Đại khu quân đội X, sau khi mấy đứa nhóc nghịch ngợm tan học.
Nhạc Dung Chính đầu cắt hình quả dưa hấu chạy đến nhà Đổng Dịch, lôi kéo Đổng Dịch đang ở nhà làm bài tập đến phía sau cây đại thụ ở phía tây, chỉ chỉ một căn nhà nhỏ đang có công nhân ra ra vào vào cánh cổng mở rộng cách đó không xa, lém lỉnh nói, “Đổng Dịch, có hàng xóm mới dọn đến, nghe nói nhà này có hai đứa nhóc cỡ tuổi chúng ta, gần đây Hùng Khôn quá kiêu ngạo, chúng ta có nên thu nhận hai tên mới này không?”
Đổng Dịch mặt bánh bao nghiêm túc lắc đầu, “Dung Chính, ông nội tớ nói ỷ đông hiếp yếu là không tốt.”
“Nhưng ông nội tớ cũng nói, lúc đối mặt với quân địch mạnh hơn mình, phải học được động não.” Nhạc Dung Chính lời lẽ chính nghĩa, vỗ lên thân cây, “Nhìn cái cây này đi, thô ráp không? To khỏe không? Nhìn lại cậu đi, có gầy không? Có yếu không? Hiện tai Hùng Khôn chính là cái cây này, chúng ta muốn chặt cái cây, nhất định phải gọi nhiều người đến, bằng không chỉ có hai chúng ta nhất định chặt không được.”
“Hùng Khôn chỉ béo thôi.” Đổng Dịch sửa đúng, ưỡn ngực nói, “Tớ là rắn chắc.”
Nhạc Dung Chính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Béo cũng là ưu thế! Trước mặt mấy tên to lớn rắn chắc cũng vô dụng! Đổng Dịch, cậu là con trai, con trai phải dùng nắm đấm nói chuyện, Hùng Khôn bắt đầu thu đàn em, chúng ta cũng phải thu!”
Đổng Dịch giơ tay sờ trán Nhạc Dung Chính, “Dung Chính, có phải cậu phát bệnh không?”
Nhạc Dung Chính tức đến mắt trợn trắng, đẩy Đổng Dịch rồi chạy ra ngoài, “Nói với cậu cũng không thông, tớ đi tìm Gia Đông, hắn chắc chắn nghe tớ!”
Bịch bịch.
Từ bụi hoa sau gốc cây truyền đến tiếng vật gì đó rơi xuống.
Đổng Dịch nhíu mày, cảnh giác nhìn qua, “Ai đó!”
Một cánh tay nhỏ bé yếu ớt duỗi ra, sau đó một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến.
“Tớ, tớ không có cố ý nghe trộm mấy cậu nói chuyện.”
Rõ ràng là giọng của một đứa con nít, cảnh giác trong mắt Đổng Dịch biến mất, cất bước đi qua.
Bụi hoa động đậy, một con chó nhỏ chạy ra.
“A, Cục Ngốc, đừng chạy!”
Một đứa nhóc gầy gầy mặc áo sơ mi trắng và quần yếm màu xanh da trời đuổi theo con chó nhỏ chạy ra, trên gương mặt xinh xắn dính vài vệt bùn, lông mày nhăn lại, có vẻ rất sốt ruột.
Đổng Dịch sửng sốt, theo phản xạ giơ chân cản chó con đang lủi tới.
Chó con chỉ cao đến mắt cá chân hắn bị trượt lăn ra ngoài.
“Cục Ngốc!”
Đứa bé xinh xắn kia kinh hô một tiếng, vội chạy đến ôm chó con bị lăn vài vòng vào lòng, sờ đầu và tứ chi nó, gấp đến muốn khóc, “Cục Ngốc, sao mày lại bất động, mày bị sao vậy?”
Chó con le lưỡi nằm trong lòng cậu nhóc, giống hệt một xác chết.
Đứa bé kia thấy thế nước mắt xoạch một cái rơi xuống, “Cục Ngốc, mày chết rồi sao, hu hu hu, mày đừng chết, tao, tao mang mày đi bác sĩ…”
Tình tiết thay đổi đột ngột thế này làm Đổng Dịch có ý tốt giơ chân ra bị hù dọa, thấy đứa bé kia phải đi, vội kéo cậu lại, mạnh mẽ cướp chó con trong lòng cậu, nghiêm túc nói, “Cậu đừng khóc, tớ sẽ chữa khỏi chó con của cậu, mẹ tớ là bác sĩ.” Nói xong ôm chó con bỏ chạy, còn chạy như bay.
Đứa bé xinh xắn ngơ ngác, nhìn lại lồng ngực trống rỗng, lại nhìn theo hướng Đổng Dịch bỏ chạy, sau đó khóc to chạy về nhà, “Mẹ ơi, anh ơi, có người cướp Cục Ngốc đi rồi, hu hu hu, ba ơi, có người cướp Cục Ngốc…”
Có đứa nhỏ quậy phá nào đó cướp chó con của thằng nhỏ nhà họ Mục vừa mới chuyển đến!
Phần lớn người trong đại khu đều là quân nhân, tốc độ lan truyền tin tức và năng lực hành động của người trong khu đều đạt đủ tiêu chuẩn, Trình Nghiên Nhã mới vừa dẫn con trai đến chỗ quản lý nói muốn tìm chó con, không đến mấy phút đồng hồ sau, vài vị có con cháu nghịch ngợm trong nhà đã xách nhóc con nhà họ đến chỗ quản lý, nói để cho nhóc nhà họ Mục nhận diện hung thủ.
Nhạc Dung Chính đang giãy dụa trong tay mẹ hắn, hô to không phục, “Nhất định là thằng Hùng Khôn làm! Mẹ không thể nói oan con! Vừa rồi con đi tìm Gia Đông chơi, con không có cướp chó của người ta!”
Mẹ Nhạc nhéo lỗ tai hắn nói, “Mẹ còn không hiểu con sao, im miệng! Để xem ba con trở về phạt con thế nào!”
Trên mặt Hùng Khôn mập mạp cũng viết in hoa hai chữ không phục, gắt gao ôm cây cột chỗ cửa phòng quản lý, vừa đá lung tung vừa khóc, “Thối lắm! Chó thì có gì mà cướp! Chó sẽ biết đánh nhau sao? Á! Sao mẹ đánh con! Con không có cướp chó! Mẹ nó thằng khốn nào oan uổng tao, chờ tao lúc tan học! Óa! Đừng đánh mặt! Nhạc Dung Chính mày là đồ bại tướng dưới tay tao thế mà còn dám đâm sau lưng, mày nhớ đó cho tao! A! Mông cũng không cho đánh!”
Mẹ Hùng chống nạnh nói, “Được a, con có bản lĩnh a, mắng chửi đánh nhau không thiếu thứ nào, đều tại ông bà con chiều hư! Ngang ngược coi trời bằng vung!”
Nhạc Dung Chính thấy thế cười ha ha, “Hùng Khôn mày còn kiêu ngạo đi, bị đánh đòn, xấu hổ xấu hổ xấu hổ.”
Mẹ Nhạc dựng thẳng lông mày, hung hắn đánh một phát lên mông hắn, “Đàng hoàng cho mẹ!”
“Ha ha ha ha ha, đáng đời!” Hùng Khôn cười chọc lại, sau đó lực đạo trên tay buông lỏng, bị mẹ hắn lôi khỏi cây cột, xách trên tay lắc lắc.
“Cười cái rắm! Ngoan ngoãn cho mẹ! Nói! Con giấu chó con ở đâu!”
Hùng Khôn tiếp tục không phục.
Vì thế lại bắt đầu một vòng cãi nhau ầm ĩ.
Ngoài sân phòng quản lý náo nhiệt như cái chợ, Nhạc Dung Chính và Hùng Khôn cầm đầu chia làm hai phe bảy tám đứa nhỏ, bị người nhà dạy dỗ còn khiêu khích chửi nhau, ra vẻ chuẩn bị xắn tay áo đánh nhau bất cứ lúc nào.
Trình Nghiên Nhã dắt con trai đứng ở cửa, nụ cười lịch sự trên mặt giữ không nổi nữa, nhìn quản lý bên cạnh nói, “Các vị phu nhân đây là…”
“Không có việc gì không có việc gì, mọi người hơi nhiệt tình thôi.” Ông chú quản lý mỉm cười khoát tay, thuần thục cầm một cây sắt gõ lên cái chuông treo trên cửa, chờ tất cả mọi người yên tĩnh lại, ông nhìn lướt qua một lượt rồi cười nói, “Theo lệ cũ, ai trước?”
Hùng Khôn là người đầu tiên nhảy ra, hung tợn trừng đứa nhỏ đứng sau lưng Trình Nghiên Nhã, “Chính mày vu cáo hại tao phải không? Mày là ai? Tên gì? Mấy tuổi? Đi ra, đàn ông con trai chúng ta đối mặt!”
Mẹ Hùng tát một cái kéo Hùng Khôn về, sau đó nhìn Trình Nghiên Nhã áy náy nói, “Đây là con tôi, rất bướng bỉnh, lần này thật xin lỗi.”
“Không sao không sao, trẻ con bướng bỉnh là bình thường mà.” Trình Nghiên Nhã vội xua tay, cúi đầu nhìn đứa nhóc nhà bà, dịu dàng nói, “Thành Thành đừng sợ, nói cho mẹ biết, trong mấy bạn nhỏ này có anh trai tốt bụng giúp con mang Cục Ngốc đi khám bệnh không?”
Mục Thành thò đầu ra, đảo mắt nhìn một vòng mấy đứa nhỏ trong khu, nhìn đến Hùng Khôn thì bị hắn hung hăng trừng một cái, cậu hơi sợ rụt đầu lại, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Nhạc Dung Chính.
Đúng là đi trên đường cũng bị nồi niêu từ trên trời rơi trúng. Nhạc Dung Chính thấy ánh mắt cậu dừng trên người hắn, sợ đến mức nhảy cao ba mét, lớn giọng nói, “Em trai này nhìn anh làm gì, anh chưa từng gặp em, em không thể nói oan cho anh!”
Mẹ Nhạc thấy hắn phản ứng như vậy, cho là đứa nhỏ này chột dạ, vươn tay nhéo lỗ tay hắn, “Biết ngay là con mà! Tan học bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu, nói, con giấu chó con ở đâu!”
Hùng Khôn cười ha ha, “Trộm chó! Ngày mai tao mách thầy giáo! Cho mày viết kiểm điểm! Cho mày bị phạt đứng!”
Nhạc Dung Chính muốn nhào qua đánh Hùng Khôn, “Mày bỉ ổi! Cũng không phải chuyện trong trường, mày dựa vào cái gì mách thầy!”
“Tao thích, lêu lêu lêu.” Hùng Khôn cười khiêu khích.
Mẹ Hùng tức giận nhéo hắn, “Thu cái lưỡi lại! Còn giống cái gì nữa!”
“Không phải, không phải hắn.” Mục Thành thấy bọn nhỏ lại ầm ĩ lên, đứa nhỏ bị cậu nhìn đã bị đánh trúng, vội lớn giọng giải thích, “Không phải hắn, hắn không có cướp Cục Ngốc đi, là, là người bạn chơi với hắn cướp, nói muốn mang Cục Ngốc đi khám bệnh.”
Nhạc Dung Chính sửng sốt, ngừng giãy dụa, “Chơi với tớ, Gia Đông? Không đúng, Gia Đông luôn ở trong nhà không có ra ngoài.”
Mẹ Nhạc cũng buông lỗ tai hắn ra, Hùng Khôn dừng khiêu khích.
Có mẹ bên cạnh, lá gan của Mục Thành cũng lớn hơn, cố lấy can đảm nói tiếp, “Chính là bạn nhỏ nói chuyện với cậu sau gốc cây, chuyện này, thật xin lỗi, tớ không có cố ý nghe lén hai người nói chuyện.”
“Sau gốc cây?” Nhạc Dung Chính nghi hoặc, sau đó kinh ngạc, “Chẳng lẽ là Đổng Dịch? Người cướp chó là Đổng Dịch sao?”
Mấy người lớn cũng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau. Đứa nhỏ nhà họ Đổng nổi tiếng ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, cướp chó sao? Trình Nghiên Nhã cũng thắc mắc hỏi lại, “Đổng Dịch? Chính là cháu nội của tiên sinh Đổng Bảo Khánh phải không?”
Nhạc Dung Chính đầu cắt hình quả dưa hấu chạy đến nhà Đổng Dịch, lôi kéo Đổng Dịch đang ở nhà làm bài tập đến phía sau cây đại thụ ở phía tây, chỉ chỉ một căn nhà nhỏ đang có công nhân ra ra vào vào cánh cổng mở rộng cách đó không xa, lém lỉnh nói, “Đổng Dịch, có hàng xóm mới dọn đến, nghe nói nhà này có hai đứa nhóc cỡ tuổi chúng ta, gần đây Hùng Khôn quá kiêu ngạo, chúng ta có nên thu nhận hai tên mới này không?”
Đổng Dịch mặt bánh bao nghiêm túc lắc đầu, “Dung Chính, ông nội tớ nói ỷ đông hiếp yếu là không tốt.”
“Nhưng ông nội tớ cũng nói, lúc đối mặt với quân địch mạnh hơn mình, phải học được động não.” Nhạc Dung Chính lời lẽ chính nghĩa, vỗ lên thân cây, “Nhìn cái cây này đi, thô ráp không? To khỏe không? Nhìn lại cậu đi, có gầy không? Có yếu không? Hiện tai Hùng Khôn chính là cái cây này, chúng ta muốn chặt cái cây, nhất định phải gọi nhiều người đến, bằng không chỉ có hai chúng ta nhất định chặt không được.”
“Hùng Khôn chỉ béo thôi.” Đổng Dịch sửa đúng, ưỡn ngực nói, “Tớ là rắn chắc.”
Nhạc Dung Chính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Béo cũng là ưu thế! Trước mặt mấy tên to lớn rắn chắc cũng vô dụng! Đổng Dịch, cậu là con trai, con trai phải dùng nắm đấm nói chuyện, Hùng Khôn bắt đầu thu đàn em, chúng ta cũng phải thu!”
Đổng Dịch giơ tay sờ trán Nhạc Dung Chính, “Dung Chính, có phải cậu phát bệnh không?”
Nhạc Dung Chính tức đến mắt trợn trắng, đẩy Đổng Dịch rồi chạy ra ngoài, “Nói với cậu cũng không thông, tớ đi tìm Gia Đông, hắn chắc chắn nghe tớ!”
Bịch bịch.
Từ bụi hoa sau gốc cây truyền đến tiếng vật gì đó rơi xuống.
Đổng Dịch nhíu mày, cảnh giác nhìn qua, “Ai đó!”
Một cánh tay nhỏ bé yếu ớt duỗi ra, sau đó một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến.
“Tớ, tớ không có cố ý nghe trộm mấy cậu nói chuyện.”
Rõ ràng là giọng của một đứa con nít, cảnh giác trong mắt Đổng Dịch biến mất, cất bước đi qua.
Bụi hoa động đậy, một con chó nhỏ chạy ra.
“A, Cục Ngốc, đừng chạy!”
Một đứa nhóc gầy gầy mặc áo sơ mi trắng và quần yếm màu xanh da trời đuổi theo con chó nhỏ chạy ra, trên gương mặt xinh xắn dính vài vệt bùn, lông mày nhăn lại, có vẻ rất sốt ruột.
Đổng Dịch sửng sốt, theo phản xạ giơ chân cản chó con đang lủi tới.
Chó con chỉ cao đến mắt cá chân hắn bị trượt lăn ra ngoài.
“Cục Ngốc!”
Đứa bé xinh xắn kia kinh hô một tiếng, vội chạy đến ôm chó con bị lăn vài vòng vào lòng, sờ đầu và tứ chi nó, gấp đến muốn khóc, “Cục Ngốc, sao mày lại bất động, mày bị sao vậy?”
Chó con le lưỡi nằm trong lòng cậu nhóc, giống hệt một xác chết.
Đứa bé kia thấy thế nước mắt xoạch một cái rơi xuống, “Cục Ngốc, mày chết rồi sao, hu hu hu, mày đừng chết, tao, tao mang mày đi bác sĩ…”
Tình tiết thay đổi đột ngột thế này làm Đổng Dịch có ý tốt giơ chân ra bị hù dọa, thấy đứa bé kia phải đi, vội kéo cậu lại, mạnh mẽ cướp chó con trong lòng cậu, nghiêm túc nói, “Cậu đừng khóc, tớ sẽ chữa khỏi chó con của cậu, mẹ tớ là bác sĩ.” Nói xong ôm chó con bỏ chạy, còn chạy như bay.
Đứa bé xinh xắn ngơ ngác, nhìn lại lồng ngực trống rỗng, lại nhìn theo hướng Đổng Dịch bỏ chạy, sau đó khóc to chạy về nhà, “Mẹ ơi, anh ơi, có người cướp Cục Ngốc đi rồi, hu hu hu, ba ơi, có người cướp Cục Ngốc…”
Có đứa nhỏ quậy phá nào đó cướp chó con của thằng nhỏ nhà họ Mục vừa mới chuyển đến!
Phần lớn người trong đại khu đều là quân nhân, tốc độ lan truyền tin tức và năng lực hành động của người trong khu đều đạt đủ tiêu chuẩn, Trình Nghiên Nhã mới vừa dẫn con trai đến chỗ quản lý nói muốn tìm chó con, không đến mấy phút đồng hồ sau, vài vị có con cháu nghịch ngợm trong nhà đã xách nhóc con nhà họ đến chỗ quản lý, nói để cho nhóc nhà họ Mục nhận diện hung thủ.
Nhạc Dung Chính đang giãy dụa trong tay mẹ hắn, hô to không phục, “Nhất định là thằng Hùng Khôn làm! Mẹ không thể nói oan con! Vừa rồi con đi tìm Gia Đông chơi, con không có cướp chó của người ta!”
Mẹ Nhạc nhéo lỗ tai hắn nói, “Mẹ còn không hiểu con sao, im miệng! Để xem ba con trở về phạt con thế nào!”
Trên mặt Hùng Khôn mập mạp cũng viết in hoa hai chữ không phục, gắt gao ôm cây cột chỗ cửa phòng quản lý, vừa đá lung tung vừa khóc, “Thối lắm! Chó thì có gì mà cướp! Chó sẽ biết đánh nhau sao? Á! Sao mẹ đánh con! Con không có cướp chó! Mẹ nó thằng khốn nào oan uổng tao, chờ tao lúc tan học! Óa! Đừng đánh mặt! Nhạc Dung Chính mày là đồ bại tướng dưới tay tao thế mà còn dám đâm sau lưng, mày nhớ đó cho tao! A! Mông cũng không cho đánh!”
Mẹ Hùng chống nạnh nói, “Được a, con có bản lĩnh a, mắng chửi đánh nhau không thiếu thứ nào, đều tại ông bà con chiều hư! Ngang ngược coi trời bằng vung!”
Nhạc Dung Chính thấy thế cười ha ha, “Hùng Khôn mày còn kiêu ngạo đi, bị đánh đòn, xấu hổ xấu hổ xấu hổ.”
Mẹ Nhạc dựng thẳng lông mày, hung hắn đánh một phát lên mông hắn, “Đàng hoàng cho mẹ!”
“Ha ha ha ha ha, đáng đời!” Hùng Khôn cười chọc lại, sau đó lực đạo trên tay buông lỏng, bị mẹ hắn lôi khỏi cây cột, xách trên tay lắc lắc.
“Cười cái rắm! Ngoan ngoãn cho mẹ! Nói! Con giấu chó con ở đâu!”
Hùng Khôn tiếp tục không phục.
Vì thế lại bắt đầu một vòng cãi nhau ầm ĩ.
Ngoài sân phòng quản lý náo nhiệt như cái chợ, Nhạc Dung Chính và Hùng Khôn cầm đầu chia làm hai phe bảy tám đứa nhỏ, bị người nhà dạy dỗ còn khiêu khích chửi nhau, ra vẻ chuẩn bị xắn tay áo đánh nhau bất cứ lúc nào.
Trình Nghiên Nhã dắt con trai đứng ở cửa, nụ cười lịch sự trên mặt giữ không nổi nữa, nhìn quản lý bên cạnh nói, “Các vị phu nhân đây là…”
“Không có việc gì không có việc gì, mọi người hơi nhiệt tình thôi.” Ông chú quản lý mỉm cười khoát tay, thuần thục cầm một cây sắt gõ lên cái chuông treo trên cửa, chờ tất cả mọi người yên tĩnh lại, ông nhìn lướt qua một lượt rồi cười nói, “Theo lệ cũ, ai trước?”
Hùng Khôn là người đầu tiên nhảy ra, hung tợn trừng đứa nhỏ đứng sau lưng Trình Nghiên Nhã, “Chính mày vu cáo hại tao phải không? Mày là ai? Tên gì? Mấy tuổi? Đi ra, đàn ông con trai chúng ta đối mặt!”
Mẹ Hùng tát một cái kéo Hùng Khôn về, sau đó nhìn Trình Nghiên Nhã áy náy nói, “Đây là con tôi, rất bướng bỉnh, lần này thật xin lỗi.”
“Không sao không sao, trẻ con bướng bỉnh là bình thường mà.” Trình Nghiên Nhã vội xua tay, cúi đầu nhìn đứa nhóc nhà bà, dịu dàng nói, “Thành Thành đừng sợ, nói cho mẹ biết, trong mấy bạn nhỏ này có anh trai tốt bụng giúp con mang Cục Ngốc đi khám bệnh không?”
Mục Thành thò đầu ra, đảo mắt nhìn một vòng mấy đứa nhỏ trong khu, nhìn đến Hùng Khôn thì bị hắn hung hăng trừng một cái, cậu hơi sợ rụt đầu lại, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Nhạc Dung Chính.
Đúng là đi trên đường cũng bị nồi niêu từ trên trời rơi trúng. Nhạc Dung Chính thấy ánh mắt cậu dừng trên người hắn, sợ đến mức nhảy cao ba mét, lớn giọng nói, “Em trai này nhìn anh làm gì, anh chưa từng gặp em, em không thể nói oan cho anh!”
Mẹ Nhạc thấy hắn phản ứng như vậy, cho là đứa nhỏ này chột dạ, vươn tay nhéo lỗ tay hắn, “Biết ngay là con mà! Tan học bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu, nói, con giấu chó con ở đâu!”
Hùng Khôn cười ha ha, “Trộm chó! Ngày mai tao mách thầy giáo! Cho mày viết kiểm điểm! Cho mày bị phạt đứng!”
Nhạc Dung Chính muốn nhào qua đánh Hùng Khôn, “Mày bỉ ổi! Cũng không phải chuyện trong trường, mày dựa vào cái gì mách thầy!”
“Tao thích, lêu lêu lêu.” Hùng Khôn cười khiêu khích.
Mẹ Hùng tức giận nhéo hắn, “Thu cái lưỡi lại! Còn giống cái gì nữa!”
“Không phải, không phải hắn.” Mục Thành thấy bọn nhỏ lại ầm ĩ lên, đứa nhỏ bị cậu nhìn đã bị đánh trúng, vội lớn giọng giải thích, “Không phải hắn, hắn không có cướp Cục Ngốc đi, là, là người bạn chơi với hắn cướp, nói muốn mang Cục Ngốc đi khám bệnh.”
Nhạc Dung Chính sửng sốt, ngừng giãy dụa, “Chơi với tớ, Gia Đông? Không đúng, Gia Đông luôn ở trong nhà không có ra ngoài.”
Mẹ Nhạc cũng buông lỗ tai hắn ra, Hùng Khôn dừng khiêu khích.
Có mẹ bên cạnh, lá gan của Mục Thành cũng lớn hơn, cố lấy can đảm nói tiếp, “Chính là bạn nhỏ nói chuyện với cậu sau gốc cây, chuyện này, thật xin lỗi, tớ không có cố ý nghe lén hai người nói chuyện.”
“Sau gốc cây?” Nhạc Dung Chính nghi hoặc, sau đó kinh ngạc, “Chẳng lẽ là Đổng Dịch? Người cướp chó là Đổng Dịch sao?”
Mấy người lớn cũng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau. Đứa nhỏ nhà họ Đổng nổi tiếng ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, cướp chó sao? Trình Nghiên Nhã cũng thắc mắc hỏi lại, “Đổng Dịch? Chính là cháu nội của tiên sinh Đổng Bảo Khánh phải không?”
Danh sách chương