Ngày hôm sau, Ngọc Linh Thảo bước ra ngoài phòng, thấy rằng hôm nay vắng lặng.

Lấy làm lạ, cô bé bước quanh một vòng căn biệt thự cũng không thấy ai.

Suy nghĩ một lúc, cũng là đi ra ngoài biệt thự.

Bên ngoài căn vườn, Ngọc Linh Thảo nhìn qua thì thấy một cái người đang tưới hoa phía bên kia, đoán chừng cái này gia nhân tạp vụ trong nhà, liền bước tới chào một tiếng.

Gia nhân bên kia nghe thấy tiếng của Ngọc Linh Thảo, quay đầu nhìn qua cô bé đang bước tới: “Xin hỏi tiểu thư có việc gì không ạ?”

“Nay ngày gì mà sao mấy người khác lại không có nhà vậy?”

“Cô không biết sao, bọn họ đi lên lớp học từ lâu rồi.”

Ngọc Linh Thảo hiện giờ nhận ra, hôm nay thứ hai, việc lên lớp là một điều bình thường người làm, quan trọng một điều cô bé trước giờ cũng chưa từng đi học qua, người dạy đó giờ chỉ có hai người, một người là mẹ của cô bé, người còn lại là Đạo Thanh Vân, không nhận ra cũng là điều bình thường.

Dường như nhận ra được ý nghĩ của cô bé, vị gia nhân kia liền nói: “Cô có muốn đi tới lớp dạy ngay bây giờ không?”

Ngọc Linh Thảo suy nghĩ một lúc, chính mình cũng là chưa từng đi học qua lớp dạy bao giờ, hôm nay đi cũng là mở mang thêm một cái kiến thức phổ thông.

“Được.” Ngọc Linh Thảo lập tức đồng ý.

“Vậy người hãy theo tôi.”

Nói xong, vị gia nhân bước đi theo bên kia một hướng, Ngọc Linh Thảo cũng là theo sau bước chân.

Khi tới một cái nơi này địa điểm, hẳn là cũng có một chút đông người, và trên hết bọn họ học viện người toàn bộ nơi đây.

Những người học viên cũng dường như để ý tới Ngọc Linh Thảo, thấy rằng y phục khác thường màu đỏ trên thân thì thào to nhỏ.

“Cô bé nào đây, lẽ ra nơi này không có ai không phải học viên không được bước vào cơ chứ.”

“Ngươi chắc hẳn không hiểu, hẳn người này được tuyển thẳng vào không lâu, y phục cũng là chưa phân phát tới.”

“Cái này ta có nghe từ hôm qua, có một vị học viên lam sắc mới xuất hiện, cũng là trừng phạt hai tên học viên mắt kém dám khinh thường người đó.”

“Ta cũng là nghe nói tới, mà cũng thật ra đó là khu vực số ba truyền tin, mà ta vừa hay ngay tại khu vực đó tin tức truyền tới nhanh nhất mới ngay tại đây thông báo.”

Ngọc Linh Thảo không để ý đến xung quanh, cũng chỉ là theo vị gia nhân tạp vụ bước đi, chính mình không phải là quá đáng nhân vật, cũng không phải bọn họ chỉ trích tệ bạc cái gì.

Nhanh chóng, cô gia nhân ấy đã dẫn Ngọc Linh Thảo tới nơi này một cái không gian truyền tống trận, cũng là khác với cổng không gian một điều không liên kết được với nơi quá xa xôi, nhưng mà nhanh chóng nhất dẫn tới nơi cần tới. Và cũng có một cái không tốt đối với không gian truyền tống trận này, đó là nếu bị lỗi ở một chỗ nào đó liên kết, sẽ dẫn đến sự lặp lại mắc kẹt.

“Xin người hãy bước vào cái không gian truyền tống trận này.”

“Ừm.”

“Và một điều nữa, chúc người đi học vui vẻ.” Cô gia nhân nhếch mép một cái, hiện qua một cái nụ cười trên mặt.

“Ừm.”

Nói xong, Ngọc Linh Thảo liền bước vào cái không gian truyền tống ấy.

Một ánh sáng từ phía dưới lóe lên, thay đổi một cái khung ảnh từ bên này khu vực truyền tống qua một nơi khác rộng rãi hơn.

Một khu sân tập với một vài nhóm phía bên tả lộ và hữu lộ, phía xa xa thêm một chút cái này vô số căn biệt viện trải dài, làm thành một con đường qua.

Ngọc Linh Thảo bước đi ngắm nhìn, giống như một đứa trẻ hiếu kì đối với thế giới, tinh thần phấn khởi.

Qua một cái bên này, nhìn ngắm, phía bên trong những căn biệt viện kia rộng lớn cùng những hình bóng lộ rõ, một người đứng phía bên dưới giảng bài, những thứ người giảng dạy ấy khá là đơn giản, Ngọc Linh Thảo chỉ cần suy ra một chút, cũng là hiểu từng lời bên trong, nhưng cái này ý vị không nhiều, bao gồm những điều phổ thông nhất, những cấu trúc rút ngắn bỏ qua không hợp lệ hoa mỹ, từng thành phần chỉ chú trọng vào trọng điểm hẳn níu kéo đi những cái gọi là kiến thức mà không có cái gì có thể thu hút thêm người khác, chỉ một cái cỗ máy làm theo và tìm kiếm ra nhân tài ẩn dấu bên trong.

Ngọc Linh Thảo nghe một hồi, cũng là thất vọng cái này ngó qua, đột nhiên cô bé chú ý phía bên kia trên cái học viện có một cái bảng lớn hình chữ và màu ‘Bạch’

Ngọc Linh Thảo giờ mới hiểu vì sao, mấu chốt cô bé tại đây một người lam sắc, lại ghé qua nghe cái này bạch sắc, hẳn một trời một vực việc nghe hiểu chắc chắn.

Lấy lại tinh thần, Ngọc Linh Thảo quay lại chỗ đó không gian truyền tống trận đi qua.

Quay lại chỗ cũ, Ngọc Linh Thảo phát hiện ra rằng cái kia gia nhân đã đi về. Không để ý nhiều cái này, Ngọc Linh Thảo cũng là sang một bên bước tới cái không gian truyền tống trận bên khác qua hai bậc, bước vào ngắm nhìn bên này hình dáng bảng hiệu là lục sắc, Ngọc Linh Thảo biết rằng mình đi nhầm thêm lần nữa bước vào. Lại bước sang cái này kế bên lục sắc, thật không ngờ rằng đây cái bạch sắc hình dáng.

Cảm thấy kì lạ một phen, Ngọc Linh Thảo bước vào không gian truyền tống trận, sau đó đi ra khỏi cái này không gian truyền tống ấy nhìn qua, cũng là cái này bảng hiệu cổng không gian truyền tống dành cho bạch sắc và lục sắc nằm ngay trước mắt, còn cái lam sắc là ở kế bên kia.

Không biết có phải là vị gia nhân kia nhầm lẫn Ngọc Linh Thảo là quá nhỏ tuổi hay không, hay là trêu đùa mình một phen nên đưa qua nơi này không phải là lam sắc.

Nghĩ qua rồi, cũng không nghĩ nữa, Ngọc Linh Thảo chỉ tự nhủ với bản thân một câu rằng nên chú trọng về mấy cái bảng hiệu nhiều hơn.

Sau đó cô bé bước vào nơi dành cho lam sắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện