Thực ra Thái tử đã nghĩ xấu cho cha ruột rồi, tháng trước khi ông biết Trương Yêu có ý đồ cáo trạng Hoắc Bất Nghi, ông định lặng lẽ ấn chuyện này xuống rồi tính sau, hơn nữa ban đầu ông cũng không gọi con nuôi hồi triều sớm, dẫu gì cũng chỉ còn một năm nửa năm, đâu cần về sớm để bị chỉ trích.
Cho đến một hôm nào đó khi choàng giấc tỉnh ngủ, Hoàng đế bỗng nghe nói Trình Thiếu Thương và Viên Thận đính hôn, trong lúc chán nản thì lập tức nhớ ra có thể dùng Trương Yêu triệu hồi con nuôi; nhưng vì Tuyên Thái hậu chủ động nói muốn gặp Hoắc Bất Nghi, Hoàng đế tiết kiệm bẩm sinh bèn gác chuyện Trương Yêu lại, để sau rồi tính.
“Trẫm thật sự bị hôn sự hai nhà Viên Trình làm trở tay không kịp.” Hoàng đế thở dài.
Thái tử đáp: “Đúng! Hai nhà này quá dễ dãi chuyện hôn sự rồi!” Nói cứ như kẻ phấn khích khi nghe bảo Trình thị cuối cùng cũng có lang tế mới không phải là hắn vậy.
Thiếu Thương ảo não quay về Vĩnh An cung, thuật lại chuyện này với Tuyên Thái hậu, Tuyên Thái hậu khích lệ nàng cứ đi làm chứng đi, còn thân thiết hỏi nàng có muốn xin nghỉ ít ngày không, tiện tĩnh tâm nhớ lại chuyện cũ.
Thiếu Thương im lặng rất lâu, sau đó quay đầu đi tìm Viên Thận. Hai người lại im lặng ngồi đối diện một hồi, rồi Viên Thận nói: “Việc đã tới nước này thì nàng không ra mặt không được, nhưng cần xem phải ra mặt thế nào.”
Hai mắt Thiếu Thương sáng lên, nắm tay áo của chàng ta kích động nói: “Ta cũng nghĩ vậy! Có lẽ sẽ không có nhiều người tại công đường đâu, cũng chẳng thể nói nhiều!” Làm chứng sợ điều cái gì, sợ ở trước mặt công chúng, bao con mắt nhìn chằm chằm, tới khi ấy Viên Thận lại bối rối, bản thân cũng không thoát được tiếng chưa dứt tình xưa.
Viên Thận nhìn cô gái vừa nắm tay áo mình vừa lắc lắc, nở nụ cười xinh đẹp. Chàng cười cười, trợn mắt nhìn nàng: “Chắc chắn kiếp trước ta là con giun trong bụng nàng!”
“Đâu phải!” Bản lĩnh dỗ người của Thiếu Thương càng phát huy, “Kiếp trước hai ta là hai con giun trong bụng người ta, nên chuyện gì cũng có thể nghĩ giống nhau.”
Viên Thận rất vui, cao giọng cười to.
Sau đó, Thiếu Thương xin nghỉ về nhà chuẩn bị bằng chứng, cố gắng cầu thị sẽ không khiến người ta nghĩ nhiều; Viên Thận đến Đình Úy phủ bái kiến Kỷ Tuân, tốn công phu miệng lưỡi nửa canh giờ, đến ba ngày sau khi Thiếu Thương đi vào hậu đường Đình Úy phủ, cảm thấy vị hôn phu làm việc thật đáng tin! Dù Thái tử lại lấy làm mất mát.
Kỷ Tuân đã cho dọn bốn phía xung quanh hậu đường, chỉ giữ lại hai thư lại cùng vài tâm phúc, nguyên cáo là bốn thôn phụ co đầu rụt cổ, Trương Yêu ngồi ngay trước bọn họ làm chỗ dựa; phía bị cáo chỉ có một mình Hoắc Bất Nghi; ba người trên công đường ngồi thành thế chữ Sơn (山), từ trái sang phải theo thứ tự là Hổ Bôn trung lang tướng Trần Trì, Thái tử và Đình Úy Kỷ Tuân.
Khi Thiếu Thương đi vào, phía nguyên cáo đã khóc lóc xong, một phụ nhân trong đó vẫn đang rên rỉ: “… Chỉ biết trơ mắt nhìn cha anh và chồng chết thảm, nếu không phải thảo dân may mắn nấp dưới đống củi thì đã không thoát khỏi kiếp nạn! Kỷ đại nhân, xin đại nhân làm chủ cho thảo dân, chém đầu tên mặt người dạ thú này thị chúng!” Ba thôn phụ còn lại cũng gào khóc.
Trần Trì lắc đầu, Kỷ Tuân vỗ bàn ra lệnh các thôn phụ im lặng.
Trương Yêu hả hê: “Chuyện khác không nói, nhưng gọi Lý Tư ra nói chuyện đi! Rốt cuộc mất trí thế nào mà lại tàn sát thôn dân vô tội!”
Thái tử trầm giọng: “Vì Hoài An vương Thái hậu bệnh nặng nên Tử Thịnh đi đường gấp gáp, nhiều việc quân chưa bàn giao xong, hội Lý Tư vẫn đang ở Tây Bắc giải quyết.”
Trương Yêu nói: “Vậy thì hỏi Hoắc Hầu cũng được! Ty chức mạn phép hỏi một câu, ơ…” Hắn thấy phủ dịch dẫn một thiếu nữ xinh đẹp đi vào, bất giác dừng lại.
Vốn dĩ Thái tử đã bất mãn về tình hình thẩm án hôm nay, vậy là lạnh lùng châm chọc: “Trình thị ngươi hay nhỉ, cô còn tưởng ngươi đợi đến khi dụng hình mới tới!”
Thiếu Thương vờ như không nghe; không phải nàng cố ý đến trễ, chỉ là trên đường đi Viên Thận nói này nói nọ với nàng nên mới tới muộn.
Hoắc Bất Nghi vẫn im lặng ngồi tại chỗ, mặt ngọc bình thản, bất động trước những lời tố cáo, cứ như đứng ngoài nhìn chuyện của người khác, đến lúc này mới ngạc nhiên: “Thiếu… Sao em lại đến đây?”
Thiếu Thương nghiêm túc nói: “Nghe bảo quân hầu bị người vu hại nên thiếp đến đây làm chứng, trả lại trong sạch cho quân hầu.”
Hoắc Bất Nghi hồ nghi nhìn Thái tử, Thái tử tình bơ nhìn đi nơi khác.
Kỷ Tuân không buồn để ý đến ba người họ, cho Thiếu Thương ngồi xuống rồi lên tiếng: “Trương Yêu ngươi đừng nóng nảy, dù những gì các thôn phụ cũng nói đúng, nhưng ba hôm trước Trình nương tử báo cho bổn quan biết, khi thảm án núi Cổ xảy ra, Hoắc Hầu đang cùng nàng du ngoạn núi Đồ Cao, ngươi nói như thế nào đây?”
Trương Yêu ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn chằm chằm cô gái: “Không phải ngươi là dâu Hoắc gia à…”
Chưa nói hết câu thì Thiếu Thương ngắt lời: “Trướng tướng quân thủ lăng đến hồ đồ rồi, mấy năm chốn núi hoang lại chỉ như một ngày, nhưng trong đô thành đã thay đổi muôn vàn, hiện tại ta đã đính hôn với Viên thị Giao Đông!”
Trương Yêu xem thường: “Hừ, chỉ là lời một phía, ai biết Hoắc Bất Nghi có đến núi Đồ Cao hay không, ai biết các ngươi đã cắt đứt thật chưa…” Hắn chưa nói hết câu, nhưng người trong phòng đã hiểu ý hắn.
Thái tử bỗng cảm thấy Trương Yêu này cũng không đáng ghét lắm.
Thiếu Thương đỏ mặt, phát cáu nói: “Ở biệt viện suối nước nóng của Hoắc gia có rất nhiều tỳ nữ hoạn quan, lẽ nào bọn họ đều mù cả, Kỷ đại nhân đi hỏi khắc biết! Dù tỳ nữ là nô tỳ của Hoắc gia, nhưng các quản sự hoạn quan đều từ trong cung ra, là bệ hạ phát đến trông coi biệt viện cho Hoắc Hầu! Huống hồ Tam huynh Trình Thiếu Cung của ta cũng có mặt!”
Trương Yêu hừ một tiếng.
Kỷ Tuân hỏi: “Hoắc Hầu quay về đại bản doanh Bàn Khánh lúc nào?”
“Hoắc đại nhân và thiếp… trong ba ngày, sáng ngày hai mươi chín tháng Mười lên đường; đầu tiên là thuận đường đưa huynh muội nhà thiếp về đô thành, sau đó ngài ấy mới về đại bản doanh.” Thiếu Thương ậm ờ lược đi đoạn giữa.
Kỷ Tuân gật đầu: “Đại bản doanh Bàn Khánh cách núi Cổ hai ngày đi đường, tại đại bản doanh đi tắt từ đô thành tới núi Đồ Cao sẽ mất một ngày rưỡi, mà vào ngày ba mươi tháng Mười nhóm Lý Tư dẫn binh quay về phục mệnh, kiểm thủ cấp luận công. Tính kiểu gì Hoắc Hầu cũng không kịp tới núi Cổ giết lương dân chiếm công, người phụ nữ dưới công đường kia, vì sao ngươi lại tả hình dáng của Hoắc Hầu…”
“Việc này, việc này…” Một thôn phụ bên dưới co ro, vẻ mặt kinh hãi, người run như cầy sấy.
Trương Yêu bước lên một bước: “Các ngươi ở biệt viện suối nước nóng suốt ba ngày hôm ấy? Nhưng Hoắc Bất Nghi rời khỏi đại bản doanh Bàn Khánh những sáu bảy ngày, nếu hắn rời đi trước, sau đó đi vòng qua đô thành chạy đến núi Cổ vẫn kịp.”
Thiếu Thương do dự, lắp bắp nói: “… Bọn ta chỉ ở biệt viện một ngày, sau đó xuống núi chơi.”
“Ta nói hèn gì!” Trương Yêu hưng phấn, “Chỉ cần Hoắc Bất Nghi rời đi trước một ngày, với kỹ năng cưỡi ngựa của hắn, chắc chắn sẽ đuổi kịp tới nơi!”
Kỷ Tuân nghiêm mặt: “Trình nương tử chỉ nói bọn họ xuống núi chơi chứ không bảo là rời đi.”
“Chỉ có mỗi ba người họ thì tin kiểu gì?”
Trần Trì che miệng: “Cháu nhà ta cùng đi học với Trình Tam công tử, nghe nói cậu ấy rất đứng đắn.” Mỗi tội thích cáo trạng phu tử, nhưng tính tình hiền lành nhẹ nhàng dễ gần.
Trương Yêu bán tin bán nghi.
“Chuyện đó…” Thiếu Thương cuống quít, “Tam huynh không xuống núi, chỉ, chỉ có ta và Hoắc đại nhân, thêm vài thị vệ nô tỳ.”
Vừa dứt câu, mọi người đồng loạt nhìn nàng và Hoắc Bất Nghi, ánh mắt có kinh ngạc, lo lắng và vui vẻ.
“Nhưng nhưng, trên dọc đường đi bọn ta gặp rất nhiều người! Không phải chỉ là lời một phía của ta!” Thiếu Thương hứng N ánh mắt như thiêu đốt, nhiệt độ trên mặt vừa thuyên giảm lại tăng vọt.
Trương Yêu cười khẩy: “Ồ, thế à, vậy Trình nương tử nói tiếp đi, rốt cuộc hai ngày sau đó như thế nào.”
“Cũng không cần kể chi tiết, cứ nói xem có những ai thấy Hoắc Hầu ở núi Đồ Cao là đủ.” Trần Trì trung hậu, không đành lòng làm khó cô gái. Những năm qua Hổ Bôn vệ bọn họ ké không ít điểm tâm nước quả cùng dược thảo ở Vĩnh An cung; thậm chí có lần, một phó tướng đồng hương dưới quyền ông có tư tình với cung nữ, suýt bị khép tội làm ô uế cung đình, may nhờ Thiếu Thương giúp che giấu chu toàn.
“Trần tướng quân im lặng!” Thái tử nghiêm mặt nói, “Chuyện đã rùm beng đến mức này thì không việc gì che giấu, dứt khoát nói rõ cả đi, tránh Trương Yêu không phục lại ra ngoài bóng gió! Trình thị, ngươi hãy trình bày thật rõ những chuyện sau đó đi!”
Hoắc Bất Nghi nhìn hắn nghi ngờ, Thái tử lại lần nữa xoay mặt đi.
Trương Yêu lấy hơi, cao giọng nói: “Đúng, phải nói cho thật rõ! Khi ấy trời đang vào đông, ở biệt viện suối nước nóng là thoải mái nhất rồi, các ngươi còn xuống núi làm gì! Các ngươi nói đi!”
Vì sao xuống núi ư? Thiếu Thương và Hoắc Bất Nghi nhanh chóng nhìn nhau rồi nhanh chóng nhìn đi nơi khác.
Thế nhân có câu, một bên suối nóng thêm bầu rượu lạnh, cả thần tiên nào thể cưỡng lại. Trình Thiếu Cung là đồ không đáng tin, chẳng rõ ngâm suối nước nóng dẫn đến chóng mặt hay là do say rượu, tóm lại không lâu sau đã được đưa vào phòng, tới tận lúc Thiếu Thương và Hoắc Bất Nghi xuống núi cậu vẫn chưa tỉnh.
Mà từ khi Hoắc Bất Nghi vào biệt viện lại thấy khó chịu, lúc nói nước nóng làm vết thương cũ của mình tái phát, Thiếu Thương bèn giúp chàng xoa xoa, lúc lại nói chàng ngâm suối nhức mỏi vai cổ, Thiếu Thương đành đấm đấm cho chàng; quá đáng hơn chàng còn bảo bị hơi nước hầm đến hụt hơi tức ngực, Thiếu Thương bèn quạt quạt giúp chàng.
Nếu Thiếu Thương nói mình cũng hụt hơi tức ngực không còn sức lực, vậy thì quá hay, Hoắc Bất Nghi sẵn lòng ‘đích thân’ ôm nàng lên bờ.
Nhiều năm trôi qua, có nhiều chi tiết đã trở nên mờ nhạt.
Thiếu Thương chỉ nhớ trong làn hơi mịt mù, chàng trai cao ráo với nước da trắng ngần dựa vào ghế dài cạnh ao, mỉm cười nhìn mình. Đôi mắt hổ phách nhuốm men say càng thêm rung động. Tấm áo mỏng trên người chàng trở nên trong suốt vì thấm ướt, có thể trông thấy thân hình cao to cường tráng bên dưới, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng trên thân thể hoàn mỹ ấy lại có nhiều vết sẹo lớn nhỏ đan xen, nàng nhẹ nhàng vuốt ve, vừa e thẹn vừa xót xa.
Hoắc Bất Nghi nghiêng đầu nhìn cô gái, chàng cũng nhớ đến chuyện lúc ấy, thậm chí còn nhớ rõ hơn nàng.
Chàng nhớ giữa hơi nước mông lung, cô gái càng trở nên mịn màng ngọt ngào, đôi mắt mờ sương lấp lánh, không nhõng nhẽo vẫn đầy quyến rũ; chàng nhớ phần thịt mềm mại dưới cằm cô gái, hễ đưa tay gãi nhẹ là nàng lại bất mãn rên rỉ như mèo con…
Mà cô gái ấy cũng rất lanh, thấy sự mờ ám ngày càng bành trướng, nàng hiểu ngay không thể ở lại biệt viện suối nước nóng thêm khắc nào được nữa, cho nên đề nghị hôm sau xuống núi du ngoạn; chàng cũng phát hiện sự thay đổi trong mình, bèn mỉm cười đồng ý.
Thiếu Thương đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: “Ta thích xuống núi thì xuống, ngươi chỉ cần biết hai ngày sau đó thế nào là đủ, lý do xuống núi liên quan gì tới ngươi!”
Trương Yêu sững người vì bị quát, sau đó hừ lạnh: “Cũng được, vậy ngươi nói tiếp đi.”
“Sáng sớm bọn ta xuống núi, buổi chiều tới huyện thành dưới núi…”
Trương Yêu ngoác miệng cười: “Ta cũng từng đến huyện thành Đồ Cao, xuống núi vào thành chỉ mất nửa ngày, các ngươi lại đi cả ngày, ha ha ha ha, Trình nương tử ngươi nói láo cũng phải nói cho tròn!”
Trần Trì bó tay: “Trương Yêu, ngươi còn quản người ta đi như thế nào à, chỉ cần ngày thứ ba bọn họ vẫn ở trong huyện là được.”
Thái tử vung tay, nghiêm nghị nói: “Trần đại nhân đừng cắt ngang, nếu có điểm khả nghi cần làm rõ từng chuyện. Trình thị, ngươi nói tiếp đi.”
Thiếu Thương cố nén cơn tức hộc máu, nghiêm mặt nói: “Ta bị sẩy chân, Hoắc đại nhân cõng ta xuống núi, nhóm bọn ta đi rồi nghỉ nên mới chậm trễ.”
“Lẽ nào các ngươi không đem theo xe ngựa, việc gì phải cõng?” Trương Yêu không muốn bỏ qua điểm khả nghi này.
Lần này đến Kỷ Tuân cũng hết nhịn nổi: “Khi ấy hai bọn họ vẫn là vợ chồng chưa cưới, không được thân mật hả? Trương Yêu, ngươi đừng vô lý nữa!”
Thái tử nghĩ bụng: Trình Thiếu Thương và Trương Yêu, một người là phụ nữ, một người là tiểu nhân, một kẻ ngôn từ cay độc, một kẻ tính toán chi li, cãi tay đôi là hợp nhau quá còn gì.
Đến dái tai Thiếu Thương cũng sắp đỏ bừng, nàng cố gắng không nhìn Hoắc Bất Nghi, trịnh trọng nói: “Trên đường xuống núi, bọn ta có gặp hai nhóm du khách. Một nhóm là gia quyến của Tả Tào Vương đại nhân, một nhóm là gia quyến của Thành Môn Hiệu úy Lý đại nhân, Kỷ đại nhân có thể kiểm tra.”
Kỷ Tuân gật đầu, nói với Trương Yêu: “Đã nghe chưa?”
Trương Yêu tức giận quay đầu đi.
“Vào huyện thành bọn ta mới biết hôm sau có hội đèn, cho nên đã ở lại.” Thiếu Thương hít sâu một hơi, “Tối hôm ấy tìm quán trọ dừng chân nghỉ hơi, ngày hôm sau bọn ta du ngoạn quanh huyện, buổi tối lại ngắm hội đèn, đến sáng ngày thứ ba lên đường về đô thành.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi?” Trương Yêu liếc mắt.
“Chỉ đơn giản vậy thôi!” Thiếu Thương chắc nịch, “Nếu Trương tướng quân không tin thì ta còn có nhân chứng. Trong hội đèn đêm đó, bọn ta gặp một tên biến thái mù mắt ở tửu lâu, hắn nói năng vô lễ, bị ta dạy cho một trận. Hắn ta là một tay nhà giàu ở huyện bên, đêm ấy có rất nhiều người ở tửu lâu nhận ra. Kỷ đại nhân, lát nữa ta sẽ viết danh sách họ tên của tên kia cùng các danh sĩ cũng có mặt lúc đó cho ngài, ngài có thể đi kiểm tra.”
Kỷ Tuân rất tán thưởng tinh thần pháp luật của cô gái, mỉm cười gật đầu.
Trương Yêu còn đang do dự: “Có Hoắc Hầu ở cạnh mà vẫn có kẻ biến thái dám vô lễ với ngươi à?”
Thiếu Thương tức giận trợn mắt: “Bộ biến thái thì không có gan hả!”
Hoắc Bất Nghi bật cười, Thiếu Thương không vui, lườm chàng xem thường. Đương nhiên là có gan rồi, vì đối tượng bị tên kia chòng ghẹo không phải Trình Thiếu Thương, mà là Hoắc Bất Nghi! Nên nàng mới phát hỏa đánh tên kia một trận nhừ tử.
Hoắc Bất Nghi cụp mắt, một tay ấn nhẹ lên ngực, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ nơi ấy, chàng có cảm giác, hình như mấy năm đóng băng đã từ từ tan chảy.
Hai người xuống núi mất khoảng một ngày, đó là vì bọn họ trông thấy một cánh đồng hoa đầy màu sắc như mây tía trên sườn núi. Trời đã cuối thu, hoa lá bình thường héo hắt lụi tàn từ lâu, nhưng nhờ khí hậu ấm áp ở núi Đồ Cao nên hoa cỏ nơi này vẫn xanh tươi.
Cô gái ngồi giữa khóm hoa nhẹ nhàng nói với chàng rằng, khi thúc thẩm nhà mình mới thành thân, tình cảm giữa họ chỉ nhỉnh hơn người lạ mà thôi; nhưng có một hôm, thúc phụ nàng dẫn thẩm thẩm leo núi ngắm hoa, ông vụng về bện một vòng hoa cho vợ, Tang phu nhân mới cảm thấy cưới người đàn ông vụng về nhưng nhân hậu này là chuyện rất rất tốt. Lúc ấy hoa nở ngợp trời, nắng ấm trong lành, gương mặt thanh tú của nàng khi tỏ khi mờ qua những khóm hoa, vô cùng quyến rũ, khiến chàng hoa mắt thất thần.
Cô gái nói: Cha mẹ nàng là đôi vợ chồng đằm thắm, thúc thẩm của nàng cũng là cặp vợ chồng ái ân, nàng từng thấy bọn họ quấn quít mặn nồng, trong lòng rất hâm mộ, nàng hy vọng mai sau chàng cũng có thể như thế – chứ đừng như cha mẹ chàng, trở thành đôi vợ chồng bất hòa.
Lúc ấy chàng rất muốn nói là cha mẹ chàng không phải vợ chồng bất hòa. Hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, trải qua bao trắc trở kết tình nên vợ chồng, về sau bọn họ rất mặn nồng, sinh con dưỡng cái, bất luận ngoài kia mưa gió binh biến ra sao, trong lòng họ vẫn luôn có nhau, cùng dìu nhau vượt qua khó khăn. Nếu không phải tên súc sinh Lăng Ích phản bội, có lẽ bọn họ cũng như hai vợ chồng Trình Thủy Trình Chỉ, bạc đầu tới già, sống chết bên nhau.
Chàng chưa bện vòng hoa bao giờ, thử mấy lần đều thất bại, lần đẹp nhất cũng chỉ tạo ra được thòng lọng bền chắc. Trông thấy thế nàng cười phá lên, nói thôi bỏ đi. Nhưng chàng không muốn bỏ, bèn sai tùy tùng lén hái ít hoa cỏ giấu trong xe.
Tối đầu tiên vào huyện thành, chàng mò mẫm bí quyết cả đêm, dùng hết số hoa cỏ hái được, cuối cùng cũng kết thành một vòng hoa trang nhã đẹp đẽ; chàng giấu nhẹm đi, đợi tới hội đèn đêm hôm sau, trong ánh đèn rực rỡ như mộng ảo trên đường, chàng đội vòng hoa lên đầu cô gái.
Chàng nói với nàng, bọn họ cũng sẽ ân ái mặn nồng như thúc thẩm của nàng.
Cô gái ngẩn ngơ rơi lệ, một nỗi đau mơ hồ thấp thoáng trong đôi mắt to tròn đen láy. Nàng nói: Từ nhỏ nàng chỉ có một mình, chung quanh toàn là những người có ác ý với mình; nhưng từ nay trở đi nàng đã có chàng, không cần sợ phải cô đơn nữa đúng không? Chàng đáp: Đúng thế, bọn họ sẽ bên nhau suốt cuộc đời, mãi không chia lìa.
Hoắc Bất Nghi ngẩng đầu lên, thấy Thiếu Thương vẫn tức giận tranh cãi với Trương Yêu.
Trương Yêu giễu cợt: “… Không phải ngươi bị trẹo chân hả, tại sao vẫn có thể chạy xuống lầu đánh tên biến thái kia!”
Thái tử không cười: “Có Tử Thịnh rồi còn gì. Nói không chừng là Tử Thịnh cõng nàng ta xuống đánh người.”
“Điện hạ chú ý lời nói.” Kỷ Tuân sầm mặt, “Những chuyện này không liên quan đến vụ án, không cần nói nhiều.”
Trần Trì vội nói: “Đúng đúng đúng…”
Nhưng Thiếu Thương không chịu bỏ qua, nghiêm túc chỉnh lại: “Không phải thế. Ba bốn bậc thang cuối là ta tự đi, khác biệt trong đó rất rõ!”
Hoắc Bất Nghi không kìm được cao giọng cười to, cười đến nỗi suýt chảy nước mắt.
Gian khổ quá dài, vách ngăn quá sâu, đôi khi chàng còn tự hỏi tại sao mình lại đến cõi đời này, lẽ nào vì chàng đã chứng kiến cha bị giết, thấy mẹ và anh em bị treo thi thể lên đầu tường, sau đó thay tên đổi họ mười mấy năm, gặm nhấm nỗi đau chỉ để báo thù.
Chàng gần như đã quên chính mình sau năm tuổi cũng từng hạnh phúc mỹ mãn như thế, cũng từng lưu luyến say đắm đến vậy.
Giờ đây chàng đã nhớ ra rồi.
Cho đến một hôm nào đó khi choàng giấc tỉnh ngủ, Hoàng đế bỗng nghe nói Trình Thiếu Thương và Viên Thận đính hôn, trong lúc chán nản thì lập tức nhớ ra có thể dùng Trương Yêu triệu hồi con nuôi; nhưng vì Tuyên Thái hậu chủ động nói muốn gặp Hoắc Bất Nghi, Hoàng đế tiết kiệm bẩm sinh bèn gác chuyện Trương Yêu lại, để sau rồi tính.
“Trẫm thật sự bị hôn sự hai nhà Viên Trình làm trở tay không kịp.” Hoàng đế thở dài.
Thái tử đáp: “Đúng! Hai nhà này quá dễ dãi chuyện hôn sự rồi!” Nói cứ như kẻ phấn khích khi nghe bảo Trình thị cuối cùng cũng có lang tế mới không phải là hắn vậy.
Thiếu Thương ảo não quay về Vĩnh An cung, thuật lại chuyện này với Tuyên Thái hậu, Tuyên Thái hậu khích lệ nàng cứ đi làm chứng đi, còn thân thiết hỏi nàng có muốn xin nghỉ ít ngày không, tiện tĩnh tâm nhớ lại chuyện cũ.
Thiếu Thương im lặng rất lâu, sau đó quay đầu đi tìm Viên Thận. Hai người lại im lặng ngồi đối diện một hồi, rồi Viên Thận nói: “Việc đã tới nước này thì nàng không ra mặt không được, nhưng cần xem phải ra mặt thế nào.”
Hai mắt Thiếu Thương sáng lên, nắm tay áo của chàng ta kích động nói: “Ta cũng nghĩ vậy! Có lẽ sẽ không có nhiều người tại công đường đâu, cũng chẳng thể nói nhiều!” Làm chứng sợ điều cái gì, sợ ở trước mặt công chúng, bao con mắt nhìn chằm chằm, tới khi ấy Viên Thận lại bối rối, bản thân cũng không thoát được tiếng chưa dứt tình xưa.
Viên Thận nhìn cô gái vừa nắm tay áo mình vừa lắc lắc, nở nụ cười xinh đẹp. Chàng cười cười, trợn mắt nhìn nàng: “Chắc chắn kiếp trước ta là con giun trong bụng nàng!”
“Đâu phải!” Bản lĩnh dỗ người của Thiếu Thương càng phát huy, “Kiếp trước hai ta là hai con giun trong bụng người ta, nên chuyện gì cũng có thể nghĩ giống nhau.”
Viên Thận rất vui, cao giọng cười to.
Sau đó, Thiếu Thương xin nghỉ về nhà chuẩn bị bằng chứng, cố gắng cầu thị sẽ không khiến người ta nghĩ nhiều; Viên Thận đến Đình Úy phủ bái kiến Kỷ Tuân, tốn công phu miệng lưỡi nửa canh giờ, đến ba ngày sau khi Thiếu Thương đi vào hậu đường Đình Úy phủ, cảm thấy vị hôn phu làm việc thật đáng tin! Dù Thái tử lại lấy làm mất mát.
Kỷ Tuân đã cho dọn bốn phía xung quanh hậu đường, chỉ giữ lại hai thư lại cùng vài tâm phúc, nguyên cáo là bốn thôn phụ co đầu rụt cổ, Trương Yêu ngồi ngay trước bọn họ làm chỗ dựa; phía bị cáo chỉ có một mình Hoắc Bất Nghi; ba người trên công đường ngồi thành thế chữ Sơn (山), từ trái sang phải theo thứ tự là Hổ Bôn trung lang tướng Trần Trì, Thái tử và Đình Úy Kỷ Tuân.
Khi Thiếu Thương đi vào, phía nguyên cáo đã khóc lóc xong, một phụ nhân trong đó vẫn đang rên rỉ: “… Chỉ biết trơ mắt nhìn cha anh và chồng chết thảm, nếu không phải thảo dân may mắn nấp dưới đống củi thì đã không thoát khỏi kiếp nạn! Kỷ đại nhân, xin đại nhân làm chủ cho thảo dân, chém đầu tên mặt người dạ thú này thị chúng!” Ba thôn phụ còn lại cũng gào khóc.
Trần Trì lắc đầu, Kỷ Tuân vỗ bàn ra lệnh các thôn phụ im lặng.
Trương Yêu hả hê: “Chuyện khác không nói, nhưng gọi Lý Tư ra nói chuyện đi! Rốt cuộc mất trí thế nào mà lại tàn sát thôn dân vô tội!”
Thái tử trầm giọng: “Vì Hoài An vương Thái hậu bệnh nặng nên Tử Thịnh đi đường gấp gáp, nhiều việc quân chưa bàn giao xong, hội Lý Tư vẫn đang ở Tây Bắc giải quyết.”
Trương Yêu nói: “Vậy thì hỏi Hoắc Hầu cũng được! Ty chức mạn phép hỏi một câu, ơ…” Hắn thấy phủ dịch dẫn một thiếu nữ xinh đẹp đi vào, bất giác dừng lại.
Vốn dĩ Thái tử đã bất mãn về tình hình thẩm án hôm nay, vậy là lạnh lùng châm chọc: “Trình thị ngươi hay nhỉ, cô còn tưởng ngươi đợi đến khi dụng hình mới tới!”
Thiếu Thương vờ như không nghe; không phải nàng cố ý đến trễ, chỉ là trên đường đi Viên Thận nói này nói nọ với nàng nên mới tới muộn.
Hoắc Bất Nghi vẫn im lặng ngồi tại chỗ, mặt ngọc bình thản, bất động trước những lời tố cáo, cứ như đứng ngoài nhìn chuyện của người khác, đến lúc này mới ngạc nhiên: “Thiếu… Sao em lại đến đây?”
Thiếu Thương nghiêm túc nói: “Nghe bảo quân hầu bị người vu hại nên thiếp đến đây làm chứng, trả lại trong sạch cho quân hầu.”
Hoắc Bất Nghi hồ nghi nhìn Thái tử, Thái tử tình bơ nhìn đi nơi khác.
Kỷ Tuân không buồn để ý đến ba người họ, cho Thiếu Thương ngồi xuống rồi lên tiếng: “Trương Yêu ngươi đừng nóng nảy, dù những gì các thôn phụ cũng nói đúng, nhưng ba hôm trước Trình nương tử báo cho bổn quan biết, khi thảm án núi Cổ xảy ra, Hoắc Hầu đang cùng nàng du ngoạn núi Đồ Cao, ngươi nói như thế nào đây?”
Trương Yêu ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn chằm chằm cô gái: “Không phải ngươi là dâu Hoắc gia à…”
Chưa nói hết câu thì Thiếu Thương ngắt lời: “Trướng tướng quân thủ lăng đến hồ đồ rồi, mấy năm chốn núi hoang lại chỉ như một ngày, nhưng trong đô thành đã thay đổi muôn vàn, hiện tại ta đã đính hôn với Viên thị Giao Đông!”
Trương Yêu xem thường: “Hừ, chỉ là lời một phía, ai biết Hoắc Bất Nghi có đến núi Đồ Cao hay không, ai biết các ngươi đã cắt đứt thật chưa…” Hắn chưa nói hết câu, nhưng người trong phòng đã hiểu ý hắn.
Thái tử bỗng cảm thấy Trương Yêu này cũng không đáng ghét lắm.
Thiếu Thương đỏ mặt, phát cáu nói: “Ở biệt viện suối nước nóng của Hoắc gia có rất nhiều tỳ nữ hoạn quan, lẽ nào bọn họ đều mù cả, Kỷ đại nhân đi hỏi khắc biết! Dù tỳ nữ là nô tỳ của Hoắc gia, nhưng các quản sự hoạn quan đều từ trong cung ra, là bệ hạ phát đến trông coi biệt viện cho Hoắc Hầu! Huống hồ Tam huynh Trình Thiếu Cung của ta cũng có mặt!”
Trương Yêu hừ một tiếng.
Kỷ Tuân hỏi: “Hoắc Hầu quay về đại bản doanh Bàn Khánh lúc nào?”
“Hoắc đại nhân và thiếp… trong ba ngày, sáng ngày hai mươi chín tháng Mười lên đường; đầu tiên là thuận đường đưa huynh muội nhà thiếp về đô thành, sau đó ngài ấy mới về đại bản doanh.” Thiếu Thương ậm ờ lược đi đoạn giữa.
Kỷ Tuân gật đầu: “Đại bản doanh Bàn Khánh cách núi Cổ hai ngày đi đường, tại đại bản doanh đi tắt từ đô thành tới núi Đồ Cao sẽ mất một ngày rưỡi, mà vào ngày ba mươi tháng Mười nhóm Lý Tư dẫn binh quay về phục mệnh, kiểm thủ cấp luận công. Tính kiểu gì Hoắc Hầu cũng không kịp tới núi Cổ giết lương dân chiếm công, người phụ nữ dưới công đường kia, vì sao ngươi lại tả hình dáng của Hoắc Hầu…”
“Việc này, việc này…” Một thôn phụ bên dưới co ro, vẻ mặt kinh hãi, người run như cầy sấy.
Trương Yêu bước lên một bước: “Các ngươi ở biệt viện suối nước nóng suốt ba ngày hôm ấy? Nhưng Hoắc Bất Nghi rời khỏi đại bản doanh Bàn Khánh những sáu bảy ngày, nếu hắn rời đi trước, sau đó đi vòng qua đô thành chạy đến núi Cổ vẫn kịp.”
Thiếu Thương do dự, lắp bắp nói: “… Bọn ta chỉ ở biệt viện một ngày, sau đó xuống núi chơi.”
“Ta nói hèn gì!” Trương Yêu hưng phấn, “Chỉ cần Hoắc Bất Nghi rời đi trước một ngày, với kỹ năng cưỡi ngựa của hắn, chắc chắn sẽ đuổi kịp tới nơi!”
Kỷ Tuân nghiêm mặt: “Trình nương tử chỉ nói bọn họ xuống núi chơi chứ không bảo là rời đi.”
“Chỉ có mỗi ba người họ thì tin kiểu gì?”
Trần Trì che miệng: “Cháu nhà ta cùng đi học với Trình Tam công tử, nghe nói cậu ấy rất đứng đắn.” Mỗi tội thích cáo trạng phu tử, nhưng tính tình hiền lành nhẹ nhàng dễ gần.
Trương Yêu bán tin bán nghi.
“Chuyện đó…” Thiếu Thương cuống quít, “Tam huynh không xuống núi, chỉ, chỉ có ta và Hoắc đại nhân, thêm vài thị vệ nô tỳ.”
Vừa dứt câu, mọi người đồng loạt nhìn nàng và Hoắc Bất Nghi, ánh mắt có kinh ngạc, lo lắng và vui vẻ.
“Nhưng nhưng, trên dọc đường đi bọn ta gặp rất nhiều người! Không phải chỉ là lời một phía của ta!” Thiếu Thương hứng N ánh mắt như thiêu đốt, nhiệt độ trên mặt vừa thuyên giảm lại tăng vọt.
Trương Yêu cười khẩy: “Ồ, thế à, vậy Trình nương tử nói tiếp đi, rốt cuộc hai ngày sau đó như thế nào.”
“Cũng không cần kể chi tiết, cứ nói xem có những ai thấy Hoắc Hầu ở núi Đồ Cao là đủ.” Trần Trì trung hậu, không đành lòng làm khó cô gái. Những năm qua Hổ Bôn vệ bọn họ ké không ít điểm tâm nước quả cùng dược thảo ở Vĩnh An cung; thậm chí có lần, một phó tướng đồng hương dưới quyền ông có tư tình với cung nữ, suýt bị khép tội làm ô uế cung đình, may nhờ Thiếu Thương giúp che giấu chu toàn.
“Trần tướng quân im lặng!” Thái tử nghiêm mặt nói, “Chuyện đã rùm beng đến mức này thì không việc gì che giấu, dứt khoát nói rõ cả đi, tránh Trương Yêu không phục lại ra ngoài bóng gió! Trình thị, ngươi hãy trình bày thật rõ những chuyện sau đó đi!”
Hoắc Bất Nghi nhìn hắn nghi ngờ, Thái tử lại lần nữa xoay mặt đi.
Trương Yêu lấy hơi, cao giọng nói: “Đúng, phải nói cho thật rõ! Khi ấy trời đang vào đông, ở biệt viện suối nước nóng là thoải mái nhất rồi, các ngươi còn xuống núi làm gì! Các ngươi nói đi!”
Vì sao xuống núi ư? Thiếu Thương và Hoắc Bất Nghi nhanh chóng nhìn nhau rồi nhanh chóng nhìn đi nơi khác.
Thế nhân có câu, một bên suối nóng thêm bầu rượu lạnh, cả thần tiên nào thể cưỡng lại. Trình Thiếu Cung là đồ không đáng tin, chẳng rõ ngâm suối nước nóng dẫn đến chóng mặt hay là do say rượu, tóm lại không lâu sau đã được đưa vào phòng, tới tận lúc Thiếu Thương và Hoắc Bất Nghi xuống núi cậu vẫn chưa tỉnh.
Mà từ khi Hoắc Bất Nghi vào biệt viện lại thấy khó chịu, lúc nói nước nóng làm vết thương cũ của mình tái phát, Thiếu Thương bèn giúp chàng xoa xoa, lúc lại nói chàng ngâm suối nhức mỏi vai cổ, Thiếu Thương đành đấm đấm cho chàng; quá đáng hơn chàng còn bảo bị hơi nước hầm đến hụt hơi tức ngực, Thiếu Thương bèn quạt quạt giúp chàng.
Nếu Thiếu Thương nói mình cũng hụt hơi tức ngực không còn sức lực, vậy thì quá hay, Hoắc Bất Nghi sẵn lòng ‘đích thân’ ôm nàng lên bờ.
Nhiều năm trôi qua, có nhiều chi tiết đã trở nên mờ nhạt.
Thiếu Thương chỉ nhớ trong làn hơi mịt mù, chàng trai cao ráo với nước da trắng ngần dựa vào ghế dài cạnh ao, mỉm cười nhìn mình. Đôi mắt hổ phách nhuốm men say càng thêm rung động. Tấm áo mỏng trên người chàng trở nên trong suốt vì thấm ướt, có thể trông thấy thân hình cao to cường tráng bên dưới, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng trên thân thể hoàn mỹ ấy lại có nhiều vết sẹo lớn nhỏ đan xen, nàng nhẹ nhàng vuốt ve, vừa e thẹn vừa xót xa.
Hoắc Bất Nghi nghiêng đầu nhìn cô gái, chàng cũng nhớ đến chuyện lúc ấy, thậm chí còn nhớ rõ hơn nàng.
Chàng nhớ giữa hơi nước mông lung, cô gái càng trở nên mịn màng ngọt ngào, đôi mắt mờ sương lấp lánh, không nhõng nhẽo vẫn đầy quyến rũ; chàng nhớ phần thịt mềm mại dưới cằm cô gái, hễ đưa tay gãi nhẹ là nàng lại bất mãn rên rỉ như mèo con…
Mà cô gái ấy cũng rất lanh, thấy sự mờ ám ngày càng bành trướng, nàng hiểu ngay không thể ở lại biệt viện suối nước nóng thêm khắc nào được nữa, cho nên đề nghị hôm sau xuống núi du ngoạn; chàng cũng phát hiện sự thay đổi trong mình, bèn mỉm cười đồng ý.
Thiếu Thương đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: “Ta thích xuống núi thì xuống, ngươi chỉ cần biết hai ngày sau đó thế nào là đủ, lý do xuống núi liên quan gì tới ngươi!”
Trương Yêu sững người vì bị quát, sau đó hừ lạnh: “Cũng được, vậy ngươi nói tiếp đi.”
“Sáng sớm bọn ta xuống núi, buổi chiều tới huyện thành dưới núi…”
Trương Yêu ngoác miệng cười: “Ta cũng từng đến huyện thành Đồ Cao, xuống núi vào thành chỉ mất nửa ngày, các ngươi lại đi cả ngày, ha ha ha ha, Trình nương tử ngươi nói láo cũng phải nói cho tròn!”
Trần Trì bó tay: “Trương Yêu, ngươi còn quản người ta đi như thế nào à, chỉ cần ngày thứ ba bọn họ vẫn ở trong huyện là được.”
Thái tử vung tay, nghiêm nghị nói: “Trần đại nhân đừng cắt ngang, nếu có điểm khả nghi cần làm rõ từng chuyện. Trình thị, ngươi nói tiếp đi.”
Thiếu Thương cố nén cơn tức hộc máu, nghiêm mặt nói: “Ta bị sẩy chân, Hoắc đại nhân cõng ta xuống núi, nhóm bọn ta đi rồi nghỉ nên mới chậm trễ.”
“Lẽ nào các ngươi không đem theo xe ngựa, việc gì phải cõng?” Trương Yêu không muốn bỏ qua điểm khả nghi này.
Lần này đến Kỷ Tuân cũng hết nhịn nổi: “Khi ấy hai bọn họ vẫn là vợ chồng chưa cưới, không được thân mật hả? Trương Yêu, ngươi đừng vô lý nữa!”
Thái tử nghĩ bụng: Trình Thiếu Thương và Trương Yêu, một người là phụ nữ, một người là tiểu nhân, một kẻ ngôn từ cay độc, một kẻ tính toán chi li, cãi tay đôi là hợp nhau quá còn gì.
Đến dái tai Thiếu Thương cũng sắp đỏ bừng, nàng cố gắng không nhìn Hoắc Bất Nghi, trịnh trọng nói: “Trên đường xuống núi, bọn ta có gặp hai nhóm du khách. Một nhóm là gia quyến của Tả Tào Vương đại nhân, một nhóm là gia quyến của Thành Môn Hiệu úy Lý đại nhân, Kỷ đại nhân có thể kiểm tra.”
Kỷ Tuân gật đầu, nói với Trương Yêu: “Đã nghe chưa?”
Trương Yêu tức giận quay đầu đi.
“Vào huyện thành bọn ta mới biết hôm sau có hội đèn, cho nên đã ở lại.” Thiếu Thương hít sâu một hơi, “Tối hôm ấy tìm quán trọ dừng chân nghỉ hơi, ngày hôm sau bọn ta du ngoạn quanh huyện, buổi tối lại ngắm hội đèn, đến sáng ngày thứ ba lên đường về đô thành.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi?” Trương Yêu liếc mắt.
“Chỉ đơn giản vậy thôi!” Thiếu Thương chắc nịch, “Nếu Trương tướng quân không tin thì ta còn có nhân chứng. Trong hội đèn đêm đó, bọn ta gặp một tên biến thái mù mắt ở tửu lâu, hắn nói năng vô lễ, bị ta dạy cho một trận. Hắn ta là một tay nhà giàu ở huyện bên, đêm ấy có rất nhiều người ở tửu lâu nhận ra. Kỷ đại nhân, lát nữa ta sẽ viết danh sách họ tên của tên kia cùng các danh sĩ cũng có mặt lúc đó cho ngài, ngài có thể đi kiểm tra.”
Kỷ Tuân rất tán thưởng tinh thần pháp luật của cô gái, mỉm cười gật đầu.
Trương Yêu còn đang do dự: “Có Hoắc Hầu ở cạnh mà vẫn có kẻ biến thái dám vô lễ với ngươi à?”
Thiếu Thương tức giận trợn mắt: “Bộ biến thái thì không có gan hả!”
Hoắc Bất Nghi bật cười, Thiếu Thương không vui, lườm chàng xem thường. Đương nhiên là có gan rồi, vì đối tượng bị tên kia chòng ghẹo không phải Trình Thiếu Thương, mà là Hoắc Bất Nghi! Nên nàng mới phát hỏa đánh tên kia một trận nhừ tử.
Hoắc Bất Nghi cụp mắt, một tay ấn nhẹ lên ngực, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ nơi ấy, chàng có cảm giác, hình như mấy năm đóng băng đã từ từ tan chảy.
Hai người xuống núi mất khoảng một ngày, đó là vì bọn họ trông thấy một cánh đồng hoa đầy màu sắc như mây tía trên sườn núi. Trời đã cuối thu, hoa lá bình thường héo hắt lụi tàn từ lâu, nhưng nhờ khí hậu ấm áp ở núi Đồ Cao nên hoa cỏ nơi này vẫn xanh tươi.
Cô gái ngồi giữa khóm hoa nhẹ nhàng nói với chàng rằng, khi thúc thẩm nhà mình mới thành thân, tình cảm giữa họ chỉ nhỉnh hơn người lạ mà thôi; nhưng có một hôm, thúc phụ nàng dẫn thẩm thẩm leo núi ngắm hoa, ông vụng về bện một vòng hoa cho vợ, Tang phu nhân mới cảm thấy cưới người đàn ông vụng về nhưng nhân hậu này là chuyện rất rất tốt. Lúc ấy hoa nở ngợp trời, nắng ấm trong lành, gương mặt thanh tú của nàng khi tỏ khi mờ qua những khóm hoa, vô cùng quyến rũ, khiến chàng hoa mắt thất thần.
Cô gái nói: Cha mẹ nàng là đôi vợ chồng đằm thắm, thúc thẩm của nàng cũng là cặp vợ chồng ái ân, nàng từng thấy bọn họ quấn quít mặn nồng, trong lòng rất hâm mộ, nàng hy vọng mai sau chàng cũng có thể như thế – chứ đừng như cha mẹ chàng, trở thành đôi vợ chồng bất hòa.
Lúc ấy chàng rất muốn nói là cha mẹ chàng không phải vợ chồng bất hòa. Hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, trải qua bao trắc trở kết tình nên vợ chồng, về sau bọn họ rất mặn nồng, sinh con dưỡng cái, bất luận ngoài kia mưa gió binh biến ra sao, trong lòng họ vẫn luôn có nhau, cùng dìu nhau vượt qua khó khăn. Nếu không phải tên súc sinh Lăng Ích phản bội, có lẽ bọn họ cũng như hai vợ chồng Trình Thủy Trình Chỉ, bạc đầu tới già, sống chết bên nhau.
Chàng chưa bện vòng hoa bao giờ, thử mấy lần đều thất bại, lần đẹp nhất cũng chỉ tạo ra được thòng lọng bền chắc. Trông thấy thế nàng cười phá lên, nói thôi bỏ đi. Nhưng chàng không muốn bỏ, bèn sai tùy tùng lén hái ít hoa cỏ giấu trong xe.
Tối đầu tiên vào huyện thành, chàng mò mẫm bí quyết cả đêm, dùng hết số hoa cỏ hái được, cuối cùng cũng kết thành một vòng hoa trang nhã đẹp đẽ; chàng giấu nhẹm đi, đợi tới hội đèn đêm hôm sau, trong ánh đèn rực rỡ như mộng ảo trên đường, chàng đội vòng hoa lên đầu cô gái.
Chàng nói với nàng, bọn họ cũng sẽ ân ái mặn nồng như thúc thẩm của nàng.
Cô gái ngẩn ngơ rơi lệ, một nỗi đau mơ hồ thấp thoáng trong đôi mắt to tròn đen láy. Nàng nói: Từ nhỏ nàng chỉ có một mình, chung quanh toàn là những người có ác ý với mình; nhưng từ nay trở đi nàng đã có chàng, không cần sợ phải cô đơn nữa đúng không? Chàng đáp: Đúng thế, bọn họ sẽ bên nhau suốt cuộc đời, mãi không chia lìa.
Hoắc Bất Nghi ngẩng đầu lên, thấy Thiếu Thương vẫn tức giận tranh cãi với Trương Yêu.
Trương Yêu giễu cợt: “… Không phải ngươi bị trẹo chân hả, tại sao vẫn có thể chạy xuống lầu đánh tên biến thái kia!”
Thái tử không cười: “Có Tử Thịnh rồi còn gì. Nói không chừng là Tử Thịnh cõng nàng ta xuống đánh người.”
“Điện hạ chú ý lời nói.” Kỷ Tuân sầm mặt, “Những chuyện này không liên quan đến vụ án, không cần nói nhiều.”
Trần Trì vội nói: “Đúng đúng đúng…”
Nhưng Thiếu Thương không chịu bỏ qua, nghiêm túc chỉnh lại: “Không phải thế. Ba bốn bậc thang cuối là ta tự đi, khác biệt trong đó rất rõ!”
Hoắc Bất Nghi không kìm được cao giọng cười to, cười đến nỗi suýt chảy nước mắt.
Gian khổ quá dài, vách ngăn quá sâu, đôi khi chàng còn tự hỏi tại sao mình lại đến cõi đời này, lẽ nào vì chàng đã chứng kiến cha bị giết, thấy mẹ và anh em bị treo thi thể lên đầu tường, sau đó thay tên đổi họ mười mấy năm, gặm nhấm nỗi đau chỉ để báo thù.
Chàng gần như đã quên chính mình sau năm tuổi cũng từng hạnh phúc mỹ mãn như thế, cũng từng lưu luyến say đắm đến vậy.
Giờ đây chàng đã nhớ ra rồi.
Danh sách chương