Ngày hôm sau tất cả mọi người đã tập hợp đông đủ. Vân cùng những chiến sĩ Thánh tộc chính thức tuyên bố mở màn cho chuyến thám hiểm và nhổ trại bắt đầu di chuyển về phía Nam.

Tính ra, hành trình này thật ra Kiba vô cùng quen thuộc, đây chính là đi ngược lại con đường mà anh cùng những người dân làng Nevile đã vượt qua để đến với phòng tuyến. Vân cũng khẳng định suy nghĩ này của anh khi cho biết cô dự định dùng làng Nevile làm điểm dừng chính thức đầu tiên trước khi bắt đầu tiến vào rừng ma Ylain.

Hành trình này nhanh hơn nhiều lần so với cuộc di tản năm xưa, nhưng đồng thời cũng không kém phần nguy hiểm. Khi ngày xưa Kiba thỉnh thoảng còn nhìn thấy một vài làng mạc hay đoàn người di chuyển, bây giờ khắp nơi chỉ còn lại sự vắng lặng và những đống đổ nát. Không còn được bảo vệ bởi con người, mãnh thú đã dần dần xâm chiếm lan lên phía trên. Trong hai tuần di chuyển đoàn thám hiểm đã trải qua sáu lần chiến đấu với mãnh thú, cũng may là quy mô cuộc chiến không lớn và với sức chiến đấu mạnh mẽ của các chiến sĩ Thánh tộc bọn họ đều giải quyết vấn đề nhanh chóng và rời đi khỏi chiến trường trước khi có thêm các con thú khác đến.

Lúc này đây Kiba nhận ra cảnh vật quen thuộc trước mắt, sau nửa tháng di chuyển đoàn thám hiểm cuối cùng đã đến gần khu vực làng Nevile trước kia.

"Cuối cùng thì cũng sắp được nghỉ ngơi vài ngày rồi !"

Tiếng cảm thán của Quân vang lên bên tai Kiba. Anh quay sang nhìn chàng thanh niên khuôn mặt trí thức lúc này đang đầy sự mệt mỏi cưỡi ngựa đi bên cạnh mình.

Kể từ sau khi bắt được con Zephyr kia, Quân đã tạo thành thói quen xán lại gần và trò chuyện thân mật với Kiba bất cứ khi nào có điều kiện. Có vẻ cậu ta đã nhận định rằng anh là người cung cấp vật mẫu nghiên cứu lý tưởng cho mình. Và thực tế chứng minh cậu ta không sai, mỗi buổi săn về Kiba đều cung cấp ít nhất một con thú hoàn hảo cho cậu ta. Riết rồi Quân đã tự phong cho Kiba danh hiệu người bạn thân thiết của khoa học và bám cứng ngắc không rời anh.

Đối với chuyện này Kiba ngoại trừ thái độ ngán ngẩm ra cũng chẳng biết nói gì khác. Đời anh đã quá quen với chuyện quan hệ cùng bọn khoa học gia cuồng tín rồi, chỉ có thể nói là một cảm giác không được dễ chịu nhưng lại rất đỗi thân quen.

Nhưng về vấn đề mà Quân vừa đưa ra thì Kiba hoàn toàn tán đồng. Mặc dù thể lực anh rất tốt nhưng hiện giờ Kiba vẫn chưa thể làm quen được với cảm giác cưỡi ngựa này. Vừa đau rát hai bên vừa mỏi chân nhức háng. Nói tóm lại hồi xưa xem phim đọc truyện cảm thấy cưỡi ngựa tuyệt vời hào hùng lắm, tất cả đều là bố láo cả. Cứ xe cộ máy bay phi thuyền là chắc ăn nhất mà thôi, anh cay đắng nhủ thầm.

Hai tuần vừa qua đối với Kiba và Quân hai người lần đầu tập cưỡi ngựa đúng là một dạng hành xác. Kiba mặc dù cũng rất muốn nằm ườn trong xe như hồi xưa, nhưng tiếc là bây giờ anh đã là đội trưởng đội trinh sát. Không thể nào trong khi đội viên mình thì phóng ngựa đi trước dò đường còn đội trưởng lại nằm ngáy khò khò thoải mái trong xe êm nệm ấm được phải không ?

Về phần Quân thì là do ham vui, cương quyết phải hòa đồng với mọi người. Theo Kiba thì cái này gọi là ngu thì cho chết. Nhưng mà nói đến cũng phải khâm phục nghị lực của cậu thư sinh này, vậy mà vẫn kiên trì được cùng với mọi người. Phải chăng lì lợm cứng đầu là tiêu chuẩn cần phải có của tất cả các nhà khoa học ?

Nói chung cuối cùng thì cũng đã đến điểm dừng đầu tiên của hành trình rồi, mọi người sẽ dừng lại nghỉ ngơi khôi phục sức khỏe và chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ trước khi tiến vào khu rừng đáng sợ này. Đồng thời cũng phải xử lý vấn đề ngựa và các phương tiện di chuyển. Hiển nhiên là sắp tới không thể nào cứ như lúc đầu cưỡi ngựa chạy xe vào rừng được. Ngoại trừ vài trường hợp đặc biệt ra, mọi người sẽ phải bỏ ngựa lại đi bộ và chuyển hàng lên những chiếc xe do Shino kéo. Số lượng xe cũng phải rút gọn lại, chủ yếu là để vận chuyển các trang thiết bị cần thiết cho sinh hoạt.

Cánh cổng lớn của làng Nevile hiện ra trước mắt đoàn thám hiểm. Tuy nhiên nó không còn là cánh cổng gỗ vui tươi thân thiện năm xưa nữa, mà giờ đã bị đập phá chỉ còn lại một phần. Kiba có thể đoán được tình hình ngôi làng bên trong dựa vào cái cổng này.

Đúng như anh nghĩ, khi đoàn người tiến vào bên trong tất cả còn lại chỉ là những tàn tích của kiến trúc năm xưa. Theo như dấu hiệu có vẻ như mãnh thú đã đi qua nơi đây và phá tan hoang mọi thứ.

Vân ra hiệu cho mọi người dừng lại và chọn vị trí khu vực trung tâm của làng để làm nơi dựng trại. Những căn nhà xung quanh sẽ được chỉnh sửa lại để làm trạm canh gác và nơi ngủ cho thuận tiện. Bọn họ dự định sẽ dừng lại ở đây khoảng ba đến bốn ngày để bổ sung lương thực và sẵn sàng cho chuyến đi dài ngày trong rừng. Đối mặt với một mối nguy hiểm chưa biết rõ thì chuẩn bị càng tốt càng tăng khả năng sống sót hơn.

Kiba đứng nhìn căn nhà nhỏ đổ nát trước mặt. Đây là nhà của Sharty, nơi anh tỉnh dậy và lần đầu gặp Vân.

"Đang nghĩ gì đấy ?" - Vân bước đến bên cạnh anh, cười hỏi.

"Cô không có việc quan trọng nào phải làm hay sao mà rảnh rỗi đến đây nói chuyện phiếm với tôi thế ?" – Kiba cũng cười hỏi ngược lại.

Vân hứ một tiếng.

"Thế nào ? Không chào đón hay sao ? Chẳng lẽ tôi tranh thủ thư giãn ít phút cũng không được à ?"

"À không, kẻ hèn này chỉ là quá ngạc nhiên vui mừng trước sự hiện diện của Thánh nữ thôi mà. Thánh nữ có gì chỉ dạy xin cứ nói." – Kiba nheo mắt.

"Hình như anh vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi thì phải ?"

Vân liếc mắt nhìn anh, không bị anh đánh lạc hướng.

"Đang nghĩ lại lần đầu gặp cô và Sharty !" – Kiba nhún vai đầu hàng. "Hay nói đúng hơn là những ký ức đầu tiên của tôi..."

Vân dường như cũng nhớ ra tình trạng hiện tại của Kiba. Cô hơi chần chừ một chút sau đó quay mặt đi hướng khác và lên tiếng.

"Mặc dù không biết quá khứ anh là người như thế nào. Nhưng ít ra tôi nghĩ tôi có thể tự tin cho anh biết một điều..."

Kiba tò mò nhìn Vân, cô đang quay lưng về phía anh như thể sợ anh nhìn thấy biểu cảm của mình.

"...tôi thích con người hiện tại của anh ! Mà tôi nghĩ không chỉ riêng tôi, tất cả những người khác cũng vậy."

Giọng Vân hơi run nhẹ, Kiba đoán hiện tại mặt cô nàng hẳn phải đỏ chứ nhỉ ? Anh gãi đầu hơi ngượng ngùng trước lời khen của cô.

"Anh đã làm được rất nhiều việc vĩ đại và giúp đỡ rất nhiều người. Mặc dù cá nhân tôi cho rằng sứ giả của Thượng đế chỉ là một truyền thuyết, nhưng nếu nó là thật thì tôi tin rằng người đó nhất định chính là anh !" – Vân đột nhiên quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Kiba.

Lại tới nữa rồi, Kiba dở khóc dở cười. Thích khen thì cứ thoải mái khen đi, sao lại phải lôi cái danh hiệu bá vơ đó vào làm gì. Anh vĩ đại là do cha mẹ sinh ra như thế, lão Thượng đế kia hình như chưa từng gặp mặt cũng chưa từng giao nhiệm vụ gì cho anh hết cả thì phải.

Nhưng mà dù sao cũng không tiện ý kiến khi người ta đang khen mình. Vì vậy Kiba đành phải vô cùng khiêm tốn ưỡn ngực lên chắp hai tay ra sau nhắm mắt lại hưởng thụ.

Vân nhìn bộ dạng ra vẻ của Kiba mà bật cười, không khí nghiêm túc nãy giờ đã bay biến đi đâu mất. Cô không nói gì nữa mà quay đi. Dù sao thì cô đúng thật là rất bận rộn, không thể lãng phí thời gian với cái tên dở hơi này được.

"Đồ phá bầu không khí !" – Vân vừa đi vừa lẩm bẩm.

-----

"Bọn chúng hiện đang làm gì ?"

Một tên sát thủ mặc áo choàng xám lên tiếng hỏi Sói Bạc với giọng điệu vô cùng ngạo nghễ trịch thượng.

Sói Bạc chỉ biết thở dài trong lòng. Tại sao hết lần này đến lần khác tổ chức cứ phải đưa đến cho hắn viện binh kiểu gì mà bố đời cứ như là lão nội mình thế này. Mà phản ứng của tổ chức cũng nhanh nhẹn quá mức cần thiết. Vốn Sói Bạc đang dự tính im lặng giả chết rồi biến mất trong nhiệm vụ này cùng với Chris. Ai mà ngờ được mới vài ngày sau đã có đội tiếp ứng đuổi theo kịp hai người trên đường đi.

Lần này không phải ai khác chính là đội Hắc Ưng nổi danh về kỹ năng theo dõi và truy đuổi trong tổ chức. Hẳn là lãnh đạo cao tầng cũng không muốn xảy ra chuyện như lần trước nên lần này cử Hắc Ưng đến. Nói về theo dõi và ẩn núp thì đội Hắc Ưng quả thật chính là đệ nhất. Tất nhiên là so với Sói bạc thì không bằng, nhưng về cơ bản thì không một đội ngũ nào khác trong tổ chức có thể so được với chúng về mặt này.

Và chúng không thích chuyện Sói Bạc lại là nhân vật chính trong nhiệm vụ, trong khi chúng chỉ là lực lượng hỗ trợ. Chính vì thế để thể hiện sự bất mãn bọn chúng đổ hết bực bội và khó chịu lên đầu hắn.

"Chúng đã dừng lại hạ trại trong ngôi làng bị phá hủy trước mặt. Theo như quan sát thì có lẽ chúng dự định dừng lại ở đây để chuẩn bị trước khi tiến vào rừng Ylain." – Sói Bạc ngoan ngoãn trả lời. Thây kệ chúng thích ra vẻ gì mặc chúng, hắn cứ đóng vai cừu non nghe lời là được.

Chris thì lại rất may mắn nhàn hạ không bị chúng đâm thọc, vì thật ra đa phần người Thần tộc đều cho rằng ngay cả việc giao tiếp với bọn dân tộc da trắng hạ đẳng cũng là một sự sỉ nhục rồi. Sói Bạc thật đố kị tư tưởng này, hắn đang ước ao gì mình cũng là da trắng để cho bọn này không thèm nhìn ngó gì tới mình cho nó khỏe thân.

Ráng nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa thôi. Một khi đã vào trong rừng thì hắn có trăm ngàn cách để cho hắn cùng Chris bốc hơi khỏi thế gian. Nếu thịt luôn bảy tên này nữa thì càng tốt, cái chết của hắn và Chris lại thêm một phần đáng tin cậy.

Không hay biết mình đã bị Sói Bạc phán tử hình trong đầu, Hắc Ưng và các đội viên của hắn vui vẻ thoải mái ngồi ăn uống trong khi Chris phục vụ cho chúng. Ừ ráng mà hưởng thụ cảm giác cao quý này đi, tụi bay cũng không còn được bao lâu nữa đâu – Sói Bạc nghĩ thầm. Hắn không phiền lòng chuyện bọn chúng làm khó mình, nhưng cái cách chúng coi Chris như một tên tùy tùng nô lệ khiến cho hắn tức giận.

Chris bắn cho hắn một ánh mắt thông cảm, sau đó khi đưa đồ ăn cho Sói Bạc anh cười nhẹ và nói khẽ vào tai hắn.

"Thằng Hắc Ưng này là của tôi, đừng có giành đấy !!!"

"Cho cậu hết bảy tên luôn cũng được..." – Sói Bạc nhe răng.

"Đồng ý !"

Mắt Chris ánh lên tia nguy hiểm.

Khi mắt Chris như thế này, ngay cả Sói bạc cũng cảm thấy hơi rờn rợn. Đáng buồn cho Thần tộc gần đây liên tục hao quân tổn lính một cách ngu xuẩn. Hết Hắc Báo lại đến Hắc Long và bây giờ sắp tới là đội Hắc Ưng này đây.

Không cần phải gấp, Sói Bạc múc một muỗng súp đưa lên miệng và ăn ngon lành.

-----

Cách làng Nevile hai ngày đường về phía Bắc, một đội kỵ sĩ thuần một sắc áo giáp màu trắng bạc đang phóng ngựa như bay.

"Chúng ta sắp đến chưa vậy ?" – Một tên kỵ sĩ quay sang hỏi đồng bạn bên cạnh.

Tên kỵ sĩ dẫn đầu quay lại. Hắn ta trông cực kỳ nổi bật với bộ da đen bóng như đồng đen của mình bên trong bộ áo giáp sáng lấp lánh bạc. Hắn cười nhe ra bộ răng trắng tinh và cũng lấp lánh không kém gì bộ giáp hắn đang mặt trên người.

"Nếu tôi không lầm thì với tốc độ này không đến ba ngày nữa chúng ta sẽ tiếp cận rừng ma Ylain !" – Hắn cất tiếng trả lời thay.

"Rốt cuộc là chuyện gì mà phải cần đến Hiệp sĩ Hoàng gia như chúng ta đích thân xuất mã vậy, Đoàn trưởng Jon ?" – Tên kỵ sĩ lúc nãy tiện thể hỏi luôn thắc mắc bao lâu nay trong đầu hắn.

Không chỉ riêng hắn, mười một kỵ sĩ còn lại trong đoàn cũng đều nhìn về phía Jon đoàn trưởng chăm chú chờ đợi đáp án.

"Ủa ta chưa nói hả ?" – Jon trố mắt ra.

Mười hai kỵ sĩ đồng loạt đưa tay lên che mặt, thở dài.

"Hôm đó từ trong dinh thự của quận chúa Rena đi ra anh chỉ rú lên một tiếng tất cả theo tôi mà thôi. Sau đó chúng ta phi ngựa thẳng một lèo cho đến hôm nay." – Tên kỵ sĩ rơi nước mắt kể lại.

"Chết thật, các anh em thông cảm hôm đó nhận được nhiệm vụ do đích thân quận chúa Rena giao phó nên ta hưng phấn quá quên hết mọi thứ." - Jon đưa tay vỗ trán.

"Anh thì cái quái gì mà chả hưng phấn cơ chứ, cứ thế này rồi có ngày cả lũ đi hứng phân..." – Một tên kỵ sĩ lầm bầm nói khiến cho tất cả mọi người cười ồ lên.

"Gabriel, vì sự xúc phạm vừa rồi ta quyết định thách đấu với cậu. Thời gian là sáng sớm ngày mai..." – Jon gào lớn, chỉ tay về phía tên kỵ sĩ vừa mới lên tiếng.

"Hình như chúng ta đang phải thực hiện nhiệm vụ cho quận chúa Rena ?" – Một tên kỵ sĩ khác nhắc nhở Jon.

"À ờ nhỉ, vậy thôi tạm thời cuộc thách đấu danh dự giữa hai chúng ta sẽ dời lại vô thời hạn. Gabriel, cậu may mắn đấy, tuy nhiên ta phải nhắc nhở cậu một lần nữa đừng bao giờ đánh giá thấp vinh dự của một người hiệp sĩ..."

"Đoàn trưởng Jon, nhiệm vụ, nhiệm vụ ?" – Một tên kỵ sĩ không nhịn được cắt lời.

Jon đang thao thao bất tuyệt bỗng nhớ lại nãy giờ rốt cuộc mình vẫn chưa nói rõ nhiệm vụ sắp làm cho những người khác. Hắn đằng hắng một tiếng rồi nói.

"Hỡi những hiệp sĩ vinh quang của vương quốc Asha, nhân danh Công tước Lucian, quận chúa Rena – Thượng đế ca ngợi sắc đẹp của nàng – đã giao cho đoàn Hiệp sĩ Hoàng gia chúng ta một nhiệm vụ vô cùng vĩ đại. Đó chính là theo sát đoàn thám hiểm rừng ma của Thánh tộc và báo cáo về cho quận chúa sau khi chuyến đi kết thúc."

"Vậy tức là chúng ta phải đi rình rập theo dõi người khác hả ?" – Gabriel buột miệng nói.

"Gabriel, lại một lần nữa cậu đã chứng minh sự thiếu sót trầm trọng của mình về lòng tự tôn của một người Hiệp sĩ. Thế nào gọi là rình rập theo dõi ? Đó là hành động hèn nhát chỉ có bọn chó săn của Thần tộc mới làm. Chúng ta những Hiệp sĩ Hoàng gia của vương quốc Asha bất diệt sẽ hóa thân thành những vị thần hộ mệnh thầm lặng của phái đoàn Thánh tộc, không một tiếng động luôn đứng phía sau và bảo vệ mọi người mà không đòi hỏi dù chỉ một lời cảm ơn. Đó là một hành động vĩ đại đến chừng nào..."

"Có gì khác nhau hả ?" – Gabriel gãi đầu hỏi lại.

"GABRIEL !!! Ta thách đấu với cậu. Thời gian là hoàng hôn ngày hôm nay trên một ngọn đồi..."

"Đoàn trưởng Jon, nhiệm vụ, nhiệm vụ !" – Một tên kỵ sĩ lại nhăn mặt nhắc nhở.

Đội kỵ sĩ tiếp tục di chuyển về phía Nam, nơi ba thế lực lớn trên lục địa Asha đangcùng tiến đến.    

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện