Vân cũng đang trong một trạng thái vô cùng kỳ diệu. Sau nhiều tiếng đồng hồ tập luyện cuối cùng cô cảm thấy mình đã bắt đầu nắm được kỹ thuật mà Kiba dạy.

Kình lực xung quanh Vân lưu chuyển theo một nhịp điệu đều đặn và bắt đầu từ từ biến mất. Không phải thật sự biến mất, mà chúng như ẩn như hiện, chìm dần hòa lẫn vào với nguyên lực trong không khí. Vân đột nhiên cảm giác như mình đã biến mất giữa không gian.

Tất nhiên đó chỉ là cảm giác, nhưng một cảm giác vô cùng rõ ràng khi mà lượng kình lực khổng lồ luôn luôn bao phủ xung quanh cô từ nhỏ đến lớn bỗng nhiên tiêu biến vào trong không khí. Lần đầu tiên Vân trải nghiệm cảm giác kỳ lạ khi không bị bao phủ bởi kình lực của mình, cô vẫn cảm nhận được chúng, rất mờ nhạt ẩn trong không khí, và cô biết cô có thể đưa chúng trở lại để sử dụng bất cứ lúc nào cô muốn.

Quá kỳ diệu, Vân gần như không tin được chuyện đang xảy ra, cho dù chính cô đang trải nghiệm nó. Bí kỹ mà Kiba chỉnh sửa lại còn thần kỳ hơn cô nghĩ nhiều, Vân có thể nghe tim mình đập thình thịch. Có được bí kỹ này, Thánh tộc sắp tới đã có được thêm một con bài tẩy để bảo vệ chính mình và phát triển mạnh mẽ.

Và tất cả những thứ này đều là do Kiba ban tặng.

Vân lại thấy vô cùng nhức đầu. Cô thật sự không biết phải làm gì với anh. Những thứ mà anh nắm trong tay đều có giá trị vô giá, đều đem đến cống hiến lớn cho Thánh tộc. Từ đống nguyên liệu Thần thú, cho đến bí quyết gia công ngọc và nay là bí quyết ẩn giấu kình lực này. Nếu như cô đem tất cả chuyện này báo cáo lên cho các trưởng lão thì không còn gì nghi ngờ Kiba nhất định sẽ có được một vị trí vô cùng cao trong nội bộ Thánh tộc và những đãi ngộ tương ứng.

Tuy nhiên đồng thời với nó, anh chắc chắn sẽ mất đi sự tự do vốn có hiện tại. Thánh tộc tuyệt đối không thể để cho anh làm việc theo ý mình, và sẽ quản thúc anh mọi lúc mọi nơi. Không phải chỉ riêng gì Thánh tộc mà bất kỳ thế lực lớn nào trên lục địa Asha cũng sẽ không để cho một con người có giá trị như vậy thoát ra khỏi tầm tay mình. Đó là chưa kể đến anh vẫn còn rất nhiều bí ẩn chưa lộ ra, cùng với vô vàn chiến kỹ cao cấp. Mà ngay cả bản thân anh cũng là một kho báu vô giá với sức chiến đấu cao ngoài dự tính và khả năng sáng tạo bí kỹ của mình.

Cuối cùng phải làm sao đây, Vân lại quay lại với vấn đề cô vẫn băn khoăn và cố gắng trốn tránh bao nhiêu lâu nay. Cô xem Kiba như một người bạn, hoặc ít ra là cô nghĩ như vậy. Và cô cũng hiểu được ít nhiều tính cách của anh, chắc chắn anh sẽ không thích bị trói buộc kiềm giữ bởi bất kỳ ai. Nhưng tinh thần trách nhiệm của cô đối với Thánh tộc cũng không thể bỏ qua được, anh quá quan trọng đối với bọn họ.

Trong khi Vân chìm vào trong mâu thuẫn và đấu tranh nội tâm thì Kiba vô tư không hề biết đến, anh vui vẻ đến gần cô và lên tiếng.

"Có vẻ bên này cũng đã thành công rồi nhỉ ?"

Vân giật mình nhìn lên. Kiba và Sói Bạc đang tiến đến.

"Cũng ?" – Vân nhìn sang Sói Bạc. Lúc này cô mới nhận ra mình không thể cảm nhận được chút kình lực nào từ hắn.

Tuy nhiên sự kinh ngạc của cô không thể nào bằng được với Sói Bạc. Hắn không tỏa ra kình lực là chuyện đương nhiên, bởi vì hắn đã chuyển hóa hết lượng ngoại kình vốn ít ỏi của mình thành nội kình. Còn Vân thì đã thật sự từ một con người có ngoại kình khủng bố như thần thú nay lại như một người bình thường không có chút kình lực này. Nếu như không phải hắn đã biết trước thì cô lúc này nhìn như một cô gái hiền lành vô hại.

Tên quái vật này thật sự cải thiện bí quyết mà sư phụ hắn tốn bao nhiêu cực khổ mới nghĩ ra, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mà rõ ràng là đã thành công ? Sói Bạc không kiềm được đưa mắt liếc nhìn Kiba. Rốt cuộc tên này từ đâu mà xuất hiện vậy, tại sao bao lâu nay không hề có chút dấu hiệu nào cả. Sói Bạc không tin con người như gã này mà lại có thể sống đến chừng này tuổi không một ai biết đến. Lẽ nào hắn ta thật sự từ trên trời rớt xuống ?

Chỉ có Kiba là tự biết thật ra tất cả công lao là nhờ vào ý tưởng sáng tạo của sư phụ Sói Bạc cùng với bề dày kinh nghiệm của anh khi nghiên cứu kỹ năng kình lực. Bí quyết kia quả thật vô cùng độc đáo, sử dụng nguyên lực trong không khí xung quanh để dồn ép kình lực của bản thân lại khiến cho phạm vi lan tỏa của kình lực bị hạn chế đáng kể. Kiba chỉ đơn giản là đưa nó tiến thêm một bước, thay vì dùng nguyên lực để áp bức kình lực thì lại biến nó trở thành lớp màn che chắn cho kình lực, làm cho kình lực hoàn toàn ẩn giấu bên dưới nguyên lực trong không khí. Trừ khi là người có nội kình và biết sử dụng khả năng cảm nhận kình lực như Kiba, còn lại thì không người nào khác có thể cảm nhận được kình lực đã bị ẩn giấu đó cả.

Thật ra Kiba cũng có chút xíu mánh khóe trong này, anh cố tình sửa lại bí quyết này theo hướng có lợi cho mình. Nếu như trước đây thì bí quyết này sẽ dồn nén kình lực lại và làm cho ngay cả Kiba cũng khó cảm nhận được hơn, nhất là với khoảng cách xa. Nhưng nay sau khi qua sự cải tiến của anh, bí quyết này giúp cho người sử dụng hoàn toàn ẩn giấu kình lực của mình với tất cả người bình thường cũng như người có ngoại kình khác, nhưng lại hoàn toàn hiện ra lồ lộ trước mắt Kiba khi anh dùng kỹ năng cảm nhận. Nói cách khác bí kỹ này hoàn toàn vô dụng trước Kiba. Anh cũng không tốt bụng đến mức đưa ra một bí kỹ giúp người ta thật sự biến mất ngay cả anh cũng không theo dõi được. Mặc dù hiện tại anh và Thánh tộc đang quan hệ hữu nghị nhưng ai mà biết trước được tương lai. Tự gây ra khó khăn cho bản thân là một việc không nên làm. Hơn nữa, anh cũng không muốn Vân sau này có thể trốn khỏi khả năng theo dõi của anh. Xem như một công đôi việc.

"Chút nữa thì quên, bí kỹ này có tên gì không ?" – Kiba quay sang hỏi Sói Bạc.

"Sư phụ tôi chả bao giờ đặt tên cho những thứ lão nghĩ ra cả." – Sói Bạc nhún vai lắc đầu. "Hơn nữa cái này đã được anh cải tiến rồi, tôi nghĩ hay là anh đặt tên cho nó luôn đi."

"Được. Vậy thì gọi nó là Ẩn Kình đi !"

Không ai phản đối, mọi người cảm thấy tên này cũng khá là đơn giản và thích hợp.

"Tôi... có thể truyền lại bí kỹ này cho người khác được không ? Nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ giữ bí mật." – Vân ngập ngừng hỏi Kiba.

"Không thành vấn đề, dù sao cũng là bí kỹ do cô tự nghĩ ra mà !" – Kiba cười.

"Hả ?" – Vân không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Phải vậy không Sói Bạc, hôm qua Thánh nữ Vân dưới áp lực của mối nguy hiểm trong rừng ma Ylain đã ngồi nhập định dưới gốc cây nguyên một đêm, cuối cùng phát minh ra được siêu cấp bí kỹ ẩn giấu kình lực. Chuyện là như vậy mà đúng không ?" – Kiba nhìn Sói Bạc.

"Rõ ràng là thế ! Thánh nữ Vân không hổ danh là thiên tài, một trong ba truyền nhân Thánh tộc, đã sáng tạo ra được kỹ năng mới lạ trước giờ chưa từng có này." – Sói Bạc gật đầu lia lịa.

Vân há hốc miệng nhìn hai thanh niên đang diễn trò trước mặt mình.

Thì ra là vậy, cô sực hiểu ra. Đây là giải pháp Kiba tự tìm cho bản thân, đó chính là đổ hết công lao lên đầu cô. Vân dở khóc dở cười, có ai như tên này không. Người ta thì chỉ sợ không ai biết là do mình sáng tạo ra siêu cấp bí kỹ, thậm chí còn có thể tranh giành ăn cắp bí mật của người khác dưới danh nghĩa của mình. Còn anh ta thì lại chỉ sợ ai cũng biết là mình tài giỏi, suốt ngày lo giấu nghề.

Nhưng mà đây cũng là một giải pháp hay, ít ra nó sẽ phần nào giúp cô xử lý được mâu thuẫn nội tâm hiện tại. Anh ta nói gì thì nói cũng đã giúp cho Thánh tộc quá nhiều rồi, nhất là bí kỹ này tin chắc sẽ đem đến cho Thánh tộc ưu thế áp đảo mà không ai có thể đoán được. Mặc dù cô không thích nhận bừa công sức của người khác, nhưng anh ta đã muốn như vậy thì cô cũng không từ chối, vả lại việc này sẽ giúp Kiba ít bị chú ý hơn.

Vân thở một hơi nhẹ nhõm sau khi đã quyết định, rồi gật đầu.

"Mọi người đang nói gì vậy ? Đây rõ ràng là bí quyết sư phụ tôi nghĩ ra sau đó được Kiba cải tiến lại mà. Sao lại thành của Thánh nữ Vân rồi ?"

Chris không biết đã thức dậy từ lúc nào. Hôm qua sau khi ăn uống xong anh là người duy nhất lăn ra ngủ ngon lành cho đến bây giờ.

Ba người im lặng nhìn Chris đang ngơ ngác.

"Tôi biết hai người đang nghĩ gì. Nhiều lúc tôi cũng rất muốn giết thằng này để bịt miệng lắm." – Sói Bạc chán ngán thở dài.

-----

"Sau này hai anh có dự tính gì chưa ?"

Vân lên tiếng hỏi Sói Bạc và Chris, bốn người đang di chuyển thoải mái trong rừng. Nay đã có Ẩn Kình, bốn người như trở thành bốn bóng ma tàng hình tha hồ di chuyển trong rừng mà không sợ thu hút sự chú ý của mãnh thú.

"Tôi rất tiếc phải thông báo cho cô một tin buồn, Thánh nữ à. Cô đã đến chậm rồi !" – Kiba cười gian xảo, trả lời thay cho hai người kia.

"Ý anh là anh đã..."

"Bọn tôi bây giờ là thành viên của đội Ăn Hại !" – Sói Bạc cười cầu tài với Vân, hắn vốn cũng không muốn gia nhập vào Thánh tộc hoàn toàn. Thế nên tham gia đội Ăn Hại và làm việc cho trang trại Sherry là một lựa chọn hoàn hảo cho hai người lúc này. Hắn đã quá chán ngán khi phải làm việc cho chính quyền rồi.

"Thật sự ?" – Vân và Chris cùng buột miệng hỏi.

Mọi người nhìn Chris, Vân hỏi thì đã đành nhưng thằng này cũng không biết là sao. Chris gãi đầu, hắn ta thậm chí còn không biết đội Ăn Hại là cái giống gì, nghe tên có vẻ rách. Nhưng mà hắn trước giờ đã quen làm theo Sói Bạc nên cũng không ý kiến gì.

"Đúng vậy." – Sói Bạc gật đầu khẳng định. "Tất nhiên với một điều kiện, đó là tôi không phải tham gia chạy bộ buổi sáng như các thành viên khác. Đúng vậy không đội trưởng ?"

"Tất nhiên. Tôi đã nói với cậu rồi, hoạt động đó không thích hợp với người ở trình độ như cậu." – Kiba cười tươi.

Sói Bạc an tâm thở phào, hắn vốn lười thành tính, buổi sáng bắt hắn chạy như vậy thì thà giết hắn còn hơn.

Hắn không để ý thấy Vân đang trố mắt nhìn hắn, sau đó quay sang nhìn Kiba dò hỏi. Kiba gật đầu cùng với một cái nháy mắt đầy ẩn ý.

Vân quay người sang chỗ khác, cố gắng nhịn cười. Tội nghiệp tên kia, thế mà cũng dám tự nhận là thông minh. Hoạt động chạy bộ không thích hợp cho Sói Bạc, vậy thì hắn chuẩn bị tinh thần cho những hoạt động khác cực khổ nặng nề hơn vào buổi sáng là vừa. Thôi kệ, ngu thì tự chịu đi. Dù sao tính cách của hai người này đúng là không thích hợp gia nhập quân đội Thánh tộc cho lắm. Để họ đi theo Kiba cũng tốt.

Có lẽ là vì không hiểu rõ Kiba như Vân, cho nên Sói Bạc lúc này vẫn đang rất nhơn nhơn đắc ý.

"Nhân tiện, tôi có thể hỏi một chuyện không ?" – Chris bỗng nhiên lên tiếng.

Kiba gật đầu, anh cũng tò mò muốn biết Chris muốn nói đến chuyện gì.

"Có thể là do tôi quá nhạy cảm thôi, nhưng tại sao trực giác của tôi lại mách bảo rằng chúng ta đang đi sâu hơn vào trong rừng vậy ?" – Chris gãi đầu.

Sói Bạc đang di chuyển bỗng nhiên đơ người lại.

"Trực giác của cậu rất tốt, sau này cứ tiếp tục tin tưởng nó đi nhé !" – Kiba giơ ngón tay cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện