Lần đầu tiên hắn nhìn thấy người kia, là ở chợ nô lệ. Chế độ nô lệ ở thế giới văn minh hiện đại này đã mai danh ẩn tích rất lâu. Việc mua bán nô lệ vì trở thành một trò tiêu khiển của giới thượng lưu, nên mới giữ được đến tận bây giờ. Trong một câu lạc bộ đêm cao cấp, nơi chỉ có thành viên VIP mới có thẻ thông hành, hắn cùng hơn mười người khác bị lôi ra dưới ánh đèn. Những người thành đạt thường hay xuất hiện ở các tờ báo tài chính, kinh tế có khí chất nho nhã, giàu có, lại xem xét bọn hắn giống như đang chọn lợn trong một trang trại, tuỳ ý đánh giá bọn hắn, những ngón tay được chăm sóc sạch sẽ xinh đẹp thỉnh thoảng lại xẹt qua thân thể của bọn hắn, như muốn kể ra dục vọng vặn vẹo giấu kín của họ.

Người kia khi nhìn thấy hắn liền kinh ngạc đến mức ngây dại, sau đó không nói hai lời liền ra giá, mua hắn về. Lúc ấy, hắn chỉ biết người này là một thanh niên trẻ tuổi cao lớn, cũng không để ý kĩ diện mạo của y. Dù sao người mua nào cũng là người mua, cho dù thiếu một con mắt, hay hơn một cái mũi, hắn cũng đều phải nghe mệnh lệnh của họ, nên bộ dáng đẹp hay xấu xí cũng không có gì khác nhau.

Về sau, hắn có cơ hội nhìn lén khuôn mặt lúc ngủ của người kia, hắn mới phát hiện ra, y rất đẹp. Ở thế giới của hắn, rất hiếm những người xinh đẹp, tất cả mọi người đều mặc quần áo bẩn thỉu rách nát, khuôn mặt hung thần ác sát, vì họ luôn phải cảnh giác đối với những người xung quanh. Điều này rất bình thường, vì nếu phải sống thời gian dài ở cống thoát nước như vậy, ai cũng sẽ có một đôi mắt giống mắt chuột. Đối với hắn mà nói, người có bộ dáng xinh đẹp chỉ tồn tại trên những tấm áp phích dán bên đường, chứ không tồn tại thật.

Nhưng người kia so với ngôi sao trên áp phích còn đẹp hơn nhiều. Dáng người y cao lớn, cơ thể cân xứng với cơ bắp cường tráng, mày dậm dài, mũi thẳng, đôi mắt đang nhắm kia, khi mở ra còn sáng ngời có hồn. Hắn thường tham lam mà ngắm nhìn y đến quên cả ngủ. Hắn cứ nghĩ mãi, một người xuất chúng như vậy, vì sao lần đầu tiên hắn nhìn thấy y lại không có cảm giác gì? Có lẽ bởi vì hắn, khi đó còn chưa có tình.

Khi người kia đem hắn mang về biệt thự riêng, những người hầu trong nhà cũng rất giật mình. Mãi sau này, hắn mới biết lí do là gì. Đến nơi này ngày đầu tiên, hắn cũng với y đã làm việc kia.

Trong một nhà phú thương, không thiếu gì người hầu, hắn tự nhiên hiểu được người kia mua hắn về, không phải để làm mấy việc quét tước dọn dẹp. Nhưng mà bản thân hắn, đến việc giữa nam nữ bình thường hắn còn không hiểu, mơ mơ hồ hồ như xem hoa trong sương mù, thì làm sao có thể biết được đàn ông với đàn ông cũng có thể thân mật đến mức như vậy? Lúc người kia cởi quần áo của hắn, hắn ngây ngô đến mức tay chân cũng không biết nên để vào đâu. Khi người ấy tiến vào hắn, cả người hắn đều nóng hừng hực, cảm thấy thẹn không biết phải như thế nào mới tốt. Ngươi kia rất cẩn thận, không làm hắn cảm thấy rất đau, khi bị ôm thắt lưng, bị xuyên qua, lại ẩn ẩn có một loại khoái cảm khó có thể mở miệng.

Theo động tác ngày càng kịch liệt, người kia hôn khắp người hắn, cả môi và lưỡi đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Y giống như một người say, ghé vào tai hắn nỉ non: Lạc Dương, Lạc Dương. Thân mình hắn run lên, người kia bắn ở trong cơ thể hắn.

Hắn đã hiểu được lí do, vì sao khi người kia nhìn thấy hắn lần đầu tiên lại kinh ngạc như vậy. Có lẽ đại khái là do hắn rất giống một người tên là Lạc Dương. Mà về sau, người kia cũng chứng thật ý nghĩ của hắn, y vỗ về mặt hắn thì thào nói.

"Bề ngoài ngươi rất giống Lạc Dương."

Giống nhau có hàng lông mi cong cong, ánh mắt trong suốt, khi mỉm cười khoé môi gợi lên một độ cung rất đẹp, làm cho y mỗi lần nhìn thấy đều thất thần. Thật ra làm sao lại có thể không giống được? Vì Lạc Dương, chính là ca ca song bào thai của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện