Mãi cho đến khi ngồi lên tàu lượn, Hạng Khả vẫn còn miên man suy nghĩ. Trong lúc nhân viên giúp cậu thắt dây an toàn, thì cậu bắt gặp một đôi tình nhân, cô gái căng thẳng kéo áo bạn trai:

– Em sợ!

Người bạn trai lạnh lùng nghiêm túc của cô nàng dịu mặt, nắm tay cô vỗ về:

– Cứ nắm chặt tay anh là được.

Hai người nắm tay nhau làm bầu không khí xung quanh trở nên cực kỳ thân thiết, khiến những người cùng chơi chỉ hận không thể dính với nhau như để có đôi có cặp. Chẳng hiểu sao Hạng Khả lại có chút hâm mộ.

Trình Chinh Yến thấy cậu cứ nhìn cô nàng ở phía trước, đành gắng ép mình nhìn ra hướng xa kia.

Cả người Hạng Khả chộn rộn không thôi, lén dòm Trình Chinh Yến, ồ anh đang ngẩn người, lại lén ngó lần nữa, ồ anh đang nhìn bên kia!

Bên kia có cái gì thế? Hạng Khả tò mò nhìn theo, ra là ‘tháp rơi tự do’ đang bay lên! Thế thì có gì để xem đâu nhỉ!

* Tháp rơi tự do (drop tower) Related image

Cậu hít một hơi phồng hai má, thở ra, hít vào, nén hơi rồi lại thở ra.

Khoảnh khắc tàu lượn bắt đầu chạy, đột nhiên can đảm bừng lên trong cậu, vươn tay… túm lấy!

Trình Chinh Yến quay ngoắt sang như bị điện giật. Hạng Khả đối mặt với cái nhìn “bất ngờ” hiếm thấy trong mắt anh, ruột gan lộn tùng phèo như quả bóng bay bị đâm thủng cái “bụp”, lập tức tầm mắt dao động, khẽ nói:

– … Anh… Anh có sợ không? Hai người ngây ngốc nhìn nhau, Hạng Khả cảm thấy bàn tay cậu đang túm lấy kia, cũng nắm lấy tay cậu, sau đó từng chút từng chút, càng lúc càng siết chặt hơn.

Khi xuống khỏi tàu lượn, Trình Chinh Yến tái mét mặt mày, anh kéo Hạng Khả đang hoa mắt chóng mặt đi tìm wc, may mà lát sau cả hai không ói ra thiệt.

Ai đời sau khi ăn no lại chọn mấy trò nhào lên lộn xuống như lắc bao tải này chứ, Trình Chinh Yến vừa vỗ lưng giúp Hạng Khả vừa nghĩ, liệu IQ của mình có bị không khí nơi này dí xuống thấp hơn cả mức trung bình rồi không. Cảm giác phiền muộn này cứ quấn lấy anh từ tối hôm qua như hình với bóng, thế nhưng khoảnh khắc anh ôm lấy Hạng Khả người thơm thơm, ôm bụng khó chịu rồi nhắm mắt tựa vào người anh thì thầm nũng nịu, thì nó đã biến mất tăm từ lâu.

Khi bắt đầu thì vai kề vai sánh bước bên nhau. Có điều sau đó bỗng dưng họ lại giống hệt những cặp tình nhân trong khu vui chơi này, biến thành tay nắm tay.

Nhưng dù sao cũng là hai thằng đàn ông, quang minh chính đại nắm tay nhau không khỏi chói mắt. Mấy lần bị người khác ngoái sang nhòm ngó nên Trình Chinh Yến kéo Hạng Khả lại gần, nhét tay cậu vào túi áo mình.

Như vậy, từ bên ngoài nhìn vào sẽ tưởng là hai người đi sóng vai nhau, chẳng qua hơi sát tẹo thôi.

Lòng bàn tay Trình Chinh Yến ấm ấm, người Trình Chinh Yến thơm thơm, túi áo Trình Chinh Yến bự bự! Khác hẳn vẻ bề ngoài!

Háo hức của Hạng Khả tăng vọt khó hiểu, khác hẳn lúc mới vào đây chỉ bận tính coi ăn gì. Cậu bắt đầu nghĩ xem nên chơi trò gì, các kiểu các thứ, chỉ cần ở cạnh Trình Chinh Yến, cho dù chơi ô tô đụng cũng được!

Trình Chinh Yến càng lúc càng bớt ngẩn ngơ, rõ ràng khi mới vào nội thành thì lơ đễnh nhìn quanh. Nhưng chỉ lát sau lại thường xuyên bật cười, thậm chí còn tháo khẩu trang, chui vào máy chụp sticker lúc trước qua lại tới lui chế giễu cùng với Hạng Khả.

Chụp ảnh xong rồi mà Trình Chinh Yến vẫn thấy bàng hoàng. Chời *** chụp sticker, anh đang làm trò thiểu năng gì thế này!

Hạng Khả hoàn toàn không giống một ngôi sao từng nhiều lần tham dự tuần lễ thời trang Milan, còn ghé sát Trình Chinh Yến, nghiêm túc hỏi:

– Đăng ảnh này lên Weibo được không anh?

Trình Chinh Yến:

– …

Trời má!

Anh đeo cái balo đầy ắp đồ ăn, lại còn tống thêm cả đống kẹo mới mua của Hạng Khả, trầm ngâm thật lâu nghĩ xem nên làm thế nào để Hạng Khả không bị mất hứng:

– … Quản lý sẽ không vui đâu?!

Phải rồi, Hạng Khả hơi thất vọng, cậu cũng chẳng hiểu vì sao, chỉ là cực kỳ cực kỳ cực kỳ cả thế giới nhìn thấy bức ảnh này. Thậm chí cậu còn muốn kéo khẩu trang xuống ngay tại đây để gọi tên Trình Chinh Yến, để tất cả mọi người biết hôm nay Trình Chinh Yến cùng cậu đến khu vui chơi!

Để cả thiên hạ biết quan hệ của hai người rất rất tốt!

Hạng Khả nghĩ đến phát ngượng, mắt nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa. Đáng lẽ cậu phải đề nghị quay về đoàn làm phim, nhưng không, cậu ngẩng đầu, lưu luyến không rời hỏi:

– Trình Chinh Yến, lát nữa mình đi đâu đây?

Trái tim Trình Chinh Yến mềm nhũn đến hoảng loạn, ngay cả bàn tay đang nắm tay Hạng Khả cũng đổ mồ hôi. Cảm xúc cứ như vậy bị một người tác động, biến hóa, anh thấy lạ lẫm ghê. Nhưng Trình Chinh Yến lại phát hiện bản thân có những xung động không chút lý trí, chẳng hạn như rút tay ra khỏi túi áo để đàng hoàng nắm tay cậu trước thiên hạ, hay là cúi xuống hôn Hạng Khả giữa quảng trường người qua kẻ lại như mắc cửi.

Anh muốn nói, chúng tađếnkhách sạn XX đi.

Rõ ràng trong túi áo trang bị đầy đủ gel bôi trơn với bao cao su, rõ ràng từ sáng sớm lúc ra khỏi cửa đã rất quyết tâm rồi. Anh có ít nhất một trăm loại lý do để lừa Hạng Khả vào khách sạn, thậm chí lừa con nhà người ta lên giường… Hạng Khả quá ngốc, ngốc nỗi mà một kẻ đần cũng có thể dắt mũi cậu.

Trời đã tối sầm, ánh đèn lấp lánh giăng trên tán cây xung quanh quảng trường, màn hình led lớn ngoài trời ở khu mua sắm phía đông nam bắt đầu chiếu những tiết mục giải trí, chẳng hạn như dạng phỏng vấn đang hot trên mạng, người thực hiện sẽ cầm theo máy quay phỏng vấn vài người đi đường một số chủ đề thú vị.

– Xin hỏi anh, anh cảm thấy “thích” và “yêu” khác nhau ở chỗ nào?

Hạng Khả liếc nhìn màn hình lớn, câu hỏi thật lạ lùng.

Trình Chinh Yến nắm tay cậu, càng lúc càng chặt. Hạng Khả xấu hổ thu hồi tầm mắt, ánh mắt xẹt qua một bảng thông báo cách đó không xa:

– Ồ? 7 giờ người ta đốt pháo hoa giữa quảng trường luôn hả? Mình xem pháo hoa xong rồi đi tiếp được không…!

Câu trả lời của người qua đường trên màn hình lớn càng thêm kỳ quái.

– Gì cơ? Thích là thích, so với thích thì yêu càng thích hơn nha.

– Thích thì hẹn hò, yêu sẽ kết hôn!

– Thích chính là khi điền nguyện vọng thi đại học, tôi khóc lóc cầu xin anh ấy chọn cùng ngành với tôi. – Trên màn ảnh, một cô gái tóc xoăn dài bình tĩnh nhìn vào máy quay – Yêu là sau khi tốt nghiệp, anh ấy tìm được offer hằng ao ước, nhưng vì tôi mà ngày đêm thao thức, không biết có nên xuất ngoại hay không thì tôi đề nghị chia tay.

– Hả? – Câu trả lời khiến phóng viên cũng phải ngạc nhiên – Vì sao?

Cô gái tóc xoăn xinh đẹp cười cười:

– Bởi vì thích là phóng túng, yêu là kìm nén.

Kim đồng hồ chuyển động khiến các cặp đôi trên quảng trường đều bước chậm lại, Hạng Khả tò mò nhìn theo đám người, rồi sau đó trong chớp mắt…

Âm nhạc chợt lấn át chương trình hẵng còn đang chiếu trên màn hình led. Phái trên bức tượng cao nhất quảng trường rực rỡ ánh sáng.

Giữa tiếng hò reo kinh ngạc, pháo hoa bay lên rồi vụn vỡ rền vang trên nền trời xanh đen.

Thời khắc này tựa như nghi thức, vô số cặp đôi dừng chân nghỉ ngơi tại đây bắt đầu ôm hôn say đắm. Ánh mắt Hạng Khả quét một vòng xung quanh, cậu với Trình Chinh Yến đã đứng dưới một gốc cây to khá kín đáo, sắc trời rất tối, tất cả đều đương bận rộn nên chẳng ai để ý.

– Trình Chinh Yến… – Cậu quay đầu nhìn Trình Chinh Yến, ánh mắt anh vô cùng phức tạp, phức tạp như đang chất chứa những điều khó đoán. Hạng Khả cũng chẳng hay anh có nghe được tiếng gọi nhỏ như muỗi kêu của mình không.

Nhưng không rõ điều gì đã khích lệ cậu, giây tiếp theo Hạng Khả tháo khẩu trang, vươn tay kéo Trình Chinh Yến xuống, đoạn khẽ nhón chân.

– Chụtttt…

Đây không phải lần đầu chạm môi người ta, ít nhất ở trường quay họ cũng đã đóng cảnh hôn cả chục lần.

Nhưng giờ khắc này, thứ cảm xúc không tên mãnh liệt trào dâng khiến Hạng Khả lúng túng, trái tim nhảy nhót như sắp vọt khỏi lồng ngực.

Trước khi cậu kịp lui bước thì một vòng tay mạnh mẽ xuất hiện, đỡ lấy lưng cậu. Khoảnh khắc ấy, đầu lưỡi ướt át mang theo hương vị nhẹ nhàng khoan khoái tách bờ môi cậu tiến vào.

Cánh môi bị mút thật mạnh, hai bàn tay đan vào nhau chưa từng lơi lỏng. Hạng Khả níu chặt ngực áo Trình Chinh Yến, cái hôn mang sự xâm chiếm mãnh liệt, dường như  khiến cậu hô hấp khó khăn.

Tất cả giác quan của Trình Chinh Yến chìm trong nụ hôn, thêm một lần nữa anh khẳng định rằng hương thơm là từ Hạng Khả, cho dù cả ngày hôm nay không không ăn kẹo sữa, những vẫn có hương vị khiến anh si mê.

Trước khi thực sự hụt hơi, Hạng Khả đã bị buông ra, nhưng ngay sau đó lại được ôm chặt. Cậu hoa mắt chóng mặt, còn chưa kịp nhìn thấy rõ nét mặt Trình Chinh Yến, thì đối phương đã vùi đầu vào cổ cậu.

– Hạng Khả… Hạng Khả…

Hơi thở dồn dập phả trên cổ Hạng Khả, ẩm ướt nóng bỏng, tên cậu vang lên từng tiếng, từng tiếng. Hạng Khả rụt cổ, muốn trốn tránh cái cảm giác xa lạ này, nhưng lại không nỡ. Cậu nghiêng mặt cọ cọ lên má Trình Chinh Yến, phát ra giọng mũi đầy nghi hoặc:

– Vâng?

– Hạng Khả… Hạng Khả… Khả Khả…

Trình Chinh Yến vẫn gọi, Hạng Khả hơi lo lắng ôm lấy anh:

– Trình Chinh Yến, làm sao vậy?

Trình Chinh Yến không đáp.

Pháo hoa bắn xong cũng là dấu hiệu khu vui chơi ngừng hoạt động. Hạng Khả trông về đằng xa, những đôi tình nhân túm năm tụm ba bắt đầu rời khỏi quảng trường.

Cậu hỏi Trình Chinh Yến:

– Chúng ta đi chỗ nào tiếp đây?

Giây tiếp theo bị ôm chặt hơn nữa, hồi lâu mới từ từ buông ra. Thân thể cứng đờ của Trình Chinh Yến dường như đã bình thường trở lại, Hạng Khả cảm thấy cái nhìn của anh còn thăm thẳm hơn trước.

Trầm mặc nhìn nhau giây lát, Trình Chinh Yến lại cúi đầu, thân mật dùng mũi cọ cọ chóp mũi Hạng Khả:

– Mình nên về đi thôi.

– Ơ? – Hạng Khả có vẻ thất vọng – Không chơi nữa à, em tưởng vẫn có thể đi chợ đêm…

Trình Chinh Yến nhìn cậu vài giây, sau đó cười cười, hôn lên gò má cậu:

– Bảy giờ rồi, nếu không về, mọi người trong đoàn sẽ lo lắng.

Hạng Khả khịt mũi tỏ ý không cam lòng, dính chặt vào ngực anh hệt như một đứa trẻ ăn vạ. Trình Chinh Yến cũng ôm lấy cậu, hai người cứ như vậy hồi lâu.

Mãi sau Hạng Khả mới thỏa hiệp:

– Vậy khi nào quay phim xong, chúng ta đi chợ đêm nha.

Trình Chinh Yến muốn nói, nhóc ngốc nghếch này, buổi dạy hẹn hò của chúng ta kết thúc rồi mà. Nhưng sau vài giây im lặng, anh vẫn ừ một tiếng.

Lời hứa hẹn khiến cậu hớn hở hẳn lên, chân bước nhẹ bẫng trên đường về:

– Hôm nay chơi vui thật đấy!

Tuy rằng đã chơi rất nhiều trò thú vị trong khu vui chơi, nhưng chưa bao giờ cậu thấy thỏa mãn như hôm nay cả.

Trình Chinh Yến thoạt nhìn chẳng giống ban sáng tẹo nào, mỗi khi anh cười sẽ khiến Hạng Khả rất rất rất muốn ôm anh thiệt chặt mè nheo.

Sẽ làm Hạng Khả không giấu nổi sự ngượng ngùng.

Về tới trường quay thì Hạng Khả đang ngủ. Trình Chinh Yến dừng xe lại nhưng không bật đèn, mà nương theo ánh trời lờ mờ ngắm cậu thật lâu.

Đoạn anh khẽ khàng tắt máy, mở cửa xe, rồi dùng áo khoác bọc lấy Hạng Khả, sau đó cõng cậu lên. Nhóc này đúng là không đề phòng anh tẹo nào, như vậy rồi mà vẫn ngủ.

Trình Chinh Yến chẳng biết phải làm sao.

Loạng choạng bước đi một lát, anh nghe tiếng hừ hừ nửa tỉnh nửa mê của Hạng Khả trên vai mình:

– Trình Chinh Yến…

Trình Chinh Yến nhìn con đường dưới chân:

– Ừ?

Hạng Khả không lên tiếng, quả nhiên vẫn chưa tỉnh, một lát sau mới mơ mơ màng màng hỏi:

– … Hôm nay anh có vui không?

Trình Chinh Yến không trả lời, anh ngẩn người ra, sau đó bật cười nhìn một bóng người béo lùn chắc nịch ở phía xa đang nổi giận đùng đùng bước về phía anh.

– Ừ, vui lắm. – Anh đáp, sau đó dỗ dành – Ngoan, ngủ đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện