Sau rất nhiều cái tát và rất nhiều ruồi rớt xuống mặt đường...

Kiba xoa xoa hai bàn tay, lâu lắm rồi mới được đánh người. Lại là người không có ngoại kình, cảm giác đúng là thoải mái dễ chịu hơn hẳn so với đám mãnh thú. Anh lặp lại câu hỏi với Sherry.

"Mấy viên đá thế nào rồi ?"

Sherry nhìn đám lưu manh đang nằm lăn lộn khắp nơi, cô thở dài đưa tay lên vuốt tóc.

"Tôi đã ký hợp đồng xong. Bên Lexus cảm thấy giá trị những viên đá này rất cao nên đề nghị đưa chúng vào tham gia đợt bán đấu giá năm ngày nữa tổ chức tại Nogias. Tiền thu được họ chỉ lấy phí 5% thôi, còn lại sẽ thuộc về chúng ta."

Kiba gật gù, có vẻ hấp dẫn. Đồ mới hiếm lạ thế này, đặc biệt là anh vô cùng tự tin với các hiệu quả quang học của ngọc mình mài ra. Đưa lên sàn đấu giá mà không bán được giá cao mới là lạ. Xã hội này phát triển hơn là anh nghĩ, có vẻ không phải tất cả đều đi theo quỹ đạo giống Trái Đất ngày xưa.

Hai cô gái xinh đẹp và một người thanh niên đứng nói chuyện giữa một đám lưu manh đang nằm la liệt. Cảnh này cũng khá là hiếm gặp, thế nên đã có nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía họ.

"Nhân tiện, cô quen bọn này ?" – Kiba hất đầu về phía tên thanh niên lãnh đạo.

Sherry gật đầu. Cô nói nhẹ nhàng.

"Anh cũng đừng chấp nhặt bọn họ làm gì, họ chỉ là tay sai của người khác. Dù sao họ cũng không có ý định làm gì tôi cả ngoại trừ việc quấy rầy chút thôi."

Ấy, sao lại có chuyện người bị hại nói tốt cho kẻ thủ ác thế này. Hiệu ứng Stockholm ? Kiba gãi đầu.

Thấy thần sắc khó hiểu của anh, Sherry giải thích.

"Họ là những thanh niên Thánh tộc không có kình lực, bị gia đình và mọi người coi thường. Họ cũng không còn đường nào khác kiếm sống nên mới đi làm những việc thế này. Mà trước giờ ngoại trừ gây ra rắc rối chút đỉnh, cùng lắm là đập phá quầy hàng đánh lộn nhỏ lẻ thì cũng chưa làm ra tội ác gì lớn, cho nên Thánh tộc và mọi người cũng không muốn làm lớn chuyện."

À à, ra là lưu manh có đạo đức có quá khứ bi thảm. Loại hình này thì Kiba thích. Anh đá tên lãnh đạo một cái.

"Cô ấy nói có đúng không ?"

Vẫn còn bầm dập trước trận đòn của anh, tên cầm đầu nhổ một bãi nước bọt.

"Cút ! Bọn tao không cần ai thương hại cả !!!"

Có chí khí, Kiba càng lúc càng thấy thích bọn này rồi đấy. Anh ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt tên cầm đầu rồi hỏi.

"Con mắt nào của mày nhìn thấy tao thương hại tụi bay vậy ?"

Tên cầm đầu và cả đám xung quanh á khẩu trước câu hỏi "thành thật" của anh. Những vết thương trên người chúng lại phát ra từng trận đau nhức như minh chứng cho lời nói của anh.

Sherry hơi cúi xuống nói nhỏ bên tai anh.

"Một phần nữa là, thủ lãnh của chúng là người cũng có gia thế không tầm thường trong Thánh tộc..."

Đồng thời, tên cầm đầu cũng gằn giọng.

"Rồi mày sẽ hối hận, mày có biết thủ lãnh của bọn tao là ai không ?"

Kiba cười cười, có một chuyện Sherry hoàn toàn không hiểu. Đối phó với những bọn như thế này chính là chuyên môn của anh. Anh gật đầu với Sherry ra dấu đã nghe hiểu cô nói gì. Sau đó anh đỡ tên cầm đầu đứng dậy bằng một tay và vô cùng thân thiện đáp lời.

"Không, nhưng tao rất muốn biết ! Mày có thể giới thiệu được không ?"

-----

Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau, Kiba đứng trước một nhà kho to lớn bỏ hoang ở rìa thị trấn. Đằng sau anh là những tên lưu manh lếch thếch, tên cầm đầu vẫn bị anh xách theo để dẫn đường.

Anh đã bảo Sherry và Sharty về trang trại trước rồi. Dù sao chuyện này không thích hợp với mấy cô gái. Xem như là thú vui cá nhân của anh đi.

Bên trong nhà kho, một thanh niên ăn mặc sạch sẽ đang ngồi trên mấy cái thùng hàng. Xung quanh hắn là hai mươi mấy tên lưu manh rất ra dáng vẻ đàn em đang làm nhiều hành động khác nhau. Đám thì tụ tập lại nói chuyện, đám thì dùng đá để đánh bạc,...

Thanh niên thủ lãnh lầm bầm chửi.

"Thằng Lone chết tiệt dẫn mấy đứa đi làm cho bọn Thiên Địa à ? Nó không biết là tao ghét bọn đó nhất trên đời sao. Nó mà vác mặt về đây thì biết tay tao..."

Nhắc là đến ngay, tên thủ lãnh còn chưa dứt lời thì rầm một tiếng cửa nhà kho bị đạp văng ra. Sau đó một bóng người tự tin bước vào trong, theo sau là Lone và đám đàn em của hắn.

"Chuyện gì vậy, Lone mày..."

Tên thủ lãnh đang chỉ tay vào Lone hét lớn thì bỗng khựng lại khi nhìn thấy hành động của người mới vào.

Không nói một lời, gã ta xông vào đám lưu manh gần nhất rồi hạ thủ nhanh như gió.

Rắc. Bùm. Beng. Bụp. Chát. Xoảng. Rầm. Ối. Oái. Hự. Á.

"Mày là ai ?'

...

"Ai sai mày đến đây ?"

...

...

"Mày có biết bọn tao là ai không ?"

...

...

...

"Xin chào, tôi tên là Kiba."

Kiba lên tiếng, rất lịch sự. Tiếc là ngoại trừ Lone và đám đàn em đang đứng ở cửa ra thì những người còn lại không cảm thấy vinh hạnh cho lắm trước sự hiện diện của anh. Nhất là khi cả đám đều đang nằm lăn lộn khắp nơi, nhờ anh ban tặng.

Kiba quay lại nhìn Lone.

"Giờ thì có thể giới thiệu tao với thủ lãnh của bọn mày được rồi đấy !"

Lone và những người còn đứng thiếu điều muốn khóc thét. Nếu muốn giới thiệu tại sao không làm từ trước mà lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay xong rồi mới kêu giới thiệu. Thằng này muốn giỡn mặt mọi người à ?

Tuy nhiên không dám ý kiến, Lone run run đưa tay chỉ thanh niên đang mặc bộ đồ lúc nãy còn rất sạch sẽ - nay đã dính đầy đất cát. Khuôn mặt hắn còn có một vết bầm tím trên mắt, mũi đang chảy máu.

Hắn đang nhìn anh phẫn nộ, nhưng trong ánh mắt đó nhiều hơn là mê man không hiểu. Rốt cuộc tại sao mình lại gặp phải thằng điên này, có ai đó làm gì động đến gã hay sao ?

Kiba vui vẻ tiến đến đỡ hắn đứng dậy.

"Rất hân hạnh được gặp. Nghe nói mày là thủ lãnh của đám người này ?"

Hắn giãy tay anh ra, đưa tay lên chỉ thẳng vào mặt Kiba.

"Mày muốn gì thì nói đi đừng giở trò nữa ! Nếu muốn nói chuyện thì tại sao lúc đầu mày lại không nói lời nào mà đánh bọn tao như vậy ?"

Kiba giơ hai tay ra một cách ngạc nhiên.

"Tụi mày không phải lưu manh sao ? Đằng nào nói chuyện một hồi tao cũng phải đánh tụi bay thôi, thế thì không bằng đánh trước cho nó khỏe. Sau đó nói chuyện sẽ càng dễ dàng hơn, đúng không ?"

"Mà nhân tiện..." – Kiba bỗng đưa tay lên bẻ ngón tay của hắn xuống cái rốp. Hắn rú lên đau đớn. Anh nói nhẹ nhàng và chậm rãi để bảo đảm mọi người nghe rõ. "Tao không thích bị chỉ tay vào mặt !"

Ngoại trừ tiếng rú của tên thủ lãnh, xung quanh không ai dám ho he gì cả. Một số tên đang rên rỉ sau khi nghe anh nói cũng im bặt không kêu rên nữa. Có vẻ hiệu quả của trận đánh vừa rồi đã bắt đầu thể hiện.

"Giờ thì chúng ta nói chuyện như những con người văn minh nào. Tự giới thiệu bản thân đi, tên gì, cha chú thế nào, vai vế gì trong Thánh tộc. Thật tình, làm lưu manh cũng phải có chút lễ độ chứ, người ta giới thiệu tên cả buổi rồi mà mình vẫn không tự giới thiệu lại..." – Kiba tuôn ra một tràng.

Tên thủ lãnh cảm thấy đầu váng mắt hoa. Đây hẳn là một cơn ác mộng. Hắn lúng búng trả lời trong vô thức.

"Tôi là Kaiba. Cha tôi là một trong các Trưởng lão của Thánh tộc. Anh ruột tôi là đội trưởng Thánh kỵ sĩ..."

"Kinh đấy !" – Kiba gật gù. "Gia thế như vậy cũng đủ làm lưu manh rồi. Có điều sao tụi bay nhìn rách rưới quá vậy ? Lưu manh cũng phải có đẳng cấp chứ. Ít ra cũng phải xin tiền cha anh sắm vài bộ đồng phục nhìn cho ra hồn rồi hãy bước ra đường đe dọa người khác."

Kaiba đột nhiên như tỉnh lại, hắn tức giận rống to.

"CÂM MỒM !!! TAO MÀ THÈM DÙNG TIỀN CỦA BỌN CHÚNG À ???"

BỐP. Cơn tức giận phát ra từ trong tâm khảm, đầy lòng tự tôn này của hắn đã khiến hắn nhận được phần thưởng là một cái tát nảy lửa.

"Ai dạy mày cái trò la hét vào mặt người khác khi nói chuyện vậy ?" – Kiba nhíu mày. "Bộ nói chuyện đàng hoàng lịch sự khó lắm sao ? Tao quên nói tao cũng không thích bị người khác hét vào mặt mình !"

Ngọn lửa phẫn nộ sôi trào trong mắt Kaiba, tuy nhiên giọng nói của hắn không biết vì lý do gì đã tự động điều chỉnh xuống âm lượng vừa phải. Có lẽ là do bản năng sinh tồn.

"Mày thì biết được gì ? Làm sao mày hiểu được cảm giác của bọn tao. Sinh ra với dòng máu Thánh tộc thuần khiết, lại không hề có một chút kình lực nào. Từ khi ra đời đã được xác định là vô dụng, chỉ có thể đi làm những công việc hạ cấp đầy tớ cho người khác. Không phải trinh sát thì cũng là phục vụ. Lớn lên trong sự khinh miệt của người lớn và thậm chí của cả người cùng lứa tuổi. Cho dù có nỗ lực luyện tập đến thế nào thì cũng không thể nào đấu lại được những người có kình lực cả."

Kaiba càng nói càng hăng, vẻ cuồng loạn hiện lên trên mặt hắn.

"Nói cái gì, tao may mắn hơn người khác được sinh ra trong gia đình có quyền thế ? Chỉ cần ở không ăn uống ngồi chờ chết là được, đã có cha và anh lo cho rồi. Tao mới không thèm sử dụng thứ tiền bố thí đó, tao là một thằng đàn ông có thể tự sống được. Tao thà làm lưu manh để kiếm tiền còn hơn là sống cuộc sống một thằng phế vật như vậy !!!"

Toàn bộ căn nhà kho im lặng, những người khác không nói gì cúi gằm mặt xuống. Ai trong số họ ở đây cũng đã sống trong hoàn cảnh như vậy suốt cuộc đời mình. Mặc dù không thể hiện ra nhưng thứ bọn họ phải đối mặt là những ánh mắt hoặc khinh thường hoặc thương hại của người xung quanh. Có thể Kaiba may mắn hơn bọn họ thật, nhưng hắn đã chọn lựa cuộc sống này thay vì ăn sung mặc sướng. Đó là lý do mọi người tôn trọng và đi theo hắn.

Bốp bốp, tiếng vỗ tay vang lên. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Kiba, người đang không ngừng vỗ tay.

"Rất xúc động ! Có đau khổ, có đấu tranh, lại có cả nghị lực và nhiệt huyết nữa." – Kiba không ngừng gật đầu tán thưởng.

Nhưng giọng anh đột nhiên lạnh lẽo sắc bén như dao.

"Nhưng mà đây là câu trả lời mày tìm được ? Vì không muốn trở thành người vô dụng nên mày quyết định dẫn mọi người trở thành người gây hại cho người khác. Đi làm lưu manh rẻ tiền đe dọa hiếp đáp những người yếu đuối hơn bọn mày ? Bọn mày có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của những người đó hay chưa. Hay đây chỉ đơn giản là cách bọn mày thể hiện sự bất mãn của mình ra cho cả thế giới nhìn thấy ?"

Anh nhìn cả đám xung quanh.

"Bất mãn là tốt, không cam chịu lại càng tốt hơn. Nhưng bọn mày không nhận ra rằng, so với làm những kẻ đi phá hoại người khác thì làm bọn vô dụng lại càng hợp lý hơn sao. Bọn mày muốn người khác phải gánh chịu hậu quả do nỗi đau tinh thần của mình ?" – Kiba gằn giọng. "Nếu là đàn ông, tại sao lại không đi hướng những bất mãn tức giận đó vào những kẻ mạnh, những kẻ có kình lực khinh thường bọn mày, vào bọn mãnh thú để chứng minh bản thân mình. Ức hiếp những người yếu hơn mình chỉ chứng minh rằng bọn bay là một đám rác rưởi mà thôi."

Kaiba buột miệng chống chế.

"Mày nói thì ngon lắm. Nếu dễ dàng như vậy thì bọn tao đâu phải đến nước này ?"

Kiba trố mắt lên hỏi lại.

"Vậy ra tụi mày chỉ làm được chuyện dễ dàng ?"

Kaiba và cả đám ngớ người, không biết cãi lại thế nào. Kiba lắc đầu thở dài.

"Tao hỏi tụi bay một câu nhé, tụi bay thấy tao có chút kình lực nào không ?"

Thời gian như ngừng lại.

Tất cả người trong nhà kho, kể cả đám người Lone mới chợt nhận ra. Từ khi mới gặp bọn chúng đã bị Kiba đánh cho tối mắt tối mũi đến mức quên luôn không để ý đến một chuyện vô cùng quan trọng.

Cái gã điên trước mặt mọi người này, đã một mình đánh đập cả đám gần ba mươi người bọn chúng. Rõ ràng chính là một người da vàng tóc đen cũng có dòng máu Thánh tộc như bọn chúng. Và đặc biệt hơn, gã ta cũng không hề có kình lực – giống như bọn chúng.

Kaiba há miệng, không lên tiếng. Hắn đột nhiên nhớ lại những gì mình nói lúc nãy. Cái gì mà làm sao Kiba hiểu được cảm giác của một người Thánh tộc không có kình lực. Hắn cảm giác mình như một thằng đần chính hiệu.

"Trước hết, xin đừng hiểu lầm. Tao quả thật không hiểu được những gì tụi bay đã trải qua." – Kiba thủng thẳng nói. "Tao sống rất vui vẻ và hạnh phúc, xin cảm ơn."

"Tuy nhiên cái luận điệu của tụi bay cho rằng không có kình lực thì chỉ là phế vật, tao quả thật có chút ngửi không vô." – Kiba đưa tay sờ cằm.

Kiba quả thật có tư cách để nói những lời này, bởi vì vừa rồi khi đánh bọn chúng anh hoàn toàn không dùng một chút nội kình nào. Thuần túy là một trận đấu sử dụng cơ thể mà thôi. Nếu nói cho đúng ra, thân thể của bọn chúng cũng không tệ chút nào. Lớn lên không có kình lực đã khiến cho chúng phải tập luyện và vận dụng thân thể nhiều hơn mọi người dẫn đến sức khỏe cũng như thể lực của chúng không thua kém bất kỳ quân nhân tiêu chuẩn nào cả.

"Tao rất thích cách nghĩ của bọn bay, đó là lý do tao đến đây. Tao thích những người không cam chịu, có tư tưởng nổi loạn. Tuy nhiên cách nổi loạn của tụi bay là cách nổi loạn rách nhất, tầm thường nhất."

Không biết từ lúc nào tất cả mọi người đều đang tập trung lắng nghe từng lời Kiba nói.

"Một con người nổi loạn chân chính phải âm thầm hoàn thiện bản thân, để rồi cười thẳng vào mặt những kẻ từng coi thường mình bằng cách làm được những điều chúng cho rằng mình không thể làm. Thậm chí, làm được cả những chuyện chúng không thể làm. Đó mới là nổi loạn đích thực. Đó mới gọi là phong cách !" – Kiba ngẩng đầu, mơ màng nói.

Sau đó anh cúi xuống, nhìn cả đám và hỏi bằng giọng đanh thép.

"Có hiểu không ?!"

"DẠ HIỂU !!!" – Tất cả mọi người, bao gồm Kaiba trong đó gầm lên.

"Tốt ! Trẻ ngoan dễ dạy." – Kiba hài lòng gật đầu.

Anh bước ra khỏi cửa, ngoái đầu nhìn lại sau lưng.

"Những ai muốn làm lại từ đầu, muốn vứt bỏ cái sự nghiệp lưu manh không có gì thách thức này, muốn chứng minh bản thân mình cho mọi người thấy. Nghiến răng và đứng dậy, đi theo tao. Tao không đảm bảo con đường phía trước sẽ dễ dàng, sẽ chắc chắn thành công. Nhưng tao có thể khẳng định một điều - không còn ai có thể coi thường bọn mày nữa !"

Kiba đã bước ra khỏi nhà kho.

Mọi người nhìn nhau. Sau đó, bắt đầu từ Kaiba – hắn gào lên một tiếng rồi dùng hết sức đứng bật dậy chạy ra ngoài. Tất cả những người còn lại cũng lồm cồm bò dậy, giúp đỡ dìu nhau đi ra. Trong mắt chúng, giờ đã có thêm một thứ trước nay chưa từng xuất hiện.

Tên của nó là hy vọng.

"Đại ca, sao em như nhìn thấy lại đội Ngọa Hổ năm xưa ?" – Kiki lên tiếng hỏi Kiba.

"Về bản chất thì không khác lắm." – Kiba cười đáp. "Nhưng bọn này còn phải tiến rất xa mới đến được mức đó. Hiện tại tạm gọi là đội ăn hại đi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện