"Anh, em đã nói một
mình em có thể ở lại thành phố X này, không cần anh phải theo trông
em."- Thiên My ngồi ghế phía sau nhìn hắn.
Thiên Kỳ nhìn cô nàng một cái, không nói gì, Thiên My biết đây là thái độ không vui của anh trai mình nên cũng không dám hé răng nói tiếp.
Trần Hoàng ngồi ghế trước, nhận một cú điện thoại, không biết người bên kia nói gì, chỉ nghe cậu ta nghiêm túc ừ một tiếng rồi tắt máy quay qua hắn thông báo: "Lão đại Tạ lão gia muốn hẹn gặp."
Thiên Kỳ "ừm" một tiếng, âm thanh phát ra từ sâu trong yết hầu, trầm ấm lại quyến rũ vô cùng.
Thiên My giờ này mới hiểu ra, thì ra anh hai theo cô nàng đến thành phố X không hoàn toàn à vì lo lắng. Thiên My ho khan vài tiếng: "Anh hai, có chuyện này em muốn nói, hài cốt của chị dâu sao lại có thể tự tiện rải xuống biển? Chẳng lẽ ngay cả một vị trí trong từ đường "Quách Diệp" gia tộc chị ấy cũng không có sao? Anh làm vậy thật là quá đáng."
Quách Diệp Thiên Kỳ chau mày không vui nhìn em gái, anh nói: "Em bây giờ chưa đủ tư cách dạy đời anh, tốt nhất nên ít nói lại."
"Anh hai..."
Muốn nói gì thì bị anh chặn lại: "Đừng nói nữa, nên làm gì anh tự có chừng mực."
Xe dừng lại, Thiên My hậm hực xuống xe rời đi.
Quách Diệp Thiên Kỳ tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, âm thanh lạnh lùng ra lệnh: "Đến Tạ gia."
--- ---+++------
Ngồi trong căn phòng, ánh đèn ngủ màu vàng nhạt hắt lên một bóng hình nhỏ bé. Tinh Nghiên đặt cằm lên hai gối, đôi mắt cô rất tĩnh lặng, không hề biểu lộ cảm xúc vui buồn hiện giờ. Mái tóc đen dài xõa xuống càng làm gương mặt dường như nhỏ hẳn đi.
Hôm nay gặp lại hắn, vào lúc đôi mắt lạnh lùng đó nhìn cô lại khiến Tinh Nghiên đau nhói. Trong suốt 3 năm làm vợ anh đã thế nào? Cả đời cô cũng không thể quên...
Đó là một quãng đường đau khổ mà cô đã đi qua...
Năm đó, Tinh Nghiên 18 tuổi, vì hôn ước vốn có của hai gia tộc nên cô và Thiên Kỳ phải kết hôn, nhưng đối với hắn, một cuộc hôn nhân mà hắn không thích, Quách Diệp Thiên Kỳ chỉ cần nói không thì chẳng ai dám thi hành. Hắn hoàn toàn có thể rũ bỏ hôn sự này. Nhưng Tinh bang dù sao cũng thuộc về người thừa kế là cô, kết hôn với cô, hắn sẽ có thêm quyền lực khi lúc đó hắn vừa kế nhiệm cái vị trí lão đại của "Quách Diệp.", vì lợi ích, hắn lấy cô.
Còn Tinh Nghiên thì sao? Cô hâm mộ hắn, nghe danh hắn lan truyền trong hắc đạo, là một người uy chấn cả hắc bạch lưỡng đạo, diêm vương sống của "Quách Diệp" gia tộc. Được kết hôn với người đàn ông xuất chúng như vậy thì còn gì bằng? Cô gái 18 tuổi năm nào háo hức chờ ngày làm cô dâu của hắn.
Nào ngờ trước ngày hôn lễ ba ngày, Thiên Kỳ đến gặp cô, Tinh Nghiên bị vẻ lạnh lùng của anh dọa hơi sợ, nhưng đồng thời lại nhớ như in gương mặt tuấn tú, hàng lông mày đậm hơi nhíu lại vừa nhìn qua là biết đây là người đàn ông nghiêm túc, khó tính nhưng lại hấp dẫn chết người.
Hắn lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt xét qua một lượt rồi lạnh lùng mở miệng: "Giữa cô và tôi chỉ tồn tại cuộc hôn nhân mang tính lợi ích, cô có thể giữ vững lại vị trí của mình ở Tinh Bang, tôi cũng vậy. Vì vậy cô hãy biết điều một chút, làm người của "Quách Diệp" gia tộc không dễ như cô tưởng đâu."
Tinh Nghiên nhìn hắn, thoáng hoảng sợ. Không nhớ lúc đó mình đã nói gì, chỉ nhớ Thiên Kỳ để lại một câu khiến cô phải suy tư rồi rời đi, anh nói: "Cô rồi cũng chẳng có kết cục tốt đâu."
Thiên Kỳ nhìn cô nàng một cái, không nói gì, Thiên My biết đây là thái độ không vui của anh trai mình nên cũng không dám hé răng nói tiếp.
Trần Hoàng ngồi ghế trước, nhận một cú điện thoại, không biết người bên kia nói gì, chỉ nghe cậu ta nghiêm túc ừ một tiếng rồi tắt máy quay qua hắn thông báo: "Lão đại Tạ lão gia muốn hẹn gặp."
Thiên Kỳ "ừm" một tiếng, âm thanh phát ra từ sâu trong yết hầu, trầm ấm lại quyến rũ vô cùng.
Thiên My giờ này mới hiểu ra, thì ra anh hai theo cô nàng đến thành phố X không hoàn toàn à vì lo lắng. Thiên My ho khan vài tiếng: "Anh hai, có chuyện này em muốn nói, hài cốt của chị dâu sao lại có thể tự tiện rải xuống biển? Chẳng lẽ ngay cả một vị trí trong từ đường "Quách Diệp" gia tộc chị ấy cũng không có sao? Anh làm vậy thật là quá đáng."
Quách Diệp Thiên Kỳ chau mày không vui nhìn em gái, anh nói: "Em bây giờ chưa đủ tư cách dạy đời anh, tốt nhất nên ít nói lại."
"Anh hai..."
Muốn nói gì thì bị anh chặn lại: "Đừng nói nữa, nên làm gì anh tự có chừng mực."
Xe dừng lại, Thiên My hậm hực xuống xe rời đi.
Quách Diệp Thiên Kỳ tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, âm thanh lạnh lùng ra lệnh: "Đến Tạ gia."
--- ---+++------
Ngồi trong căn phòng, ánh đèn ngủ màu vàng nhạt hắt lên một bóng hình nhỏ bé. Tinh Nghiên đặt cằm lên hai gối, đôi mắt cô rất tĩnh lặng, không hề biểu lộ cảm xúc vui buồn hiện giờ. Mái tóc đen dài xõa xuống càng làm gương mặt dường như nhỏ hẳn đi.
Hôm nay gặp lại hắn, vào lúc đôi mắt lạnh lùng đó nhìn cô lại khiến Tinh Nghiên đau nhói. Trong suốt 3 năm làm vợ anh đã thế nào? Cả đời cô cũng không thể quên...
Đó là một quãng đường đau khổ mà cô đã đi qua...
Năm đó, Tinh Nghiên 18 tuổi, vì hôn ước vốn có của hai gia tộc nên cô và Thiên Kỳ phải kết hôn, nhưng đối với hắn, một cuộc hôn nhân mà hắn không thích, Quách Diệp Thiên Kỳ chỉ cần nói không thì chẳng ai dám thi hành. Hắn hoàn toàn có thể rũ bỏ hôn sự này. Nhưng Tinh bang dù sao cũng thuộc về người thừa kế là cô, kết hôn với cô, hắn sẽ có thêm quyền lực khi lúc đó hắn vừa kế nhiệm cái vị trí lão đại của "Quách Diệp.", vì lợi ích, hắn lấy cô.
Còn Tinh Nghiên thì sao? Cô hâm mộ hắn, nghe danh hắn lan truyền trong hắc đạo, là một người uy chấn cả hắc bạch lưỡng đạo, diêm vương sống của "Quách Diệp" gia tộc. Được kết hôn với người đàn ông xuất chúng như vậy thì còn gì bằng? Cô gái 18 tuổi năm nào háo hức chờ ngày làm cô dâu của hắn.
Nào ngờ trước ngày hôn lễ ba ngày, Thiên Kỳ đến gặp cô, Tinh Nghiên bị vẻ lạnh lùng của anh dọa hơi sợ, nhưng đồng thời lại nhớ như in gương mặt tuấn tú, hàng lông mày đậm hơi nhíu lại vừa nhìn qua là biết đây là người đàn ông nghiêm túc, khó tính nhưng lại hấp dẫn chết người.
Hắn lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt xét qua một lượt rồi lạnh lùng mở miệng: "Giữa cô và tôi chỉ tồn tại cuộc hôn nhân mang tính lợi ích, cô có thể giữ vững lại vị trí của mình ở Tinh Bang, tôi cũng vậy. Vì vậy cô hãy biết điều một chút, làm người của "Quách Diệp" gia tộc không dễ như cô tưởng đâu."
Tinh Nghiên nhìn hắn, thoáng hoảng sợ. Không nhớ lúc đó mình đã nói gì, chỉ nhớ Thiên Kỳ để lại một câu khiến cô phải suy tư rồi rời đi, anh nói: "Cô rồi cũng chẳng có kết cục tốt đâu."
Danh sách chương