Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Ừm ừa! Tiểu Song rất ngoan.

Đám trẻ trong cô nhi viện tuy không có cha mẹ nhưng ngoan hơn bạn đồng lứa khác nhiều. Lâm Thiên nhớ lại lúc trước mình là cô nhi chịu những khổ sở thì càng thêm đồng tình đám trẻ cô nhi viện.

Lâm Thiên chơi với bọn trẻ cô nhi một tiếng sau, hắn và Chu Dao rời khỏi cô nhi viện Tam Vân trong những đôi mắt trẻ thơ lưu luyến không rời.

Chu Dao bỗng hôn lên mặt Lâm Thiên:

– Tiểu Lâm Tử, đa tạ ngươi!-

Lâm Thiên cười nói:

– A, cảm tạ ta cái gì? Mà hôn mặt không tính.

– Cảm ơn vì Tiểu Lâm Tử chữa mắt cho Tiểu Song, ta rất vui vẻ!

Chu Dao nói:

– Đứa trẻ đáng yêu như Tiểu Song nếu mắt không thấy đường thì thật tội nghiệp.

Lâm Thiên nói:

– Ha ha ha! Con bé dù gì có kêu ta là Lâm Thiên ca ca, chỉ một tiếng kêu này sao ta có thể để Tiểu Song mãi luôn như vậy? Nên Dao nhi không cần cảm ơn ta, giữa chúng ta cần nói cảm ơn sao? Chu Dao ôm cánh tay Lâm Thiên:

– Ừm! Không cần!

Lâm Thiên cười nói:

– Này này, đang lái xe, coi chừng bị tai nạn.

Chu Dao lườm Lâm Thiên:

– Bị gì mới là lạ, ngươi tưởng ta không biết lần trước ngươi tăng tốc độ hù Ngụy Phong sợ chết khiếp sao? Bây giờ lái chậm như vậy làm sao xảy ra chuyện gì được?

Lâm Thiên lên tiếng:

– Hình như đằng trước có chuyện gì!

Trước mặt hai người là hai, ba trăm chiếc xe kẹt cứng, bốn phía vang tiếng còi inh ỏi.

Lâm Thiên hỏi trong đầu:

– Tiểu Linh, đằng trước làm sao vậy?

Tiểu Linh trả lời:

– Chủ nhân, có vụ án mạng bắn súng, một người bị đánh lén đã chết.

Mỗi năm thành phố Hải Thiên có vô số vụ bắn súng kiểu này, không có gì ghê gớm nên Lâm Thiên không để bụng.

Chu Dao hỏi:

– Tiểu Lâm Tử, đằng trước xảy ra chuyện gì?

Lâm Thiên trả lời:

– Không có gì, chút nữa cảnh sát giao thông sẽ sơ tán giao thông.

Quả nhiên chỉ năm, sáu phút sau xe phía trước di chuyển. Xác người bị bắn chết đã được dời đi, Lâm Thiên không thấy hình dạng người chết như thế nào. Chu Dao không biết nơi này xảy ra vụ đấu súng, chỉ nghĩ là sự cố giao thông bình thường.

Trở về trường học cùng Chu Dao ăn cơm trưa xong Lâm Thiên đi về phòng.

Ngụy Phong thấy Lâm Thiên đi vào liền hét to:

– Lão tam, Trần Minh chết rồi, bị người nổ súng bắn chết!

Lâm Thiên hỏi:

– Trần Minh? Là Trần Minh nào?

Ngụy Phong nói:

– Má ơi, còn Trần Minh nào nữa? Là bí thư chi bộ đoàn đại nhân của chúng ta! Trần Minh lái xe trên đường về trường bị bắn chết giữa đường, hung thủ đã chạy trốn!

– Chắc không tình cờ vậy đi? Hôm nay ta và Dao nhi lúc về trường có đụng phải vụ bắn súng, chẳng lẽ người bị bắn là Trần Minh!?

Lâm Thiên nói:

– Sự việc truyền nhanh thật, ta mới ăn bữa cơm trưa với Dao nhi mà ngươi ở trong phòng ngủ đã nhận được tin tức.

Ngụy Phong nhíu mày nói:

– Trong BBS sớm truyền ra, ta hay rảnh rỗi đi vào dạo chơi nên thấy. Tuy Trần Minh không khiến người thích nhưng ai làm ra chuyện bắn chết hắn như vậy? Trần Minh trừ trong nhà có chút tiền ra chẳng có gì đặc biệt.

Lâm Thiên lắc đầu nói:

– Cần gì vắt óc suy nghĩ? Có cảnh sát, nhà trường lo vụ này.

Ngụy Phong gật gù:

– Cũng đúng, nhưng chúng ta dù gì là bạn học cùng lớp nên hơi để ý chút.

Tiêu Bạch đang lên mạng bỗng xoay người nghiêm túc nói:

– Sự việc không đơn giản, một nữ sinh lớp chúng ta tên Hạ Tuyết lúc đi dạo phố cũng bị bắn chết.

Lâm Thiên, Ngụy Phong đồng thanh kêu lên:

– Cái gì?

Ba người nhìn nhau, cảm thấy vụ việc nghiêm trọng. Trong thời gian ngắn hai học sinh chung một lớp bị bắn chết, chuyện này tuyệt đối không bình thường.

Lâm Thiên, Ngụy Phong đi tới trước máy tính của Tiêu Bạch xem tin tức. Thời gian gây án vụ này và vụ trước chỉ cách nhau một tiếng, người bị hại chết vì trúng ngay tim, rất có thể cùng một hung thủ.

– Tiểu Linh, điều tra tư liệu cục cảnh sát xem hai vụ án có điểm nào đặc biệt không?

Hiệu suất của Tiểu Linh rất cao, Lâm Thiên mới nói xong đã nghe báo cáo trong đầu:

– Chủ nhân, hai vụ án này có một điểm chung không bình thường, trên mặt viên đạn bắn bọn họ khắc một con dơi nhỏ.

– Dơi?

Lòng Lâm Thiên lạnh lẽo nghĩ đến một khả năng. Lúc ở Hongkong Lâm Thiên có giết một quỷ hút máu, sau này không thấy ai tới kiếm chuyện làm hắn tưởng quỷ hút máu không dám vào đại lục. Bây giờ nghĩ lại có lẽ vì bọn chúng vội vàng tranh giành chìa khóa hình ngôi sao. Hiện chìa khóa hình ngôi sao thứ năm bị Tử Hàng Tịnh Trai giành lấy, đám quỷ hút máu đã rảnh tay.

Không ngờ đối phương không lấy Lâm Thiên làm mục tiêu mà nhằm vào bạn học cùng lớp với hắn.

Lâm Thiên nói:

– Lão Ngụy, tiểu Bạch, gần đây hãy cẩn thận chút.

Khóe môi Ngụy Phong cong lên:

– Đương nhiên rồi, hiện tại người trong lớp chúng ta chắc đều ở trong phòng ngủ của mình. Ha ha ha, phòng ngủ của chúng ta là an toàn nhất, cửa sổ chống đạn.

Lâm Thiên bấm di động Chu Dao:

– Dao nhi đang trong phòng ngủ phải không? Nhóm Nam Cung Uyển Nhi thì sao?

Chu Dao trả lời:

– Chúng ta đều trong phòng ngủ.

Lâm Thiên nói:

– Vậy tốt rồi, Dao nhi, đưa điện thoại cho Mộ Dung Tuyết đi.

Chu Dao thầm lấy làm lạ nhưng vẫn giao di động cho Mộ Dung Tuyết:

– Mộ Dung, Lâm Thiên kêu ngươi nghe máy.

Mộ Dung Tuyết nhận lấy di động:

– Mộ Dung Tuyết nghe đây.

Thanh âm lạnh băng truyền qua ống loa, hiện tại Lâm Thiên không tâm tình thưởng thức giọng Mộ Dung Tuyết dễ nghe không.

Lâm Thiên nói thẳng:

– Mộ Dung Tuyết biết chuyện lớp chúng ta có hai học sinh đã chết không?

– Biết rồi.

Lâm Thiên nói:

– Ừm, vậy thì tốt! Ta có hai chuyện muốn nói với nàng. Thứ nhất, trên viên đạn bắn hai học sinh đều khắc một con dơi nhỏ. Thứ hai, hình như liên quan lúc chúng ta ở Hongkong. Hiện tại các người đều có nguy hiểm nên đừng tách nhau ra, làm phiền nàng chăm sóc Dao nhi giùm, ta sẽ nhanh chóng giải quyết xong chuyện này.

Mộ Dung Tuyết trả lời ngắn gọn:

– Biết!

Mộ Dung Tuyết nói xong trả di động cho Chu Dao.

Chu Dao sốt ruột nói:

– Tiểu Lâm Tử nhớ cẩn thận, lớp các người...

Lâm Thiên an ủi:

– Đừng lo, ta sẽ không sao. Còn nàng nhớ đừng rời khỏi nhóm Mộ Dung Tuyết, lúc ăn cơm thì gọi điện thoại cho ta, ta sẽ cùng ăn với Dao nhi.

Chu Dao nói:

– Được rồi, hung thủ kia thật đáng ghét!

Cúp máy xong Lâm Thiên hơi yên lòng. Có ba người Mộ Dung Tuyết bảo vệ thì người bình thường khó mà đụng vào Chu Dao, khả năng hung đồ phạm án trong học viện khá nhỏ. Hồ nước đại học Hải Thiên rất sâu, bên trong có nhiều cao thủ.

Ngụy Phong hỏi:

– Lão tam, ngươi vừa nói con dơi nhỏ trên viên đạn là sao?

Lâm Thiên xua tay:

– Mặc kệ nó đi, tóm lại cẩn thận chút, chuyện này vẫn chưa xong. Ta đi ra ngoài một chuyến, các ngươi hãy cẩn thận.

Ngụy Phong hét hướng Lâm Thiên đã mở cửa ra:

– Này lão tam, ngươi đi đâu vậy?

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Yên tâm, ta có thể bảo vệ chính mình

Lâm Thiên cất bước ra ngoài, khép cửa lại.

Lâm Thiên vừa đi hướng dưới lầu phòng ngủ vừa thầm nghĩ:

– Tiểu Linh, hãy quét hình xung quanh xem có nhân vật đáng ngờ nào không. Ngoài ra liên lạc với tiểu tử Long Hạo Hải.

Rất nhanh Tiểu Linh lên tiếng:

– Chủ nhân, trong vòng 2km có mấy chục người hơi thở mạnh hơn chủ nhân. Nhưng bọn họ là nhân viên trong học viện Hải Thiên, không phát hiện hung thủ mang súng. Đã điều tra ra cách liên lạc Long Hạo Hải, số điện thoại bí mật đã lưu trữ trong di động của chủ nhân.

Lâm Thiên móc di động ra bấm sổ.

Trong một khách sạn bên ngoài học viện Hải Thiên, Long Hạo Hải đang nhàm chán nhìn cửa học viện Hải Thiên thì di động đột nhiên reo chuông hù gã hết hồn.

Long Hạo Hải lẩm bẩm:

– Ai rảnh gọi điện thoại cho ta?

Long Hạo Hải bấm nút nhận cuộc gọi:

– A lô?

Lâm Thiên bình tĩnh nói:

– Long Hạo Hải, ta là Lâm Thiên!

Long Hạo Hải phấn khởi tinh thần, hưng phấn hỏi:

– A! Lăng cố vấn, lão nhân gia người chủ động liên lạc với ta đúng là hiếm thấy.

Lâm Thiên khẽ hừ:

– Ta không nhận nổi xưng hô lão nhân gia của ngươi. Hai bạn học của ta bị bắn chết, ta muốn ngươi lập tức điều tra rõ, giải quyết tốt chuyện này. Sự việc có lẽ liên quan quỷ hút máu.

Long Hạo Hải nói:

– Tuân lệnh, Lăng cố vấn! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!

Đẳng cấp cố vấn đặc biệt Lăng Thiên Long tổ cao hơn Long Hạo Hải rất nhiều, lại liên quan quỷ hút máu, sự việc vốn nên do Long tổ quản lý, người bình thường không đối kháng nổi quỷ hút máu có thực lực cá nhân cường đại.

Lâm Thiên cúp điện thoại, trong phút chốc không biết nên làm gì tiếp theo:

– Trần Minh và nữ sinh kia có lẽ chết vì ta, đi cục cảnh sát thăm bọn họ một chút đi, có lẽ sẽ phát hiện được gì.

Lâm Thiên quyết định xong lái xe đi cục cảnh sát.

Khu vực nơi có đại học Hải Thiên là khu thứ sáu, vụ bắn súng do cục cảnh sát khu vực sáu quản lý. Hai mươi phút sau Lâm Thiên đã đến trước cục cảnh sát.

Lâm Thiên nói thẳng:

– Ta là bạn học của hai người bị bắn chết hôm nay, ta muốn xem bọn họ.

Nhưng chú cảnh sát mặc kệ Lâm Thiên:

– Xin lỗi, tạm thời không thể gặp.

Lâm Thiên hỏi:

– Cục trưởng của các người đâu?

Chú cảnh sát lại ngước đầu lên:

– Chàng trai về trước đi, cục trưởng bận rộn, không phải ngươi muốn gặp liền gặp. Khi đi về cẩn thận an toàn.

Lâm Thiên bất đắc dĩ bấm số di động của Nhạc Chấn Thiên:

– Nhạc sở trưởng, ta là Lâm Thiên. Lại làm phiền Nhạc sở trường, hai bạn học của ta bị bắn chết, ta muốn xem di thể của bọn họ nhưng đồng chí cảnh sát nơi này không cho ta gặp.

Làm sao Nhạc Chấn Thiên trách Lâm Thiên làm phiền gã được? Nhạc Chấn Thiên ước gì Lâm Thiên làm phiền gã thật nhiều, phiền một lần thì nhân tình lại nặng một chút, đến lúc đó nếu có chuyện gì nhờ Lâm Thiên hỗ trợ góp sức sẽ giải quyết dễ dàng hơn nhiều.

– Lâm thiếu gia, rắc rối gì đâu, hãy đưa di động cho người kia đi.

Lâm Thiên mỉm cười đưa điện thoại cho cảnh sát trung niên.

Nghe giọng Nhạc Chấn Thiên, nét mặt cảnh sát kích động lên:

– Vâng vâng vâng, Nhạc cục trưởng, ta mang hắn đi ngay!

Cảnh sát trung niên nói xong trả di động lại cho Lâm Thiên.

– Nhạc sở trưởng, đa tạ. Phải rồi, không biết vụ án hãm hại ta bảo ta trộm châu báu giải quyết sao rồi?

Nhạc Chấn Thiên trả lời:

– Lâm thiếu gia, vụ án này đã điều tra rõ, đang chuẩn bị gọi điện thoại báo cho Lâm thiếu gia biết đây. Người hãm hại Lâm thiếu gia tên Vương Hạo, Tần Thiên là một con chó của Vương gia. Thế lực Vương gia không nhỏ nên dù đã điều tra ra lại gặp khó khăn khi xử lý.

Lâm Thiên nói:

– Cảm ơn, chuyện xử lý để ta tự làm được rồi, không làm phiền Nhạc sở trưởng thêm nữa.

– Vậy được rồi, Lâm thiếu gia xử lý sẽ tiện hơn ta nhiều.

Nhạc Chấn Thiên nói:

– Ta ngồi trên vị trí này có một số việc thân bất do kỷ.

Giọng Nhạc Chấn Thiên trầm buồn.

– Nhạc sở trưởng, ta phải đi xem bạn học của ta.

Nhạc Chấn Thiên cúp máy:

– Rồi, Lâm thiếu gia bận việc đi.

Lâm Thiên nói với cảnh sát trung niên:

– Đi thôi.

Trên đường đi có người dẫn đường nên Lâm Thiên không gặp cản trở, đến thẳng một phòng khám nghiệm tử thi. Hai cái xác đặt tại đó, có hai pháp y đang bận rộn. Hai nữ cảnh sát không ngừng ghi chép vào giấy.

Cảnh sát trung niên hỏi:

– Kết quả khám nghiệm tử thi thế nào?

Một trong hai pháp y trả lời:

– Không tìm được nhiều manh mối.

Giọng Tiểu Linh vang trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, phát hiện một tay súng bắn tỉa trên nóc tòa nhà đối diện, là một quỷ hút máu cấp thấp.

Lâm Thiên vội liếc sơ hai cái xác rồi nhanh chóng ra khỏi cục cảnh sát chạy hướng cao ốc.

Mấy viên đạn súng ngắm bắn vào đầu Lâm Thiên nhưng bị hắn tránh thoát, viên đạn bắn thủng đường nhựa lủng mấy lỗ khiến người qua đường náo động.

– A, shit!

Tay súng bắn tỉa trên nóc tòa nhà thấy không bắn trúng Lâm Thiên thì dứt khoát bỏ súng, trốn khỏi nóc nhà.

Lâm Thiên lao vào trong tòa nhà, thầm cười nhạt: có Tiểu Linh ở, muốn ẩn núp trốn đi là điều không thể!

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, đối phương ở lầu mười sáu!

Lâm Thiên chửi thầm:

– Quỷ hút máu chết tiệt, muốn kiếm chuyện thì tìm thẳng tới ta được rồi, cần gì liên lụy vô tội!

Lâm Thiên đi thang máy lên tầng mười sáu.

Thang máy rất nhanh ngừng ở tầng mười sáu.

– Chủ nhân, trong nhà vệ sinh căn phòng thứ năm bên trái!

Lâm Thiên bước nhanh đi tới.

– Một, hai, ba, bốn, năm! Là căn phòng này!

Cửa phòng khóa điện tử, Tiểu Linh điều khiển chút xíu là cửa mở ra.

Lâm Thiên đi tới trước cửa nhà vệ sinh, lạnh lùng nói:

– Quỷ hút máu tiên sinh, giờ chết của ngươi đã đến.

Cửa nhà vệ sinh mở ra, một thanh niên da trắng cầm súng ngắn bước ra:

– Không ngờ ngươi tìm đến ta. Ta rất tò mò là ngươi làm sao tìm được? Theo lý ra ta ẩn giấu khá kín.

Lâm Thiên lạnh lùng hỏi:

– Nói, có phải ngươi giết hai bạn học của ta không? Hoặc là đồng bọn của ngươi?

Thanh niên da trắng nhe răng cười nói:

– Tiểu tử, khoảng cách gần như vậy ta không tin ngươi né khỏi súng ngắn được!

Hai răng nanh lộ ra từ miệng thanh niên da trắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện