"Nếu là cô, thì cô sẽ dùng móng vuốt Falco vào việc gì ?" – Như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Kiba quay sang hỏi Vân.

"Chế vũ khí !" – Vân đáp không suy nghĩ, mắt cô sáng lên.

"Móng Falco chế vũ khí rất tốt sao ?" – Kiba ngạc nhiên hỏi.

"Một trong những nguyên liệu tốt nhất, đặc biệt là khi chế vũ khí sắc bén. Móng Falco có độ cứng gần như tuyệt đối, lại không cần phải lau chùi bảo dưỡng thường xuyên, trọng lượng cũng nhẹ hơn nhiều so với kim loại. Dùng để chế những món vũ khí có lưỡi sắc bén là tuyệt nhất..." – Vân hăng sau đáp, không che giấu sự ham muốn của mình.

"Có dễ chế tạo không ?"

"Tất nhiên là không rồi. Cần phải ngâm nó trong kình thủy một thời gian cho nó mềm ra như đất sét, sau đó định hình nó lại theo vũ khí mình mong muốn. Sau khi đập nén lại cuối cùng là mài sắc cạnh bằng các nguyên vật liệu chuyên dụng để đạt được độ sắc bén..." – Vân tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Kiba cười khổ.

"Vậy Thánh tộc có làm được không ?"

"Thánh tộc là một trong những nơi duy nhất có thể làm được chuyện đó." – Vân kiêu hãnh trả lời. Sau đó cô chần chừ một chút rồi bổ sung. "Nói thật ra, móng vuốt đó rất khó tìm được nơi biết cách chế tạo, sau khi hoàn thành sẽ đều là vũ khí thượng hạng thích hợp cho các chiến sĩ mạnh nhất sử dụng..."

"Cho nên ý của cô là, anh ta nên bán hết chúng cho Thánh tộc ?" – Albert cười, lên tiếng.

Bị vạch trần ý đồ, Vân hơi đỏ mặt nhưng sau đó dứt khoát gật đầu. Sức hấp dẫn của những nguyên liệu này quá lớn và tác dụng nó mang đến cho Thánh tộc khiến cho cô không thể nào kìm lòng được. Nói cho cùng, vũ khí mạnh mẽ chỉ ở trong tay những chiến binh xuất sắc nhất mới có thể phát huy tối đa công dụng, chém giết được càng nhiều mãnh thú hơn. Vì lợi ích chung, cô không ngại mang tiếng tham lam ích kỷ một chút cũng chẳng sao.

"Mặc dù móng vuốt của Falco là vô giá, nhưng tôi có thể lấy danh dự đảm bảo Thánh tộc sẽ đưa ra một cái giá xứng đáng và khiến anh hài lòng." – Vân tự tin nói, gì chứ danh dự của Thánh tộc vẫn còn rất là đáng giá. Loại việc lợi dụng thế bức ép người khác trả giá thấp Thánh tộc tuyệt đối khinh thường không thèm làm.

Kiba trầm ngâm suy nghĩ. Sau đó anh lên tiếng.

"Vậy thì thế này. Tôi muốn giữ lại hai cái móng để chế tạo vũ khí cho mình sử dụng..."

Vân gật đầu đồng ý ngay. Mặc dù hơi tiếc nhưng đó cũng là điều hợp lý, ai mà lại chẳng muốn có một vài món vũ khí mạnh mẽ. Hơn nữa theo những gì cô nghe kể thì cô cũng có chút trông đợi vào khả năng của Kiba. Biết đâu nhân loại lại có thêm một dũng sĩ siêu cấp thì sao. Dù sao cũng còn lại đến ba cái móng cơ mà.

"Nghe mọi người kể lại, Thánh tộc đã từng có nữ tu cao cấp giúp tôi chữa trị thương thế ? Liệu có phải là cô gái xinh đẹp này không ?" – Kiba cười và nhìn cô gái mặc áo choàng trắng đứng bên cạnh Vân.

Cô gái mặc áo choàng trắng – Tia – nhìn Vân như hỏi ý, sau khi nhận được cái gật đầu của Vân cô mới lên tiếng.

"Vâng, đúng là tôi đã có dùng liệu kình để hỗ trợ anh một chút. Nhưng đó chỉ là giúp đỡ nhỏ mà thôi không đáng nhắc đến."

Kiba lắc đầu.

"Đối với cô đó chỉ là việc nhỏ, nhưng với tôi nó chính là ơn cứu mạng. Vì vậy, tôi sẽ tặng cho Thánh tộc một chiếc móng của Falco."

Vân đứng bật dậy.

"Tặng ? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa vậy, nãy giờ anh không nghe tôi nói gì à ?! Giá trị của nó..."

Kiba ngắt lời cô.

"Với tôi thì giá trị nó dù có đến mức nào cũng không bằng được tình hữu nghị mà Thánh tộc đã thể hiện ra. Thế nên nếu cô xem tôi là bạn bè thì đừng từ chối nữa."

Vân im lặng cắn môi. Cô hơi xúc động rồi. Chỉ giúp đỡ một chút như vậy được hồi đáp bằng một thứ nguyên liệu vô giá. Nhưng nếu từ chối thì lại sẽ làm anh ta không vui.

"Được, phần tình cảm này Thánh tộc xin nhận. Kể từ bây giờ, Kiba chính là bạn bè chân chính của Thánh tộc, cánh cửa của Thánh tộc luôn mở ra chào đón anh." – Vân nhìn thẳng vào mắt Kiba.

Sau đó, không kìm được cô lại lên tiếng hỏi.

"Thế còn hai cái móng cuối cùng ?"

Kiba quay sang tỉnh bơ nói với Albert.

"Thật ra, tôi không còn nhớ gì cả chuyện tôi cứu mọi người. Hiện giờ tôi chỉ biết là từ khi tôi tỉnh dậy đã nhận được sự quan tâm chăm sóc của làng Nevile. Cho nên hai cái móng vuốt cuối cùng của Falco xem như là món quà của tôi tặng cho ngôi làng hiếu khách này."

Anh nói rất tự nhiên, nhưng nội dung những gì anh nói thì như sét đánh ngang tai mọi người. Tặng một cái móng cho Thánh tộc đã là quá sức hào phóng. Bây giờ lại còn tặng nốt hai cái cuối cùng cho dân làng. Bộ người mất trí nào cũng hào phóng như vậy cả sao ?

"Như vậy sao được, món quà quá quý giá chúng tôi không thể nhận được." - Albert hoảng sợ nói.

Kiba cười rồi chậm rãi nói.

"Sharty đã kể với tôi mọi chuyện. Thật ra trong tình huống đó chỉ cần mọi người bỏ lại tôi rồi lấy hết chiến lợi phẩm về cũng chẳng ai biết cả, nhưng mọi người vẫn đưa tôi đi xuyên rừng về đến làng. Sau đó lại còn chăm sóc tôi phục hồi sức khỏe. Nếu tôi đã cứu mạng mọi người, thì mọi người cũng đã cứu mạng tôi lại rồi. Đối với tôi lúc này, không biết mình là ai, không biết phải đi đâu làm gì, thì làng Nevile cũng giống như nhà của tôi vậy. Tôi đã xem dân làng Nevile như người trong gia đình của mình. So ra thì hai cái móng chim đã là cái gì ?"

Tất cả mọi người đang có mặt trong ngôi nhà này, kể cả Vân và Tia hai người không phải dân làng Nevile, đều cảm thấy xúc động. Một số người đã hơi khụt khịt mũi, Sharty thì sớm đã chảy hai hàng nước mắt nhìn Kiba không nói lời nào.

"Nói chung là móng chim của tôi, tôi thích cho ai thì cho. Nếu mọi người không muốn nhận thì cứ đem quăng ra đường ai thích thì nhặt. Tôi không quan tâm." – Đang lúc mọi người cảm xúc dâng trào, Kiba đột nhiên giở giọng lưu manh.

Ai đó không cẩn thận phá lên cười. Sau đó như thể lây lan dần dần mọi người đều cười theo. Không khí xúc động căng thẳng đã hoàn toàn bị phá không còn chút gì.

Albert đứng dậy, bước đến ôm vai Kiba. Giọng ông hơi run run.

"Nói rất hay, nói rất đúng ! Chúng ta là gia đình, hai cái móng chim thì đáng gì ? Không cần biết quá khứ cậu là ai, cậu đã làm gì. Từ bây giờ, cậu là Kiba của làng Nevile !!!"

Mọi người đồng thanh hoan hô. Nhiều người đã xô ghế đứng dậy vỗ vai, ôm lấy Kiba hô lớn đủ kiểu. Cô bé Sharty thì cứ nắm chặt tay anh không buông ra.

"Phù, cuối cùng cũng thoát được vấn đề thân phận không xác định. Từ nay xem như là có hồ sơ lý lịch đàng hoàng rồi." – Kiba lẩm bẩm trong đầu.

"Đại ca, chiêu này anh chơi quá đẹp. Vừa lấy được tình cảm của Thánh tộc lại hoàn toàn cảm hóa được dân làng. Bỏ ra mấy cái móng hơi tiếc nhưng cũng đáng." – Kiki lên tiếng.

"Mày có thể đừng lấy lòng tiểu nhân đo người quân tử được không. Thật ra tao cảm thấy dân làng này quả thật rất lương thiện chất phác, họ xứng đáng nhận được những thứ đó." – Kiba hừ mũi.

"Vậy chứ còn Thánh tộc thì sao, đừng nói anh cũng cảm thấy họ lương thiện chất phác chứ ?" – Kiki bắt bẻ lại ngay.

"Cái đó gọi là mua quan hệ. Tiền bạc lúc này đối với ta làm sao giá trị bằng việc bắt quan hệ với thế lực mạnh mẽ mà sắp tới chúng ta phải nương tựa vào chứ. Vụ này thì đồng ý là ta cũng có hơi tính toán thật." – Kiba cười hì hì.

Nhìn thấy Vân đang đến gần, Kiba nheo mắt nói với cô.

"Như đã nói, hiện tại hai cái móng là của dân làng rồi. Nếu Thánh tộc vẫn còn muốn mua lại thì cứ tìm chú Albert để thương lượng giá cả nhé."

Vân liếc mắt nhìn anh.

"Mặc dù mất trí nhưng có vẻ như không hề ngu nha ? Lần này làng Nevile xem ra trúng mánh lớn rồi. Có khi còn trở thành ngôi làng giàu có nhất trong lãnh địa của Thánh tộc cũng nên."

"Tôi cũng cảm thấy mình khá thông minh." – Kiba gật đầu trước cái nhìn ngán ngẩm của Vân. "Nhưng mà cô cũng có vẻ không phiền lòng lắm thì phải ?"

"Tất nhiên là không rồi. Tôi nếu không có tình cảm với ngôi làng này thì việc gì phải đích thân dẫn người tới giúp đỡ mọi người di tản. Tôi còn hứng chí nữa là khác !" - Vân bật cười.

Kiba nghĩ lại thấy cũng đúng, lại thêm quan hệ thân thiết giữa cô và Sharty. Xem ra lần này mình hành động quá sức chuẩn, đúng nghĩa "cả làng cùng vui" rồi.

Albert đã nghe được cuộc đối thoại giữa Kiba và Vân. Ông vui sướng vì mình không nhìn lầm người. Dân làng Nevile bây giờ không cần lo lắng nữa rồi. Vốn bản chất làng Nevile cũng không giàu có gì, lần di tản lần này lại là một gánh nặng rất lớn cho mọi người. Không có tài sản, sau khi di tản mọi người cũng sẽ phải trải qua cuộc sống vô cùng khó khăn ở nơi định cư mới. Muốn xây dựng lại cuộc sống như hiện tại lại càng gian nan vất vả hơn. Nếu không phải vì vậy thì ông và mọi người cũng sẽ không liều mạng đi vào rừng để đến nỗi xém nữa không về được. Nhưng bây giờ thì tất cả những mối lo ngại đó không còn quan trọng nữa rồi. Đối với ông và dân làng, Kiba quả thật chính là sứ giả do Thượng đế phái xuống giúp đỡ bọn họ trong thời khắc khó khăn này.

Kiba lại nói thêm với Vân.

"Nhân tiện, về việc chế tạo vũ khí bằng móng vuốt Falco. Liệu tôi có thể nhờ Thánh tộc giúp đỡ không ?"

"Biết ngay là anh tính toán như vậy mà. Tôi đã nói anh là bạn bè chân chính của Thánh tộc anh quên rồi sao, vấn đề đó tôi sẽ đích thân xử lý cho anh." – Vân hứ một tiếng.

"Cảm ơn cô rất nhiều. À xém tí nữa thì quên, còn 274 cái lông chim. Cô có mua luôn không ?"

"Tất nhiên là mua hết, cái đó mà cũng phải hỏi nữa sao !?"

"Vậy thì trong đó có 200 cái là của dân làng, cô thanh toán tiền cho chú Albert. Còn phần tôi thì bán cho cô 50 cái, còn 24 cái tôi nhờ Thánh tộc chế tạo vũ khí luôn cho tiện nhé." – Kiba tỉnh bơ nói.

Vân hết nói nổi, đúng là được đà làm tới. Thôi kệ, dù sao cô cũng cảm thấy mặc dù tính cách hơi khó hiểu nhưng gã này bản chất là người tốt. Những hành động của hắn không hề làm cho cô phản cảm chút nào.

Lại còn rất đẹp trai nữa, Vân len lén bổ sung trong đầu.

-----

Sau cuộc họp, ai nấy vui vẻ rời đi thực hiện công việc của mình. Còn Kiba thì được Albert mời vào phòng riêng nói chuyện.

"Là người làng cả, tôi sẽ không khách sáo làm gì. Cậu rất được, có thích con bé Sharty không tôi thay mặt cha mẹ đã mất của nó gả nó cho cậu luôn ?" – Albert dội ngay một quả bom vào mặt Kiba.

Ặc, anh xém nữa té lăn ra đất, không biết phải trả lời thế nào. Thấy phản ứng của anh Albert cười phá lên.

"Đùa chút thôi. Con bé đó nó mà nghe lời tôi mới lạ. Nó thích ai thì tự nó sẽ lấy không cần người khác xen vào."

Sau đó, Albert quay về thái độ nghiêm túc.

"Thật ra, sau khi cậu tỉnh lại một phần vì không muốn quấy rối cậu phần vì công cuộc chuẩn bị di dời quá nhiều chuyện cần xử lý nên tôi và mọi người vẫn chưa đến thăm cậu được."

Kiba gật đầu thông cảm. Anh cũng không thích bị quá nhiều người quấy rầy, cứ cử mấy cô gái xinh xắn đến chăm sóc anh như hiện tại là quá đủ rồi.

"Cậu không biết món quà của cậu có ý nghĩa đến mức nào với chúng ta đâu. Có thể nói cậu đã giúp cho dân làng thoát được cuộc sống gian khổ sắp tới, cho mọi người một tương lai và hy vọng để tiếp tục sống."

"Không đến mức vậy chứ ?" – Kiba giật mình.

Albert lắc đầu, sau đó ông giải thích tình hình cho Kiba.

Thì ra là vậy, bây giờ thì anh đã hiểu lý do vì sao có cuộc đi săn liều mạng kia rồi. Kể ra cũng là duyên số, nếu không có họ thì anh chắc cũng phải mất thời gian rất lâu mới tìm được nhân loại. Xui xẻo có khi còn lạc đường đi sâu vào trong lãnh địa của mãnh thú nữa là khác. Còn họ thì nhờ gặp anh nên đã vận rủi hóa lành.

"Vậy thì chừng nào chúng ta mới bắt đầu rời đi ?" – Kiba thắc mắc.

"Vốn sẽ phải còn mất thêm vài ngày. Nhưng nay có số tiền bán nguyên liệu Falco, mọi người đã không còn phải mang vác tất cả mọi thứ theo nữa rồi. Chúng ta sẽ để lại hết, chỉ mang theo những thứ thật quan trọng và có ý nghĩa với mình thôi. Còn lại trang thiết bị vật dụng sẽ mua mới hoàn toàn sau khi đến nơi. Như vậy vừa gọn lẹ lại càng giúp tăng tốc độ di chuyển, giảm thiểu nguy cơ trên đường."

Kiba gật đầu đồng ý. Đó là lựa chọn chính xác và thích hợp nhất lúc này.

"Cho nên, ngày mai chúng ta sẽ lên đường !"

Cảm thấy không còn gì nữa để trao đổi, Kiba chào tạm biệt Albert và quay về nơi anh đang ở hiện tại – nhà của Sharty. Bỗng nhiên, Albert gọi giật anh lại.

"Mà này, cậu thật sự tên là Kiba ?"

Câu hỏi bất ngờ này làm cho Kiba ngớ người ra. Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh trả lời.

"Sharty bảo rằng đó là tên tôi. Hình như hồi xưa tôi đã nói với cô ấy đó là tên mình."

Câu trả lời nghe vô cùng ngớ ngẩn, biết làm sao được. Anh đang đóng vai mất trí nhớ mà.

Albert gật gù.

"Quả nhiên đúng là vậy !"

"Đúng là cái gì ?" – Kiba hỏi lại.

Albert mỉm cười nhìn anh.

"Sharty đã kể cho cậu nghe truyền thuyết về anh hùng chiến binh do Thượng đế gửi tới cứu giúp nhân loại chưa nhỉ ?"

"Cô bé đã kể rồi. Hình như cô bé thật sự cho rằng tôi là người đó." – Anh cười khổ.

"Không trách con bé được, vì đến cả tôi cũng muốn tin như vậy !" – Albert nghiêm túc trả lời.

"Tại sao ? Chỉ vì tôi không dùng kình lực đánh nhau với Falco, vì tôi có thanh kiếm ánh sáng gì đó ?"

Albert lắc đầu.

"Những cái đó là một phần, nhưng cậu có biết nguyên nhân chính là gì không ?"

Tim Kiba đập mạnh, phải chăng có điều gì đó anh không biết ở đây. Nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của anh, Albert giải thích.

"Hẳn trong khi kể cậu nghe truyền thuyết đó, con bé đã quên nói cho cậu biết một chi tiết. Bởi vì chi tiết đó quá phổ biến ai ai cũng biết nên nó đã vô tình bỏ qua." – Albert chậm rãi nói. "Người anh hùng trong truyền thuyết đó..."

Ông nhấn mạnh từng chữ.

"Tên. Là. KIBA !!!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện