Năm năm không gặp với nỗi nhớ da diết, ban đầu Hoàng đế định nghiêm mặt khiển trách Hoắc Bất Nghi ‘ngày trước làm bậy giờ đã biết sai chưa’, nhưng khi thấy con nuôi gầy còm thì mũi ông cay cay, không trách móc nổi. Đích thân ông đỡ con nuôi đứng dậy, như mọi người cha có con trai bất hiếu đi xa quay về, ông chỉ biết lẩm bẩm: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi…”

Thái tử thấy phụ hoàng mừng chảy nước mắt thì tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, rồi hắn nhìn quanh một vòng trong điện, khẽ cau mày.

Đầu tiên hắn nhìn Nhị hoàng tử ngồi bên phải – trước kia Thái tử khá xem thường Nhị hoàng huynh, nhưng hiện tại đã kính nể đôi phần, một người có thể thay đổi đã không dễ dàng, mà thay da đổi thịt sửa đổi lại càng khó muôn vàn, nên những năm qua hắn luôn ngồi chung chiếu bên phải với Nhị hoàng tử, dù gì hai người bọn họ một người mất vợ một người chưa thành thân, vừa hay chung bàn.

Rồi Thái tử nhìn vợ chồng Đại công chúa ngồi đầu bên tay trái, trong lòng hắn có tính toán, không do dự tiến lên: “Trưởng tỷ, phò mã, đã nhiều năm phụ hoàng không gặp Tử Thịnh và Thôi Hầu, ắt hẳn có nhiều chuyện muốn nói, chi bằng hai người dời xuống chiếu dưới, tiện bề phụ hoàng ôn chuyện với Tử Thịnh và Thôi Hầu?”

Tuy là câu hỏi nhưng Thái tử hiện giờ khác hẳn người tiền nhiệm, mặt lạnh tim rắn, thủ đoạn mạnh mẽ, những năm qua không ít triều thần chịu thiệt trong tay hắn. Đại phò mã là người biết nhìn mặt gửi lời, huống hồ gần đây Thái tử còn đang nắm một chuyện rất không ổn của y.

Y đứng dậy, cười nói: “Thái tử nói phải, bọn ta thường xuyên đoàn tụ với phụ hoàng, còn Tử Thịnh lâu ngày mới gặp lại, cũng nên nhường!”

Đại công chúa tức giận, bị chồng kéo dời xuống một chiếu. Đến khi Hoàng đế ngoái đầu, phát hiện vợ chồng trưởng nữ đã ‘chủ động’ nhường chỗ thì rất vui.

Cung nữ định xếp thêm chỗ cho Lạc Tế Thông ở cuối, nào ngờ Tam công chúa chỉ có một mình đã ngoắt tay với nàng ta, Lạc Tế Thông vừa mừng vừa ngạc nhiên, cung kính lại ngồi.

“Phò mã không tới à?” Lạc Tế Thông lấy làm lạ.

Tam công chúa cười: “Chàng đang bị bệnh, yên tâm, là bệnh thật. Bây giờ vợ chồng ta hòa thuận rồi; cuối cùng bọn ta cũng biết làm vợ chồng như thế nào.”

Lạc Tế Thông lại nhìn quanh: “Ngũ công chúa và phò mã cũng không tới?”

Tam công chúa nói: “Mấy ngày trước vợ chồng chúng nó lại đánh nhau, giờ vẫn chưa khỏe.”

Lạc Tế Thông ngạc nhiên, nàng ta cảm thấy cung đình trong năm sáu năm qua thay đổi quá nhiều.

Đầu tiên là chuyện đổi trữ chấn động, rồi Nhị hoàng tử lỗ mãng trở thành quan phu trầm lặng điềm tĩnh, Tứ hoàng tử cưới được vương phi tốt tính, Ngũ hoàng tử thích ăn đòn nay cũng cười rất tươi, Tam công chúa sắc sảo mập lên, nhưng đã chín chắn hơn và cũng biết ăn nói hơn, còn Đại công chúa luôn rộng lượng lại trông có vẻ không quá đáng tin, lúc này đang không vui nhìn đông nhìn tây, có khi nàng ta còn không nhận ra những hoàng tử còn nhỏ.

Có lẽ chỉ có vợ chồng Nhị công chúa là không thay đổi, hai vợ chồng vẫn vui tính dễ gần, cử chỉ khắng khít.

“… Vẫn chưa cám ơn Tam công chúa để thiếp ngồi cùng chiếu với ngài.” Lạc Tế Thông nâng ly cảm tạ.

Tam công chúa trả lễ, nói nhỏ: “Ta đang lấy lòng ngươi thôi.”

Thấy Lạc Tế Thông không hiểu, nàng ta giải thích, “Mẫu hậu và huynh trưởng không thích ta, phụ hoàng tại thế thì còn ổn, nhưng sau này lão Tam đăng cơ, ta phải để ý đến tương lai chứ. Lão Tam đối xử với Hoắc Bất Nghi còn thân thiết hơn anh em ruột, ắt hẳn tiền đồ rất rộng mở. Nói không chừng, mai sau ta còn có việc muốn nhờ ngươi đấy.”

Tay Lạc Tế Thông run lên, hai má phớt đỏ, rượu trong cốc sóng sánh vãi ra mấy giọt. Nàng ta vào cung từ nhỏ, cứ tưởng Tam công chúa là kẻ ngốc không biết nhìn sắc mặt gửi lời, cũng không biết nên giả vờ bấm bụng, đáng đời bị cha mẹ ghét bỏ khiển trách, không ngờ…

“Mai này sẽ còn có nhiều người lấy lòng ngươi nữa.” Tam công chúa làm như vô tình nhìn lướt qua vợ chồng Đại công chúa, “Dẫu gì mẫu hậu và huynh trưởng của ta cũng thăng chức, có vài người, trong lòng lại càng bất an.”

“Điện hạ, thiếp, thiếp…” Lạc Tế Thông không ngờ đến sự thay đổi lần này, trong thoáng chốc không biết tiếp lời như thế nào.

“Nhưng cũng không cần vội.” Tam công chúa như đang lẩm bẩm, “Giờ ngươi vẫn chưa có danh phận, Hoắc Bất Nghi có hứa hẹn gì với ngươi không? Ừm, xem ra vẫn chưa. Không vội, cứ từ từ, trước hết tóm Hoắc Bất Nghi lại, về sau vinh hoa phú quý quyền thế ngập trời, hưởng phúc vô tận. Nếu chuyện không thành thì…”

Nàng ta nhìn Lạc Tế Thông, mỉm cười nói, “Cứ xem như ta chưa nói gì.”

Lạc Tế Thông thở dốc, cơ thể cứng đờ.

Tam công chúa vỗ vào vai nàng: “Bọn ta là công chúa, sinh ra đã được định đoạt cuộc đời, không có nhiều thay đổi. Nhưng các ngươi lại khác, nhờ vào dung mạo mạnh khóe còn có thể thử một lần. Như Hoắc Quang đại tướng quân của tiền triều chẳng hạn, là thần phụ tam triều, quyền khuynh thiên hạ, nghe nói Hoắc Lộ vợ ông ta chỉ là một nô tỳ không họ, nhưng nàng ta có bản lĩnh làm phụ nữ, chậc chậc, sau đó bao nhiêu phu nhân xuất thân hiển hách cũng phải nể mặt bà ta. Ngươi học hành nhiều hơn ta, hẳn biết ta nói thật. Nên Tế Thông à, cứ làm chăm chỉ, làm chăm lên, rồi chuyện tốt sẽ ở ngay trước mắt – đây là lời thật lòng của ta.”

Lạc Tế Thông như bị mê hoặc nhìn Hoắc Bất Nghi ngồi phía trước, Hoàng đế đang sôi nổi nói chuyện với chàng, Thái tử đối xử thân thiết với chàng, Việt Hoàng hậu liên tục dặn cung nữ gắp thức ăn cho chàng, ngay tới vợ chồng Trưởng công chúa cũng phải nhường chỗ cho chàng… Vào lúc này, lòng nàng ta bỗng thấy nóng bừng chưa từng có.

Rồi nàng ta chầm chậm đặt cốc rượu xuống, sắc mặt trở lại như bình thường, ôn tồn cung kính: “Công chúa điện hạ nói đùa, nhưng, thiếp cũng không dám giấu điện hạ, từ nhỏ thiếp đã ngưỡng mộ Hoắc tướng quân, năm năm trước gặp được chàng ở Tây Bắc, thấy chàng vết thương chồng chất, bệnh yếu vô lực, thiếp mới nghĩ phải chăm sóc chàng thật tốt…”

“Ngươi không cần nói chuyện này với ta. Lung lay ta có ích gì, phải khiến Hoắc Bất Nghi rung động kia kìa; nếu không cũng là lung lay phụ hoàng với lão Tam, để bọn họ đứng về phía ngươi.” Tam công chúa cười nói, “Năm ấy Trình Thiếu Thương chỉ dỗ đôi câu mà Hoắc Tử Thịnh như ăn bùa mê thuốc lú, hận không thể khảm người vào lòng, ngươi học theo người ta đi.”

“…” Lạc Tế Thông cười gượng.

Tam công chúa rót rượu, thờ ơ nhìn nàng ta, hài lòng mỉm cười.

Ngồi ở ghế trên, Hoàng đế càng nhìn con nuôi càng đau lòng, giọng nghẹn ngào: “Sao… sao tóc khanh lại bạc thế này…”

Hoắc Bất Nghi mỉm cười: “Chỉ vài sợi thôi mà, biên ải rét đậm, chỉ là chuyện bình thường.”

“Bình thường cái gì.” Thôi Hầu ngồi bên không kìm được xen lời, “Ta cũng ở đó, nhưng sao tóc không bạc đi.”

Mọi người nghiêng đầu nhìn, quả nhiên Thôi Hầu không khác gì năm năm trước, Nhị hoàng tử đang định hỏi vì sao thì Hoắc Bất Nghi đã mỉm cười lên tiếng: “Thôi thúc phụ, thúc là người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, năm năm qua luôn có chuyện vui, cho nên tinh thần luôn sảng khoái.”

Thôi Hầu khẽ mắng: “Cái thằng bé này, không chịu tha cho ta là khó chịu đúng không!”

“Chuyện gì vậy.” Thái tử cười hỏi, hắn phát hiện Hoắc Bất Nghi không muốn mọi người để ý đến mình nên cũng giúp chuyển đề tài.

Thôi Hầu cười kể.

Hóa ra năm năm qua, ba cha con Thôi gia sống vô cùng sung sướng. Trừ năm đầu mới tới Tây Bắc, mọi người bận rộn không có thời gian rảnh để ý này kia, nhưng tới năm thứ hai, số hoa đào lại như bướm vỗ cánh bay tới tấp vào cửa nhà họ Thôi.

Đầu tiên là một hôm nào đó, Thôi Đại lang gặp được tiểu nữ nương xuất thân từ hào tộc địa phương, hai người mới gặp mà như quen biết từ lâu, hết đấu cung tên lại so kiếm thuật, so kiếm thuật xong lại đọ tửu lượng… Thế là Thôi Hầu có được con dâu đầu tiên; kết quả tới ngày rước dâu lại xảy ra chuyện ‘chị em cưới hộ’ – hóa ra mẹ ruột của tiểu nữ nương kia mất sớm, mẹ kế nghe nói Thôi Hầu là tâm phúc của Hoàng đế, Thôi gia lại là công thần khai quốc nên có ý đồ xấu.

Sau một hồi ồn ào náo loạn, cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của đông đảo thế tộc Tây Bắc, Thôi Đại lang cưới trưởng tỷ làm vợ, nạp kế muội làm thiếp, điều kiện đầu tiên là nhà thông gia phải bỏ bà mẹ kế độc ác kia.

Hoàng đế vỗ đùi cái đét, chỉ vào con nuôi cười mắng: “Thấy người ta ghê gớm chưa hả, lúc đó Thôi Đại lang chỉ mới mười sáu đúng không, vậy mà đã có cả thê lẫn thiếp!”

Mọi người trong bữa tiệc cười to.

Lo liệu hôn sự cho con trưởng xong, Thôi Hựu chỉ mới thở phào, nào ngờ đóa hoa đào của con thứ còn xum xuê hơn.

Biên tộc Tây Bắc rất đông, Thôi Nhị lang mới nhú hầu kết nhờ cái miệng dẻo mà đã làm quen được hai cô gái Hồ tộc, một người khá phóng khoáng, thích cưỡi ngựa săn thú, một người lại lãng mạn, thích nghe cậu kể chuyện tài tử giai nhân chốn Trung Nguyên.

Sau một hồi chung sống, hai cô gái đơm tình nảy ý, đồng thời yêu cầu Thôi Nhị lang đến cầu hôn, Thôi Hầu rất sáng suốt, bảo con trai hỏi rõ gia thế lai lịch của hai cô gái kia rồi chọn người ưu tú hơn.

Thôi Nhị lang vừa hỏi thăm được thì sợ đến mức túa mồ hôi lạnh, hóa ra hai cô gái này đều là con gái của tộc trưởng bộ tộc, mà chí mạng hơn lại còn đến từ hai bộ tộc đã là kẻ thù truyền kiếp nhiều năm. Nói thật, ban đầu hai người cha tộc trưởng cũng không muốn con gái cưới người Hán, nhưng khi nghe con gái kẻ thù cũng đang nhăm nhe chức vị con dâu Thôi gia, thế là chuyện cưới hỏi của con gái lập tức thăng lên chuyện ngoại giao ‘không thể thua kém đối thủ’.

Rồi lại tiếp một hồi long trời lở đất, nếu Hoắc Bất Nghi không đề phòng trước, dùng thủ đoạn kịp thời thì suýt nữa biên thành đã xảy ra chiến tranh bộ tộc, cuối cùng Châu mục Lương Châu đích thân ra tay, vừa trấn an khuyên nhủ cộng thêm mười tám gánh ba phải, cuối cùng Thôi Nhị lang cưới luôn hai người vợ không phân biệt chính thứ.

Nhị hoàng tử sặc rượu ho khan, Thái tử nín cười vỗ vào lưng hắn, Tứ hoàng tử phun luôn rượu ra bàn, Tứ hoàng tử phi vội giúp y lau mặt, Hoàng đế cười đến mức không nói nổi lời – chuyện này ông đã nghe Thôi Hầu báo cáo lại từ lâu, nhưng không ngờ chi tiết lại buồn cười như thế; dù gì sách lược ky my* của triều đình với các bộ tộc Tây Bắc luôn là ‘lôi kéo tộc nhỏ kìm hãm tộc lớn’, kết thông gia với hai bộ tộc nhỏ cũng không phải chuyện xấu.

(*Đối với các sắc tộc mà Hán tộc coi họ là man di, Hán tộc đặt ra hệ thống “ky my”, có nghĩa là các sắc tộc hay các bộ lạc tự quản trị địa phương của mình, tuy nhiên thuế khoá hay nhân lực vẫn được kiểm soát bởi chính quyền trung ương.)

Khi mọi người cho rằng con thứ Thôi gia đã bù đắp lại số hoa đào thiếu sót trong đời cha, thì cuộc đời của Thôi Hầu cũng bắt đầu xáo trộn. Một hôm nào đó Thôi Hựu tuần tra biên thành, trên đường đi gặp phải hãn phỉ, nhưng xui thay ông không dẫn theo nhiều thuộc hạ, tình thế nguy kịch đành ôm vết thương trốn vào núi tuyết, sau đó được một quả phụ thợ săn nghèo khó cứu giúp.

Về sau Thôi Hựu mới biết, từ khi chồng qua đời, người phụ nữ ấy phải nuôi cha mẹ già và con nhỏ rất khó khăn, nhưng nàng không bỏ lại già trẻ để đi bước nữa. Thôi Hựu cảm thấy người phụ nữ này rất đáng kính trọng, thế là nói ‘trong lòng ta vị trí vợ cả đã có người khác, nếu nàng đồng ý, ta sẽ nạp nàng làm thiếp, giúp nàng chăm sóc cụ già con nhỏ’. Vậy là cuối cùng, lão Thôi độc thân hơn nửa cuộc đời cũng đã có người chăm sóc.

Thực ra nếu chỉ là ơn cứu mạng bình thường thì chỉ cần đưa tiền là xong, mọi người đều ngầm hiểu lý do Thôi Hựu nạp người phụ nữ kia, ắt hẳn trong những ngày ở trên núi đã xảy ra vài chuyện không thể nói.

Hoàng đế rất xúc động: “Thế mới phải, trẫm thấy khanh cứ thui thủi một mình cũng rất buồn, ai khuyên khanh cũng không nghe… Lần này hay rồi, A Viên à, có phụ nữ chăm sóc cho khanh, trẫm cũng lấy làm yên tâm.”

Dứt câu, ông lại không quên trợn mắt với con nuôi, “Đã nghe chưa, tới Thôi thúc phụ của khanh cũng có người rồi đấy!”

Hoắc Bất Nghi mỉm cười: “Thần nghe rõ rồi ạ.”

Đại công chúa vẫn hậm hực, nghĩ nếu không phải họ Hoắc này phá hoại, nói không chừng đứng đầu Đông cung bây giờ vẫn là bào huynh dễ tính nhà mình, bản thân cũng đâu đến nỗi bị Tam hoàng tử ghét, thế là không kìm được bóng gió: “Kể ra Tử Thịnh cũng có người mà, năm năm trước sắp thành thân còn gì, tiếc ơi là tiếc, mai này…”

“Câm mồm!”

“Trưởng tỷ nói gì vậy hả!”

Việt Hoàng hậu lẫn Thái tử đồng thời quát lớn, Đại công chúa sợ hãi, Đại phò mã cáo lỗi: “Là do công chúa uống say, uống say nói chuyện quá lời, mong Tử Thịnh không trách, xin bệ hạ, Tử Thịnh điện hạ thứ tội, xin thứ tội…”

Hoắc Bất Nghi im lặng cúi đầu, mọi người không nhìn rõ sắc mặt chàng.

Hoàng đế nghiêm mặt nhìn chằm chằm trưởng nữ; bầu không khí trong điện sượng đi, không một ai dám lên tiếng. Chợt lúc này một tiểu hoàng môn nhẹ nhàng đi vào điện, nói đôi câu vào tai Sầm An Tri, sau đó Sầm An Tri chắp tay với Hoàng đế: “Bệ hạ…”

Hoàng đế gật đầu, nói với trưởng nữ: “Con không biết ăn nói thì về nhà tự ngẫm, một năm tới không cần con vào cung.”

“Phụ hoàng…” Đại công chúa khẩn cầu nhìn Hoàng đế, bị cấm vào cung chẵn một năm là sự trừng phạt rất nghiêm trọng.

Đại phò mã ngồi bên cũng chán chường.

Hoàng đế không để ý đến bọn họ, ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay đến đây thôi, Thái tử, Tử Thịnh, Thôi Hựu ở lại, những người khác giải tán. À Lạc thị, ngươi cũng ở lại đi.”

Việt Hoàng hậu đứng dậy đầu tiên, rời đi từ cửa bên, những người còn lại lần lượt cáo lui, nối đuôi rời khỏi điện.

Ra ngoài điện, các tiểu hoàng tử chạy ùa đi đầu tiên, Đại công chúa phất mạnh tay áo, bước đi phăm phăm như để hả giận, Đại phò mã đuổi theo. Nhị hoàng tử thấy Tứ hoàng tử đỏ mặt chân liêu xiêu, bước tới giúp Tứ hoàng tử phi dìu Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử phi không biết chuyện ngày trước, chỉ cảm thấy Nhị hoàng huynh dù ủ rũ nhưng là người rất tốt.

Nhị công chúa để Nhị phò mã đi trước rồi níu tay áo Tam công chúa lại, thấp giọng nói: “Vừa rồi muội nói gì với Lạc thị vậy hả! Tuy ta không nghe được, nhưng không lẽ muội không biết ta biết đọc khẩu hình!”

Tam công chúa ung dung rút tay áo về: “Nếu a tỷ đã biết muội nói gì thì còn hỏi làm gì, muội chẳng nói sai gì cả.”

Nhị công chúa thở dài: “Tử Thịnh cũng thật đáng thương, mãi mới có người bên cạnh, muội hà tất khích bác.”

“Muội ghét nhất cái vẻ nhìn như cung thuận nhưng đắc chí ra mặt của ả Lạc thị.”

“Sao muội biết nàng ta giả kính cẩn hả, nhiều năm trước Lạc thị cũng ở bên cạnh Tuyên nương nương, rất có hiền danh.”

“Kính cẩn thật hay giả muội không biết, cũng không cần biết.” Tam công chúa bình thản ra mặt, “Muội và phò mã đã êm đềm hòa thuận, cũng đã cởi bỏ nửa đời trước rối ren, bây giờ muội cũng còn thú vui nào khác. A tỷ yên tâm, muội có chừng mực.” Rõ ràng đang cười, nhưng nụ cười ấy lại thật trống trải.

Nhị công chúa không giáo huấn nữa, nắm tay em gái rời đi.

Cách đó không xa, Viên Thận theo tiểu hoàng môn đến Tuyên Đức điện, trùng hợp gặp bọn họ vừa đi ra.

Viên Thận bước vào điện, phát hiện cả Tuyên Đức điện lớn như vậy mà chỉ còn lại vài người Hoàng đế, khi định quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế và Thái tử thì chàng ta chợt trông thấy Hoắc Bất Nghi ở bên cạnh, lập tức tâm thần rối loạn.

Hoắc Bất Nghi thấy chàng ta, cũng bình tĩnh nhìn chàng ta.

Hoàng đế đang hỏi Lạc Tế Thông: “… Nói như vậy, nếu không phải có ngươi chăm sóc thì Tử Thịnh đã làm bậy rồi.”

Lạc Tế Thông cười đáp: “Hoắc tướng quân bận quên ăn quên ngủ, thiếp chỉ chăm sóc một hai, không dám khoe công.”

“Công lao vẫn phải có.” Thái tử nói, “Trong thư Thôi Hầu đã nói tỉ mỉ mọi chuyện, ngươi cũng coi như nửa quản gia của Tử Thịnh. Nếu không có ngươi phơi chăn ngày đẹp đốt than mùa đông, ai biết Tử Thịnh sẽ sống thế nào!”

Thôi Hầu không kìm được nói: “Cũng không tới mức tệ như vậy… Ta và Tử Thịnh sống chung, tuy dinh thự không thoải mái bằng hào tộc nhưng vẫn ấm áp không quá lo…”

Thái tử muốn khen công Lạc thị cũng không cần phải thế! “Dâu trưởng nhà thần từ nhỏ đã chịu rất nhiều khổ sở trong tay mẹ kế, nên năm thứ hai sau khi vào cửa rất hiếu thảo với thần, cũng coi Tử Thịnh như huynh trưởng, mọi chuyện ăn ở của cánh đàn ông đều do nó chăm lo chu đáo…” Đương nhiên là không tỉ mỉ bằng Lạc thị.

Thái tử làm như không nghe thấy lời Thôi Hựu nói, tiếp tục ca ngợi Lạc thị khiến Lạc thị xấu hổ e dè, còn Hoắc Bất Nghi vẫn bàng quan.

Hoàng đế thấy Viên Thận tới, ôn tồn nói: “Thiện Kiến, ngươi đến đúng lúc lắm, lại gần đây.”

Viên Thận nghe theo, Hoàng đế lại nói: “Thiện Kiến, ngươi nghĩ ý chỉ cho trẫm đi. Bây giờ Tử Thịnh đã quay về, năm năm qua nó ở ngoài kia rất vất vả, lại còn lập được công lớn. Trẫm định ban tước liệt hầu, lấy là ‘Cao Ung Hầu’, phong chức Phiêu Kỵ tướng quân, hưởng trật lương vạn thạch, thêm thị trung, thêm thực ấp…”

Hoắc Bất Nghi bỗng cười: “Bệ hạ, lúc trước bệ hạ đã ban thưởng cho thần rất nhiều rồi, thần chỉ có một thân một mình, cần nhiều sản nghiệp như vậy làm gì. Hơn nữa triều đình cũng sắp độ điền, cây to gió lớn, bệ hạ còn muốn thưởng nữa sao.”

Hoàng đế cười mắng: “Thằng nhóc quỷ quyệt! Những thứ đó là ban cho khanh hả, trẫm ban cho cha của khanh! Dù ông ấy có còn hay không, những người Ngu Hầu có bao nhiêu thì trẫm cũng không thể thiếu phần của ông ấy! Cũng được, lần này khanh có công lớn trong cuộc chiến chinh Thục, để đấy trẫm chia ít tiền tài trang viên ruộng đất của hệ tộc tiếm vương cho khanh.”

Nghe Hoàng đế bảo ban một chuỗi, Thái tử và Thôi Hầu quỳ bên cạnh rất hài lòng.

Viên Thận vâng dạ từng chuyện một, chàng ta không có dị nghị gì về việc Hoàng đế muốn ban thưởng cho Hoắc Bất Nghi, nhưng vì sao phải cố tình triệu chàng ta đến đây, đợi đến Thượng Thư đài nói cũng được mà.

Hoàng đế nghiêng người tới trước, đè vai con nuôi, trầm giọng nói: “Tử Thịnh, khanh biết Thiếu Thương và Thiện Kiến đã đính hôn rồi phải không.”

Ông chưa nói hết câu mà mọi người trong điện đã chấn động, Lạc Tế Thông trắng bợt mặt nhất.

Hoắc Bất Nghi chậm rãi ngẩng đầu: “Thần biết.”

Hoàng đế nói: “Khanh muốn nói gì không.”

Trong điện yên ắng, Viên Thận phát hiện bản thân vô thức nuốt nước bọt.

Hoắc Bất Nghi ngoái đầu nhìn Viên Thận, khẽ lắc đầu: “Viên Thị trung là người chín chắn, hành xử có chừng mực, Thiếu… Trình nương tử cưới y, cuộc đời coi như có bến đỗ…”

Cả Viên Thận và Lạc Tế Thông cùng thở phào.

Thôi Hầu nhìn Hoàng đế, lắc đầu với ngầm ý sâu xa, tay vuốt râu không nói không rằng.

Thái tử hồ nghi, một mặt hắn vừa vui vì người huynh đệ đã từ bỏ quá khứ bước về phía trước, mặt khác hắn lại cảm thấy, hình như trong lời vừa rồi của Hoắc Bất Nghi… nghe có vẻ run run…

“Được.” Hoàng đế vỗ đùi, nhìn Lạc thị, “Vậy tương lai khanh định thế nào, có tính toán gì không?”

Tư thế ngồi ngay ngắn của Hoắc Bất Nghi như đông cứng: “Năm năm trước thần đã làm hại một cô gái, nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng thần, vậy mà thần lại phạm phải tội lỗi tày trời vào ba ngày trước khi thành thân với nàng. Sau đó thần thường nghĩ, nếu không rửa sạch oan khiên, chân tướng rõ ràng thì sau này nàng phải sống sao? Có một vị hôn phu phạm phải tội chết, liệu bệ hạ có hoài nghi nàng biết nhưng không báo không, liệu người ở đô thành có chỉ trỏ vào nàng chửi rủa cười nhạo không.”

Nhận ra vẻ xót xa của chàng, Thái tử không đành lòng: “Ta không thấy như vậy…”

“Giờ nàng đã tìm được lang tế như ý, thần mừng thay nàng, những chuyện khác, tuyệt không hai lời.” Hoắc Bất Nghi nói tiếp, “Chuyện cũ đã chấm dứt, làm người phải nhìn về phía trước, bệ hạ yên tâm, đợi sau khi thần trùng tu mộ phần và từ đường Hoắc thị sẽ lập tức cúng tế tổ tiên, lấy vợ sinh con, kéo dài hương khói.”

“Khanh nghĩ thoáng là mừng rồi.” Hoàng đế gật gù, “Được rồi, trẫm và Thôi Hựu còn muốn ôn chuyện, các ngươi lui ra đi.”

Thái tử thở dài, sau đó mỉm cười dẫn hai người Hoắc Viên cáo lui, Lạc Tế Thông cũng hành lễ đi theo sau ba người đàn ông.

“Thế mới phải chứ, chuyện đã qua cứ cho qua, mai này thành gia lập nghiệp, sống qua ngày thật tốt.” Thái tử vừa đi vừa nói, “Tử Thịnh, Lạc thị, phải vậy không.”

Hoắc Bất Nghi mỉm cười: “Điện hạ nói rất đúng.”

Lạc thị tôn sùng nhìn chàng, xấu hổ cúi đầu.

Lúc này Viên Thận rất nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy lời Thiếu Thương nói sẽ trở thành sự thật, có lẽ chờ tới khi chàng và Hoắc Bất Nghi mỗi người yên bề gia thất, hai cặp vợ chồng sẽ qua lại như bạn cũ thật.

Bốn người vừa đi vừa cười nói – thật ra chỉ có Thái tử nói, ba người còn lại phụ họa, ấy vậy mà vẫn rất hài hòa.

Hoắc Bất Nghi và Lạc Tế Thông gấp gáp đường xa vào thẳng cung, bây giờ cần về nhà thu xếp. Thái tử đưa tiễn đến tận cửa cung, Viên Thận mỉm cười tiễn cùng. Đúng lúc này, một tiểu hoàng môn sau lưng Thái tử kêu lên: “Điện hạ xem, hình như ở cửa cung có chuyện gì đó.”

Bốn người cùng nhìn sang, thấy cửa tây mở toang, ngoài cửa cung ồn ào ầm ĩ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thái tử đanh mặt, trầm giọng nói: “Tới đó xem sao.”

Mọi người rảo bước lại gần, nghe thấy một âm thanh giận dữ chói tai quát lớn: “… Oắt con này, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”

Mọi người không quen giọng này, chỉ có Viên Thận giật thót.

Sau đó là một giọng nữ mà mọi người đều rất quen, cô gái kia như đang cười.

“Ta muốn thế nào hả? Đệ Ngũ tráng sĩ, ngài nói đùa hay thật, phải là ta hỏi ông muốn như thế nào chứ! Bộ mấy ngày trước ta đi ám sát hả, bộ hôm nay ta đến bắt người hả? Tự ông ăn no rửng mỡ chuốc họa, đừng trách ta đã có đề phòng! Người đâu, nhanh lên, kéo chặt lưới vào, nếu thả vị tráng sĩ này chạy thoát, ta sẽ nướng chín các ngươi!”

Thái tử còn chưa kịp có phản ứng thì đã nghe thấy bên cạnh *khực* một tiếng, hắn vội nghiêng đầu, thấy Hoắc Bất Nghi loạng choạng dưới chân, dẫm nát một viên gạch xanh – khuôn mặt tuấn tú của chàng tuy rằng vô cùng tái nhợt, nhưng lại lộ vẻ sáng ngời.

Thái tử sững sờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện