Phía bên trong bí cảnh, Ngọc Linh Thảo và Phát Ninh Tâm đang lao tới gần chỗ của con yêu vật ấy, nhảy trên những cành cây, lực đạo có chút mạnh làm cho những cái cành cây bật lên bị rung lắc mạnh.

Phát Ninh Tâm quay mặt về phía Ngọc Linh Thảo, hỏi: “Kế hoạch thế nào?”

“Cậu hãy đi gọi mọi người nơi đây thuyết phục đối phó, còn tớ sẽ ngăn cản nó!”

“Được, nhưng cậu đối phó như thế nào?” Phát Ninh Tâm hỏi.

“Tớ có một cái chung, gọi là sơn hà chung, nếu như gõ mạnh thì có thể khiến cho nó suy yếu đi!”

Sơn hà chung!!? Sơn hà chung là một loại chung cỡ lớn, là bảo vật thượng phẩm hạ cấp, có khả năng làm rung chấn cả núi, rung lắc cả sông, chỉ cần một lần nghe qua, hễ là người ở gần nếu như bị nhắm vào, là chắc chắn khiến cho hồn bay phách lạc.

“Cậu thật sự có sơn hà chung sao?!” Phát Ninh Tâm vẻ mặt bất ngờ hỏi.

“Cậu không tin tớ à?” Ngọc Linh Thảo làm vẻ mặt nghi ngờ, điều này khiến cho Phát Ninh Tâm cảm thấy có chút ngại ngùng nói: “K-không phải, tớ tin mà!”

“Vậy thì tốt rồi, thế thì cứ theo kế hoạch mà làm!” Ngọc Linh Thảo quay sang nhìn thẳng về phía con yêu vật.

“Ừm, cậu hãy gõ búa thật mạnh vào cái chung nha.”

“Búa? Tớ làm gì có búa!” Ngọc Linh Thảo nói với vẻ mặt ngơ ngác, điều này khiến cho Phát Ninh Tâm lại bất ngờ thêm một lần nữa.

“Cậu không có búa, vậy gõ bằng cái gì cơ chứ?!” Phát Ninh Tâm hét lên, bất giác hai người từ lúc nào đã tới rất gần con yêu vật ấy rồi.

“Tớ không có búa…” Vừa nói, Ngọc Linh Thảo vừa lấy sơn hà chung ra, một cái chung lớn hiển hiện ra trước mặt Phát Ninh Tâm khiến cho cô bé kinh ngạc thốt lên trong đầu: Đây là sơn hà chung sao?

Ngọc Linh Thảo nói tiếp: “…Nhưng tớ có nắm đấm!”

Lời vừa dứt, một nắm đấm cực mạnh liền tung ra, hướng về phía cái chung, Phát Ninh Tâm thấy thế đã lập tức bịt tai lại. Một tiếng vang hiện ra, vang xa đến tận khắp bí cảnh, điều này khiến cho ai nấy ở trong bí cảnh cũng phải choáng váng mà phải ôm đầu, người ở ngoài cùng xa nhất cũng đi đứng không nổi, người ở gần thì trực tiếp lăn ra bất tỉnh, còn con yêu vật ở ngay đó đã trực tiếp dính vào, cơ thể liền không tự chủ được mà rung lên như bị động kinh, liền trực tiếp nổ tung.

Từng mảnh vụn văng bay tứ tung, phía Ngọc Linh Thảo và Phát Ninh Tâm cũng có không ít mảnh vụn văng tới, Ngọc Linh Thảo quan sát những mảnh vụn ấy, đã thu hồi lại sơn hà chung, lại rút ra một thanh kiếm mới, thanh kiếm có hai lưỡi kiếm, phần cán có hình dáng của một con rồng quấn quanh tạo thành cái tay cầm, đây chính là chân long kiếm.

Ngọc Linh Thảo vào thế, tụ lại một điểm vào một bên lưỡi kiếm, liền tung ra một chiêu nhất trảm thiên, liền khiến cho đại địa bị chấn động, những phần mảnh vụn bay tới khi trước hiện giờ đã biến mất không còn một dấu vết, chỉ còn lại dấu vết của một đường chém dài in sâu vào bên trong nền đất đá phía dưới, tạo thành một vết cắt sâu hoắm hiển hiện nơi đó.

Ngọc Linh Thảo và Phát Ninh Tâm đáp xuống phía dưới gần đó, lại nhìn càng gần, Phát Ninh Tâm càng hiện ra nhiều vẻ sợ hãi, cô bé lại không thể ngờ rằng con người tên là Ngọc Linh Thảo này, sau mấy năm không gặp liền trực tiếp đã khủng bố đến mức này, chiến lực như này, đã trực tiếp ngang tới mức của chuyển hóa cảnh rồi.

“Cậu, mạnh đến thế này sao?” Phát Ninh Tâm chất giọng có chút run rẩy, sợ hãi nói.

“Cũng không phải là chuyện gì quá lớn đâu!” Ngọc Linh Thảo vừa nói vừa biểu hiện không quan tâm.

“Cái này còn không lớn! Vậy thì cái gì mới có thể lớn được cơ chứ?!!” Phát Ninh Tâm hét lên, vẻ mặt trông khá là lo lắng.

Ngọc Linh Thảo trông cũng không quan tâm, nhưng mà cô bé cũng không muốn đáp lại lời của Phát Ninh Tâm mà chuyển sang việc đó: “Cậu còn chưa đi gọi người à, có thể tên kia vẫn chưa chết đâu!”

Vì đây là yêu vật hệ nước, cũng là một loại rất khó đối phó, nếu là hệ gió thì làm tan gió là có thể tiêu diệt được nó, nhưng mà hệ nước thì lại rất khác, bởi vì là hệ nước, nó có thực thể, thế nên chỉ cần một phần chưa bị hủy, liền sẽ quay trở lại liền.

“Phải rồi, tớ đi ngay đây, cậu hãy cản bước nó nhé!” Phát Ninh Tâm nói.

“Được!”

Sau khi Phát Ninh Tâm rời đi, Ngọc Linh Thảo đã bắt đầu quay người sang, đôi mắt trông có chút vô hồn, lại có chút sát khí, dùng tâm thức cảm nhận xung quanh.

Một cảm giác truyền đến, toàn bộ vạn vật xung quanh 500 mét đều được Ngọc Linh Thảo cảm nhận thấy, ngay cả những cái mảnh vụn kia cũng đều bị Ngọc Linh Thảo cảm nhận được.

Những mảnh vụn ấy đều đang động đậy và di chuyển về một hướng, điều này khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút tò mò, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều mà chú tâm vào việc tiêu diệt đống kia hơn nhiều.

Ngọc Linh Thảo kích phát phượt liên kích, một đường xẹt hiện lên, một khu vực của khu rừng liền lóe lên một hình ảnh, tốc độ lại rất nhanh, đến mức có thể đo được với tốc độ âm thanh.

Nháy mắt, những cái mảnh vụn ấy liền bị chém đứt, những phần bị chém đứt ấy liền bị bộc phát ra một phát khiến cho cái thứ mảnh vụn ấy bị nổ tung.

Sau một lúc, cả một phần Ngọc Linh Thảo đang đứng đã được dọn sạch. Ngay lúc này, có lượng lớn tiếng bước chân đang đi tới, rất nhiều người ở phía cánh phải hiển hiện ra, đây là cả một tổ đội lớn, ước tính hơn cả trăm người.

Ở ngay phía giữa bên những người ấy, có một người bước ra, đó chính là Phát Ninh Tâm: “Tớ đem tới được những chừng này người rồi đây.”

Ngọc Linh Thảo lộ ra vẻ kinh ngạc, bất ngờ mà nói: “Chừng này người thật sao?!”

Đây là hơn 100 người, mà Phát Ninh Tâm chỉ mới tốn có khoảng nửa kinh là đã kêu gọi được chừng này người, thật sự là vua giao tiếp, điều mà Ngọc Linh Thảo cũng không thể làm được.

Nhưng mà trái với biểu cảm của Ngọc Linh Thảo, mọi người ở phía bên đó đều tỏ ra ánh mắt khinh thường.

“Cô ấy gọi bọn mình tới đây chỉ vì đống chất nhầy nhỏ bé này thôi ấy hả?”

“Đây là đang đùa với chúng ta sao?!”

“Chắc là không chỉ có vậy thôi chứ?!”

Nhiều lời phàn nàn thốt ra liên tục khiến cho Ngọc Linh Thảo không vui, Phát Ninh Tâm thấy vậy thì cũng cố can ngăn nói vài điều nhưng không ăn thua, ngay lúc ấy, có một người đứng ra tức giận nói: “Ngươi đây là đang coi thường bọn ta đúng không?! Gọi tới đây cũng chỉ vì cái chuyện nhỏ nhặt thế này?”

“Đây không phải là chuyện nhỏ đâu, những cái mảnh vụn này không hề bình thường đâu!” Ngọc Linh Thảo đáp, nhưng điều đó cũng chỉ là tên kia không quan tâm.

“Hừ! Không bình thường cái quái gì cớ chứ! Chỉ là vài cái chất nhầy thôi mà!” Tên kia tức giận nói.

Đúng lúc này, lại có một cái chất nhầy bò tới, tên kia thấy vậy thì tỏ ra vẻ mặt khinh thường mà đứng trước cái chất nhầy mảnh vụn ấy nói: “Không bình thường sao, để ta xem xem cái không bình thường này như thế nào?”

Lời vừa dứt, hắn ta liền giơ chân lên, dự định muốn đạp cái chất nhờn mảnh vụn ấy, Ngọc Linh Thảo dự cảm không lành liền nói: “Khoan đã! Đừng đạ…”

Chưa kịp nói hết, tên đó đã giẫm xuống cái chất nhờn mảnh vụn, lại nghe thấy tiếng của Ngọc Linh Thảo thì quay sang nhìn hỏi: “Còn cái gì nữa?”

Nhưng rồi đột nhiên hắn ta cảm thấy phía dưới chân của hắn có cảm giác đau đớn, liền quay xuống nhìn thì thấy rằng cái chân của mình đã bị đâm xuyên qua, hiện ra một lỗ, mà cái lỗ ấy là do chất nhờn mảnh vụn hóa thành lưỡi kiếm sắc nhọn mà đâm xuyên qua chân của hắn.

Nỗi đau đớn hiện lên, tên đó hét lớn rút chân lại đá mạnh cái chất nhờn sang một bên, cái chất nhờn mảnh vụn bị đập mạnh vào thân cây liền nát bét mà từ từ trôi xuống, còn tên đó thì thở hổn hển. Chưa dừng lại đó, tên đó lại bắt đầu trở nên đau đớn tột cùng, cả thân thể của hắn liền bắt đầu co giật mà nằm gục xuống đất. Những người ở đó thấy vậy thì định lao lên giúp hắn ta nhưng mà lại bị Phát Ninh Tâm ngăn lại.

“Sao lại ngăn cản bọn tôi cơ chứ?! Cô không thấy người kia đần đau đớn à?!”

“Đúng đấy, đúng đấy!”

“Nếu là trúng độc, thì chỉ cần uống đan dược hóa giải là được rồi, vậy mà tại sao cô lại không muốn cứu anh ta cơ chứ?!”

Vô số lời chỉ trích áp đặt lên Phát Ninh Tâm, điều này khiến cho Ngọc Linh Thảo tức giận hét lên: “Im lặng!” mọi người nơi đó nghe thấy Ngọc Linh Thảo nói thế liền im bặt lại.

“Độc này không thể giải được, tôi đã kiểm tra qua rồi, những loại đan dược tầm thường không thể hóa giải được loại này, có lẽ ít nhất cũng phải cần tứ văn trở lên!”

Lời Ngọc Linh Thảo vừa nói ra, tất cả mọi người liền chấn kinh, tứ văn đan dược, ai mà có cơ chứ.

Phút chốc, sau một hồi im lặng của mọi người, cái tên đang nằm giãy dụa kia đã chết không kịp nhắm mắt. Mọi người nơi đó đã ý thức được sự đáng sợ của lũ chất nhờn mảnh vụn mà nghe theo lời của Ngọc Linh Thảo và Phát Ninh Tâm mà đi tiêu diệt cái đống chất nhờn mảnh vụn ấy.

Một lúc lâu sau, khi mà Ngọc Linh Thảo đã không còn cảm nhận được cái nhất nhờn nào cả, liền có thể an tâm mà thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc này, có một người đã chạy tới thông báo: “Thảo muội, tôi có chuyện cần báo!”

Ngọc Linh Thảo tò mò quay sang hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Phía bên kia có một cái thạch bàn a, ta không biết nó là cái gì cả, liền muốn muội qua xem thử?”

“Đưa ta tới xem xem!”

“Theo tôi!”

Sau đó, Ngọc Linh Thảo và những người khác bắt đầu đi tới nơi đó, chốc lát, cả bọn đã tới nơi đó, phía trước Ngọc Linh Thảo liền hiện ra một cái thạch bàn, trông rất cổ.

Ngọc Linh Thảo hiếu kì bước tới nhìn, phía trên cái thạch bàn ấy có một số vết khắc hình thù và một số kí tượng chữ, Ngọc Linh Thảo liền hiểu ra: “Đây là kí tự cổ la mông!”

“Kí tự la mông!” Mọi người ở đó bất ngờ hét lên.

“Vậy thì muội có biết cái trên này viết gì không?” Một người trong số đó lên tiếng, thế nhưng Ngọc Linh Thảo chỉ có thể lắc đầu: “Tôi không biết, những gì được viết trên đây đều là loại từ cổ chí kim, ít nhất cũng phải hơn cả chục vạn năm!”

Nghe Ngọc Linh Thảo nói vậy, mọi người cũng chỉ biết tỏ ra buồn bã, vì thế bọn họ cũng chỉ biết bỏ cuộc mà rời đi, cả Ngọc Linh Thảo cũng vậy, nhưng mà tất cả mọi người không biết, có một cái chất nhờn mảnh vụn còn sót ở phía sau cái thạch bàn đang leo lên.

Phía bên Ngọc Linh Thảo, cô bé đang buồn rầu mà bước đi, lại thấy Huyền Cơ đi ra hỏi: “Người không muốn biết cái gì được ghi trên đó sao?”

“Đương nhiên là muốn biết rồi, nhưng mà ta lại không rành về kí tự cổ la mông, ngươi biết sao?” Ngọc Linh Thảo bơ vơ vô thức mà hỏi, Huyền Cơ cũng trả lời lập tức: “Vâng!”

Lời vừa thốt ra, Ngọc Linh Thảo liền cảm thấy hứng thú nói: “Thật sao?! Trên đó viết cái gì vậy!”

Ngay lúc mà Huyền Cơ đang trả lời lại, cái chất nhờn mảnh vụn đã bò tới phía chính giữa thạch bàn, nó bắt đầu tan ra, làm cho cái vết khắc được bao bọc bởi nước: “Trên đó viết rằng: phong ấn chi yêu, vạn năm giam cầm!”

Một trận động đất lại diễn ra, điều này lại khiến cho mọi người chấn kinh cảnh giác, đều không hiểu chuyện gì, chỉ có Ngọc Linh Thảo biết được, đây là vì sao.

Liền cô bé quay sang nhìn về phía thạch bàn, đã thấy cái nước của chất nhờn mảnh vụn kia trước phía trên thạch bàn, đã ở ngay cái vết khắc kia.

Sơ ý rồi, không ngờ được rằng là vẫn còn nó ở đó!

Trận động đất này lại không giống như lần trước, càng lâu, rung chấn lại càng mạnh hơn, điều này khiến cho tất cả mọi người hoảng sợ.

Phía giữa trung tâm, ở trong đó có những tên quái vật bí ẩn bị nhốt bên trong, liền cảm nhận được cái phong ấn đã được mở ra, đã vui mừng cười nói: “Đến lúc rồi!”

Ngay tại lúc ấy, phía bên trên trung tâm bí cảnh, lại có 5 con yêu thú to lớn hiển hiện, khiến cho mọi thứ ở bên trong bí cảnh giống như đảo lộn.

Ngọc Linh Thảo nhìn thấy điều này, đã thật sự ngưng trọng, liền thấy được rằng, cái lũ yêu thú bên đó, đang hét lên khiến cho cả cái bí cảnh này chấn động đến mức rung chuyển không yên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện