu tanh lan khắp đại sảnh, cái mùi chết chóc kia khiến Kiều Tri Niệm buồn nôn.
Cô cúi xuống nôn khan, gò má và hốc mắt đỏ ửng, đôi mắt chứa đầy nước mắt sinh lý. Một tay Kiều Tri Niệm ấn ngực, một tay ôm chặt lấy cánh tay Tần Dập rồi lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc cọ lộn xộn lên lồng ngực của anh.
Sau khi thở hổn hển, cô kiên định nói: “Bây giờ em không muốn rời khỏi anh…”
Người đàn ông bị dáng vẻ của cô dọa sợ, vội vàng cất súng lại bên hông, bàn tay vòng qua chân Kiều Tri Niệm, giữ lấy vai rồi ôm cô.
Tần Dập cúi đầu chạm vào trán để trấn an cô, cọ xát, tham lam sự ỷ lại của cô gái nhỏ mềm mại, thì thầm: “Không đi.”
Nói xong, Tần Dập lại dùng âm lượng bình thường nói với bên ngoài: “Tần Thịnh, dọn dẹp đi.”
Kiều Tri Niệm che mũi, cố gắng không ngửi thứ mùi kia, vùi đầu vào người anh, cơ thể vẫn còn run rẩy. Tần Dập vừa dứt lời đã lập tức nghe thấy một loạt âm thanh tạp nham bên ngoài, mãi cho đến khi yên tĩnh trở lại, anh mới ôm Kiều Tri Niệm đi vào sảnh trước.
Đối với người ngoài, Tần Dập có thể dùng một phát súng bắn vỡ đầu trước mặt bọn họ, lấy đi mạng sống của một người. Nhưng bây giờ họ lại bất ngờ khi nhìn thấy anh cẩn thận ôm một người phụ nữ, có vài yeutruyen.net kẻ sắp không chịu nổi nữa.
Lúc này Kiều Tri Niệm mới nhìn rõ tình hình trước mắt, sàn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, không có người cũng không còn máu. Sảnh chính yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, không ngờ lại có nhiều người đến như vậy. Ngoài những người đang ngồi trên ghế sô pha ra, còn có vô số những người đàn ông mặc đồ đen đứng dọc theo tường.
Ánh mắt Kiều Tri Niệm nhìn lướt qua, bỗng nhiên giật mình, nắm chặt lấy tay của Tần Dập.
Cô nhìn thấy Napa, tuy không biết tên ông ta là gì, nhưng cô cả đời này cô cũng không thể quên được gương mặt đó.
Trên đường phố ẩm ướt nóng nực, cả một đường không ngừng nói chuyện bẩn thỉu, thỉnh thoảng cố tình chạm vào tay Kiều Tri Niệm.
Nỗi sợ hãi ngày ấy đã khắc sâu vào lòng cô.
…
Tần Dập trở lại trước mặt mọi người, trông không khác gì khi nãy. Khí chất hờ hững lộ ra sự lạnh lùng người sống chớ đến gần, chỉ là giữa hai hàng lông mày đã có thêm chút căng thẳng. Anh không dừng lại ở sảnh chính quá lâu, ánh mắt buốt lạnh liếc nhìn Napa, sau đó ôm người trong lòng đi thẳng ra cửa, trở về phòng ngủ của nhà chính.
Napa bị Tần Dập nhìn mà lạnh cả sống lưng.
Kẻ bị giết là một tên thế mạng cho ông ta, tuy rằng trong lúc khẩn cấp ông ta đã bỏ xe giữ người, nhưng nhìn biểu hiện của Tần Dập thì chắc chắn là không tin.
Phát súng kia rõ ràng là một lời cảnh cáo, ông ta bắt đầu cảm thấy Tần Dập đã biết chuyện mình lén lút đi tìm Nok.
Napa nhìn cánh cửa mở toang cách đó không xa, trong lòng vô cùng sợ hãi bất an.
Việc không biết gì sẽ làm cho con người ta sợ hãi, nghi ngờ đến phát điên.
…
eyJpdiI6IjcxOW56bG5mUGRZTXpValRcLzVQc2JBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ind4NGVQOU5OeWtCeVwvU212N1lZMldlT2NCNmpFalRJSlc2blBlZWhHMTdpSm9YWnhOcTFuNzdacjl6aEZCNjRVIiwibWFjIjoiZGM3ZTBkNzQzYTMyZWQ5ZTA3YzgzMzJjZDlmMjA0OGJiMjM2OTJmZDZiZDIxMzNlMDhjMzkwN2RhMTZmYjE2MSJ9
eyJpdiI6ImNjQWk2Z2ZsSW5iMDRqaDFORlNhb3c9PSIsInZhbHVlIjoiNnFuR3dwekk2cWY5eVJNR21MS2ZTbXpzbEdGT0w5c3d2b3JETDVsYlU3NzdFak1iZXF2d20zRStLNEc0T3BQT1NEbHVNOXJvaXVyS3BqajQ4Tkx5ZFY3NWxTQlF2RDRIc2ZycjFMZ1wvKzFEN1U3WE1wTXVIR2sxMlE3TFdPeEFTaGZmbFdGaW1FQmxkbVZPMGhYZjNvSTBnYWpYa055NjBTR1U4MnpXXC9XeWYrRWRcL0FSYjdJa0F4M0RBS0E0UVU4ZzlrWDFPd1BKSElJQkxNenZGc2I0VE1YZTllN2RXYjYzOTBzQkJuczdQS2I0MlNNSEozSU53RzV6eDdxK0tRd1BKZVBEWjYxbUd2NFlHcWFzUjJqc3V4Um5sZ2doMEI1M2pJSzY5NDFjeVZSdnU4VEVzYmhIU0RJSlBSc3BZRzB5Z053M2ppaFpMd3NJTnVMdUxTdFZjcFpzYzl0K3ZyTnFZXC9Dem5DbzdCWkVkaHpQanNuTGVPVFVWTHZjZTRJekMyb3JoaGdMeHMyZTk2RnNCOHR0TzhzeUVycFNrMFpSYmZxY3gwR2l2SVpnZ1lNc2JITEtJV3hHRk1pY01CU04iLCJtYWMiOiJiMGY4Yzc5ZTgyNWM5NjIzNTk5MzQ5M2I5YjE2NjMwMGVlNjBlNjE4MjYwYTIyYjZiNjIwYThiNTE5NWU2Y2I2In0=
eyJpdiI6ImJtRmVxRzcrZSt0amlONzhsaEd3eEE9PSIsInZhbHVlIjoidnJoS0RzdzZIckI3NlFoSWgyb1YybG1XelJvb0lxWlZicGsxXC9nYjlMVDVha1IzMVwvOUlRSW5SSHNadDFrRFZpIiwibWFjIjoiMTc0YmJmNjY3Zjg0MDFlY2MzM2MwNWQ5YTFjMjY1ZjcwZWJiOTQ1MzY1NTdiMTUxODNlNDc5YTBlNTk5NTEyNiJ9
eyJpdiI6IkJjcDdzVWNkb1h0Y1dYY3hMVkNZd0E9PSIsInZhbHVlIjoiWVJJckdsQnNoQ2VYVCsyOTJRQmJaRnNWTkRHZFwveklpV21VTnc3YTdtT01Ramo0elM4M0JlQVc0enpiZXl2ZCtMTlJpKzZQdEtNcElOYzMrSmpMc21ldmltSUFlV2h2Z0JnNkdjVWVQV0Z5YXA0akkzMkVNRnVBMzNqTmhKOVBwbnNISTA5bUVvZ3JDMEZrQVh3WllqNlMwNWJSMk9Cd1h1dDB1dFJpQjFtVUJucmUzNFlsVXJaN1hHSG4xNVkzeGl1WWk4TXZjZm11dkhOcElKbHBmb2N6cGRcL2dpdnY5YzZOV0ZGUG9NdDNtSmI1OWtSXC91RHZ1MmRUOG82V2xwTTdaZ3djOWkxUEEwNGdKSlkwMmNzcitId2tcL1EzQnIra1JJUHhUQ1hkc3J6NHFBU3ZyaHN6Y2p6cDVyYVh2MnMwQzBBQnI1R1d5YXdqVGFna0FLdFp2a1FGclJ6cmFXclRIN2NBNzVubXlYYTFBb1wvNUNpUEZiNmVzakRra1NBdmV0UUZ4WG9ZYkRzNitIWFwvZHNiSTZDdz09IiwibWFjIjoiNDdjMmZkMWE5NjM1NzhhNzY2Yzg3ZDg4NTdiODQ4NTRjMTMzMGZmNWJkNzdhMTViY2IyZGVjMjYyZTVmNGEzMyJ9
eyJpdiI6IjcxeUJsclJXUGErVEExbWEzRXVBOWc9PSIsInZhbHVlIjoieHBXV1dQeCt6SHdPWGdXVWt2OGx4eHN1Nmh1R29wa3dsR2pROEpiYm0yalwvYlZpYWFkMlh3RENqaVFuN2tyVzkiLCJtYWMiOiIwNmMyZjMxNGZiYzhjYTQwYTJhNzJmMjVlYmI3MDc0ZWZlOWY5ZDhkZDY2OTI4ZGZiNTM2ZWQ2NDljZWM1Zjg5In0=
eyJpdiI6IkhpNHNJTkMrVW9DbXpRWEp6Q3NEcXc9PSIsInZhbHVlIjoiaWtTWFNjRjRtY1pDSWIrWHlCNkdyQmNrUzVZbjFcLzl1WVFLY3dpM2RVcWFhZHdoSlRtV3U5RUh3UXNGS2hjZ2puT1B1XC9aTlpvRnRrZGZWNzRIZmZzTjl5aDJOU1N1SVl2UDVHczZBNGYxQ0g0ZlY4TDQzUDJQRU1RY3RBRUpEVW1scjVQUWJ5TkVKaDFYRnd5elNmSStZWlwvN1FUektFN0ROcHBvZUNISzlXSE10MzM2OHBNalVnQzVOSmo5dzBaKzJ4elhSVTlFOWR1Z0xKRjg5dWM1VHVUcGhyNFBXZVF0b2hsYlFhWHlWVHpzcFlYaVh1U0hMV24weDlYXC8xeEdSRUFDN3RQZ2ZZdDU1emNRM2JLZmh1RmFqbCt3akVSYkJZbTVleU9MV3hPRmUranBLMGJxN2Z5WWZJUjFWcjk1IiwibWFjIjoiNGExMjkxNWQ3OTdhYjNhMjUzODlmY2QwYjAyZTNmMjhmY2JmNjA1YmY4YTVkZjY5ZjA1ODc2NmQ5NDdhMTI1MSJ9
eyJpdiI6InFwU2dHVmM3NGJcL3k4ZmZDMDUxQ2FnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9QTHVTNTdvVjRhK0k4cDNNcDZkQ3BOZ243SmF1WWhxVG1cL2lqZTFSck9IdDJtc0Z3eGc2eE5lZUx3WU5IRTFuIiwibWFjIjoiMTQ0NmYyZGRjMWE4ODVjYjBjNDFjOGFmZmRiOWNkNjY5MTRkMzIzYjM3MDc4NDM3YjJiYmM1MDk5Y2M4MjM3MiJ9
eyJpdiI6IlpVRGdtQUNjUkhqRzNEZWRSZkVPY2c9PSIsInZhbHVlIjoibGl0RUxCZm9rbWdIM0dyZ1p0S0VscUpKU3F3WEtLc1JpTkhEbTd4TUkrZG1YNm12RzBUd1FYSHo4WU01N0NtZEJPVVpVU0FhRktiajdBZGJHRThcL08yclM0SGpRbzV2K01JYkpLUmlTZVM2azA5V0l2aXRqT3NjK1hrTWRpWWpnbVwvTGI3dnlJdld3UHVEaVkzcVZNMUZTQlpQMWZXWHZWS1lOVG1EM0dPV2c9IiwibWFjIjoiYzNjNjg1NGZhMTBjZGQzNTIyNGIwMzA4ODc4MGEzMDU0MTM3NTJkZjU1YTQwM2Y2N2RlNWY0OGU1MTU0ZDU1OCJ9
eyJpdiI6IjZyM1llNjAxNHRSMXBtMWNJQ1MrdWc9PSIsInZhbHVlIjoiRzl4bXRuQ2FPbWdnamE3NmNvdllkS1Z5YWRLOU52S29MY2xSYTFFclwvb0YwTHJsTnUwbVcyNGpWbHNNck9CbUoiLCJtYWMiOiJhMTE3OTYwZWJkZDEyYjFkYTdkNTkyYTYxNTY3YWQ3ODliYjJiNjZjMWJmZTAyZmE1MjFkMTA1MDFiZGVjOTljIn0=
eyJpdiI6Im1BVnUwZXhcL1dHdnRwZXZUWTNxWHd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdaeGhGM2dpbWdDZWxhUnE3cGE5RDh1N3kxckdZWEN1aFhjZzFCWkRVaU5QeWdvN294K1VKXC9CeXB5b3lxUHZwbmw4bDF2Z2FmU2ozdzBMRHlCY3U5NmFqSlVSNUk3UEJNZVdmRjFVcnFQeXlpSVB5ZStyOFNZTlNjQU5IaEwzWUZkQkwyWFwvVU5ZTzRUVklsNGloKzZhcGljWGs0SGRSYW1lVDVCZm9lZW5PbEU3WjNmd3BNYkVaa3lsRFJGNkhxVVVuY3NCcGFWNnozWlZ2eU1UeFwvYit4ZnNDM0lcL3NDTDMzTXlYbXV0Mkx0QmtLc3M0enFHZnBlR0NPWHd5U1RFZHNuSG9weDVzUURRWWFnRytDUzZJdFRISWZhM2lxQTdOcUlhbHk3citmV21ZcktBOW1XU2NmWjE1b1BUY1pabFJMbFZrZmtWSlBWMVJFOEhjcTBmaGV5ZmZUXC9JcGpGVmE0anhOcStTRkdwOTFIVW9sMmpXZHorcW4yNnBFdjRoZUZwcjkrTngwbGQ3TUlSa2E4amg3NkNHSTVtTzB0TTlMcG5EN2ZhYmx2UFBtTThKWVpUM0J3d2pnUTVNalNUY0t5Y2E5YmdVald6anBsdkp3M2VnVmxoMEw2R1dTTVp2a3RiMktPSUlGNEJjdVdoVjlIWnVSaXhwZ2NxRkx3QTBsMUJlM1dNTDJveFpMWmNFNHVqQmFnPT0iLCJtYWMiOiI0Y2ZiMTFkNGFhNmY2ZDQwZWVkNzNjM2EyMGU4ZWFjZmRjOTBmNGM3MjBlMjMxZWRjYTQ0NzQ1OTVhOThlOTQ3In0=
eyJpdiI6InJBWWdDUldTWGhYSEJROEZ5SjBva2c9PSIsInZhbHVlIjoiQmthaVJBT21BQnJZNDhncjVDd1EzYVZSRWdXWEJkd1g0RnczMXRQaEhVU21iRnVUMFphdjhQOGxvRDdyXC85TnIiLCJtYWMiOiJiZDMxNDIxYjRmZjE3N2ZjMzM4NzMzZjY1ODgzOGZhOGVlODlhMTRjNTc2MmM0ZTY1OGZmZDNlZTU5ZTA4OTY2In0=
eyJpdiI6IkNUaE5DQ0xxMUVFVDJicFNYR0V5b1E9PSIsInZhbHVlIjoicTNEV3BJcDhDTnVsTnRvMUZWUXlGRHU4eTRKOVhvU3JtbTRMZGZlcjdNOVB6REUxWGpRRzVqa25lZ0Y3T2dXWWVBdm9KU0g1TUQxb0x6M2tpOXJOT1Z2aUFsc2h1Q2JjWWNWUnlBcENXRU1tVDNuQjFBZVlqREI5OU5rcDZKZ1pyc05UXC9RbGxhYVdwR0dxQ3Q4ek95VEwyWmpLMXBUY2RRREI3VFwvOXgwMlFBVHg2THg2QWVPMzNUWTV0c3VROHlNVkJFeEtTTUd0WGg2OUJ2cUt1NHQ3XC8xbW5FMTdra0ZNcjBpclh1UUlqQU5XdjZGS21jZTA2UklrME9BRUl1VDFMXC84Q28yYmFQZFRPblwvVUowSzFESkxkalg1dDJEMTE1aFJRUW9HRnhWTmpZc3gwa0oweVdFQkR5NmRmbFJJVzBEUkpHSmZJRlZqSGdBSnBGVWtubVwvaTRka3ZaSDlsdnBsMzZrcUZtZ0tCU1NnR0pQNXFpRlwvdVI1NWlHamhHSThGeldxaEczd3BGR1hcL1FYRUVVSkNjMDJBZ0k2WFVOelNHTk1QSFwvSWRrNmhLQ08zR0ZRdDN6bnliMEp5Y3RGamZHWGNzWkhoRlA2S2pYcHhtMnVhcVJUZjZjZWMwbWZSN1VFZVppOXU3OEdOblo2U1wvd0hvaXZZQWlqK2s3dHB2dlBqOUdRblIralU0amZsejBCZXpuQkZuZGloeks4TmlcLzBQaG93Q2lnXC9yK01PV09UQnRtWThUMFk0eTJJclAwIiwibWFjIjoiZjZjNDFhMjQ5MGU5ZGJlNmZhOGJlYmNkYjkwMGFlZGFhYThmNmQzNWNlMTY3ZjA0MDIxYjhjMWJiYjgyOTM3MyJ9
eyJpdiI6Ill4UTV5RWo1dk9yZDUxXC9cLzEzbURwQT09IiwidmFsdWUiOiI5cmF6YjVcL1JtcERGblNYc25cL3lcL1hySVwvd3ZmZWYyRDRrcXJIQk1EY1RJaWVPVGppYmgrUWVRenEyOUxqMXEybSIsIm1hYyI6IjllNzcwMTgzMDdiNmVjZTQ3Y2M5NjNlZGI1Y2E1MzEzMjQyMzhjMTdkMWY0MjZlMzYzZDJkYTBiNDUzOGM2NTkifQ==
eyJpdiI6IlJIa3RcLzhlWDFoWW4xbmg2cjdWZXBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtNRFwvUjlcL1BQc0pGRlA2WFVLWTdwWlpkQk1pWUtTcjhZMnBMR0d3NnlZZG9yVXAwcEZiSGErTXRhYUw4T3lXaERWTGN0WjM3cE5vcmdPcXZXcVdNejdxZlJZTHRKQVdCck5RNWh2SlwvNFwvQiswa0tuQXlRa0xteVJTaXZHbE9taiIsIm1hYyI6ImE3MzRhOGExMGM4M2NhY2M5ODE2Njk1ODM3MjM3N2YyMGE2ZjAyZDllN2M2YmY2YTc1NDdkNjU2Y2M4YTc1ODcifQ==
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Danh sách chương