Màn Khí Tục khi nhận thấy người mang áo trùm đầu không đi tiếp thì quan tâm hỏi: “Sao thế người mới?”
Lời vừa nói ra, người đó liền không trả lời lại câu gì liền quay ngắt lại và đi thẳng ra va vào vai của Màn Khí Tục khiến cho hắn ta phải né ra kèm theo chút bất ngờ.
Sau đó thì Mà Khí Tục lại bắt đầu lộ ra vẻ mặt cọc cằn mà nói: “Người mới này bị sao vậy nhỉ?”
Nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều mà đi ra khỏi quán, rồi nhanh chóng đuổi theo mấy người kia, miệng hét lớn: “Chờ ta với!”
Phía bên Ngọc Linh Thảo, cô bé vẫn đang ngồi đấy uống cốc trà, khuôn mặt trầm trầm làm cho Huyền Cơ phải bay ra hỏi: “Người sao thế chủ nhân?”
Và rồi Huyền Cơ liền chú ý đến cốc nước mà Ngọc Linh Thảo đang uống, nó hiện giờ lại rung lắc dữ dội biểu hiện sự lo lắng.
Thấy vậy, Huyền Cơ liền nói: “Người đang run kìa!”
“Ta không run, đây chỉ là tập cơ tay mà thôi!” Ngọc Linh Thảo nói, khuôn mặt có chút tái nhợt, rõ ràng như ban ngày, cô ấy cũng biết mình sợ, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
“Lại nói, sao mà bọn họ lại biết rằng có người chấp pháp hội tham gia cơ chứ, thông tin từ đâu ra vậy, hơn nữa, người kia là ai mà cứ nhìn tôi vậy nhỉ?” Ngọc Linh Thảo nhìn Huyền Cơ mà hỏi. Thấy vậy, Huyền Cơ liền đáp lại: “Có lẽ là khi người thuê căn phòng đã lộ ra chút vật minh chứng cho nhân viên xem, còn người kia, Huyền Cơ cũng không biết!”
“Khoan đã, tam thời không nói tên kia nữa, nhưng mà ta đã đưa phí bịt miệng rồi cơ mà, hơn nữa còn đưa ra một chút đe dọa, làm sao mà có thể tuồn ra thông tin được!?” Ngọc Linh Thảo liền hoảng hốt nói.
Huyền Cơ cũng không chút động tâm, liền đáp: “Nơi này có một hội là chuyên gia thu thập thông tin là Mật Thông quán hội, có thể lúc người bịt miệng tiểu nhân viên đó đã có người nghe được, nhưng có vẻ như không có chứng cứ gì cả nên bây giờ vẫn nằm ở diện an toàn.”
Nghe Huyền Cơ nói vậy thì Ngọc Linh Thảo cũng an tâm phần nào: “Vậy sao!”
Sau đó Ngọc Linh Thảo cũng bắt đầu đứng lên: “Được rồi, chúng ta cũng nên đi tới bí cảnh thôi!”
“Vâng!”
“Chủ quán, tính tiền!”
“Thưa quý cô, tổng là 15 đồng vàng!”
“Ặc, có mấy món mà cũng đắt thật!”
Người nhân viên lại nhìn Ngọc Linh Thảo với ánh mắt ngờ vực khiến cho cô bé có chút bối rối, nhưng cũng phải thôi, đồ ăn trên bàn cũng tính ra hàng chục món rồi, vậy mà chỉ nói có vài món, nghi ngờ cũng phải.
…----------------…
Ở khu bí cảnh của lưu vân tông, nơi đây có tới hàng nghìn người xung quanh, những đệ tử các tông môn khác kéo tới đây cùng với vô số tinh giả tán tu cũng tập hợp, vì đây là một bí cảnh khá lớn vậy nên số người kéo tới đông vậy là phải.
Ngọc Linh Thảo cũng vì chút hành sự mà phải đội áo choàng trùm đầu để che đi khuôn mặt của mình, hơn nữa, đây là áo choàng có thể che đi diện mạo và tuvi nên cũng khá tiện.
Đột nhiên có một người va vào Ngọc Linh Thảo làm cho cô bé chú ý, sau khi lướt qua người thanh niên ấy thì cô bé cũng cúi đầu xuống và nói: “Xin lỗi!”
Nói xong, Ngọc Linh Thảo định rời đi nhưng mà thanh niên đó thấy cô bé dễ bắt nạt nên đột nhiên giơ tay lên kéo cái mũ trùm đầu của cô bé xuống vừa nói: “Này, ngươi nghĩ rằng chỉ một cái xin lỗi là xo…”
Chưa kịp nói hết câu, cái khăn trùm đầu của Ngọc Linh Thảo bị kéo xuống, làm cho khuôn mặt của cô bé hiện lên.
Một làn da trắng hồng rực rỡ, lại thêm mái tóc đen huyền bí và con ngươi xanh lục khiến cho ai nấy nhìn vào cũng bị hớp hồn, hình ngôi sao tinh tú trên vần trán cân đối làm cho người các cảm thấy tò mò, hai mí mắt nhẹ nhàng đong đưa trong làn gió càng tôn lên vẻ đẹp ngây thơ dịu dàng của Ngọc Linh Thảo, khuôn mặt ấy lại khiến cho người thanh niên kia phải đứng hình mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt ấy.
Ngọc Linh Thảo nhận thấy cái mũ trùm của mình bị kéo xuống, liền cảm thấy bất ổn, vậy nên cô bé liền kéo áo trùm lên khiến cho những người còn mê mẩn liền hồi thần lại.
Rất nhanh chóng, Ngọc Linh Thảo liền cúi đầu lần nữa và xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi, điều đó khiến cho người thanh niên ấy lấy tay ra định bắt lần nữa nhưng mà Ngọc Linh Thảo chạy quá nhanh, phút chốc, cô bé đã chạy đi nơi khác rồi, để lại người thanh niên ấy thẫn thờ một mình: “Ta còn chưa hỏi tên nàng cơ mà!”
Sau khi Ngọc Linh Thảo chạy đi nơi khác, cũng là lúc mà cô bé bắt gặp nhóm người vừa nãy trong tửu lâu quán lần nữa, liền ở đằng xa quan sát bọn họ. Ngọc Linh Thảo nhận ra rằng người đội áo trùm đầu kia có mái tóc màu đỏ điều đó khiến cho cô bé nhớ tới Phát Ninh Tâm, liền tự hỏi cô ấy giờ đang ở nơi nào.
Nhưng rồi suy nghĩ liền bị đứt đoạn vì những người chủ trì đã hiện thế.
Từng cái cột sáng hiện lên đủ màu sắc là bạch, hoàng, xích, lam, thanh, thổ.
Từng cái cột sáng tương ứng với từng tông chủ, và rồi cả 6 tông chủ xuất hiện, lần lượt là Hòa Thu Bách, tông chủ minh kiếm tông; Phi Tiến Quang, tông chủ ngạo thiên tông; Hồng Viêm Nguyệt, tông chủ nhu cốt tông; Hàn Lập Sinh, tông chủ vạn hàn tông; Mộng Vân Châu, tông chủ lưu vận tông và Trần Bàn Thạch, tông chủ thiết quyền tông.
Khi mà Ngọc Linh Thảo chứng kiến những tông chủ ở phía trên đó, đặc biệt là Hòa Thu Bách và Hàn Lập Sinh, hai người đó, mối thù diệt tông môn, đây thật sự là một sự tức giận đến mức nào. Nhưng mà hiện giờ Ngọc Linh Thảo vẫn còn quá yếu, vậy nên cô bé vẫn không thể làm gì cả.
Ngọc Linh Thảo lại nhìn sang phía bên, lại nhận thấy cánh tay của người đội cái áo choàng kia đang nắm chặt, dường như đang chảy máu từng chút, giống như phía trên đây có người nào đó có mối thù của người đó vậy, điều này khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút nghi ngờ.
“Xin chân thành cảm ơn mọi người đã gia nhập vào bí cảnh tông môn lần này, bọn tôi là các tông chủ của 6 tông môn, lần này chúng tôi mở rộng phạm vi người tham gia một phần là sự nguy hiểm lần này của bí cảnh, phần còn lại là bọn tôi có một vật cần có bên trong đó, vì vậy, nếu có người giữ vật đó khi ra ngoài bí cảnh thì hãy giao cho bọn tôi, chúng tôi sẽ miễn việc thu một nửa hiện vật và có thể đưa cho người đó một binh khí thượng phẩm cao cấp hoặc bảo vật tương đương.” Mộng Vân Châu đứng lên nói.
Lời vừa dứt, tất cả mọi người dưới hiện trường liền hò reo lên, bọn họ nghĩ rằng chỉ cần lấy được vật mà bọn họ cần thì sẽ nhận được món đồ ngon ấy, nhưng mà có một số người biết, một số người nhận ra điều ẩn ý trong đó, nếu dù phải chịu đổi một binh khí thượng phẩm cao cấp cũng phải sở hữu được nó, vậy thì món đồ đó thật sự không bình thường.
“Được rồi, vậy thì, bí cảnh bắt đầu mở!” Mộng Vân Châu hét lên biểu hiện.
Liền bí cảnh đã mở ra khiến cho vô số người chạy nhanh vào trong, ngay lúc ấy, những người khác cũng bắt đầu từ từ vào theo, trong đó có Ngọc Linh Thảo.
…----------------…
“Này, phía nhân loại bắt đầu đi vào rồi kìa!”
“Haha, thời cơ lần này cuối cùng cũng tới, mấy lão già kia chắc chắn sẽ không ngăn cản được chúng ta nữa rồi!”
“Đừng tự mãn, chúng ta phải thực hiện ké hoạch bấy lâu nay, không thể bị phá hủy!”
Ngay tại ấy, phía bên trong bí cảnh hiện ra vô số nụ cười thầm man rợ.
Lời vừa nói ra, người đó liền không trả lời lại câu gì liền quay ngắt lại và đi thẳng ra va vào vai của Màn Khí Tục khiến cho hắn ta phải né ra kèm theo chút bất ngờ.
Sau đó thì Mà Khí Tục lại bắt đầu lộ ra vẻ mặt cọc cằn mà nói: “Người mới này bị sao vậy nhỉ?”
Nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều mà đi ra khỏi quán, rồi nhanh chóng đuổi theo mấy người kia, miệng hét lớn: “Chờ ta với!”
Phía bên Ngọc Linh Thảo, cô bé vẫn đang ngồi đấy uống cốc trà, khuôn mặt trầm trầm làm cho Huyền Cơ phải bay ra hỏi: “Người sao thế chủ nhân?”
Và rồi Huyền Cơ liền chú ý đến cốc nước mà Ngọc Linh Thảo đang uống, nó hiện giờ lại rung lắc dữ dội biểu hiện sự lo lắng.
Thấy vậy, Huyền Cơ liền nói: “Người đang run kìa!”
“Ta không run, đây chỉ là tập cơ tay mà thôi!” Ngọc Linh Thảo nói, khuôn mặt có chút tái nhợt, rõ ràng như ban ngày, cô ấy cũng biết mình sợ, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
“Lại nói, sao mà bọn họ lại biết rằng có người chấp pháp hội tham gia cơ chứ, thông tin từ đâu ra vậy, hơn nữa, người kia là ai mà cứ nhìn tôi vậy nhỉ?” Ngọc Linh Thảo nhìn Huyền Cơ mà hỏi. Thấy vậy, Huyền Cơ liền đáp lại: “Có lẽ là khi người thuê căn phòng đã lộ ra chút vật minh chứng cho nhân viên xem, còn người kia, Huyền Cơ cũng không biết!”
“Khoan đã, tam thời không nói tên kia nữa, nhưng mà ta đã đưa phí bịt miệng rồi cơ mà, hơn nữa còn đưa ra một chút đe dọa, làm sao mà có thể tuồn ra thông tin được!?” Ngọc Linh Thảo liền hoảng hốt nói.
Huyền Cơ cũng không chút động tâm, liền đáp: “Nơi này có một hội là chuyên gia thu thập thông tin là Mật Thông quán hội, có thể lúc người bịt miệng tiểu nhân viên đó đã có người nghe được, nhưng có vẻ như không có chứng cứ gì cả nên bây giờ vẫn nằm ở diện an toàn.”
Nghe Huyền Cơ nói vậy thì Ngọc Linh Thảo cũng an tâm phần nào: “Vậy sao!”
Sau đó Ngọc Linh Thảo cũng bắt đầu đứng lên: “Được rồi, chúng ta cũng nên đi tới bí cảnh thôi!”
“Vâng!”
“Chủ quán, tính tiền!”
“Thưa quý cô, tổng là 15 đồng vàng!”
“Ặc, có mấy món mà cũng đắt thật!”
Người nhân viên lại nhìn Ngọc Linh Thảo với ánh mắt ngờ vực khiến cho cô bé có chút bối rối, nhưng cũng phải thôi, đồ ăn trên bàn cũng tính ra hàng chục món rồi, vậy mà chỉ nói có vài món, nghi ngờ cũng phải.
…----------------…
Ở khu bí cảnh của lưu vân tông, nơi đây có tới hàng nghìn người xung quanh, những đệ tử các tông môn khác kéo tới đây cùng với vô số tinh giả tán tu cũng tập hợp, vì đây là một bí cảnh khá lớn vậy nên số người kéo tới đông vậy là phải.
Ngọc Linh Thảo cũng vì chút hành sự mà phải đội áo choàng trùm đầu để che đi khuôn mặt của mình, hơn nữa, đây là áo choàng có thể che đi diện mạo và tuvi nên cũng khá tiện.
Đột nhiên có một người va vào Ngọc Linh Thảo làm cho cô bé chú ý, sau khi lướt qua người thanh niên ấy thì cô bé cũng cúi đầu xuống và nói: “Xin lỗi!”
Nói xong, Ngọc Linh Thảo định rời đi nhưng mà thanh niên đó thấy cô bé dễ bắt nạt nên đột nhiên giơ tay lên kéo cái mũ trùm đầu của cô bé xuống vừa nói: “Này, ngươi nghĩ rằng chỉ một cái xin lỗi là xo…”
Chưa kịp nói hết câu, cái khăn trùm đầu của Ngọc Linh Thảo bị kéo xuống, làm cho khuôn mặt của cô bé hiện lên.
Một làn da trắng hồng rực rỡ, lại thêm mái tóc đen huyền bí và con ngươi xanh lục khiến cho ai nấy nhìn vào cũng bị hớp hồn, hình ngôi sao tinh tú trên vần trán cân đối làm cho người các cảm thấy tò mò, hai mí mắt nhẹ nhàng đong đưa trong làn gió càng tôn lên vẻ đẹp ngây thơ dịu dàng của Ngọc Linh Thảo, khuôn mặt ấy lại khiến cho người thanh niên kia phải đứng hình mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt ấy.
Ngọc Linh Thảo nhận thấy cái mũ trùm của mình bị kéo xuống, liền cảm thấy bất ổn, vậy nên cô bé liền kéo áo trùm lên khiến cho những người còn mê mẩn liền hồi thần lại.
Rất nhanh chóng, Ngọc Linh Thảo liền cúi đầu lần nữa và xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi, điều đó khiến cho người thanh niên ấy lấy tay ra định bắt lần nữa nhưng mà Ngọc Linh Thảo chạy quá nhanh, phút chốc, cô bé đã chạy đi nơi khác rồi, để lại người thanh niên ấy thẫn thờ một mình: “Ta còn chưa hỏi tên nàng cơ mà!”
Sau khi Ngọc Linh Thảo chạy đi nơi khác, cũng là lúc mà cô bé bắt gặp nhóm người vừa nãy trong tửu lâu quán lần nữa, liền ở đằng xa quan sát bọn họ. Ngọc Linh Thảo nhận ra rằng người đội áo trùm đầu kia có mái tóc màu đỏ điều đó khiến cho cô bé nhớ tới Phát Ninh Tâm, liền tự hỏi cô ấy giờ đang ở nơi nào.
Nhưng rồi suy nghĩ liền bị đứt đoạn vì những người chủ trì đã hiện thế.
Từng cái cột sáng hiện lên đủ màu sắc là bạch, hoàng, xích, lam, thanh, thổ.
Từng cái cột sáng tương ứng với từng tông chủ, và rồi cả 6 tông chủ xuất hiện, lần lượt là Hòa Thu Bách, tông chủ minh kiếm tông; Phi Tiến Quang, tông chủ ngạo thiên tông; Hồng Viêm Nguyệt, tông chủ nhu cốt tông; Hàn Lập Sinh, tông chủ vạn hàn tông; Mộng Vân Châu, tông chủ lưu vận tông và Trần Bàn Thạch, tông chủ thiết quyền tông.
Khi mà Ngọc Linh Thảo chứng kiến những tông chủ ở phía trên đó, đặc biệt là Hòa Thu Bách và Hàn Lập Sinh, hai người đó, mối thù diệt tông môn, đây thật sự là một sự tức giận đến mức nào. Nhưng mà hiện giờ Ngọc Linh Thảo vẫn còn quá yếu, vậy nên cô bé vẫn không thể làm gì cả.
Ngọc Linh Thảo lại nhìn sang phía bên, lại nhận thấy cánh tay của người đội cái áo choàng kia đang nắm chặt, dường như đang chảy máu từng chút, giống như phía trên đây có người nào đó có mối thù của người đó vậy, điều này khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút nghi ngờ.
“Xin chân thành cảm ơn mọi người đã gia nhập vào bí cảnh tông môn lần này, bọn tôi là các tông chủ của 6 tông môn, lần này chúng tôi mở rộng phạm vi người tham gia một phần là sự nguy hiểm lần này của bí cảnh, phần còn lại là bọn tôi có một vật cần có bên trong đó, vì vậy, nếu có người giữ vật đó khi ra ngoài bí cảnh thì hãy giao cho bọn tôi, chúng tôi sẽ miễn việc thu một nửa hiện vật và có thể đưa cho người đó một binh khí thượng phẩm cao cấp hoặc bảo vật tương đương.” Mộng Vân Châu đứng lên nói.
Lời vừa dứt, tất cả mọi người dưới hiện trường liền hò reo lên, bọn họ nghĩ rằng chỉ cần lấy được vật mà bọn họ cần thì sẽ nhận được món đồ ngon ấy, nhưng mà có một số người biết, một số người nhận ra điều ẩn ý trong đó, nếu dù phải chịu đổi một binh khí thượng phẩm cao cấp cũng phải sở hữu được nó, vậy thì món đồ đó thật sự không bình thường.
“Được rồi, vậy thì, bí cảnh bắt đầu mở!” Mộng Vân Châu hét lên biểu hiện.
Liền bí cảnh đã mở ra khiến cho vô số người chạy nhanh vào trong, ngay lúc ấy, những người khác cũng bắt đầu từ từ vào theo, trong đó có Ngọc Linh Thảo.
…----------------…
“Này, phía nhân loại bắt đầu đi vào rồi kìa!”
“Haha, thời cơ lần này cuối cùng cũng tới, mấy lão già kia chắc chắn sẽ không ngăn cản được chúng ta nữa rồi!”
“Đừng tự mãn, chúng ta phải thực hiện ké hoạch bấy lâu nay, không thể bị phá hủy!”
Ngay tại ấy, phía bên trong bí cảnh hiện ra vô số nụ cười thầm man rợ.
Danh sách chương