Cứ thế đi tới đi lui bốn tiếng đồng hồ, tinh thần Lâm Thiên tập trung vào khống chế lực lượng. Tuy từ giờ Lâm Thiên không thể hoàn toàn điều khiển lực lượng bản thân nhưng vấn đề không quá lớn, cũng nhờ hắn trải qua rèn luyện như thế nhiều lần nên có bí quyết về việc khống chế thực lực.
– Ưm...
Có tiếng rên rỉ, Nhã Sa đã tỉnh.
Lâm Thiên vội vàng đi tới bên giường:
– Nhã Sa đỡ hơn chưa? Là lỗi của ca ca, nếu ca ca và Nhã Sa ở trong lữ điếm thì...
– Ca ca, hu hu!
Nhã Sa lao vào ngực Lâm Thiên, lớn tiếng gào khóc.
Lâm Thiên nhẹ nhàng vỗ lưng Nhã Sa, lòng thầm thở phào. Lâm Thiên khóc là tốt, nếu nàng không khóc thì Lâm Thiên mới lo hơn, giấu trong lòng không phải chuyện tốt.
Nước mắt Nhã Sa rơi như trân châu đứt dây:
– Ca ca, sau này Nhã Sa chỉ còn một mình, hu hu!
Lâm Thiên cảm giác áo mình ướt đẫm.
– Sao có thể? Nhã Sa còn có ca ca ở đây, ca ca sẽ chăm sóc Nhã Sa.
Lâm Thiên dịu dàng an ủi:
– Nhã Sa đói rồi đúng không? Chúng ta đi ăn một chút gì được không? Tiếp đó ca ca cho Nhã Sa xem ngọn lửa.
Nhã Sa nhẹ gật đầu nói:
– Ca ca... Biết gia gia chết như thế nào phải không? Lâm Thiên gật đầu nói:
– Biết, nhưng ca ca sẽ báo thù. Nhã Sa hãy vui vẻ lên, đừng suy nghĩ mấy thứ kia, hiểu không?
Nhã Sa nhẹ hôn mặt Lâm Thiên:
– Ca ca, đa tạ.
Lâm Thiên khều mũi nhỏ Nhã Sa:
– Nha đầu ngốc, với ca ca còn nói cảm ơn cái gì? Mau, xuống giường đi, không thì không có cơm ăn, tối nay sẽ đói bụng.
Bây giờ đã là chín giờ tối nhưng trong lữ điếm còn thức ăn, Lâm Thiên ra lệnh, không lâu sau đồ ăn bốc khói đặt lên bàn. Người có nhiều kim tệ nên Lâm Thiên hoàn toàn không tiết kiệm, chỉ có hai người mà kêu đầy bàn thức ăn. Đồ ăn ngon có thể giúp Nhã Sa tạm quên bi thương trong một lúc.
Hơn một tiếng sau hai người ăn xong.
Lâm Thiên nói:
– Nhã Sa, qua đây, để ca ca đưa đi xem ngọn lửa.
Lâm Thiên nắm tay Nhã Sa ra ngoài lữ điếm. Những người khác nghe lời Lâm Thiên nói ham vui đi theo. Lâm Thiên nói câu buổi tối sẽ cho lữ điếm lúc trước hắn ở hóa thành tro tàn đã đồn ra ngoài.
Buổi tối đường cái gần học viện ma pháp Hán Tư khá náo nhiệt nhưng bình thường không đông giống hôm nay. Đường cái rộng rãi đông nghẹt người, thấy Lâm Thiên mang Nhã Sa đi tới đều tự động tránh đường ra.
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, trong lữ quán có người không?
Tiểu Linh trả lời:
– Có, chủ nhân. Trừ lão bản ra còn có ba tiểu nhị, không có khách nhân.
Lâm Thiên đến trước lữ điếm, nhiền mắt Nhã Sa ngấn lệ, hắn dịu dàng nói:
– Nhã Sa, gia gia nhất định hy vọng nàng kiên cường chứ không phải luôn đau buồn.
Nhã Sa nhẹ gật đầu, bàn tay nắm tay Lâm Thiên càng siết chặt.
Lâm Thiên hét to một tiếng:
– Hãy để liệt hỏa vô tận tẩy rửa tội ác nơi này đi!
Một hỏa long dài tám thước bay lên khỏi đỉnh đầu Lâm Thiên.
Hỏa long ngửa đầu rống to:
– Grao!
Lửa cháy hừng hực phun vào lữ điếm, lửa nhiệt độ cao đánh trúng cửa sổ đốt cháy hừng hực.
Ba tiểu nhị cho rằng Lâm Thiên không dám hành động nên ở trong lữ điếm nịnh lão bản bỗng chốc hùng hổ chạy nhanh ra ngoài. Ba tiểu nhị thấy Lâm Thiên đứng trước cửa lữ điếm lạnh lùng nhìn họ, cự long hỏa diễm dài tám thước thì ngoan ngoãn ngậm miệng, thoáng chốc lẩn vào trong đám đông.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, chủ tiệm đã tự sát.
Lòng Lâm Thiên dao động nhưng giây lát tĩnh lặng lại. Lão bản cũng là người đáng thương, nhưng trên đời này có quá nhiều kẻ đáng thương, hơn nữa người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Ví dụ lão bản nhìn gia gia của Nhã Sa chết thảm trong tiệm của mình, chẳng lẽ lão bản không có tội sao?
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Ta chỉ là một phàm nhân, ta không quan tâm hết người trong thiên hạ, ta chỉ cần người bên cạnh mình hạnh phúc.
Lâm Thiên xua hỏa long thỏa thích phun lửa. Một số người không chịu nổi muốn tiến lên ngăn cản Lâm Thiên nhưng nhìn hắn chớp mắt gọi ra hai con hỏa long thì dừng bước chân.
– Đùa, người thuấn phát ma pháp hỏa long lục giai đã khó đối phó, cùng lúc điều khiển ba con hỏa long thì ít nhất có tu vi Đại Ma Đạo Sư. Vì một lữ điếm không liên quan gì mình đắc tội Đại Ma Đạo Sư hỏa hệ tuyệt đối bị nhũn não.
Phía không xa, một đội binh sĩ bảo vệ trị an lặng lẽ rút về, cường quyền chính là chân lý. Chỉ là một lữ điếm, đốt thì cứ đốt đi, không cho Đại Ma Đạo Sư các hạ trút bực tức ra e rằng càng nhiều người chịu tội. Mọi người tự động khẳng định Lâm Thiên có tu vi Đại Ma Đạo Sư.
Bởi vì mọi người biết Ma Đạo Sĩ cao cấp có thể miễn cưỡng phát ra ma pháp lục giai, nhưng đên tu vi Ma Đạo Sư sơ giai mới tự nhiên phát động được. Muốn thuấn phát, trong lịch sử người thuấn phát ma pháp lục giai trình độ thấp nhất là Ma Đạo Sư trung giai, và chỉ miễn cưỡng cùng lúc điều khiển hai cái. Giống Lâm Thiên cùng lúc khống chế ba con hỏa long nếu không phải tu vi Đại Ma Đạo Sư thì là gì? Thoạt trông Lâm Thiên còn nhỏ tuổi nhưng chỉ khiến người hơi ngạc nhiên chút, thế giới ma huyễn có nhiều cách khiến mặt mũi không già, ví dụ nước suối sinh mệnh của tộc Tinh Linh, như dược tề bất lão mà thánh giai luyện kim thuật sĩ luyện ra. Một số cường giả đến thực lực nhất định có thể bảo đảm mặt mày không già đi.
Lửa cháy hừng hực ánh hồng mặt Nhã Sa, mấy giọt nước mắt đọng trên mặt làm Lâm Thiên cực kỳ đau lòng, vươn tay nhẹ lau nước mắt cho nàng.
Lâm Thiên an ủi:
– Nhã Sa, gia gia sẽ an nghỉ. Hãy hứa với ca ca, và với gia gia rằng sau này Nhã Sa sẽ vui vẻ, được không?
Nhã Sa nhẹ gật đầu nói:
– Ừm! Ta hứa với ca ca, với gia gia sau này sẽ vui vẻ, chăm học ma pháp trong học viện ma pháp Hán Tư sau đó làm một nữ hiệp, hành hiệp thiên hạ!
Lâm Thiên buồn cười, hắn không ngờ Nhã Sa có cách nghĩ này.
– Tốt, sau này Nhã Sa làm nữ hiệp, ở đâu có bất bình thì nơi đó có Nhã Sa!
Lữ điếm không nhỏ, có năm tầng lầu, chiếm diện tích ngàn thước vuông. Nhưng ba con hỏa long không ngừng phun lửa hoàn toàn đốt cháy lữ điếm, bầu trời bị chiếu đỏ rực. Ngọn lửa khá đẹp.
Những người vây xem phát ra từng tiếng kinh thán, tình cảnh này rất ít thấy vì trên cơ bản người đẳng cấp Đại Ma Đạo Sư cực kỳ nổi tiếng, không ai ngốc nghếch trêu vào.
Trong đám đông có người bàn tán:
– Lần này Dong Binh đoàn Huyết Lang gặp rắc rối rồi, một Đại Ma Đạo Sư hỏa hệ, ha ha ha, có lẽ bọn họ ngủ đến nửa đêm chợt phát hiện chỗ Dong Binh đoàn cư trú bốc lửa.
– Chưa chắc, tuy Dong Binh đoàn Huyết Lang không có cường giả thánh giai nhưng người ta có Đại Ma Đạo Sư thủy hệ, một Đại Kiếm Sư, nếu đánh nhau khó đoán thắng thua thế nào.
Một người khác nói:
– Nữ hài tử bên cạnh Đại Ma Đạo Sư các hạ thật đáng yêu, chỉ tội nghiệp cho gia gia...
– Câm miệng ngay, ngươi muốn con hỏa long kia phun liệt diễm hướng chúng ta sao?
***
Sau nửa tiếng, thứ có thể đốt cơ bản đã đốt hết. Hỏa long phun ra lửa có nhiệt độ cao hơn lửa bình thường nhiều, đốt đồ nhanh hơn. Ba con hỏa long dần tan biến trên bầu trời, lữ điếm to lớn chỉ còn lại tro tàn.
Lâm Thiên khẽ thở dài siết chặt bàn tay nhỏ của Nhã Sa, cúi đầu khẽ cười nói:
– Nhã Sa, đã xem diễm hỏa xong rồi, đi về ngủ.
Nhã Sa nhẹ gật đầu cùng Lâm Thiên trở lại lữ điếm cư trú. Lúc này nhân viên lữ điếm tôn kính với hai người rất nhiều, tăng thêm hai chữ ‘tôn quý’ đằng trước chữ khách nhân.
Trong gian phòng hai người có hai chiếc giường. Nhã Sa mới gặp biến cố như vậy, Lâm Thiên cần chăm sóc nàng nên không thuê thêm gian phòng khác. Tắt đèn nằm trên giường, thật lâu sau Lâm Thiên không nghe tiếng hít hở đều đều của Nhã Sa. Trong bóng tối Lâm Thiên cảm giác Nhã Sa mở to mắt nhìn hướng hắn.
Lâm Thiên dịu dàng nói:
– Nhã Sa mau ngủ đi, ngày mai sẽ mang Nhã Sa đi học viện ma pháp Hán Tư.
Nhã Sa nhỏ giọng hỏi:
– Ca ca đưa ta vào học viện ma pháp Hán Tư rồi sẽ đi sao?
– Không, ca ca không đi nhưng ca ca khá bận, có lẽ mấy ngày mới đến gặp Nhã Sa một lần được.
Lâm Thiên trả lời:
Nhã Sa vào học viện rồi hãy kết bạn với vài bằng hữu mới, ca ca hy vọng sẽ thấy Nhã Sa vui vẻ.
– Ừm, ca ca không đi là tốt rồi! Ca ca, ngủ ngon!
– Ngủ ngon!
Một đêm qua đi, ăn sáng xong Lâm Thiên mang Nhã Sa đi học viện ma pháp Hán Tư. Lâm Thiên vẫn mặc áo ma pháp hỏa hệ thực tập, nhưng chuyện hôm qua đã đồn ra ngoài, không ai dám lộ ra vẻ xem thường hắn. Xem thường một Đại Ma Đạo Sư, à thì chỉ Pháp Thần, Pháp Thánh mới có tư cách coi thường hắn. Dù là Ma Đạo Sư và Kiếm Thánh thì chỉ mạnh hơn Ma Đạo Sư một bậc.
Không ai biết Đại Ma Đạo Sư này là giả, tuy Lâm Thiên có thể thuấn phát ma pháp lục giai nhưng thật ra chỉ là Ma Đạo Sư sơ giai. Về sức chiến đấu thì Lâm Thiên ngang ngửa Ma Đạo Sư trung giai, cách Đại Ma Đạo Sư còn một chút.
Thực lực Đại Ma Đạo Sư là ngang ngửa với đại viên mãn thiên giai, Lâm Thiên là sơ giai thiên giai, dù hắn hơi đặc biệt một chút nhưng cách Đại Ma Đạo Sư chênh lệch chút xíu. Đương nhiên thực lực hiện tại của Lâm Thiên có cơ may giết Đại Ma Đạo Sư.
– Ưm...
Có tiếng rên rỉ, Nhã Sa đã tỉnh.
Lâm Thiên vội vàng đi tới bên giường:
– Nhã Sa đỡ hơn chưa? Là lỗi của ca ca, nếu ca ca và Nhã Sa ở trong lữ điếm thì...
– Ca ca, hu hu!
Nhã Sa lao vào ngực Lâm Thiên, lớn tiếng gào khóc.
Lâm Thiên nhẹ nhàng vỗ lưng Nhã Sa, lòng thầm thở phào. Lâm Thiên khóc là tốt, nếu nàng không khóc thì Lâm Thiên mới lo hơn, giấu trong lòng không phải chuyện tốt.
Nước mắt Nhã Sa rơi như trân châu đứt dây:
– Ca ca, sau này Nhã Sa chỉ còn một mình, hu hu!
Lâm Thiên cảm giác áo mình ướt đẫm.
– Sao có thể? Nhã Sa còn có ca ca ở đây, ca ca sẽ chăm sóc Nhã Sa.
Lâm Thiên dịu dàng an ủi:
– Nhã Sa đói rồi đúng không? Chúng ta đi ăn một chút gì được không? Tiếp đó ca ca cho Nhã Sa xem ngọn lửa.
Nhã Sa nhẹ gật đầu nói:
– Ca ca... Biết gia gia chết như thế nào phải không? Lâm Thiên gật đầu nói:
– Biết, nhưng ca ca sẽ báo thù. Nhã Sa hãy vui vẻ lên, đừng suy nghĩ mấy thứ kia, hiểu không?
Nhã Sa nhẹ hôn mặt Lâm Thiên:
– Ca ca, đa tạ.
Lâm Thiên khều mũi nhỏ Nhã Sa:
– Nha đầu ngốc, với ca ca còn nói cảm ơn cái gì? Mau, xuống giường đi, không thì không có cơm ăn, tối nay sẽ đói bụng.
Bây giờ đã là chín giờ tối nhưng trong lữ điếm còn thức ăn, Lâm Thiên ra lệnh, không lâu sau đồ ăn bốc khói đặt lên bàn. Người có nhiều kim tệ nên Lâm Thiên hoàn toàn không tiết kiệm, chỉ có hai người mà kêu đầy bàn thức ăn. Đồ ăn ngon có thể giúp Nhã Sa tạm quên bi thương trong một lúc.
Hơn một tiếng sau hai người ăn xong.
Lâm Thiên nói:
– Nhã Sa, qua đây, để ca ca đưa đi xem ngọn lửa.
Lâm Thiên nắm tay Nhã Sa ra ngoài lữ điếm. Những người khác nghe lời Lâm Thiên nói ham vui đi theo. Lâm Thiên nói câu buổi tối sẽ cho lữ điếm lúc trước hắn ở hóa thành tro tàn đã đồn ra ngoài.
Buổi tối đường cái gần học viện ma pháp Hán Tư khá náo nhiệt nhưng bình thường không đông giống hôm nay. Đường cái rộng rãi đông nghẹt người, thấy Lâm Thiên mang Nhã Sa đi tới đều tự động tránh đường ra.
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, trong lữ quán có người không?
Tiểu Linh trả lời:
– Có, chủ nhân. Trừ lão bản ra còn có ba tiểu nhị, không có khách nhân.
Lâm Thiên đến trước lữ điếm, nhiền mắt Nhã Sa ngấn lệ, hắn dịu dàng nói:
– Nhã Sa, gia gia nhất định hy vọng nàng kiên cường chứ không phải luôn đau buồn.
Nhã Sa nhẹ gật đầu, bàn tay nắm tay Lâm Thiên càng siết chặt.
Lâm Thiên hét to một tiếng:
– Hãy để liệt hỏa vô tận tẩy rửa tội ác nơi này đi!
Một hỏa long dài tám thước bay lên khỏi đỉnh đầu Lâm Thiên.
Hỏa long ngửa đầu rống to:
– Grao!
Lửa cháy hừng hực phun vào lữ điếm, lửa nhiệt độ cao đánh trúng cửa sổ đốt cháy hừng hực.
Ba tiểu nhị cho rằng Lâm Thiên không dám hành động nên ở trong lữ điếm nịnh lão bản bỗng chốc hùng hổ chạy nhanh ra ngoài. Ba tiểu nhị thấy Lâm Thiên đứng trước cửa lữ điếm lạnh lùng nhìn họ, cự long hỏa diễm dài tám thước thì ngoan ngoãn ngậm miệng, thoáng chốc lẩn vào trong đám đông.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, chủ tiệm đã tự sát.
Lòng Lâm Thiên dao động nhưng giây lát tĩnh lặng lại. Lão bản cũng là người đáng thương, nhưng trên đời này có quá nhiều kẻ đáng thương, hơn nữa người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Ví dụ lão bản nhìn gia gia của Nhã Sa chết thảm trong tiệm của mình, chẳng lẽ lão bản không có tội sao?
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Ta chỉ là một phàm nhân, ta không quan tâm hết người trong thiên hạ, ta chỉ cần người bên cạnh mình hạnh phúc.
Lâm Thiên xua hỏa long thỏa thích phun lửa. Một số người không chịu nổi muốn tiến lên ngăn cản Lâm Thiên nhưng nhìn hắn chớp mắt gọi ra hai con hỏa long thì dừng bước chân.
– Đùa, người thuấn phát ma pháp hỏa long lục giai đã khó đối phó, cùng lúc điều khiển ba con hỏa long thì ít nhất có tu vi Đại Ma Đạo Sư. Vì một lữ điếm không liên quan gì mình đắc tội Đại Ma Đạo Sư hỏa hệ tuyệt đối bị nhũn não.
Phía không xa, một đội binh sĩ bảo vệ trị an lặng lẽ rút về, cường quyền chính là chân lý. Chỉ là một lữ điếm, đốt thì cứ đốt đi, không cho Đại Ma Đạo Sư các hạ trút bực tức ra e rằng càng nhiều người chịu tội. Mọi người tự động khẳng định Lâm Thiên có tu vi Đại Ma Đạo Sư.
Bởi vì mọi người biết Ma Đạo Sĩ cao cấp có thể miễn cưỡng phát ra ma pháp lục giai, nhưng đên tu vi Ma Đạo Sư sơ giai mới tự nhiên phát động được. Muốn thuấn phát, trong lịch sử người thuấn phát ma pháp lục giai trình độ thấp nhất là Ma Đạo Sư trung giai, và chỉ miễn cưỡng cùng lúc điều khiển hai cái. Giống Lâm Thiên cùng lúc khống chế ba con hỏa long nếu không phải tu vi Đại Ma Đạo Sư thì là gì? Thoạt trông Lâm Thiên còn nhỏ tuổi nhưng chỉ khiến người hơi ngạc nhiên chút, thế giới ma huyễn có nhiều cách khiến mặt mũi không già, ví dụ nước suối sinh mệnh của tộc Tinh Linh, như dược tề bất lão mà thánh giai luyện kim thuật sĩ luyện ra. Một số cường giả đến thực lực nhất định có thể bảo đảm mặt mày không già đi.
Lửa cháy hừng hực ánh hồng mặt Nhã Sa, mấy giọt nước mắt đọng trên mặt làm Lâm Thiên cực kỳ đau lòng, vươn tay nhẹ lau nước mắt cho nàng.
Lâm Thiên an ủi:
– Nhã Sa, gia gia sẽ an nghỉ. Hãy hứa với ca ca, và với gia gia rằng sau này Nhã Sa sẽ vui vẻ, được không?
Nhã Sa nhẹ gật đầu nói:
– Ừm! Ta hứa với ca ca, với gia gia sau này sẽ vui vẻ, chăm học ma pháp trong học viện ma pháp Hán Tư sau đó làm một nữ hiệp, hành hiệp thiên hạ!
Lâm Thiên buồn cười, hắn không ngờ Nhã Sa có cách nghĩ này.
– Tốt, sau này Nhã Sa làm nữ hiệp, ở đâu có bất bình thì nơi đó có Nhã Sa!
Lữ điếm không nhỏ, có năm tầng lầu, chiếm diện tích ngàn thước vuông. Nhưng ba con hỏa long không ngừng phun lửa hoàn toàn đốt cháy lữ điếm, bầu trời bị chiếu đỏ rực. Ngọn lửa khá đẹp.
Những người vây xem phát ra từng tiếng kinh thán, tình cảnh này rất ít thấy vì trên cơ bản người đẳng cấp Đại Ma Đạo Sư cực kỳ nổi tiếng, không ai ngốc nghếch trêu vào.
Trong đám đông có người bàn tán:
– Lần này Dong Binh đoàn Huyết Lang gặp rắc rối rồi, một Đại Ma Đạo Sư hỏa hệ, ha ha ha, có lẽ bọn họ ngủ đến nửa đêm chợt phát hiện chỗ Dong Binh đoàn cư trú bốc lửa.
– Chưa chắc, tuy Dong Binh đoàn Huyết Lang không có cường giả thánh giai nhưng người ta có Đại Ma Đạo Sư thủy hệ, một Đại Kiếm Sư, nếu đánh nhau khó đoán thắng thua thế nào.
Một người khác nói:
– Nữ hài tử bên cạnh Đại Ma Đạo Sư các hạ thật đáng yêu, chỉ tội nghiệp cho gia gia...
– Câm miệng ngay, ngươi muốn con hỏa long kia phun liệt diễm hướng chúng ta sao?
***
Sau nửa tiếng, thứ có thể đốt cơ bản đã đốt hết. Hỏa long phun ra lửa có nhiệt độ cao hơn lửa bình thường nhiều, đốt đồ nhanh hơn. Ba con hỏa long dần tan biến trên bầu trời, lữ điếm to lớn chỉ còn lại tro tàn.
Lâm Thiên khẽ thở dài siết chặt bàn tay nhỏ của Nhã Sa, cúi đầu khẽ cười nói:
– Nhã Sa, đã xem diễm hỏa xong rồi, đi về ngủ.
Nhã Sa nhẹ gật đầu cùng Lâm Thiên trở lại lữ điếm cư trú. Lúc này nhân viên lữ điếm tôn kính với hai người rất nhiều, tăng thêm hai chữ ‘tôn quý’ đằng trước chữ khách nhân.
Trong gian phòng hai người có hai chiếc giường. Nhã Sa mới gặp biến cố như vậy, Lâm Thiên cần chăm sóc nàng nên không thuê thêm gian phòng khác. Tắt đèn nằm trên giường, thật lâu sau Lâm Thiên không nghe tiếng hít hở đều đều của Nhã Sa. Trong bóng tối Lâm Thiên cảm giác Nhã Sa mở to mắt nhìn hướng hắn.
Lâm Thiên dịu dàng nói:
– Nhã Sa mau ngủ đi, ngày mai sẽ mang Nhã Sa đi học viện ma pháp Hán Tư.
Nhã Sa nhỏ giọng hỏi:
– Ca ca đưa ta vào học viện ma pháp Hán Tư rồi sẽ đi sao?
– Không, ca ca không đi nhưng ca ca khá bận, có lẽ mấy ngày mới đến gặp Nhã Sa một lần được.
Lâm Thiên trả lời:
Nhã Sa vào học viện rồi hãy kết bạn với vài bằng hữu mới, ca ca hy vọng sẽ thấy Nhã Sa vui vẻ.
– Ừm, ca ca không đi là tốt rồi! Ca ca, ngủ ngon!
– Ngủ ngon!
Một đêm qua đi, ăn sáng xong Lâm Thiên mang Nhã Sa đi học viện ma pháp Hán Tư. Lâm Thiên vẫn mặc áo ma pháp hỏa hệ thực tập, nhưng chuyện hôm qua đã đồn ra ngoài, không ai dám lộ ra vẻ xem thường hắn. Xem thường một Đại Ma Đạo Sư, à thì chỉ Pháp Thần, Pháp Thánh mới có tư cách coi thường hắn. Dù là Ma Đạo Sư và Kiếm Thánh thì chỉ mạnh hơn Ma Đạo Sư một bậc.
Không ai biết Đại Ma Đạo Sư này là giả, tuy Lâm Thiên có thể thuấn phát ma pháp lục giai nhưng thật ra chỉ là Ma Đạo Sư sơ giai. Về sức chiến đấu thì Lâm Thiên ngang ngửa Ma Đạo Sư trung giai, cách Đại Ma Đạo Sư còn một chút.
Thực lực Đại Ma Đạo Sư là ngang ngửa với đại viên mãn thiên giai, Lâm Thiên là sơ giai thiên giai, dù hắn hơi đặc biệt một chút nhưng cách Đại Ma Đạo Sư chênh lệch chút xíu. Đương nhiên thực lực hiện tại của Lâm Thiên có cơ may giết Đại Ma Đạo Sư.
Danh sách chương