Tạp Nhĩ nói:

“Khải Đế dùng hết ma lực rồi hồi phục thì mất bao lâu?”

“Toàn bộ dùng khi hồi phục cần một ngày, sao vậy? Khải Đế hỏi.

Tạp Nhĩ chỉ Lâm Thiên trên đài quyết đấu:

“Lâm Thiên trong hơn một canh giờ dùng một cấp năm thủy chi bình chướng, vừa rồi dùng cường quang thuật cấp bốn. Đại hỏ cầu cấp hai dùng hơn hai mươi cái, với ma lực của nàng có thể thả ra này nhiều ma pháp vậy không?”

Khải Đế chần chờ một chút:

“Cũng cỡ đó nhưng làm xong ước chừng ma pháp cũng cạn. Xem ra Lâm Thiên lợi hại hơn ta, thấy hắn dường như chưa tiêu hao hết ma lực.

Tạp Nhĩ gật đầu:

“Chúng ta kết bạn một quái thai, nhưng có bằng hữu như vậy là điều làm người ta vui vẻ.”

Quyết đấ tiếp tục, ma pháp cấp sáu phong chi thủ hộ tuy vẫn còn nhưng Bá Ni ở bên trong nóng sắp hết chịu nổi. Bá Ni là Ma Pháp Sư hỏa hệ nhưng hỏa cầu không phải gã phát ra, nó tổn thương đến gã. Trải qua thời gian này mắt của Bá Ni có thể nhìn thấy này nọ.

Lại là một quyển trục bị Bá Ni móc ra, bên trong phong ấn cũng là thủy hệ cấp năm thủy chi bình chướng, thủy chi bình chướng ngăn cách sóng nhiệt, Bá Ni thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu tử hay lắm, ngươi chọc giận ta, ngươi thật sự chọc giận ta!” Bá Ni cgiận nói, thấp giọng ngâm xướng chú ngữ.

Lúc này, hiệu quả phong chi thủ hộ hiệu quả đã qua.

“Hỏa điểu thuật!” Bá Ni gầm lên.

Một con chim lửa xuyên qua thủy chi bình chướng tấn công Lâm Thiên. Vấn đề thâm ảo như tại sao chim lửa có thể vượt qua thủy chi bình chướng thì gà mừo như Lâm Thiên không rõ.

Hỏa điểu thuật là ma pháp cấp ba. Thủy khắc hỏa, Lâm Thiên vung tay lên, một đại thủy cầu thuật cấp hai đập vào chim lửa. Sương trắng bốc lên, chim lửa và cùng thủy cầu thuật cùng biến mất.

“Dùng ma thuật thật xảo diệu.” Lệ Na ở dưới đài khen.

Ma pháp cấp thấp có thể khắc chế ma pháp cao cấp, tùy vào dùng như thế nào, đây là về kinh nghiệm.

“Đáng ghét. ta chống mắt xem ngươi có bao nhiêu ma lực!” Bá Ni híp mắt nói.

Nếu Bá Ni biết Lâm Thiên có thể thuấn phát cường quang thuật, phỏng chừng gã sẽ chuẩn bị mắt kính cho mình.

Bá Ni trầm giọng quát:

“Bạo liệt hỏa cầu!”

Quả cầu lửa to cỡ trái bóng đá bay nhanh hướng Lâm Thiên.

Bạo liệt hỏa cầu là ma pháp cấp bốn. Lâm Thiên giơ tay lên, cấp năm thủy chi bình chướng xuất hiện, bạo liệt hỏa cầu đụng vào thủy chi bình chướng liền nổ tung. Thủy chi bình chướng rung rinh nhưng không tan biến, lực công kích của bạo liệt hỏa cầu vẫn không thể đột phá thủy chi bình chướng! “Trả lại ngươi hai cái!” Lâm Thiên khẽ cười.

Hai bạo liệt hỏa cầu cùng xuất hiện đánh vào thủy chi bình chướng trước mặt Bá Ni. Một cộng một phát huy ra uy lực lớn hơn hai, thủy chi bình chướng tuy là ma pháp cấp năm nhưng nó rung bần bật rồi biến mất. Hai bạo liệt hỏa cầu thương tổn đến Bá Ni.

Thủy chi bình chướng vỡ làm Bá Ni hết hồn vội lấy quyển trục phòng ngự ra khỏi không gian giới chỉ, bên trong phong ấn thổ hệ ma pháp lục giai Đại Địa Thủ Hộ, nói là Đại Địa Thủ Hộ đương nhiên không thể là cục đất to bao quanh Bá Ni. Nó là một vầng sáng màu vàng bảo vệ người, ánh sáng đó tràn ngập nguyên tố thổ.

Đại Địa Thủ Hộ tuy là ma pháp lục giai nhưng lực phòng ngự không thua gì ma pháp phòng ngự cấp bảy. Lâm Thiên bắn ra vài thủy mâu cấp bốn nhưng không đem lại tác dụng gì.

“Chủ nhân, Đại Địa Thủ Hộ có tên như thế không chỉ bởi vì nó là thổ hệ ma pháp, còn vì sau khi sử dụng ma pháp sẽ liên tục hấp thu nguyên tổ thổ từ mặt đất bổ sung.” Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên.

Lúc này Lâm Thiên không còn muốn rất nhanh đánh bại Bá Ni, có bao cát tốt thế này không dễ tìm. Người ta bị khùng mới lấy nhiều quyển trục quý giá ra chơi với ngươi.

Phát ra Đại Địa Thủ Hộ xong Bá Ni thở phào, gã biết rõ lực phòng ngự của Đại Địa Thủ Hộ không dễ bị công phá.

“Tiểu tử, hiện tại cho dù ngươi van xin cũng muộn rồi. Hại ta tổn thất nhiều quyển trục quý giá như thế, lát nữa ta sẽ chăm sóc kỹ cho ngươi!” Bá Ni nhe răng cười đến gần Lâm Thiên.

Có Đại Địa Thủ Hộ nên Bá Ni không sợ Lâm Thiên làm gì mình.

“Hỏa hải!” Lâm Thiên vung tay lên.

Quanh Bá Ni ba thước bốc cháy ngọn lửa cao, nhiệt độ rất nóng. Nhưng Đại Địa Thủ Hộ ghê gớm, độ ám không thể xuyên qua màn sáng màu vàng nhạt ảnh hưởng bá ni.

“Ha ha, chỉ là cấp năm hỏa hải thuật mà muốn thương tổn ta được Đại Địa Thủ Hộ bảo vệ, đầu ngươi bị cửa kẹp sao?” Bá Ni cuồng cười.

Dưới đài quyết đấu, Khải Đế nhíu mày nói:

“Đại Địa Thủ Hộ có năng lực phòng ngự quá mạnh mẽ, không biết Lâm Thiên có cách nào phá được không?”

Lệ Na khẽ cười nói:

“Lâm Thiên đã cho chúng ta rất nhiều ngạc nhiên, tin tưởng kế tiếp còn có thể đem đến ngạc nhiên hơn nữa.”

“Nếu Ma Pháp Sư đều giống hắn có ma lực sung túc, ma pháp thuấn phát thì võ giả chúng ta hoàn toàn vô dụng.” Tạp Nhĩ cảm thán.

Mắt Khải Đế sáng rực nói:

“Đúng vậy, Lâm Thiên còn là võ sĩ, có lẽ hắn có cách phá Đại Địa Thủ Hộ.”

Trên đài, Lâm Thiên không phát ma pháp công kích Bá Ni nữa, hắn né tránh hỏa cầu gã bắn ra.

“Lâm Thiên đã hao hết ma lực rồi?” Tạp Nhĩ lo lắng nói.

Lâm Thiên đương nhiên không phải hết ma lực, nhưng hắn vừa phát ra một cấp năm hỏa hải, ma lực giảm một nửa cần mấy phút đồng hồ mới hồi phục lại.

Một bên trốn tránh Lâm Thiên vừa tìm cách phá giải. Bá Ni không vội lấy ra ma pháp quyển trục có tính công kích tấn công Lâm Thiên, một vì quyển trục quý giá, tiết kiệm được thì hay. Hai vì Bá Ni muốn hưởng thụ trò mèo vườn chuột.

Ba phút, Lâm Thiên chỉ trốn không công, trên đài thỉnh thoảng tiếng cười càn rỡ của Bá Ni.

“Ha ha, tiểu tử, nhìn ngươi xem, đáng thương biết mấy. Một Ma Pháp Sư mà chật vật tránh né ma pháp như võ sĩ.” Bá Ni nói móc nói.

Ba phút, Lâm Thiên phục hồi năng lượng.

“Lưu sa thuật!” Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng, một đám lưu sa thuật rắc xuống người Bá Ni

Lưu sa thuật có thể cho đất đá biến thành cát chảy, Bá Ni chậm rãi lún xuống. Đại Địa Thủ Hộ vẫn bảo vệ không cho cát chảy vào phạm vi nhưng không thể ngăn cản Bá Ni chìm xuống vì trọng lực.

Một lưu sa thuật chỉ có thể lấy phạm vi hai thước, sâu nửa thước biến đất đá biến thành cát chảy. Nửa thước tới đầu gối là cùng, không có gì. Nhưng nếu một đám lưu sa thuật chồng lên thì hiệu quả kinh người. Trong tiếng hét kinh hoàng của Bá Ni, gã chỉ còn ngoi lên cái đầu.

Lâm Thiên vừa lòng cười. Nếu không phá Đại Địa Thủ Hộ ra được thì kệ nó, chôn ngươi dưới đất, cho Đại Địa Thủ Hộ bao ngươi càng kín.

Dưới đài quyết đấu, Tạp Nhĩ cười nói:

“Cách này thật đúng là diệu, phỏng chừng cũng chỉ có biến thái như Lâm Thiên mới dùng được. Nếu không thể thuấn phát, người ta chạy ra khỏi phạm vi lưu sa thuật thì có chồng lên nhau cũng vô dụng. Ma Pháp Sư cấp thấp cho dù luyện đến thuấn phát, ma lực cũng không đủ để một chút phóng rất nhiều cái. Ma Pháp Sư cao cấp tuy rằng có thể thuấn phát nhưng bọn họ dùng ma pháp càng mạnh là có thể phá vỡ Đại Địa Thủ Hộ.”

“Bá Ni, có nhận thua hay không?” Lâm Thiên cười hỏi.

“Thua cái con khỉ!” Bá Ni táo bạo chửi.

Ánh mắt Lâm Thiên lạnh lùng nói:

“Tự chuốc lấy khổ.”

“Bạo vũ thuật!”

Bạo vũ thuật vốn là ma pháp lục giai, ảnh hưởng phạm vi lên tới trăm mét, nhưng Lâm Thiên rút nhỏ vô số lần rồi phóng ra, phạm vi ảnh hưởng chỉ có đường kính quanh Bá Ni hai, ba thước. Từng hạt nước to rơi xuống cát chảy, rất nhanh người Bá Ni thành vũng bùn lớn.

Bá Ni ở trong vũng bùn thấy buồn nôn.

“Đáng ghét!” Bá Ni tức giận hét.

Bá Ni lấy một quyển trục ra khỏi không gian giới chỉ, Lâm Thiên ở bên ngoài không thấy.

“Thiên sứ chi cánh!” Bá Ni chợt quát một tiếng, sau lưng xuất hiện một đôi cánh ánh sáng mỏng manh

Cánh ánh sáng đập nhanh kéo Bá Ni một chút chạy ra khỏi vũng bùn.

Bá Ni bay bên trên đài quyết đấu, gã Bá Ni nhìn xuống Lâm Thiên, lòng rất tức giận. Quyển trục thiên sứ chi cánh vốn Bá Ni để dành cho sau này chạy trốn, không ngờ dùng trong này. Bá Ni bay lên trời Đại Địa Thủ Hộ đã không có nguyên tố thổ trong đất bổ sung nên ánh sáng vàng mừo nhạt nhiều.

“Bá Ni lần này tổn thất lớn!” Dưới đài, Tạp Nhĩ cười khẽ nói.

Khải Đế nhíu mày:

“Hắn bay lên trời thì sao Lâm Thiên công kích được? Dùng thiên sứ chi cánh tốc độ rất nhanh, ma pháp của Lâm Thiên đánh không trúng hắn được.”

Lệ Na hơi nhíu mày.

Bá Ni không thể chỉ nhìn không công kích, gã xoaè tay cầm quyển trục hỏa long thuật cấp sáu.

“Tiểu tử, hãy để hỏa long của ta nướng chín ngươi đi!” Bá Ni nói xong mở trục.

Một con rồng lửa dài bảy, tám thước giương nanh múa vuốt xuất hiện, hỏa long vừa xuất hiện phun luồng lửa vào Lâm Thiên.

Lâm Thiên không phải Ma Pháp Sư tốc độ di chuyển chậm, hắn nhún mũi chân xuất hiện cách hơn bốn thước, ngọn lửa không thể tổn thương hắn.

“Tiểu Linh, hình như chơi quá đà.”

“Chủ nhân, chẳng qua là rồng lửa nho nhỏ, nếu không đối phó được nó thì tương lai làm sao đối mặt kẻ địch càng mạnh?” Tiểu Linh cười tủm tỉm.

Một kích đánh hụt, hỏa long như có trí tuệ, nó ngửa đầu gầm rống phát ra thanh âm, nhưng khác xa rồng ngâm. Hỏa long quẫy đuôi lao vào Lâm Thiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện