Thiên Kỳ nhập mật mã
phòng, bên trong không còn bóng dáng cô nữa, hắn bỏ áo vest lên giường,
gọi điện xuống quầy lễ tân, họ nói cô đang ở đại sảnh uống nước.
Thiên Kỳ an tâm gác máy, tuy rằng biết ở đây cô không có nơi nào để đi nhưng khi trở về không nhìn thấy cô, hắn lại bất giác nảy sinh lo lắng, dù nỗi lo đó chỉ nhẹ nhàng thoáng qua.
Bước đến chiếc tủ đầu giường, mở ra lấy chiếc cavart ưng ý.
Keng! Một vật bằng sắt có hình tròn rơi xuống, Thiên Kỳ chau mày nhặt vật đó lên. Ký hiệu hình một con đại bàng đen tung cánh, trên đó còn có chữ TB.
Hàng mày đậm nhíu chặt lại, bàn tay cũng có chút kích động xiết chặt, con dấu của chủ nhân Tinh Bang. Cái này chỉ thuộc về cô nhóc vợ hắn, đã bị nữ nhân vào trộm rồi sao? Sao lại ở đây? ...
Những hạt mưa ngày càng nặng hạt, mây đen kéo đến, bầu trời không có dấu hiệu ngừng mưa.
Tinh Nghiên bước ra từ thang máy, cô đi đến hướng nhà hàng dành cho khách trong khách sạn lấy một tách cafe nóng rồi tìm cho mình một vị trí tốt bên cạnh cửa sổ ngồi. Tinh Nghiên không thích trời nắng, bởi vì nó sẽ khiến cô có cảm giác bị đè nén và bức bối. Cô thích bầu không khí âm u này, bầu trời phủ một màu xám, mưa không lớn nhưng lại triền miên không dứt, nó khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Thêm một lý do nữa, giữa trời mưa, sẽ không ai nhìn thấy nước mắt của cô.
Một cánh tay đưa ra trước mặt Tinh Nghiên một ly trà nóng, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt vẫn không chút cảm xúc của hắn, giọng nói có phần yếu ớt: "Tôi không uống trà."
Thiên Kỳ không nói gì, ngồi vào ghế đối diện cô, hắn đưa mắt nhìn qua người phục vụ không xa, câu ta hiểu ý liền bước đến đem tách cafe của cô đi.
"Nè!"- Tinh Nghiên không hiểu gì nhìn người phục vụ lấy đi đồ uống của mình, cô nhìn Thiên Kỳ, giọng nói có chút tức giận: "Đó là đồ uống của tôi."
"Thì sao?"- Thiên Kỳ hứng thú nhìn bộ dáng tức giận của cô.
"Quách Diệp Thiên Kỳ, anh có thể đừng ấu trĩ như vậy không?"- Tinh Nghiên thật sự đang không vui, những lúc như vậy cô thường rất dễ nổi nóng, mặc dù biết nếu cô nổi giận với hắn thì sẽ rước họa vào thân.
"Ấu trĩ? Cô phải biết trước giờ chưa có ai dùng từ đó để miêu tả về tôi."- Thiên Kỳ không hề tức giận.
"Anh!"- Tinh Nghiên mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt đen tròn vì tức giận mà tự như một đóa hoa nở rộ, vẻ mặt tức giận của cô lọt vào tâm trí hắn, khiến hắn say mê lạ thường, cả cuộc đời hắn chưa từng nghĩ khi một người tức giận lại xinh đẹp như vậy.
Tinh Nghiên quay đi chỗ khác, một lúc sau quay qua hỏi: "Không phải hôm nay anh có cuộc họp sao?"
"Hủy rồi."- Thiên Kỳ điềm nhiên trả lời.
"Sao lại hủy?"
"Cô quan tâm?"
"Tưởng bở."- Tinh Nghiên không rảnh miệng nói chuyện nữa, cô quay sang chỗ khác, nhìn ra ngoài con đường ướt.
Thời tiết này giống như ngày cô bước vào lễ đường cùng người đàn ông trước mặt, ngày này, hai năm trước. Đúng, chính là ngày hôm nay, cô nhóc năm nào đã bước vào một cuộc hôn nhân đầy cạm bẫy.
"Đang nghĩ gì?"- Thiên Kỳ thấy cô không để ý thì hiển nhiên không vui.
Tinh Nghiên nhìn hắn, cô đột nhiên hỏi: "Trước giờ có ai hiểu rõ anh chưa?"
Thiên Kỳ nhướng mi, hiểu rõ hắn?
"Những người bình dân không ai dám tiếp cận tôi, những người tiếp cận tôi thường mang trong đầu ngàn vạn mưu kế. Suy ra thì chưa từng có ai."- Thiên Kỳ tỏ vẻ không quan tâm nói. Hiểu hắn, trước giờ chỉ có một người. Bản thân hắn!
Tinh Nghiên hơi ngạc nhiên với câu trả lời này, chưa từng có ai hiểu được mình là loại cảm giác lạc lõng đến cỡ nào? Cô có chút khó khăn hỏi: "Kể cả cô vợ kia của anh?"
Thiên Kỳ dùng ánh mắt thâm sâu như đang phân tích một việc gì đó nhìn cô, rất lâu, cho đến khi Tinh Nghiên cảm thấy bắt đầu mất tự nhiên thì hắn lên tiếng: "Cô ấy còn quá non nớt, trong mắt tôi, cô ấy chỉ là một đứa trẻ, những cô gái như vậy tôi vốn không để vào mắt."
Lời nói thẳng thắng, tuyệt tình, khiến trái tim Tinh Nghiên như bị vỡ vụn thành từng mảnh. Bao nhiêu tình cảm chân thành cô dành cho hắn, vậy mà đổi lại chỉ bằng một câu nói "Không để vào mắt".
Cô cười, một nụ cười tưởng chừng bình thường nhưng lại chất chứa nỗi ưu thương khó nhìn thấy.
Nhưng riêng Thiên Kỷ, hắn có thể thu hết cảm xúc dù là nhỏ nhặt của cô vào mắt. Tinh Nghiên vợ hắn để lại cho hắn ấn tượng đầu tiên là một thiếu nữ cảm tính, mơ mộng, hoàn toàn không có điểm nào đặc thù để hắn lưu luyến còn cô gái trước mặt thì sao? Hắn tạm thời chưa biết được.
Điện thoại Thiên Kỳ rung lên, hắn nhìn qua màn hình rồi đứng lên đi nơi khác nói chuyện.
Tinh Nghiên nhìn ly trà trước mắt, cô uống một ít, nước trà rất đắng, khi vào cổ họng lại để lại vị ngọt nhẹ, hương trà rất thơm, loại trà được làm từ Diệp Hạ Châu mang một hương thơm nhẹ mà triền miên không dứt. Giống hệt như dư vị mà cô đang cảm nhận, đắng tận tâm hồn, thấu tận tâm can. Trên đời, điều đáng sợ nhất không phải gặp một người làm tổn thương bạn, mà là bất luận bị tổn thương thế nào, bạn vẫn yêu họ vô điều kiện. Loại tình cảm đó có thể điều khiển lý trí, sai bảo con tim. Rất đáng sợ.
"Tinh Nghiên, em phải không?"
Thiên Kỳ an tâm gác máy, tuy rằng biết ở đây cô không có nơi nào để đi nhưng khi trở về không nhìn thấy cô, hắn lại bất giác nảy sinh lo lắng, dù nỗi lo đó chỉ nhẹ nhàng thoáng qua.
Bước đến chiếc tủ đầu giường, mở ra lấy chiếc cavart ưng ý.
Keng! Một vật bằng sắt có hình tròn rơi xuống, Thiên Kỳ chau mày nhặt vật đó lên. Ký hiệu hình một con đại bàng đen tung cánh, trên đó còn có chữ TB.
Hàng mày đậm nhíu chặt lại, bàn tay cũng có chút kích động xiết chặt, con dấu của chủ nhân Tinh Bang. Cái này chỉ thuộc về cô nhóc vợ hắn, đã bị nữ nhân vào trộm rồi sao? Sao lại ở đây? ...
Những hạt mưa ngày càng nặng hạt, mây đen kéo đến, bầu trời không có dấu hiệu ngừng mưa.
Tinh Nghiên bước ra từ thang máy, cô đi đến hướng nhà hàng dành cho khách trong khách sạn lấy một tách cafe nóng rồi tìm cho mình một vị trí tốt bên cạnh cửa sổ ngồi. Tinh Nghiên không thích trời nắng, bởi vì nó sẽ khiến cô có cảm giác bị đè nén và bức bối. Cô thích bầu không khí âm u này, bầu trời phủ một màu xám, mưa không lớn nhưng lại triền miên không dứt, nó khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Thêm một lý do nữa, giữa trời mưa, sẽ không ai nhìn thấy nước mắt của cô.
Một cánh tay đưa ra trước mặt Tinh Nghiên một ly trà nóng, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt vẫn không chút cảm xúc của hắn, giọng nói có phần yếu ớt: "Tôi không uống trà."
Thiên Kỳ không nói gì, ngồi vào ghế đối diện cô, hắn đưa mắt nhìn qua người phục vụ không xa, câu ta hiểu ý liền bước đến đem tách cafe của cô đi.
"Nè!"- Tinh Nghiên không hiểu gì nhìn người phục vụ lấy đi đồ uống của mình, cô nhìn Thiên Kỳ, giọng nói có chút tức giận: "Đó là đồ uống của tôi."
"Thì sao?"- Thiên Kỳ hứng thú nhìn bộ dáng tức giận của cô.
"Quách Diệp Thiên Kỳ, anh có thể đừng ấu trĩ như vậy không?"- Tinh Nghiên thật sự đang không vui, những lúc như vậy cô thường rất dễ nổi nóng, mặc dù biết nếu cô nổi giận với hắn thì sẽ rước họa vào thân.
"Ấu trĩ? Cô phải biết trước giờ chưa có ai dùng từ đó để miêu tả về tôi."- Thiên Kỳ không hề tức giận.
"Anh!"- Tinh Nghiên mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt đen tròn vì tức giận mà tự như một đóa hoa nở rộ, vẻ mặt tức giận của cô lọt vào tâm trí hắn, khiến hắn say mê lạ thường, cả cuộc đời hắn chưa từng nghĩ khi một người tức giận lại xinh đẹp như vậy.
Tinh Nghiên quay đi chỗ khác, một lúc sau quay qua hỏi: "Không phải hôm nay anh có cuộc họp sao?"
"Hủy rồi."- Thiên Kỳ điềm nhiên trả lời.
"Sao lại hủy?"
"Cô quan tâm?"
"Tưởng bở."- Tinh Nghiên không rảnh miệng nói chuyện nữa, cô quay sang chỗ khác, nhìn ra ngoài con đường ướt.
Thời tiết này giống như ngày cô bước vào lễ đường cùng người đàn ông trước mặt, ngày này, hai năm trước. Đúng, chính là ngày hôm nay, cô nhóc năm nào đã bước vào một cuộc hôn nhân đầy cạm bẫy.
"Đang nghĩ gì?"- Thiên Kỳ thấy cô không để ý thì hiển nhiên không vui.
Tinh Nghiên nhìn hắn, cô đột nhiên hỏi: "Trước giờ có ai hiểu rõ anh chưa?"
Thiên Kỳ nhướng mi, hiểu rõ hắn?
"Những người bình dân không ai dám tiếp cận tôi, những người tiếp cận tôi thường mang trong đầu ngàn vạn mưu kế. Suy ra thì chưa từng có ai."- Thiên Kỳ tỏ vẻ không quan tâm nói. Hiểu hắn, trước giờ chỉ có một người. Bản thân hắn!
Tinh Nghiên hơi ngạc nhiên với câu trả lời này, chưa từng có ai hiểu được mình là loại cảm giác lạc lõng đến cỡ nào? Cô có chút khó khăn hỏi: "Kể cả cô vợ kia của anh?"
Thiên Kỳ dùng ánh mắt thâm sâu như đang phân tích một việc gì đó nhìn cô, rất lâu, cho đến khi Tinh Nghiên cảm thấy bắt đầu mất tự nhiên thì hắn lên tiếng: "Cô ấy còn quá non nớt, trong mắt tôi, cô ấy chỉ là một đứa trẻ, những cô gái như vậy tôi vốn không để vào mắt."
Lời nói thẳng thắng, tuyệt tình, khiến trái tim Tinh Nghiên như bị vỡ vụn thành từng mảnh. Bao nhiêu tình cảm chân thành cô dành cho hắn, vậy mà đổi lại chỉ bằng một câu nói "Không để vào mắt".
Cô cười, một nụ cười tưởng chừng bình thường nhưng lại chất chứa nỗi ưu thương khó nhìn thấy.
Nhưng riêng Thiên Kỷ, hắn có thể thu hết cảm xúc dù là nhỏ nhặt của cô vào mắt. Tinh Nghiên vợ hắn để lại cho hắn ấn tượng đầu tiên là một thiếu nữ cảm tính, mơ mộng, hoàn toàn không có điểm nào đặc thù để hắn lưu luyến còn cô gái trước mặt thì sao? Hắn tạm thời chưa biết được.
Điện thoại Thiên Kỳ rung lên, hắn nhìn qua màn hình rồi đứng lên đi nơi khác nói chuyện.
Tinh Nghiên nhìn ly trà trước mắt, cô uống một ít, nước trà rất đắng, khi vào cổ họng lại để lại vị ngọt nhẹ, hương trà rất thơm, loại trà được làm từ Diệp Hạ Châu mang một hương thơm nhẹ mà triền miên không dứt. Giống hệt như dư vị mà cô đang cảm nhận, đắng tận tâm hồn, thấu tận tâm can. Trên đời, điều đáng sợ nhất không phải gặp một người làm tổn thương bạn, mà là bất luận bị tổn thương thế nào, bạn vẫn yêu họ vô điều kiện. Loại tình cảm đó có thể điều khiển lý trí, sai bảo con tim. Rất đáng sợ.
"Tinh Nghiên, em phải không?"
Danh sách chương