Lẽ cố nhiên Thái tử phi luôn ngày đêm mong ngóng tình địch gặp nạn, song nàng ta thật sự không lường trước được biến cố này. Còn Thiếu Thương càng không có cảm nhận gì, nàng chỉ mới gặp Khúc Linh Quân một lần thì lấy đâu ra giao tình, nhưng nàng đang chần chừ không biết có nên báo tin cho Nhị hoàng tử phi không.

Mặt Thái tử phi đỏ lên vì hưng phấn, như nàng quả phụ gặp được mùa xuân thứ hai, quên khuấy đi việc mình vừa bị Thiếu Thương mắng cho xám xịt mặt mày, cũng không màng tính sổ với nàng nữa, gấp gáp muốn tìm tâm phúc bàn bạc xem nên ứng đối thế nào.

Rời khỏi Đông cung, Thiếu Thương trông trời không còn sớm, đến Trường Thu cung điểm danh rồi về nhà. Trước khi đi, Hoàng hậu còn đùa: “Xem ra Thái tử phi vẫn chưa ăn thịt ngươi, ừm, tay chân vẫn đầy đủ.” Thiếu Thương đắc chí: “Răng lợi Thái tử phi như thế thì chỉ nên ăn đồ mềm thôi, chứ thiếp cộm răng lắm.”

Trên đường về Lăng Bất Nghi vẫn cười nói với nàng, không đề cập đến án mạng nhà họ Lương, không biết là chưa nghe tin hay là vẫn xem thường Thiếu Thương.

Chàng xem thường, nhưng có người lại rất xem trọng.

Tảng sáng ngày hôm sau, Lăng Bất Nghi thấy trời trong gió mát hây hây, bèn khuyên Thiếu Thương xin nghỉ một ngày rồi cả hai sẽ ra ngoài du ngoạn, nhưng bị Thiếu Thương vừa ngáp vừa từ chối, nói đông đúc mệt mỏi, muốn rúc mình trong Trường Thu cung ấm áp ngủ gật.

Lăng Bất Nghi nhìn cô gái lười biếng như chú mèo con, hé môi nheo mắt định thuyết phục, song vừa bước vào trong điện thì đã thấy Nhị hoàng tử và Thái tử phi vội vã báo lại cái chết của Lương Thượng với Hoàng hậu.

Thái tử im lặng ngồi một bên, hồn xiêu phách lạc.

Nhị hoàng tử như người bạn nhỏ không có người lớn ở cạnh thường xuyên, nên khi vừa gặp đại sự thì cực kỳ hưng phấn.

“… Mẫu hậu nghe nhi thần nói, hôm qua Lương gia xích mích ầm trời, nhi thần đã dò la rất rõ ràng! Khi phát hiện thi thể của Lương Thượng, Lương Vô Kỵ còn muốn che giấu, nói gì mà việc xấu trong nhà không để lộ ra ngoài. Nhưng mụ già đanh đá như bà Lương nào chịu ngoan ngoãn nghe lời? Bà ta lén lút để tùy tùng báo lại với thân bằng cố hữu trong thành, sau đó sụt sịt sống chết mời bọn họ làm chủ! Lần này kinh động đến quan phủ rồi. Kinh Triệu doãn giả mù không ra mặt, nhưng lão Kỷ ở Đình Úy phủ nào chịu bỏ qua, lập tức sai người tróc nã Khúc Linh Quân, không ngờ Lương Vô Kỵ dẫn phủ binh chặn trước cửa nhà, nói nếu Dương Hầu Kỷ Tuân khăng khăng bắt người, người nhà họ Lương sẽ đổ máu với Đình Úy phủ! Hai bên tranh chấp liên tục, người nói chuyện nhà người lôi quốc pháp, hôm qua Nam cung vừa mở cổng là cả hai đã gấp gáp chạy đến chỗ phụ hoàng tố tụng!”

Một tràng dài ơi là dài mà Nhị hoàng tử nói rất lưu loát không vấp váp, Thiếu Thương không khỏi bội phục: “Trí nhớ của Nhị điện hạ tốt ghê. Có thứ tự mạch lạc, thuật lại cũng lưu loát, Nhị điện hạ quả là có tài.”

Lăng Bất Nghi liếc sang cô gái hưng phấn bừng bừng, trông nàng không có vẻ gì là mệt mỏi.

Nhị điện hạ như một con quạ uống phải bình rượu lâu năm, đắc chí gật gù hai tiếng, không che giấu vẻ tự hào, hắn định nói tiếp thì Lăng Bất Nghi đã thong thả nói: “Đương nhiên Nhị điện hạ phải nhớ rõ rồi, vì hôm qua khi Lương Châu mục và Kỷ đại nhân kéo đến chỗ bệ hạ, Nhị điện hạ đang có mặt mà.”

Thiếu Thương nghi ngờ: “Vì sao chàng biết.”

“Vì ta cũng có mặt.”

“Vậy mà tối qua chàng không nói gì!”

“Tại em không hỏi ta.”

Thiếu Thương đập mạnh xuống vai chàng.

Hoàng hậu căng thẳng nhổm nửa người dậy, chỉ vào Nhị hoàng tử: “Con lại gây sự gì nữa hả, nương tử nhà con vừa đi vắng một ngày mà con đã gây họa?”

Nhị hoàng tử lúng túng giận dỗi: “Mẫu hậu nói gì vậy, không phải bây giờ nên… Là phụ hoàng nghe nói ngoại cữu của nhi thần đổ bệnh nên gọi nhi thần đến hỏi, còn ban thuốc nữa… Ôi mẫu hậu thật là!”

Thiếu Thương thấy Nhị hoàng tử tức giận vẫn trợn mắt với Hoàng hậu, Thái tử muốn hỏi mà lại không dám, nàng quay sang nói với Lăng Bất Nghi: “Rồi bệ hạ quyết định thế nào.”

Lăng Bất Nghi chỉ đáp đơn giản: “Trung hòa. Khúc thị vẫn ở lại Lương phủ, nhưng sẽ được người của Đình Úy phủ canh chừng.”

Hoàng hậu cau mày: “Việc này… Xảy ra án mạng ngay dưới chân thiên tử, làm vậy có thỏa đáng không.”

Lăng Bất Nghi né người quay sang Hoàng hậu: “Lương Châu mục nói, dâu nhà họ Lương giết con nhà họ, nhìn thế nào cũng là chuyện xấu của Lương gia, không biết bên ngoài bao nhiêu người đang chực chờ cười nhạo Lương thị Hà Đông bọn họ. Nếu Khúc thị thật sự mưu sát chồng thì nhất định Lương gia sẽ không bao che, nhưng bây giờ chỉ mới qua nửa ngày, chuyện vẫn chưa rõ ràng mà dâu trưởng nhà ông đã bị bắt đến Đình Úy phủ giam lỏng dụng hình, như thế mai sau Lương gia còn mặt mũi gặp ai. Huống hồ người nhà họ Khúc đang trên đường tới, ông ấy cầu khẩn bệ hạ hoãn lại một thời gian.”

Hoàng hậu từ tốn gật đầu: “Lương Châu mục nói có lý. Chuyện này vừa là quốc pháp, mà cũng là việc nhà.”

Thật ra nếu người đương thời gặp phải chuyện xấu trong gia tộc, đa số sẽ là thông gia hai bên ngồi lại bàn bạc tự giải quyết, công cụ phụ trợ mà dân gian thích nghe là lồng lợn và dây gai vân vân, chỉ có rất ít khi không dàn xếp được mới cáo trạng lên Thượng Quan phủ. Song ở thời đại này, không nhiều người thích nha môn cho lắm, có khi hai nhà không bàn được là sẽ đánh nhau, nhưng vẫn cố gắng không làm ầm chuyện tránh để mọi người biết.

Nhị hoàng tử bất mãn trợn mắt với Lăng Bất Nghi, cảm thấy mình vất vả cả buổi chuẩn bị bài giới thiệu, vậy mà lại bị Lăng Bất Nghi cướp kể phần đặc sắc nhất, đồ tham công cướp công! “Mẫu hậu mẫu hậu!” Hắn vội vàng thu hút sự chú ý của mọi người, “Có nhiều điểm mờ ám trong án mạng này cực! Nhi thần biết Khúc Linh Quân, nàng ta không phải hạng người ác độc, cũng không bị hồ đồ, sao phải mưu sát chồng? Xem ra cuộc hôn nhân này thật bất hạnh, một ngày bằng một năm, nhi thần định cho người đi điều tra…”

Hoàng hậu vỗ bàn, mắng: “Con nói lung tung gì thế hả, có chuyện gì của con! Không được nhúng tay vào!”

“Vì sao lại không có chuyện của nhi thần. Chuyện này quá rắc rối, đợi nhi thần tra ra chân tướng thì vừa khéo phô được bản lĩnh của mình, ha ha, ha ha ha…”

Thiếu Thương thấy sắc mặt Hoàng hậu ngày một khó nhìn, bèn lên tiếng: “Nhị điện hạ, có phải điện hạ là gian phu của Khúc Linh Quân phu nhân không?”

Thái tử suýt ngã.

Đầu gối Nhị hoàng tử trượt một cái: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi dám bôi nhọ bổn…”

“Thiếp thấy Nhị điện hạ có vẻ rất vui khi biết Lương Thượng bị giết, cười mãi không dứt, cứ tưởng mai này Khúc phu nhân muốn ở bên Nhị điện hạ nữa chứ.”

Nhị hoàng tử suýt đã chết sặc vì nước bọt của bản thân, hốc mắt như nứt toác: “Hàm hồ, ta ta ta phải giết ngươi!” Vừa nói vừa tính nhào đến đánh Thiếu Thương, ai dè Thiếu Thương đã nấp ra sau lưng Lăng Bất Nghi.

Lăng Bất Nghi ngồi thẳng dậy, không hề nhúc nhích: “Ta khuyên Nhị điện hạ nên bình tĩnh, chớ vọng động.”

Nhị hoàng tử sờ lên bả vai bị nứt vì ngã rồi phải dưỡng thương hai tháng, đành bực dọc ngồi xuống chỗ.

Thiếu Thương kê cằm lên vai Lăng Bất Nghi, ló đầu ra: “Nhị điện hạ cũng có mặt khi Lương Châu mục và Kỷ đại nhân cáo trạng với bệ hạ, nếu bệ hạ muốn thì đã bảo điện hạ thụ lý vụ án này rồi. Nhưng bệ hạ có dặn Nhị điện hạ không? Nếu không công khai thế thì là âm thầm. Nhưng Lương gia Khúc gia có quan hệ gì với điện hạ, Khúc Linh Quân mưu sát chồng cũng được mà ngoại tình cũng được, cần quản sẽ có người quản, ngài không biết câu “không nên hỏi nhiều về việc quá phạm vi” hả! Đã không có việc gì mà Nhị điện hạ vẫn cứ muốn can thiệp, đang ngại người ta quên quan hệ sâu xa giữa Khúc Linh Quân và Đông cung ư. Nhị điện hạ, thiếp hỏi điện hạ một câu, điện hạ có dụng ý gì?”

Bàn về tài ăn nói, có một trăm hai mươi Nhị hoàng tử cũng không nói lại được một Trình Thiếu Thương, hắn bị hỏi thì bất an nhìn thân mẫu và bào huynh.

“Trước khi đi Nhị hoàng phi còn nói, bây giờ Nhị điện hạ đã lớn tuổi chững chạc, dù nàng ấy đi vắng thì điện hạ vẫn có thể làm việc thỏa đáng, nhưng nay xem ra… Chậc chậc chậc.” Thiếu Thương lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt tiếc nuối, “Nhất định thiếp phải viết thư cho Nhị hoàng phi, kể hết chuyện hôm nay của điện hạ với nàng ấy mới được!”

Lăng Bất Nghi mỉm cười: “Đợi em viết xong, ta sẽ dùng ngựa chiến đưa đến quận Bình Dương.”

“Cấm ngươi nói cho nàng ấy biết!” Nhị hoàng tử quát đến mức cửa rung lên.

“Thiếp cứ nói cho nàng ấy đấy!”

“Ngươi dám?!”

“Điện hạ cứ xem thiếp có dám không! Người đâu, chuẩn bị bút mực! Phải là bút thượng hạng, mực cao cấp!”

“Ngươi…”

Nhị hoàng tử xông đến muốn bóp chết con nhỏ vô liêm sỉ này, Lăng Bất Nghi trở tay xuất chưởng, thế là Nhị hoàng tử lập tức ngã nhào như chó gặm bùn. Thiếu Thương rất nịnh nọt đấm vào vai Lăng Bất Nghi, tỏ vẻ ngưỡng mộ. Lăng Bất Nghi mỉm cười nhìn.

“Được rồi!” Hoàng hậu vỗ bàn, quát dừng màn gây hấn của đứa ba tuổi năm tuổi và mười tuổi.

Bà vuốt tóc mai, đưa mắt nhìn con thứ, nhả từng tiếng một: “Bây giờ con quay về ngay cho ta, ngoan ngoãn đợi ở vương phủ. Ta cấm con nhúng tay vào vụ án này, nếu dám trái lời… Cứ nghĩ đến Ngũ muội của mình đi.”

Cái lợi của việc phạt nặng một đứa con là những đứa con khác sẽ không dám coi lời mình như gió thổi bên tai.

Nhị hoàng tử thấy Hoàng hậu nghiêm mặt, bỗng có cảm giác rét lạnh sau cổ. Hắn không muốn đợi đến khi vợ về thì phát hiện thực ấp tước hiệu đã bị mất, thế là đành bất đắc dĩ cáo lui.

Trước khi bước ra khỏi điện, hắn thấy Trình Thiếu Thương ngông nghênh bước ra từ sau lưng Lăng Bất Nghi, không cam lòng cắn răng nói: “Mẫu hậu, lẽ nào mẫu hậu không tính xử phạt cái con Trình thị…”

“Còn không mau biến nhanh!” Hoàng hậu quát to, Nhị hoàng tử lập tức ù té như một làn khói.

Thái tử phi cố nín cười, thấy Nhị hoàng tử đi rồi thì mới thở dài, bắt đầu biểu diễn:

“Mẫu hậu đừng buồn, nhi thần biết trong lòng tôn trưởng có nỗi khổ riêng. Ôi, nhớ năm đó muội muội Khúc gia xinh đẹp tuyệt trần, kiều diễm vô song, thông thạo thư họa, tỷ muội đô thành ai ai cũng ngưỡng mộ. Chẳng ngờ đời dễ đổi, muội ấy lại làm ra chuyện đáng sợ như vậy, thật sự khiến chúng nhi thần thổn thức. Có câu lâu ngày thấu nhân tâm, ắt hẳn muội muội Khúc gia đã tích tụ ai oán từ lâu nên giờ đây mới gây nên chuyện bi thảm trái luân lý bực này, muội ấy chết đã đành, chỉ thương cho hai đứa con của muội ấy, về sau biết làm thế nào đây…”

“Thái tử phi nói hay ghê.” Thiếu Thương lạnh lùng ngắt lời, “Sắc bùa hát vào sáng tháng Mười còn không hay bằng điện hạ.”

Thái tử phi bị cắt ngang mạch cảm xúc, tức giận nói: “Ngươi có biết tôn ti trật tự không hả, ỷ có mẫu hậu sủng ái mà không coi ta ra gì. Ta đây tốt bụng, chỉ cảm thấy thương cho muội muội Khúc gia…”

“Người ngay không nói vòng vo, có ai bị ngu đâu. Điện hạ tưởng mọi người tin điện hạ đang thương xót cho Khúc phu nhân thật à? Điện hạ xướng một tràng như vậy nhưng chỉ tóm gọn trong sáu chữ: cười trên nỗi đau người khác! Ngoài ra còn bốn chữ, chính là ‘ném đá xuống giếng’!” Cô là đinh còn ta là búa, Trình Thiếu Thương chuyên trị đủ thể loại Thái tử phi.

Thái tử phi tức tối nhưng ngoài mặt vẫn phải vờ đáng thương, òa lên một tiếng nhào về phía Thái tử, khóc không thành tiếng: “Điện hạ, chàng xem tiểu tiện nhân này bắt nạt ta kìa!”

Thái tử đẩy nàng ta ra, đứng thẳng dậy, lạnh lùng nói: “Linh Quân gặp chuyện mà nàng vui như vậy? Ngày xưa ta tưởng nàng dịu hiền nết na nên mới cưới nàng. Nàng nên soi gương đi, bản mặt của nàng vừa rồi thật quá ghê tởm!”

Nước mắt quanh quẩn trong hốc, Thái tử phi ngạc nhiên.

“Thiếp khuyên Thái tử phi một câu, đừng có cười quá sớm. Bây giờ lang tế của Khúc phu nhân đã chết, nếu nàng ấy là hung thủ thì thôi, nhưng nếu mà không phải thì sao?” Thiếu Thương quay đầu nói, “Lăng đại nhân, làm dâu của thế tộc như Lương gia có thể tái giá không?”

Lăng Bất Nghi đáp: “Đương nhiên là được. Tuy không thể làm chính phi nhưng lương đệ lại không khó.”

Thái tử phi siết chặt vạt áo, lòng ngập tràn lo âu, nếu Khúc Linh Quân vào Đông cung thật thì nàng ta đâu còn ngày tháng tốt đẹp.

Thái tử thấp giọng mắng: “Còn không mau về Đông cung! Cấm nàng xớ rớ vào chuyện này!”

Thái tử phi tự biết trượng phu đã nổi giận thật, Hoàng hậu không muốn nhìn mình, thế là không dám đối đầu nữa, run run quỳ lạy với mẹ chồng và trượng phu rồi lui ra ngoài.

“Thái tử phi.” Lăng Bất Nghi bỗng gọi lại.

Thái tử phi dừng bước, nhìn mọi người.

“Bệ hạ đã biết về vụ án Khúc Linh Quân giết chồng, thần khuyên Thái tử phi chớ tự cho là thông minh mà thọc gậy.” Lăng Bất Nghi nói, “Có lẽ Thái tử phi hy vọng Khúc Linh Quân sẽ vạn kiếp bất phục, nhưng nếu Thái tử phi nhúng tay vào, thần có thể bảo đảm, người rơi vào vạn kiếp bất phục chắc chắn sẽ là Thái tử phi. Thái tử phi cũng biết bản lĩnh của thần rồi đấy.”

Bị ánh mắt lạnh như băng của Lăng Bất Nghi nhìn thẳng, một bụng mưu mô của Thái tử phi đã bị vạch trần, nhớ lại những năm qua Lăng Bất Nghi gần như nắm mọi điểm yếu của mình, thế là nàng ta hốt hoảng rời đi.

Đợi tới khi mọi người đi hết, Thiếu Thương thở dài, quay đầu nói: “Thái tử điện hạ, rốt cuộc vì sao ngày trước điện hạ lại cưới nàng ta.” Cưới nhầm vợ lỡ dỡ ba đời đấy.

Thái tử bó gối ngồi xuống, cười khổ bảo: “Thứ nhất là phụ hoàng đã có lời dặn, cô không nỡ để phụ hoàng thất hứa vì cô. Thứ hai… Cô và nàng đính hôn từ nhỏ, thế nhân ai cũng biết, nếu cô thoái hôn thì sau này nàng ấy rất khó tái giá, vậy chẳng phải phá hoại cuộc đời của nàng ấy ư? Linh Quân lại khác, nàng ấy xuất thân từ vọng tộc, vừa có tài còn xinh đẹp, không có cô cũng có thể cưới một lang tế môn đăng hộ đối, mai sau tương kính như tân, hài hòa qua ngày, chỉ là…”

Thiếu Thương không nhìn đặng người hiền thở ngắn than dài, bèn nói thẳng: “Điện hạ đừng buồn, thế này đi, thiếp và Lăng đại nhân sẽ đến Lương phủ một chuyến hỏi thăm tình hình, tránh để điện hạ giam chân trong cung lại tự chuốc phiền não.”

Thái tử đang định dãn mặt thì Lăng Bất Nghi đã bổ sung một câu: “Muốn đi em tự mà đi, ta không đi với em.”

Thiếu Thương tức tối: “Sao chàng lại thế?!”

Thái tử cười khổ: “Tử Thịnh đang trách cô vì hồi thành thân không nghe lời khuyên của cậu ấy.”

Thiếu Thương khuyên nhủ Thái tử: “Điện hạ đừng để ý đến chàng, hồi điện hạ thành thân chàng mới mấy tuổi. Nếu điện hạ nghe lời đứa con nít mười tuổi mà thoái hôn thì đó mới là trò hề!”

“Mười một tuổi.” Lăng Bất Nghi nói, “Khi đó ta đã mười một tuổi.”

Thiếu Thương hừ lạnh: “Bộ khác nhau lắm à.”

Nói đoạn, nàng đoan chính quỳ xuống hành lễ với nương nương, vòng hai tay khởi tấu: “Nương nương, xin nương nương ban cho thiếp một đạo thủ dụ để thiếp có thể đến Lương phủ xem thế nào. Thiếp sẽ không quấy nhiễu Đình Úy phủ tra án, chỉ làm tai mắt của nương nương và Thái tử để quay về bẩm báo lại những gì nghe thấy, giải ưu phiền của nương nương và điện hạ.”

Hoàng hậu đã xao động, nhưng vẫn băn khoăn: “Như thế… có ổn thỏa không.”

Thiếu Thương cười nói: “Nương nương là mẫu nghi thiên hạ, có chuyện của nữ quyến nhà nào mà nương nương không thể hỏi? Huống hồ ngày trẻ Khúc phu nhân cũng từng hầu hạ nương nương, hai ngày trước còn dẫn chồng con vào bái kiến nương nương. Bây giờ bỗng xảy ra chuyện, nương nương có bận lòng âu cũng là lẽ thường tình.”

Hoàng hậu cảm thấy nói vậy nghe cũng xuôi, trong lòng cũng bình tĩnh lại. Bà mỉm cười trợn mắt nhìn con nuôi đang giả chết, triệu cung nữ chuẩn bị bút mực, viết thủ dụ lên trục lụa, đóng ấn tỳ rồi đưa cho Thiếu Thương.

Thiếu Thương nâng hai tay nhận lấy thủ dụ, cáo lui rời khỏi cung, lúc xuất hành cố ý không cần cung nữ theo hầu, nấp ngoài cửa cung im lặng đứng chờ.

Một lúc sau, Lăng Bất Nghi chắp tay bước ra khỏi Trường Thu cung, khi đi qua cửa, chàng liếc mắt nhìn sang bên cạnh rồi tiếp tục đi về phía trước.

Thiếu Thương cười hì hì chạy đến, ôm lấy cánh tay chàng: “Đừng đi nhanh như vậy chứ, đợi em với.”

Lăng Bất Nghi không đoái hoài đến nàng, vẫn cứ đi thẳng, còn nhân tiện gạt tay nàng ra.

Thiếu Thương cúi đầu, đi phía sau lẩm bẩm: “Ôi, mình định nói với chàng là hôm qua đã xin Hoàng hậu cho nghỉ ba ngày, tính tháng sau đi du ngoạn núi Đồ Cao với chàng. Nhưng chàng giận như vậy thì chắc không thèm để ý đến mình rồi, thôi khỏi nói…”

Lăng Bất Nghi đã quay người bước về, túm lấy cô gái, vừa tức vừa cười: “Em nói gì, vừa nãy em nói gì?”

Thiếu Thương giả ngốc: “Em nói gì, em nói gì cơ? Em chẳng nhớ gì cả…”

Lăng Bất Nghi đặt đầu, chân trái và chân phải của cô gái nằm ngang trên vai, uy hiếp: “Em có nói không, em không nói ta sẽ ném em xuống!”

Lăng Bất Nghi có dáng cao, Thiếu Thương nắm tay lại đặt trên vai chàng, nhìn xuống đường lát đá xanh đen bên dưới, cảm thấy hơi sợ nhưng vẫn cứng miệng: “Chàng có giỏi thì ném đi! Chàng không ném chết em sẽ tái giá ngay!”

Lăng Bất Nghi bật cười thành tiếng, gương mặt trong sáng tuấn tú như ánh nắng mặt trời chậm rãi giãn ra, chàng xoay cánh tay lại, vòng cô gái qua trước ngực mình rồi đặt xuống đất, lại gần thổi hơi nóng vào tai nàng, nói: “Ta không nỡ.”

Hai má Thiếu Thương đỏ ửng, mỉm cười tươi tắn, nhưng nàng lại trở tay bịt miệng Lăng Bất Nghi, nói nhỏ: “Đừng cười đừng cười… Đừng cười lớn như vậy. Thái tử và nương nương đang buồn mà, chúng ta vui như thế không hay đâu!”

Lăng Bất Nghi giữ chặt bàn tay bé nhỏ mềm mại của nàng, hôn nhẹ vào lòng bàn tay nàng; Thiếu Thương hất mạnh, chỉ vào chàng cười mắng ‘đồ biến thái’ rồi xoay người chạy đi.

Hai người chạy đuổi đến cửa tây, Thiếu Thương đang định cáo từ thì đã thấy huynh đệ Lương Khưu chuẩn bị cỗ xe ngựa cao to bọc nhung chống lạnh ở bên ngoài, một đội thị vệ to khỏe đeo gươm khoác nõ im lặng đứng phía sau.

Nàng lấy làm lạ: “Hôm nay chàng cũng xuất cung à, không đến chỗ bệ hạ hả?”

Lăng Bất Nghi nói: “Ta phải đến Lương gia.”

Thiếu Thương trợn mắt: “Thế mà lúc nãy ở Trường Thu cung chàng còn nói không đi!”

“Ta nói là không đi với em, vì ta sẽ tự đi – hôm qua bệ hạ có dặn ta đến xem thế nào.”

Thiếu Thương bất lực thở dài: “Chỉ vì lúc sáng không vừa ý chàng nên chàng tìm cơ hội trả đũa em hả.”

Lăng Bất Nghi ôm eo nàng nâng lên xe, bản thân cũng vào thùng xe.

Khi trong xe chỉ còn lại hai người, chàng thấp giọng nói: “Là lỗi của ta, ta không nên lại bắt nạt em nữa, chi bằng… Em đánh ta hai cái đi, ta sẽ không đánh trả.” Chàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Thiếu Thương đập hai cái vào ngực mình.

Thiếu Thương bật cười: “Đánh như thế thì đau chết chàng mất!”

Lăng Bất Nghi tương kế tựu kế, nhũn người vùi đầu vào hõm cổ ấm áp trơn bóng của nàng, nén cười: “Đau thật mà, em xoa cho ta đi.”

Hay cho tài diễn xuất! Thiếu Thương cười cắn răng cù chàng, nhưng Lăng Bất Nghi đã né người tránh đi, thế là tay nàng luồn vào vạt áo chàng, chạm thẳng tới trung y mềm mại, dưới đầu ngón tay có thể cảm nhận được bắp thịt săn chắc của chàng trai trẻ.

“Chàng làm gì vậy!” Thiếu Thương ngạc nhiên, mặt đỏ tía tai.

Lăng Bất Nghi ấn giữ bàn tay đang định rụt về, cười ngả ngớn: “Em sờ lung tung trên người ta mà dám chất vấn ta ư, trên đời này có ai vô lý như em không!”

Lương Khưu Phi cưỡi ngựa đi bên ngoài nghe thấy tiếng cười đùa trên xe truyền tới, ngoái đầu thở dài: “Đại ca, thiếu chúa công chưa bao giờ vui vẻ như vậy cả.”

Lương Khưu Khởi thấp giọng: “Mong rằng mai sau thiếu chúa công cũng có thể vui vẻ như thế, ngày trước ngài ấy sống khổ quá rồi.”



Sau một hồi đẩy đưa, Thiếu Thương phát giác bản thân không đánh lại chàng, mắng cũng chẳng hơn, tới giở trò lưu manh cũng thiếu hẳn phong thái, nàng đành thừa nhận là mình đã ‘đả thương’ Lăng Bất Nghi, nhẹ nhàng xoa ‘vết thương’ trên ngực chàng.

“Ôi, chàng có cảm thấy hình như Thái tử phi khá giống Hoàng hậu nương nương không? Nhất là lúc im lặng, cằm và miệng y hệt nhau.”

Lăng Bất Nghi nhắm mắt, tựa sát vào nàng: “Chỉ giống được ba phân là cùng, bản chất quá nông cạn.”

“Em biết chỉ giống bề ngoài, nhưng… hình như em đã hơi hiểu vì sao ngày trước Thái tử điện hạ bỏ qua Khúc phu nhân mà cưới Thái tử phi rồi.” Thiếu Thương nghiêng đầu nhìn nóc xe.

Lăng Bất Nghi mở mắt, hứng thú hỏi: “Nói thế nào nhỉ.”

“Trong các hoàng tử công chúa, Thái tử điện hạ và Nhị hoàng tử ở cạnh Hoàng hậu lâu nhất, cũng bị ảnh hưởng nhiều nhất. Thực ra nương nương vẫn luôn oan ức, còn là sự oan ức không thể nói ra – bởi với người thế gian này, nương nương là người vô cùng may mắn. Ngày hai vị điện hạ còn nhỏ, bệ hạ thường chinh chiến ngoài xa, có lẽ bọn họ không ít lần thấy nương nương buồn.”

“Thái tử điện hạ tán thành cách đối nhân xử thế của nương nương, cũng học được tính hào hiệp và cách cư xử, hành sự phải lễ. Cho nên khi kết hôn, điện hạ thấy Thái tử phi yếu ớt đáng thương không nơi nương tựa nên mới nghĩ đến nương nương, lại có lễ nghi hôn ước ở trước, dù điện hạ có thích Khúc phu nhân tới đâu cũng sẽ không làm gì. Còn Nhị điện hạ ngược lại, ngài ấy không tán thành cách nương nương giải quyết đại cục, gặp chuyện gì cũng chỉ biết nhẫn nhịn. Nên ngài ấy mới thích người tháo vát biết quản xuyến. Dù ngài ấy cũng nạp cơ thiếp nhưng Nhị hoàng phi mới là tri kỷ trong lòng ngài ấy…”

“Em muốn nói gì?” Giữa mi tâm Lăng Bất Nghi thoáng hiện nếp nhăn.

Thiếu Thương kiên nhẫn giải thích: “Em muốn nói, thật ra rất nhiều nam giới chọn vợ đều bị ảnh hưởng từ mẹ.”

“Ừ, nói như vậy tức là vì ta và Trình Hiệu úy trung dũng chững chạc, trưởng thành đáng tin nên em mới coi trọng ta?” Lăng Bất Nghi đưa ra kết luận của riêng dựa trên nguyên lý đó.

Thiếu Thương bất lực: “Thứ nhất, là chàng nhìn trúng em chứ không phải em coi trọng chàng trước.”

Lăng Bất Nghi quay đầu đi, giả vờ không nghe thấy.

“Thứ hai, nếu chàng dễ hầu bằng nửa phụ thân em thì ngày nào em cũng thắp hương cho xem! Chỉ cần mẫu thân em hừ một tiếng, phụ thân em tuyệt đối nói một không nói hai. Nhưng còn chàng? Chàng đừng hừ em là quý lắm rồi!”

Lăng Bất Nghi nhìn dái tai hồng hào mềm mại của cô gái, nói khẽ: “Thế em hừ đi, nhất định ta sẽ nghe lời em.”

“Ây da đừng lộn xộn, em vẫn chưa nói hết.”

Thiếu Thương đẩy Lăng Bất Nghi ra, nói: “Em đã gặp Hoắc phu nhân mấy lần, ừm, thật ra em không đồng tình với tính cách của bà lắm, quá đoạn tuyệt cũng quá cực đoan, không để lại đường sống cho người khác hay chính bản thân… Lăng Tử Thịnh, chàng cũng không đồng ý đúng không.”

Lăng Bất Nghi im lặng, đoạn từ tốn gật đầu.

Kỳ thực ngay từ lúc lọt lòng, Hoắc Quân Hoa đã nắm giữ bộ bài đẹp nhất ván đời.

Trước hai mươi sáu tuổi có huynh trưởng mạnh mẽ hiền từ chăm lo cho bà, không ai dám ăn hiếp bà; sau hai mươi sáu tuổi, trên có Hoàng đế bảo bọc, dưới có Thôi Hầu bảo vệ, lại có người con trai như Lăng Bất Nghi. Nếu bà không phát điên, nếu bà sẵn lòng thỏa hiệp với cuộc sống thì chắc chắn nửa cuối đời sẽ rất hạnh phúc.

Thế nhưng bà lại nổi điên – bà là kiểu người như vậy đấy, nếu không giữ được vườn hoa đẹp như trước, bà thà rằng phá sạch nó đi còn hơn là đổi giống trồng rau.

Lăng Bất Nghi mệt mỏi tựa vào người Thiếu Thương, thở dài nói: “Hồi đầu năm ta nhận được tin bộ khúc cũ của cữu phụ vẫn chưa chết hết, có người hôn mê bị vùi trong đống thi thể, về sau tỉnh dậy bỏ đi.”

“Vì sao bọn họ không tới tìm chàng?”

“Tìm thế nào?” Lăng Bất Nghi bật cười, “Khi ấy ta chỉ mới năm sáu tuổi, gia tộc Hoắc thị đã bị diệt vong, đến mẫu thân cũng phải lưu vong. Bọn họ vừa thoát cửa tử, cũng bị thương tàn phế ốm đau, cần nghỉ ngơi hồi dưỡng. Nhưng về sau, thời gian dần trôi, cảnh vẫn còn mà người đã đi…”

Chàng thở dài, “Ta chỉ hy vọng tìm về được vài người, nếu mẫu thân gặp họ, nói không chừng sẽ tỉnh táo.”

Thiếu Thương im lặng gật đầu.

“Được rồi, nói với em cả buổi mà cũng nói đến mẫu thân ta luôn rồi, rốt cuộc em muốn nói gì.” Lăng Bất Nghi hỏi.

Thiếu Thương định thần, vội nói: “À, chính vì Hoắc phu nhân như thế nên chàng mới thích em. Em khác hẳn Hoắc phu nhân, em thông minh hiền lành, biết nhìn xa trông rộng, biết chu toàn đại cuộc, lại nết na dễ gần… Không được cười, chàng cười cái gì, cấm chàng cười…”

Lăng Bất Nghi cười nghiêng ngả trong xe, lưng dựa vào thành xe, tay trái che lại hai mắt cười chảy nước mắt, lồng ngực run bần bật.

“Ta còn tưởng em nói gì, thì ra nói một hồi như thế là để tự khen mình! Nhìn xa trông rộng, chu toàn đại cuộc… Ha ha ha, em nói vậy mà không thấy xấu hổ hả, ha ha…” Chàng không kìm được cười to, như đang tìm về những tiếng cười trong mười mấy năm qua của mình.

Thiếu Thương thẹn quá hóa giận, nói to: “Chàng còn cười à! Em giận rồi đấy, hừ! Em hừ đấy, em hừ rồi đấy, chàng nghe chưa! Không phải chàng nói nếu em hừ thì chàng sẽ nghe lời em hả?!” Nàng nặng nề hừ cái nữa.

Lăng Bất Nghi cố nín cười, ngồi dậy nhìn nàng: “Em nói chí phải, em thông minh hiền hậu, biết nhìn xa trông rộng, biết chu toàn đại cuộc, lại nết na dễ gần, là cô gái tốt nhất ta từng gặp trên đời này!”

Thiếu Thương đỏ mặt, đỏ hoàn toàn từ trong ra ngoài, không nơi nào không đỏ.

Nàng chỉ tính khen mình xíu thôi, nào ngờ lại chém thành siêu cường bão, suýt gây ra một thảm họa gió lớn.

Tận lúc xuống xe mà mặt nàng vẫn chẳng vơi áng đỏ. Lăng Bất Nghi sai tùy tùng đến gõ cửa thông báo với Lương Vô Kỵ rồi ngoái đầu đỡ Thiếu Thương xuống xe.

“Nè, chàng nói xem rốt cuộc Khúc Linh Quân có mưu sát thân phu không.”

“Ta thấy bốn chữ này không ổn.”

“Hở?” Mạch suy nghĩ thay đổi.

“‘Thân phu’ là cái gì, phu tức là phu, còn chia ra thân với không thân hả.”

“Là vì… còn có gian phu mà? Oái oái, chàng đừng véo em! A a, a a, được rồi được rồi, em nói sai rồi, em sai rồi được chưa!”

Và rồi cảnh này đã bị Lương Vô Kỵ cùng Viên Thận đi ra đón bắt gặp.

Lương Vô Kỵ: …

Viên Thận: Khốn nạn, nhà người ta vừa xảy ra thảm án trái luân lý, hai ngươi còn đứng trước cửa thân thiết như vậy?!

Thấy cửa lớn mở ra, hai người Lăng Trình vội nghiêm túc, đứng thẳng tại chỗ. Thiếu Thương thấy Viên Thận thì cười chào: “Sao Viên công tử cũng ở đây, trùng hợp thật.”

Viên Thận sầm mặt: “Gia mẫu họ Lương.”

Thiếu Thương ngạc nhiên: “Hóa ra lệnh đường mang họ Lương? Thế thì càng trùng hợp rồi, Lương Châu mục cũng họ Lương nè.”

Một cơn gió lạnh cuốn bay lá khô thổi ngang qua người Viên Thận.

Lăng Bất Nghi cười rất tươi, nghiêm túc lẫn khoái trá chắp tay với hai người Lương Viên – chàng chưa từng hành lễ vui vẻ như thế dù ở trước mặt Hoàng đế.

Lương Vô Kỵ vừa trả lễ vừa thở dài: “Mẫu thân của Thiện Kiến là đường tỷ của tại hạ, cũng chính là trưởng tỷ ruột của Lương Thượng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện