“Được rồi, không nói chuyện này nữa, ta bàn về việc mua bán.”

“Được rồi, thứ đồ tốt muội có là cái gì?”

“Tinh lam ngân thảo.”

“Cái gì?! Tinh lam ngân thảo?!” Thu Nhân Thị nghe xong hoảng hốt.

Dĩ Vạ Hà nghe tên cũng không biết đó là cái gì, liền hỏi: “Tinh lam ngân thảo? Đó là cái gì?”

“Thứ này mà cô không biết sao? Tinh lam ngân thảo chính là một loại thảo dược quý hiếm khó tìm trên vực cao nguyên này, là một loại thảo dược được định mức độ là hoàng phẩm dược liệu, giá cao đến mức khó có thể đong đếm bình thường.”

Dĩ Vạ Hà nghe xong lại thật sự chấn kinh, liền nói lớn: “Cái gì?! Cao đến vậy sao?!”

“Đúng thế, khi trước tôi từng đi cùng phụ thân tới sàn đấu giá gặp qua một cây, nhưng mà vì giá của người khác đưa ra quá cao, vậy nên chúng tôi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đó bị đem đi.”

Ngọc Linh Thảo nghe xong, cũng thầm cảm thán cái này mức độ giá bán cao ngất ngưỡng, mà lúc đó Thu Nhân Thị chỉ mới thấy qua có một cây, hiện tại cô bé có năm cây, sẽ không thể bán hết được, nhưng nếu bán hết được hiện tại thì giá cũng sẽ xuống dốc nhanh chóng, tính lâu dài thì là điều không tốt.

“Vậy thì cái này công dụng thế nào vậy?” Dĩ Vạ Hà hỏi.

Thu Nhân Thị nghe xong thì cố nhớ lại dòng kí ức đó, nói: “Không rõ nữa, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì sẽ trực tiếp tăng bảy thành khả năng đột phá, nếu luyện thành đan dược thì khoảng tám chín phần.”

“Cao vậy sao?! Thật sự muội đã lụm được một món đồ vật tốt đấy!” Dĩ Vạ Hà vừa vui mừng vừa ngạc nhiên lắc lư cô bé liên tục khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút choáng váng. Định rằng nói cái này chỉ là may mắn nhưng mà do là Dĩ Vạ Hà lắc quá mạnh nên cô bé không nói được gì cả.

“Được rồi, cô cứ lắc như thế thì tiểu sư muội sẽ hỏng đấy.” Thu Nhân Thị nói.

Dĩ Vạ Hà nghe xong cũng là có một chút nhận ra liền thả Ngọc Linh Thảo, sau đó ríu rít xin lỗi: “Xin lỗi, chỉ là tỷ phấn khích quá.”

Ngọc Linh Thảo trên đầu vẫn còn một chút choáng váng khi nãy nói: “Kh, không sao đâu, chỉ là, có chút chóng mặt.”

“Nhưng mà cái thứ tốt thế này, muội lấy từ đâu vậy.” Thu Nhân Thị hỏi, anh ta muốn biết được nguồn gốc thứ này, dự định sẽ phái ra một đoàn đi hái lượm, chắc chắn sẽ phất lên như diều gặp gió.

Ngọc Linh Thảo suy nghĩ một lúc, đặt một ngón tay lên môi nở ra một nụ cười nhẹ trông có chút bí hiểm: “Bí mật.”

Mấu chốt cô bé không nói ra, cũng là đơn giản một cái sự tình con yêu thú mạnh mẽ khi ấy, chắc chắn không đơn giản đối phó là Thu Nhân Thị tìm kiếm sẽ chuốc họa vào thân, chết không nhắm mắt.

Thật ra tìm kiếm thứ này cũng không khó, chỉ cần tra lại nơi gần nhất Ngọc Linh Thảo từng đi, sau đó phái người điều tra mọi ngóc ngách, chắc chắn sẽ tìm ra, nhưng tìm ra thì sao chứ, có muốn cũng không lấy được.

Dường như hiểu được ẩn ý trong sự bí hiểm đó, Thu Nhân Thị nói: “Được rồi, muội không nói thì ta cũng sẽ không cưỡng cầu.”

Dĩ Vạ Hà chứng kiến sự việc, liền tỏ ra vẻ mặt buồn bã: “Sao muội lại không nói ra chứ?! Nếu là có thêm thì chẳng phải là sẽ tăng mạnh thực lực của chấp pháp hội chi nhánh tốt hơn sao?”

“Có nói rồi thì tỷ cũng không lấy được.”

Dĩ Vạ Hà nghe cái có chút buồn bã, nhưng lại cũng hiểu liền đã không nói gì thêm.

“Vậy thì muội có bao nhiêu tinh lam ngân thảo?”

“Ba cây.” Ngọc Linh Thảo nhanh chóng đáp lại.

“Tận ba cây sao?”

Thu Nhân Thị trầm ngâm tính một chút, liền nói: “Vậy thì mỗi cây năm mươi viên nguyên thạch thượng phẩm thì sao?”

Ngọc Linh Thảo suy nghĩ một lúc, cũng không biết mức giá cây tinh lam ngân thảo này thế nào, liền bắt đầu gọi Huyền Cơ.

Huyền Cơ vừa hiện lên, cô bé liền hỏi: Cái này định giá thế nào? “Một trăm nguyên thạch.” Huyền Cơ đáp.

Ngọc Linh Thảo nghe có chút bất ngờ, liền hỏi lại: Nhiều vậy sao?

“Vâng.”

Được rồi.

“Không được, ít nhất cũng là một trăm nguyên thạch thượng phẩm định giá mỗi cây.”

“Một trăm nguyên thạch sao?” Thu Nhân Thị rơi vào suy nghĩ, có đắn đo một hồi nói: “Cái này đúng là giá hợp lệ, nhưng mà lại đắt quá ta nhất thời khó kham nổi.”

“Vậy thì kí giấy nợ thì sao?” Dĩ Vạ Hà nhanh nhảu nói, điều này khiến cho Thu Nhân Thị sắc mặt trầm xuống một khoảng.

Ngọc Linh Thảo nhìn nét mặt anh ta cũng đoán ra được, nhưng mà số tiền lớn này cô bé cũng là đồng ý theo ý kiến Dĩ Vạ Hà: “Tỷ đúng là nghĩ ra ý hay, bất quá cái này có chút làm khó Thu Nhân Thị a.”

“Không sao, nếu là trả theo định kỳ thì cũng là ổn, hơn nữa cái này tốt lành muội chắc chắn không bị thiệt.” Dĩ Vạ Hà vui vẻ đáp.

Ngọc Linh Thảo nghe vậy, cũng không biết nói thêm lời nào giúp đỡ Thu Nhân Thị nữa, chỉ có thể để cho Thu Nhân Thị buồn bã tính kế giảm giá bị hủy đi kế hoạch trong chốc lát.

Vì là sắp đi xa, cô bé sẽ là giữ giấy nợ, còn Dĩ Vạ Hà phụ trách thu tiền nợ trong thời gian cô bé đi vắng. Kế hoạch lâu dài kéo ít nhất vài năm là cô bé khó có thể gặp lại trong sớm được, chỉ là bất quá nhờ vả một đường giúp đỡ người khác đồng ý lại tốt hơn nhiều sự tình.

Hôm sau, cô bé hành lí ổn thỏa cái này đứng trước cổng không gian thông đạo gần nhất tới Thiên Nam học viện.

Đứng trước những người đó khuôn mặt buồn bã hướng tới Ngọc Linh Thảo là Dĩ Vạ Hà, Thu Nhân Thị và một vài người khác. Về giao hảo nơi này cô bé không quan tâm lắm nhưng vẫn có chút mối quan hệ này ổn thỏa không phải cô độc một mình.

Dĩ Vạ Hà tại nơi này đẫm nước mắt nói: “Muội đi tới đó xa xôi cần thiết phải chú ý tới sinh hoạt điều độ.”

“Vâng.”

“Phải kết giao được với nhiều người hơn.”

“Vâng.”

“Cũng đừng để bị ai bắt nạt, nếu có thì hãy gọi tỷ.”

“Vâng ~” Ngọc Linh Thảo có chút khuôn mặt chán nản hướng tới.

Liền Mạo Hư Bàng nhảy ra nói: “Thôi nào, Ngọc Linh Thảo muội cũng chỉ là đi có vài năm, có phải là từ biệt đâu mà dặn dò kỹ như mẹ dặn con thế?”

Thu Nhân Thị cũng bước ra tiếp lời: “Đúng đó, cũng có phải là chia ly từ biệt đâu mà cô dặn dò kỹ thế?”

Cái này Thu Nhân Thị cũng là buồn một chút, bởi vì nhiều lần cô bé đi làm nhiệm vụ đều đem về có nhiều phần đồ tốt bán đi, lâu dầu chính là đối tác chính kiếm tiền nhanh chóng, nhưng cũng chỉ là đến thế thôi.

“Hừ, các ngươi nói thì dễ lắm, một ngày tựa như ngàn năm, huống hồ lần này đi xa không biết khi nào mới về, các ngươi không nói chuyện với cô bé nhiều cũng không hiểu cái tình cảnh khổ cực của Ngọc Linh Thảo muội muội, ta nói có đúng không?”

Vừa nói, Dĩ Vạ Hà cũng là quay mặt lại hướng về phía những người khác, lập tức, bọn họ đồng tình trả lời: “Đúng đó, đúng đó, các ngươi đúng là vô tâm mà.”

Bất giác, Mạo Hư Bàng và Thu Nhân Thị cũng cạn lời, nhưng mà bọn họ cũng có sự tình cho chuyện này, dù sao Dĩ Vạ Hà chính là sủng ái nhất Ngọc Linh Thảo hiện giờ, lại còn là con của một chấp pháp hội trưởng chi nhánh khác, nếu nói một lời không hợp thì bị đì xuống là điều chắc chắn, khó yên ổn sau này.

“Được rồi, tỷ cũng là quan tâm đến muội, muội rất vui, nhưng mà muội cũng là có cái tuổi lớn rồi, có thể chăm sóc cho mình được mà.”

“Muội cái này mới mười tuổi thì có cái gì lớn, bất quá trưởng thành sớm không quá tốt cho thân thể a.”

Ngọc Linh Thảo nghe vậy, cũng cạn lời không biết nói gì, chỉ ậm ừ đồng ý một tiếng.

Trước lúc đi, cô bé liền nhớ một cái, liền lại gần Dĩ Vạ Hà nói: “Tỷ tỷ lúc trước nhớ chấp pháp hội trưởng nói cách nào muội có thể bước qua không ai thấy lấy tài liệu không?”

“Nhớ, cái đó thì sao?”

“Muội đúng là có một cách.”

Vừa nói, Ngọc Linh Thảo liền tạo ra một cái cánh cổng không gian nhỏ bé trên tay, liền Dĩ Vạ Hà kinh ngạc một phen. Nhưng rồi Ngọc Linh Thảo liền dập tắt đi cái đó cổng không gian cỡ nhỏ.

“Muội …”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chớp Nhoáng Hôn Nhân, Liệu Hai Ta Yêu Nhau Là Thật?
2. Không Ai Am Hiểu Công Lược Hơn Tui
3. Em Nghe Thấy Được
4. Mắt Phải Của Tôi Nhìn Thấy Quỷ
=====================================

“Đừng lo, cái này không gian chi lực muội cũng chỉ là mới lĩnh ngộ gần đây mà thôi, độ tinh thông không cao lắm.”

“Từ lúc nào?”

“Lúc đi qua cổng không gian khi về chấp pháp hội chi nhánh.”

Dĩ Vạ Hà lại chấn kinh một phen, cô ấy biết Ngọc Linh Thảo có thiên tư rất cao nhưng lại lĩnh ngộ không gian như thế này thì hiếm có thật sự.

Dĩ Vạ hà suy nghĩ một lát, nói: “Muội đúng là một yêu nghiệt thật sự a, nhưng mà cái này không phải là không gian chi lực, mà là không gian chi đạo, không gian pháp tắc.”

“Không gian chi đạo!”

“Đúng, nhưng mà tỷ cũng không biết nhiều, hẳn một cái muội tới Thiên Nam học viện hẳn là sẽ rõ.”

“Hai người đang thì thầm to nhỏ cái gì đó?” Mạo Hư Bàng liền nhảy vào khoác vai Dĩ Vạ Hà nói.

Cô ấy hất cánh tay của Mạo Hư Bàng ra, lạnh lùng đáp: “Bí mật.”

Ngọc Linh Thảo nhìn cảnh này, lại cười thầm một cái rồi nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, muội đi đây!”

Bọn họ nghe vậy, vui vẻ nói: “Bảo trọng.”

“Vâng.”

Sau đó, Ngọc Linh Thảo bước vào cổng không gian, nhanh chóng được cánh cổng đưa đi, Dĩ Vạ Hà nhìn Ngọc Linh Thảo đi chính là buồn, nhưng nhanh chóng cứng cỏi một cái nói: “Được rồi, về làm việc tiếp nào.”







Bên Trong cổng không gian, Ngọc Linh Thảo liền gọi Huyền Cơ, hỏi: “Huyền Cơ, không gian chi đạo, pháp tắc là gì?”

“Pháp tắc là luật lệ của thế giới, cũng là pháp tắc của mọi thứ, đều có thể điều khiển được đại đạo lĩnh ngộ, chính là không gian chi đạo của người dựa vào không gian đại đạo tạo ra một cổng không gian, gọi là không gian chi đạo, pháp tắc được chia ra làm nhiều tầng, của người chính là sơ kỳ pháp tắc.”

“Ra là vậy, cái gọi là pháp tắc này, thật sự là rộng lớn nhỉ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện