Dự đoán của Thiếu Thương vô cùng chính xác, Trình Thủy hồi phủ biết được chuyện này, ngay lập tức muốn xách đao đi tìm người tính sổ, Tiêu phu nhân không dễ gì mới ngăn được hắn lại, đồng thời lấy cớ đáp lễ quà Tết, ngay trong đêm đã đóng gói phó mẫu kia và Xương Bồ đưa về Cát gia.



Do đó, ngoại trừ giành giật từng giây ra sức đánh cho hai người kia một trận trước khi khởi hành, Trình Thủy không làm thêm được gì khác, lúc này hắn liền oán trách lên đầu Tiêu phu nhân, vì để biểu thị sự kháng nghị, ba ngày liên tiếp hắn đều ăn cơm cùng Trình Thừa, hai đêm liên tiếp đều ngủ cùng Trình Chỉ. Trình Chỉ uyển chuyển bày tỏ "Huynh trưởng có thể đổi trình tự một chút không, thứ huynh ở riêng nhưng ta thì không có nha", kết quả là rước lấy nắm đấm của Trình Thủy.



Thanh Thung phu nhân cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, thế là khẩn cầu Tang thị đứng ra hòa giải, Tang thị thuận nước đẩy thuyền với Trình Chỉ, Trình Chỉ lại một tay túm lấy ba đứa cháu trai để bọn hắn nghĩ biện pháp, ba huynh đệ mới vừa ở trước mặt mẫu thân như hổ dập đầu nhận lỗi xong, nào còn dám đi gặp phụ thân như sói đói nữa, thế nên ai cũng không chịu đáp ứng, cuối cùng Trình Thiếu Cung chức nghiệp phản đồ cái khó ló cái khôn nói "Cởi chuông vẫn cần đến người buộc chuông", thế là bóng bị đá đến chân Thiếu Thương.



Vốn là mấy người Trình Chỉ vẫn còn do dự, không nghĩ tới Trình tứ nương tử hào khí vượt mây, một hơi đáp ứng, đồng thời cũng nhanh chóng giải quyết vấn đề. Nàng chỉ nói với Trình Thủy ba câu:



"Hiện giờ trong phủ chỉ biết hôm đó là tranh chấp do nô tỳ kiếm chuyện gây nên, nếu a phụ lại tiếp tục xa cách a mẫu, chẳng lẽ nhị thúc phụ không nghĩ ra nguyên nhân bên trong hay sao."



"Không bao lâu nữa nhị thúc phụ phải lên núi Bạch Lộc học rồi, ít nhất cũng phải mấy năm nữa mới trở về, con hi vọng nhị thúc phụ có thể yên tâm lên đường, không có vướng bận. Con nghĩ a phụ cũng muốn như vậy."



"Đường tỷ không chỉ do nhị thúc mẫu sinh ra mà còn là cốt nhục của nhị thúc phụ. Nhị thúc phụ không giỏi nói chuyện, nhưng con biết trong lòng thúc ấy đối với đường tỷ không chỉ là yêu thương, mà càng nhiều hơn là áy náy."



Nhìn bộ dáng quang minh lẫm liệt của nữ nhi, Trình Thủy ngứa ngáy hàm răng: Đứa nhỏ không có lương tâm này, hắn rốt cuộc là vì ai bất bình vì ai mà u sầu hả. Thế là Trình tướng quân bắt đầu oán giận: "Con ta nếu đã thâm minh đại nghĩa* như thế, vậy tại sao ngày đó nhất định không chịu bỏ qua, cứ nhịn xuống một hơi này, để a mẫu con trở về từ từ xử lý là được!"



*Thâm minh đại nghĩa: hiểu rõ nghĩa lớn



Thiếu Thương cấp tốc oán lại: "Lúc đao không đặt trên người mình đương nhiên có thể thâm minh đại nghĩa rồi. Ngày đó thua thiệt là con, con đương nhiên không chịu thâm minh; bây giờ a phụ cũng thay con đòi lại thua thiệt này rồi, con đương nhiên có thể đại nghĩa!"



Câu này phiên dịch ra chính là "Có thể hào phóng, nhưng muốn của người phúc ta*, chứ không muốn của ta phúc ta".



*Của người phúc ta: dùng tiền bạc, của nả của người khác mà đem dâng hiến, tặng cho người khác cốt để làm lợi cho mình.



Trình Thủy sửng sốt, không ngờ nữ nhi có thể đem lời vô sỉ như vậy nói thành hợp tình hợp lý đến thế, hắn vẫn luôn cho rằng cả nhà này chỉ một mình hắn có được loại kỹ năng này thôi chứ?! Có điều ngẫm lại thì mình cũng coi như là có người kế nghiệp, thế là hắn liền hết giận, theo gió đổi chiều đi tìm Tiêu phu nhân hòa hảo rồi.



Tiêu phu nhân cũng không làm bộ làm tịch, vô cùng nghĩa khí bày tỏ nàng cũng có lỗi, chuyện này cứ như vậy cho qua, thế là màn đêm buông xuống hai vợ chồng liền thẳng thắn trao đổi ý kiến về nữ nhi duy nhất.



". . . Lúc ấy vô cùng khẩn cấp, quân cô lại như bị ma xui quỷ khiến, chàng và ta nào có thời gian cùng bà ấy đấu sức, huống hồ ngay cả khi nào trở về cũng còn chưa biết."



Mười năm trước, mấy vị chư hầu vốn đã quy phục Vương bỗng nhiên trở mặt phản bội, trong lúc nhất thời đã dấy lên khói lửa chiến tranh trên khắp đất Vương vốn cũng không lớn lắm này. Việc đó đối với đại đa số những người trong triều đại này đều không phải chuyện tốt, khi Trình Thủy còn đang lo lắng, Tiêu phu nhân đã một câu chắc chắn: Cầu phú quý trong hiểm nguy, việc này đối với tướng lĩnh Vạn Trình đang tìm nơi nương tựa chính là cơ duyên lớn lao.



Chuyện xảy ra đột ngột, đại tướng tâm phúc cùng nhân mã của Hoàng đế đều không thể triệu hồi từ tiền phương trở về, trong lúc nguy cấp quả nhiên bắt đầu dùng huynh đệ bọn họ tiến lên ứng phó. Trình Thủy hành trận, Tiêu phu nhân như thường lệ cần phải đi theo, nhưng đúng lúc này, Trình mẫu trước giờ thân khỏe như trâu tám trăm năm mới gặp phải một lần tiểu phong hàn, Cát thị không biết từ nơi nào tìm được một tên vu sĩ, xảo ngôn long phượng thai chính là điềm lành, phải giữ lại bên người Trình mẫu mới có thể đảm bảo bình an.



Với trí tuệ của Tiêu phu nhân, cục diện này không phải là không thể phá, thế nhưng triệu lệnh cấp bách, thời gian không thể hao tổn thêm nữa.



Huống chi đại quân xuất phát, quân nhu quân giới bộ khúc triệu tập lẻ tẻ lộn xộn, hai vợ chồng bận đến chân không chạm đất. Trong lúc gấp gáp, Tiêu phu nhân bắt được sơ hở trong quẻ tượng kia, mặt khác tìm vu sĩ bốc quẻ nói "Long phượng song sinh lưu lại một người là được", sau đó phu phụ hai người lập tức lên đường, ngay cả ba nhi tử cũng đều do bộ khúc hộ tống đi sau.



Quả nhiên thái độ của Hoàng đế đối với hai nhà Vạn Trình hết sức hài lòng. Mấy năm sau đó, huynh đệ hai người chỉ đâu đánh đó, càng đánh càng xa. Hoàng đế dùng bọn hắn ngày càng thuận tay, càng thuận tay thì lại càng tín nhiệm. Bây giờ xem ra, quyết định ban đầu không thể nói là không chính xác.



"Đã không thể không lưu lại hài nhi, vậy đương nhiên bớt đi một đứa thì được một đứa. Ta hỏi chàng, cùng là con, nhưng giữa nhi tử và nữ nhi, bên nào có thể gây ra đại họa ngập trời cho gia tộc? Nam nhi trên có thể tòng quân nhập sĩ, dưới có thể kinh thương du lịch, chàng có cưỡng ép cũng không được! Trí Tương Tử* tự cho là thông minh ngút trời, nghĩ ra mưu kế "Tàm thực* phong ấp", cuối cùng binh bại bỏ mình, toàn tộc hơn hai trăm người bị tàn sát gần như không còn một ai, đáng tiếc Trí gia hơn trăm năm cơ nghiệp bị hủy hoại chỉ trong chốc lát! Còn có Triều đại phu kia, khuyên ngăn Hoàng đế tước thuộc địa thu quyền, thế nhưng khuyên không được, kết quả là bị tru di tam tộc, đây còn là trung thần sao! Nịnh thần hủy hoại gia tộc, nhiều vô số kể!"



*Trí Tương Tử: tên thật là Tuân Dao (506 TCN - 453 TCN), là vị tông chủ thứ sáu của họ Trí, một trong Lục khanh của nước Tấn dưới thời Xuân Thu.



*Tàm thực: tằm ăn lá dâu, chỉ việc lấn chiếm dần lãnh thổ nước khác, một thuật ngữ đặc biệt chỉ việc nhà Tần lần lượt tiêu diệt sáu nước chư hầu.



Thanh âm Tiêu phu nhân vang vọng, mỗi lúc như thế này Trình Thủy chỉ có thể cúi đầu lắng nghe.



Nghĩa bất chưởng tài, từ bất chưởng binh*, phu thê hai người đều đã trải qua núi đao biển lửa, trên chiến trường một giây do dự cũng có thể khiến cho thế như núi đổ, nếu đã không thể dây dưa với Trình mẫu, vậy chỉ có thể đưa tổn thất xuống tới mức thấp nhất.



*Nghĩa bất chưởng tài, từ bất chưởng binh: chính nghĩa không điều khiển được của cải, nhân từ không điều khiển được binh quyền.



"Chàng và ta lập nghiệp thuở hàn vi, đã thấy qua bao nhiêu gia đình vì nhi tử làm việc không thỏa mà gặp họa. Nói một câu không phải, Lý Hầu đại nhân kia lúc trước vì muốn khởi sự mà tìm bệ hạ làm nơi nương tựa, hơn sáu mươi nhân khẩu trong dòng tộc bao gồm cả phụ huynh hắn đều bị đuổi giết thiêu xác, thực sự khiến người kinh sợ! Thế nhưng từ xưa đến nay, có bao nhiêu nữ nhi có thể gây ra đại họa cho gia tộc?"



Trình Thủy nghe đến đó, nhịn không được nói: "Lý gia hiện giờ không phải hưng thịnh rồi sao?"



Tiêu phu nhân trợn mắt nói: "Đó là Lý Hầu đầu quân cho minh chủ! Nếu là tiếm chủ* thì sao? Năm đó quần hùng thiên hạ cùng nổi lên, bên cạnh những kẻ xưng vương xưng đế đó cũng có không ít người vây quanh, nhưng thân tín người nhà của bọn hắn về sau có kết cục thế nào?"



*Tiếm chủ: tương tự như bạo chúa.



Trình Thủy đầu hàng, liên thanh nói: "Rồi rồi rồi, ta hiểu ý của nàng. Nhi tử phải dạy dỗ đến nơi đến chốn, nếu không thì trở thành kẻ phóng túng lôi thôi còn tốt, cùng lắm là trong nhà nuôi thêm một miệng ăn. Chỉ sợ là tâm chí sai lệch, thành kẻ gian nịnh tà ma, nhỏ thì bại gia, lớn thì liên luỵ toàn tộc. Nữ nhi, nữ nhi. . ."



Hắn không nói tiếp được nữa, vế sau quá mức thâm độc thất đức, chỉ có người thân nhất mới có thể nói —— Nữ nhi tương lai dù sao cũng phải gả chồng, dù có hỏng bét cũng hỏng không tới Trình gia. Chỉ cần không vào cung làm phi tần, không gả cho gia đình công hầu hiển hách, trong những năm tháng thái bình này, suy cho cùng cũng gây không nổi sóng to gió lớn gì.



"Nói thì nói như thế, nhưng Niệu Niệu là cốt nhục của chúng ta, đối xử với con như vậy ta không đành lòng." Trình Thủy thở dài.



Tiêu phu nhân nhìn khuôn mặt trượng phu, chợt nghĩ đến chồng trước từng nói nàng trời sinh chính là lòng dạ sắt đá, kiên cường hơn cả nam nhi.



Nàng nói: "Lúc trước khi ta chủ trương để Niệu Niệu ở lại, cũng đã tính đến kết quả xấu nhất. Gian trá hung ác gì đó đều không phải chuyện lớn. Vốn là lo lắng Niệu Niệu bị nuôi thành bản tính quá yếu, một chữ "yếu" so với gian xảo tà ác lại càng không thể chịu nổi. Một nữ tử bản tính yếu đuối nhu nhược không có chủ kiến, chỉ có thể sống như cá nằm trên thớt, chờ người giày xéo. Vậy nên ta còn để Thanh muội chọn cho con bé một tỳ nữ lanh lợi trung thực —— Đừng nói ta có thành kiến, mười năm trước ta cũng không biết sau này con bé có giống a mẫu ta hay không. Ai ngờ, ai ngờ. . ."



"Ai ngờ nàng nghĩ hoàn toàn sai rồi." Trình Thủy tràn đầy kiêu hãnh, "Lúc trước nàng lo lắng con bé nhu nhược, bây giờ lại lo lắng con quá lợi hại, dù sao thì nàng nhìn trái nhìn phải vẫn là nhìn không thuận mắt Niệu Niệu."



Tiêu phu nhân thở dài: "Lần này để chàng nói trúng rồi. Con bé quá thông minh."



Trình Thủy như có điều suy nghĩ: "Nàng lại càng lo lắng hơn rồi?"



Tiêu phu nhân gật gật đầu: "Chàng đừng lại nói ta bất công. Ương Ương ngốc thì có ngốc, nhưng an phận thủ thường, ta yên tâm cho dù gả con bé đến bất cứ gia đình nào thì Ương Ương cũng sẽ không gây ra tai họa. Nhưng Niệu Niệu thì sao. . ." Nàng thở dài một hơi, cất cao giọng nói, "Không sợ trời không sợ đất, nếu làm nó không vui, nó có thể đem râu ria tám đời tổ tông nhà lang tế giật xuống làm bút lông chàng có tin hay không! Đến lúc đó cũng không biết Trình gia chúng ta cùng người ta kết thân hay là kết thù nữa!"



Trình Thủy cố gắng nhịn cười, lại thở dài: Thông minh sắc bén, kiệt ngạo bất tuân, hai điểm này hợp lại một chỗ, thật là muốn mệnh mà. Hắn nói: "Vậy nàng muốn như thế nào?"



Tiêu phu nhân bình tĩnh nói: "Sau này tìm cho con bé một gia đình giàu có phúc hậu thành thật gả đi, suôn sẻ sống qua ngày là được. Cho dù về sau phu thê có cãi nhau, phụ tử mấy người cũng có thể làm chỗ dựa cho con bé. Đây mới thực sự là tốt cho con!" Sau đó lại giễu cợt nói, "Có điều nó lợi hại như vậy, lang tế chưa chắc đã bắt nạt nổi, có khi về sau phụ tử các ngươi lại phải ngày ngày đến nhà thông gia bên đó bồi tội ấy chứ!"



Trình Thủy nhíu mày, nếu như hài tử tư chất bình thường, an bài như vậy thì cũng thôi đi, nhưng thần thái thông minh lanh lợi của con gái nhỏ dù là người mù cũng nhìn ra được. Hắn nói: "Nàng và ta cho tới bây giờ đều là nỗ lực phấn đấu. Giờ lại để Niệu Niệu sa vào tầm thường như vậy, con bé sẽ chịu sao?"



"Hôn nhân đại sự chính là do phụ mẫu định đoạt. Cớ sao không chịu?" Tiêu phu nhân nói.



Trình Thủy trầm mặc hồi lâu: "Nàng quá tự phụ rồi, tương lai đừng nên hối hận mới tốt."



Tiêu phu nhân ngạo nghễ nói: "Lạc tử vô hối*! Đời ta thà rằng có chết cũng tuyệt không hối hận chuyện đã làm. Càng huống chi..."



*Một vế trong câu "Nhân sinh như kỳ, lạc tử vô hối": nghĩa là đã hạ cờ thì sẽ không hối hận.



Nàng trừng mắt nhìn trượng phu một cái: "Chàng cho rằng nhóm nữ quân ngoài kia là kẻ mù kẻ điếc sao. Là không nghe thấy thanh danh ương ngạnh của Niệu Niệu hay là nhìn không ra phẩm hạnh kiệt ngạo của nó? Thuấn Hoa nói với ta rằng, lần đầu tiên nàng trông thấy Niệu Niệu liền biết con bé nhất định không phải thục nữ bình thường!"



"Nàng nói bậy!" Trình Thủy nói, "Khi nãy tam đệ còn nói cho ta biết đệ phụ nói nàng cực kỳ yêu thích Niệu Niệu."



Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau, Thanh Thung phu nhân vẫn đứng ngoài cửa chờ nghiệm thu thành quả vợ chồng hòa hảo lại nhịn không được lắc đầu: Tang thị sẽ không thích kiểu như Niệu Niệu chứ.



Trên thực tế, Trình Chỉ đối với loại khuynh hướng này của thê tử cũng vô cùng hứng thú.



Bởi vì mới chỉ ngắn ngủi mấy ngày, Tang thị đã kiếm tặng Thiếu Thương một cái vòng ngọc hai cái trâm kim phụng cùng ba cuốn sách quý cất kỹ, nếu không phải hắn liều mạng ngăn cản, Tang thị xém chút nữa đã đem đai gấm lúc trước muốn dệt cho hắn sửa lại thành cho Thiếu Thương rồi.



Giờ này nàng đang vuốt ve một miếng ngọc câu cài đai lưng, lải nhải làm thế nào để tôn lên vẻ đẹp của Thiếu Thương.



"Ương Ương nhu thiện, sao không thấy nàng thích con bé như thích Thiếu Thương?" Cũng không phải châm ngòi, chỉ là Trình Chỉ rất hiếu kì.



Tang thị vuốt ve ngọc câu nhẵn mịn kia, nghiêng đầu ngẫm nghĩ —— Thực ra nàng cũng thích Ương Ương, nhưng nàng không phủ nhận mình lại càng yêu thích Niệu Niệu hơn.



Nữ hài bình thường hơn mười tuổi, cho dù có kiên cường đến mấy thì ít nhiều cũng hy vọng có được sự yêu thương cùng tán đồng của phụ mẫu, nhưng Niệu Niệu hoàn toàn khác biệt, nàng dường như chưa từng để ý đến Tiêu phu nhân có hiểu nàng, thương tiếc nàng, thậm chí có yêu thương nàng hay không.



Nàng muốn cái gì thì sẽ tự nghĩ biện pháp đạt được cái đó. Mà lần này, nàng đã hoàn toàn có được những thứ nàng muốn.



Tang thị ngoảnh mặt làm ngơ: Tiêu phu nhân tự tay dạy Ương Ương xử lý gia sự, Thiếu Thương lại bị vây trong nhà không thể làm gì, trông như rất thèm được ra ngoài. Nhưng Tiêu phu nhân tính tình quả quyết, bình thường rất khó thay đổi chủ ý, cầu xin cũng vô dụng. Ai ngờ từ trên trời rơi xuống một trận phong ba, cho nữ hài một cơ hội vô cùng tốt, một hòn đá trúng hai con chim.



Thứ nhất, Thiếu Thương phá vỡ sự bất công của mẹ đẻ. Trước đó, Tiêu phu nhân bất công đều là những việc rất nhỏ, nếu thực sự làm ầm ĩ thì mọi người sẽ chỉ nói Thiếu Thương đố kị đường tỷ, so đo từng tý. Nhưng sau lần này, Tiêu phu nhân sẽ không thể tùy tâm tùy ý như trước nữa. Ngược lại, nếu động tí là phạm lỗi, trượng phu và nhi tử đều sẽ hoài nghi phải chăng nàng lại "bất công" hay không.



Thứ hai, Thiếu Thương muốn mở mang về thế đạo bên ngoài, muốn tự do hành sự, nhưng Tiêu phu nhân lại muốn nàng ở nội trạch bồi dưỡng tính tình, hai người đều có đạo lý của riêng mình, cũng đều là người tâm chí kiên định. Hiện tại tuy ngoài miệng Tiêu phu nhân không nói, nhưng Tang thị biết nội tâm nàng vẫn đang cảm thấy rất khó chịu. Hai ngày này mấy huynh đệ đánh xe chở Thiếu Thương dạo loạn trong thành, Tiêu phu nhân chưa từng nói qua nửa câu, xem như là ngầm cho phép.



Hồi tưởng lại tình hình Cửu Chuy đường hôm đó, Tiêu phu nhân nổi trận lôi đình, Thanh Thung phu nhân nhẹ giọng khuyên nhủ, ba huynh trưởng đều cực lực ngăn Thiếu Thương nói tiếp, nhưng nữ hài vẫn như cũ không chịu cúi đầu.



Vì sao lại yêu thích nàng? Suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ bởi vì nàng đã từng giống Thiếu Thương, đơn độc chống lại cả thế giới.



"Nguyên Y a tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là có chút cố chấp." Trình Chỉ lắc đầu thở dài. Thời điểm Tiêu phu nhân gả đến hắn vẫn còn nhỏ, từ nhỏ đã quen gọi như vậy, "Có điều Thiếu Thương cũng không đúng, nào có thể tính kế thế chứ."



Tang thị cất lại ngọc câu vào hộp gấm, quay đầu cười tủm tỉm nói: "Vậy ta hỏi chàng. Vỉ Vỉ nhà chúng ta, chàng hy vọng sau này con giống Ương Ương hay là giống Niệu Niệu."



Trình Chỉ nghĩ nghĩ, thở dài: "Vẫn là giống Niệu Niệu đi. Ta thà rằng con tính kế chúng ta, cũng không muốn con giống như Ương Ương chịu thiệt thòi cũng bó tay chịu trận. Trên đời này không phải khắp nơi đều sẽ có người bảo vệ mình." Trình Ương là gặp may, thế nhưng không ai có thể đảm bảo vận may sẽ đi theo mình mãi mãi.



"Ta yêu thích Niệu Niệu, nguyên nhân chính là con bé chưa từng oán trời trách đất, gặp khó khăn thì nghĩ biện pháp, cho dù đó có là chủ ý ngu ngốc." Trên người nữ hài có một loại mị lực hoạt bát sinh động, cho dù vừa ngạo mạn lại vừa bướng bỉnh, nhưng cũng tràn đầy sức sống.



Vừa nói Tang thị lại vừa bắt đầu ưu sầu, "Có điều là, trời sinh tốt số giống như Ương Ương, đi đến đâu cũng sẽ có người thương nàng yêu nàng thay nàng suy nghĩ, bản thân chỉ cần an phận thủ thường, căn bản là không cần phải tính tính toán toán, có lẽ đó mới là phúc khí."



—— Cứ như vậy, hai đôi vợ chồng đạt được hai kết luận hoàn toàn khác nhau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện