“38°5.” Trình Thiên buông nhiệt kế, ngồi xuống cạnh giường, từ đầu đến cuối lông mày luôn cau chặt, “Sốt vài ngày, bác sĩ nói thế nào?”

Kutch ý đồ chui ra khỏi chăn lần nữa, không kìm được ngây ngô cười, “Em không sao, hai ngày nay đã đỡ hơn nhiều rồi, bác sĩ nói trễ nhất là đêm nay em có thể hạ sốt.”

Trình Thiên vươn tay lên trán hắn chọt chọt, “Nằm xuống.”

Kutch thuận theo nằm xuống, giơ tay che trán, rụt người vào trong chăn, cố gắng cười không quá ngốc nghếch.

Thật là một người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Lông mày Trình Thiên giãn ra, kéo tay Kutch xuống sờ lên trán, hỏi lại, “Uống thuốc chưa?”

“Uống rồi.” Kutch nắm tay thành nắm đấm, nhớ lại cảm xúc ngón tay vừa mới tiếp xúc với Trình Thiên, vụng trộm xê dịch qua bên kia, ánh mắt lại bắt đầu thẹn thùng né tránh, nhỏ giọng nói, “Trình, anh không giận em? Em, em có thể tiếp tục theo đuổi anh không?”

Trình Thiên nằm lên giường, cách cái chăn ôm Kutch vào lòng, vỗ vỗ lên sống lưng hắn, “Không giận em, có thể tiếp tục, ngủ đi, tỉnh lại sẽ hết sốt thôi.”

Kutch gắt gao nắm chặt chăn, mắt trợn to ngừng thở, cơ thể cứng ngắc không dám cử động.

“Thả lỏng.” Trình Thiên nhận ra Kutch cứng ngắc, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, “Không phải nói thích anh sao, sao ngay cả đến gần anh cũng không dám?”

Kutch vội vàng vươn tay ra khỏi chăn ôm Trình Thiên, lắp bắp nói, “Đương, đương nhiên thích anh, em, em…” Hương trà nhàn nhạt tiến vào mũi, tâm tư vốn kết thành một nút càng thêm hỗn loạn, nửa ngày không nói được câu tiếp theo, trán thế mà đổ mồ hôi.

“Nhắm mắt lại.” Trình Thiên vỗ sống lưng hắn theo nhịp, trong lòng có một loại cảm xúc ôn nhu xa lạ lăn lộn qua lại, muốn ôm cái tên ngốc trong ngực này đứng lên, “Đừng nghĩ gì cả, ngủ đi.”

Bàn tay ôm qua không có bị đẩy ra, hương trà vẫn quanh quẩn như cũ, quanh thân thật ấm áp, là độ ấm trên người đối phương, vòng tay Kutch siết chặt thắt lưng Trình Thiên, nghe lời nhắm mắt lại, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu dưới bàn tay vuốt ve có quy luật của đối phương càng trở nên hỗn độn, hai mắt dần dần nhắm lại, “Trình, anh thật tốt.”

Trình Thiên cúi đầu cọ cọ cằm lên đỉnh đầu Kutch, im lặng không nói gì. Mấy phút sau, cơ thể trong lòng hoàn toàn thả lỏng, hô hấp phun lên cổ cũng từ tốn theo quy luật.

Trình Thiên buông tay ra, hơi lùi người lại, cúi đầu nhìn vành mắt đen thui của đối phương, đến gần nhẹ nhàng hôn xuống. Rõ ràng bị bệnh, còn muốn làm kẹo cho hắn, vành mắt đen như vậy, đã rất lâu không có ngủ ngon phải không.

Đứa ngốc làm người ta đau lòng.

Một đêm mộng đẹp, Kutch mở mắt ra, ngây người trong chớp mắt sau đó nhìn sang bên cạnh, trống không, hắn vội xốc chăn chạy ra phòng khách.

Trình Thiên nghe tiếng động ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua hai chân trần của Kutch, cau mày buông cái hộp trong tay xuống, đứng dậy đến gần nói, “Sao không mang dép? Em mới hạ sốt, cần phải chú ý nhiều hơn.”

“Trình…” Kutch hoảng hốt nhìn Trình Thiên, đột nhiên dùng sức nhéo bản thân một cái, sau đó vừa nhe răng trợn mắt xoa xoa chỗ vừa nhéo vừa nhìn Trình Thiên ngây ngô cười, muốn ôm đối phương lại không dám, kích động xoay vòng vòng tại chỗ, “Không phải nằm mơ, không phải nằm mơ.”

Xoay xoay lại liếc nhìn Trình Thiên một cái, cười tươi hơn, “Trình, anh còn ở đây… Thật tốt, anh thật tốt…”

Lông mày nhíu chặt của Trình Thiên giãn ra, vẻ mặt trở nên dịu xuống, đưa tay búng lên trán Kutch một cái, “Trở về mang dép vào.”

Kutch nghe lời vội vàng quay về phòng mang dép, sau đó chạy nhanh trở ra, đứng trước mặt Trình Thiên, lỗ tai hơi hồng hồng, ánh mắt né tránh, thẹn thùng hỏi, “Trình, em, em có thể ôm anh một cái không? Chỉ ôm một giây thôi, không không không, có lẽ không được, em nói bừa, em, em có thể nhìn thấy anh đã rất vui rồi.”

Trình Thiên nhìn mái tóc nâu rối loạn vểnh lên và áo ngủ lộn xộn của Kutch, nhìn nét vui sướng và cẩn thận trong mắt cùng bàn tay không tự giác nắm chặt của hắn, mỉm cười, tiến lên nhẹ nhàng ôm hắn, ghé vào lỗ tai thấp giọng nói, “Kutch, chào buổi sáng.”

“Chào, chào buổi sáng.” Kutch ngốc ngốc để Trình Thiên ôm, sau khi phản ứng vội vàng vươn tay ôm lại, tay nắm chặt cẩn thận không đụng Trình Thiên, cánh tay vòng qua thắt lưng, trong mắt sáng lên ngôi sao nhỏ.

Trình Thiên vỗ vỗ Kutch, sau đó buông ra rồi ra hiệu về phía toilet, “Đi đánh răng rửa mặt trước, sau đó ăn sáng.”

Kutch thức thời thu hồi cánh tay, ngượng ngùng lại thỏa mãn gật đầu, xoay người đi về phía toilet, đi một bước lại quay đầu một lần.

“Anh chờ em cùng ăn sáng.” Trình Thiên thấy thế dịu dàng trấn an.

“Trình, anh còn chưa ăn sáng sao?” Kutch sửng sốt, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, thấy đã hơn chín giờ, vội phóng nhanh về phía toilet, giọng nói không tự giác lớn hơn, “Em nhanh thôi, Trình, anh có thể ăn trước, em lập tức rửa mặt, cho em năm phút! Không không không, ba phút thôi!”

Trình Thiên bật cười lắc đầu, xoay người đi vào phòng ăn.

Một ngày như mơ, cùng nhau ăn sáng, sau khi ăn xong cùng nhau đi dạo, buổi chiều cùng nằm trên ghế sô pha xem phim, chơi game! Tuy rằng sau bữa cơm tối Trình liền đi, cũng không cho phép hắn đưa tiễn, nhưng ngày hôm nay đã đủ hoàn mỹ rồi!

Quá tuyệt vời!

Kutch nhìn tách trà Trình Thiên pha trên bàn trà, lần thứ hai nhéo bản thân, sau đó hoan hô một tiếng, gọi điện thoại cho phu nhân Sharman, vui vẻ nói, “Mẹ, Trình đồng ý con có thể theo đuổi anh ấy! Trình bằng lòng để ý con! Hôm nay anh ấy ngây người cả ngày với con ở đây! Cả ngày!”

Nói xong cúp điện thoại, gọi điện cho anh cả, “Anh, Trình theo em xem phim cả buổi chiều! Chỉ là những phim đó đều là rác rưởi bỏ đi! Trình thật tốt quá!”

Sau đó lại tiếp tục gọi cho anh hai, “Anh hai! Trình chủ động ôm em! Anh, anh ấy còn hôn trán em!”

Cúp máy lần nữa, gọi cho anh ba, “Anh! Trình chúc em ngủ ngon! Anh ấy nói em ngủ ngon! Em ngày càng thích anh ấy hơn!”

Nhà Sharman.

Yvette nhìn vẻ mặt mấy ông anh đang nói không ra lời, điện thoại lại vang lên, cô nhận điện thoại trong vòng một giây, không đợi Kutch nói chuyện, cô hỏi trước một bước, “Tiểu Kutch, Trình Thiên đồng ý cho em theo đuổi hắn rồi sao?”

Kutch nghẹn, “A, Trình nói vậy…”

“Hắn hôn em?”

Kutch ngượng ngùng cúi đầu, “Đúng, đúng vậy, kỳ, kỳ thật chỉ hôn trán, còn có… ừm… Dù sao Trình là tốt nhất…”

Đứa nhỏ này hết thuốc chữa rồi.

Yvette xem thường, lớn giọng nói, “Hôn thì hôn, sao em không thêm tí sức lực đuổi người tới tay luôn?! Người Trung Quốc bọn họ rất hàm súc, em cũng hàm súc theo? Lấy khí thế lúc chơi bóng của em ra, đẩy ngã hắn! Ngủ hắn! Lừa hắn vào tròng!! Không cần sợ, tiểu Kutch!”

Đẩy, đẩy ngã? Ngủ, ngủ? Kutch đỏ mặt, lỗ tai hồng hồng, cần cổ cũng hồng, trong đầu thoáng qua gương mặt xinh đẹp và đường cong xương quai xanh ngày đó, cuống quít cúp điện thoại, ngã vào ghế sô pha ôm gối che cả người, lăn lộn.

Không nên không nên không nên, Trình tốt như vậy, hắn không thể làm vậy… Nhưng, nhưng nếu Trình muốn thân mật, hắn, hắn cái gì cũng nguyện ý… Không không không, thật là làm cho người ta thẹn thùng, vẫn nên tiếp tục theo đuổi Trình trước, lần này hắn sẽ không dùng sai cách.

… Vì thế trong nhà số 69 mỗi ngày đều có quà tặng đưa đến.

Hoa tươi, chocolate, các món quà nhỏ, thư mời bữa tối hàm súc… Phong cách theo đuổi đặc biệt thân sĩ.

“Sao hôm nay chuyển phát còn chưa đến.” Cả ngày trạch ở nhà nên phụ trách tiếp thu tất cả chuyển phát, Lưu Khoa cố ý đi ngang qua trước mặt Trình Thiên, giả vờ thở dài, “Haiz, Tiểu Kutch thật đáng thương, tặng nhiều quà như vậy mà một món quà đáp lễ cũng không có.”

Bàn tay lật sách của Trình Thiên dừng lại, thản nhiên liếc Lưu Khoa một cái, sau đó đứng dậy cầm áo khoác đi về phía cửa.

Lưu Khoa thấy thế trong lòng vui vẻ, cố ý hỏi, “Anh, sắp ăn trưa rồi, anh đi đâu vậy?”

“Không ăn trưa ở nhà.” Trình Thiên đổi giày, xoay người nhìn cậu, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, lời nói lại không lãnh đạm chút nào, “Cơm chiều gọi món nhiều một chút, anh dẫn chị dâu đến dùng cơm.” Nói xong xoay người ra cửa, lưu cho cậu một bóng lưng phong độ.

Lưu Khoa sửng sốt, sau đó nắm tay làm một cái “yes”, vui vẻ ra mặt chạy lên lầu, “Ba, tối nay Kutch đến dùng cơm, mau chuẩn bị tiền lì xì.”

Kutch ra khỏi công ty, thấy cũng gần mười hai giờ, nghĩ chuyển phát hôm nay chắc là đã đến rồi, lấy điện thoại ra bấm mở wechat Trình Thiên, xoa xoa gương mặt kìm nén nụ cười không tự giác hiện lên, cân nhắc gõ chữ: Trình, chào buổi trưa, cuối tuần anh có rảnh không, em biết một nhà hàng thức ăn rất ngon…

“Có rảnh.”

Tay đang đánh chữ của Kutch run lên, quay đầu nhìn lại đằng sau, hai mắt sáng rực lên, “Trình! Sao anh lại ở đây?”

“Đến trả lễ.” Trình Thiên rút điện thoại trong tay Kutch, kéo tay hắn qua, từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn trơn giơ lên trước ngón tay Kutch, nhìn vào mắt hắn nói, “Hỏi anh.”

Kutch nhìn thẳng không chớp mắt, gương mặt vì kích động mà đỏ lên, lắp bắp nói, “Hỏi, hỏi cái gì?”

Trình Thiên quơ quơ chiếc nhẫn, nhếch môi nói, “Hỏi em có thể đeo chiếc nhẫn này không.”

Kutch sửng sốt, mọi cảm xúc bị niềm kinh hỉ này bao phủ, hắn khẩn trương hít sâu, nghẹn đỏ mặt, “Trình, em thích anh! Anh, anh nguyện ý quen em không?”

Trình Thiên mỉm cười, giúp hắn đeo nhẫn lên tay, “Anh nguyện ý.”

Chính là người này, rõ ràng đã ám chỉ đủ cả, từ đầu đến cuối lại cẩn thận mà thích hắn, không dám càn rỡ quá mức. Muốn giống như mấy người nhà Sharman cưng chiều người này không kiêng nể gì, nâng người này lên tận trời, để đối phương luôn tươi cười vui vẻ.

Quả hạch, cố hương của Kutch có một câu chuyện thần thoại, đó là quà tặng của phù thủy tặng cho hoàng tử gặp nạn để biểu đạt tình cảm.

[Tình yêu của em đối với anh cũng tựa như trái tim biến ảo thành quả hạch, chỉ cần anh muốn, chỉ cần em có, toàn bộ đều dâng cho anh, ngay cả tính mạng và tương lai của em, toàn bộ cho anh hết. ]

Nhớ lại câu nói của phù thủy với hoàng tử trong một cuốn sách đã đọc trước đây, Trình Thiên kìm nén không được tiến lên ôm Kutch đang kích động không biết phải làm gì vào lòng, dịu dàng mỉm cười.

Không cần sinh mệnh, nhưng tương lai của em, anh nhận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện