Những tên cận vệ hoảng hốt nhanh chóng đem tấm thẻ đi xác nhận.

Một quả cầu được đem ra, tên cận vệ cầm thẻ của Ngọc Linh Thảo lấy đặt lên quả cầu đó, liền quả cầu sáng lên hiện ra danh tính của cô bé.

[Họ tên: Ngọc Linh Thảo, cảnh giới: Chuyển hóa cảnh, danh tính: Học viên của Thiên Nam học viện, …]

Xác nhận xong, cái này tấm thẻ bọn họ trả lại cho Ngọc Linh Thảo nói: “Người cái này học viện của chúng ta cũng không cần phải chờ đợi theo hàng thế này.”

“Ta đã có đồng phục đâu, nếu đi đường kia ngươi lại tưởng nhầm ta thì sao?”

“Cái này …”

Tên cận vệ cố tình né tránh ánh mắt của Ngọc Linh Thảo, bởi lẽ bọn họ cũng không biết phải trả lời sao cho trường hợp này, trường hợp khi nãy hẳn là sẽ xảy ra khi mà bọn họ lầm tưởng thiệt, thế thì mấy cái đầu cũng chém không hết tội hạ thấp danh tính của học viện.

“Vậy thì, xin mời tiểu thư đi qua.”

“Ừm.”

Vậy là, cô bé đã vượt qua cổng thành thành công, nếu là cái này về sau cô bé có đồng phục rồi hẳn sẽ đi qua dễ dàng, cũng là không cần phải đứng đó lâu hơn tốn nhiều thời gian nữa.

Cô bé nhanh chóng bỏ qua chuyện đó, hướng về một cái này khu vực rộng lớn. Phía bên này là những sạp hàng buôn bán, phía bên kia là những cửa hàng to lớn với vô số thứ được bày ra.

Một khung cảnh náo nhiệt tưng bừng tại nơi đây hình dáng Ngọc Linh Thảo có chút vui vẻ.

Cô bé có chút giống như người nhà quê đi nhìn ngắm đó đây, rồi lại bước thẳng tới một nơi phía trước đình đám nhiều loại.

Phần người nơi đây năm phần là phàm nhân, hai phần là người có tu luyện, ba phần còn lại những tên học viện.

Nơi đây số lượng khá nhiều học viên, phổ biến nhất là bạch sắc, tiếp theo là lục sắc.

Mãi tham quan, Ngọc Linh Thảo đột nhiên va trúng một người cái khiến cho cô bé bất ngờ lùi lại một bước.

“Ah, xin lỗi.”

Vừa xin lỗi, Ngọc Linh Thảo hướng lên ánh mắt về phía người kia, cái đó ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào cô bé, biểu hiện giống như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Hừ, ngươi nghĩ một cái xin lỗi là xong sao? Ngươi có biết ta là ai không, ta là Trần Công Diệm, học viên lục sắc của Thiên Nam học viện! Nếu như ngươi biết điều thì hãy cuối xuống mà liếm giày cho ta.”

Ngọc Linh Thảo ngơ ngác một cái, rồi đáp lại: “Lục sắc? Ghê gớm lắm sao?”

Tôi còn là lam sắc đây, cái này ngươi lục sắc có là cái gì.

Ngay tại lúc đó, đột nhiên một tên từ đằng sau, hắn ta là bạch sắc bào đồng phục, lại dựa hơi người này lao ra nói: “Hừ, ngươi đúng là nông cạn, sư huynh đây lục sắc chính là một thiên tài trong học viện, thiên phú xuất sắc có thể đạt đến lam sắc sau vài năm nữa đấy!”

“Ngươi cái này không phải là nhân vật có thể chọc vào đâu, biết điều thì làm theo lời của sư huynh nói đi!” Thêm một tên bạch sắc bào lao ra tiếp lời.

Trần Công Diệm nghe xong, sắc mặt lại đắc ý thêm vài phần, liền ngạo nghễ mở mắt ra định nói cái gì đó thì Ngọc Linh Thảo liền rút ra cái kia thẻ bài thân phận.

Hắn ta nhìn cái thẻ bài phút chốc từ khuôn mặt kiêu ngạo đã hốt hoảng.

Hắn ta lại dùng linh dò xét qua, liền nhận ra cái này đúng là thẻ bài thật, sợ hãi hiện lên qua nét mặt.

Những tên tiểu đệ xung quanh thấy rằng Trần Công Diệm có biểu hiện này lạ lùng, liền hỏi: “Sư huynh, sao lại không trừng phạt con nhỏ này đi?”

“Đúng vậy, sao huynh lại chần chừ không dạy dỗ cho cái con không biết điều này vậy chứ?”

Lời của bọn họ vừa dứt, liền hắn ta sắc mặt u ám tức giận quay sang tát cho bọn họ một cái bạt tai.

“Hừ, các ngươi đúng là mắt mù mới không để ý đến cái thẻ bài thân phận của người này, đây chính là một vị tiểu thư học viện lam sắc của Thiên Nam học viện chúng ta.”

“Cái gì?! Lam sắc sao?! Khi còn nhỏ thế này?!”

Ngọc Linh Thảo nghe bọn họ biểu diễn như thế này, không chịu được nói: “Thôi, các ngươi cái này thì để sau hãy làm đi.”

Trần Công Diệm nghe cái quay người nở lên một nụ cười công nghiệp nói: “Hì hì, thật sự xin lỗi vì đã cho người chứng kiến cái cảnh này, thế thì tôi xin phép, chúng tôi còn có việc.”

Nói xong, hắn ta định dẫn theo hai tên kia nhanh chóng chạy nhưng mà Ngọc Linh Thảo lại kêu lên một tiếng: “Đứng lại, ta còn chưa nói xong.”

Hắn ta đứng hình, này trong lòng biết được, chuyến này chắc chắn không xong rồi.

Nỗi lo lắng hiện lên trên khuôn mặt, Trần Công Diệm liền quay lại, sắc mặt có chút u ám.

“Khi nãy vừa có ai đó nói rằng ta phải liếm giày ấy nhỉ?” Ngọc Linh Thảo nói, vẻ mặt châm biếm cùng một chút hiện ra dữ tợn Trần Công Diệm sợ hãi.

Hắn ta quỳ mạnh xuống nền gạch vang lên một tiếng, liền nứt ra một chút. Trần Công Diệm vẻ mặt hối lỗi, liền cúi đầu nói: “Tôi thật sự xin lỗi, là do tôi nói nhăng nói cuội khiến cho vị tiểu thư đây không vui, để tôi liếm giày của người tạ tội.”

Ngọc Linh Thảo nhìn thấy cái cảnh này, cũng là bị dọa một phen, khó có thể biểu hiện như thế nào thỏa đáng.

Ngay khi Trần Công Diệm định liếm tới chiếc giày của Ngọc Linh Thảo, nhưng cô bé nhanh chóng rút chân về nói: “Liếm giày thì không cần, ngươi cái này ta chỉ cần trừng phạt một chút là ổn rồi.”

Sở dĩ liếm giày hẳn không sạch mà còn là dơ hơn nữa, nếu là phàm nhân thì hẳn sẽ bị bệnh do vi khuẩn, không biết ai lại nghĩ ra được cái thứ như này cơ chứ.

“Trừng phạt? Trừng phạt như thế nào?” Trần Công Diệm thắc mắc hỏi.

“Rất đơn giản, ngươi có hai lựa chọn, một là ta tát ngươi để ngươi tự biết cái sai, hai là ngươi tự tát chính mình, hơn nữa là phải liên tục xin lỗi, khi nào làm xong trăm lần thì mới được đi.”

“Cái gì?! Nếu như thế thì …”

“Sao nào, không phục? Không phục thì tự ta sẽ tát ngươi nhé!” Ngọc Linh Thảo nói.

Trần Công Diệm sợ hãi, hắn ta biết, nếu như là hắn ta tự tát thì chỉ là do hắn ta chọc đến tầng lớp cao hơn, nhưng nếu hắn ta thật sự bị một đứa mười tuổi tát vào mặt, thế thì cái này thể diện còn đâu.

Vừa nghĩ, hắn ta liền chắc nịch một câu lúng túng nói: “Được rồi được rồi, tôi sẽ tự làm.”

Dứt lời, hắn ta liền tát mạnh lên má của mình, lại một bên má kia tát thêm một cái, miệng còn gào lên một câu: “Là tôi không tốt, là tôi có lỗi, là tôi không nên kiêu ngạo.”

Cứ thế, hắn ta lặp lại liên tục lời đó, Ngọc Linh Thảo thấy vậy thì hài lòng bước đi.

Trần Công Diệm chớp lấy thời cơ đó, liền chạy, vừa chạy nói: “Hahaha, cô thật sự là quá ngây thơ rồi, thế mà không có chút phòng bị gì cả, thế thì tôi đi đây.”

Hắn ta chạy nhanh, rồi chạy nhanh, nhưng lại đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không ổn, quay mặt lại, thấy Ngọc Linh Thảo vẫn đứng đó, nhưng mà hắn ta lại đang chạy, thế nên hắn ta một cái trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Cái gì?! Làm thế nào? Rõ ràng là ta đang chạy mà?”

“Đúng, ngươi đang chạy, nhưng mà ngươi lại chạy trong một nơi.”

Hắn ta ngạc nhiên, cúi đầu xuống một cái liền phần nền di chuyển, và khi hắn ta dừng lại thì cũng không còn gì xảy ra. Thế là hắn ta bay, bay rồi bay rồi cũng là vẫn như ban đầu thế, không có gì thay đổi.

Hẳn một cái hắn ta ngạc nhiên, nhưng cái này giải đáp dễ hiểu.

Đơn giản là Ngọc Linh Thảo áp dụng phần kết giới khi trước thực hiện vào, rồi lại kết hợp vào không gian pháp tắc thay đổi quy trình không gian chuyển động, thế là hình thành nên cái này, và là dễ hiểu, thì cũng dễ phá, nếu tinh ý thì sẽ tìm thấy lỗ hổng trận pháp, đơn giản hơn nữa là dùng ngoại lực mạnh mẽ phá ra dễ dàng. Thế nhưng đối phó với người này là đủ.

Hắn ta cảm thấy không ổn, liền thêm lần nữa quỳ gối khóc lóc cầu xin.

Ngọc Linh Thảo thấy vậy thì nói: “Nếu như ngươi chịu xong sự trừng phạt ấy, thì ngươi sẽ được thả ra.”

Thế là hắn ta lại tiếp tục chịu phạt, còn Ngọc Linh Thảo thì nhanh chóng rời khỏi nơi đó, trong lòng còn có một chút hứng khởi.

Đã trừng trị thành công một tên vô lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện