Mùa đông dầm mưa, quả thực là muốn tìm chết, gia đinh võ tỳ xung quanh thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo đôi thiếu niên thiếu nữ vào phòng. Lúc đầu gia đinh Lâu gia còn không dám xác định, đợi đến khi nghe xong màn thổ lộ chân thành của tiểu công tử nhà mình trong đình viện, liền giống như vô cùng quen thuộc mà đóng gói Lâu Nghiêu cùng tiểu nương tử Trình gia đưa tới huyện nha, mà hộ vệ võ tỳ Trình gia cũng đã chứng kiến cảnh tượng ấy, đương nhiên sẽ không cự tuyệt.



Chạng vạng ngày hôm đó, Tang thị đang đối chiếu các khoản mục ở hậu viện huyện nha thì nhận được hai phần quà lớn, một là cháu gái nhỏ yêu quý toàn thân ướt đẫm đã có dấu hiệu cảm lạnh, hai là tiểu công tử Lâu thị Hà Đông toàn thân ướt đẫm nhưng không có dấu hiệu cảm lạnh.



Tắm rửa thay quần áo xong, Thiếu Thương không ngoài ý muốn mà đổ bệnh, váng đầu nóng mặt chảy nước mũi, tay chân như nhũn ra, ngay cả chén canh cũng không cầm nổi, đầu óc đờ đẫn lăn ra ngủ. Trái lại, Lâu tiểu công tử liên tục đi đường dài thì thân thể khỏe mạnh tinh thần phấn chấn, uống xong ba bát canh gừng cũng không hắt hơi lấy một cái, nhìn đông nhìn tây cả nửa ngày nhưng không gặp được Thiếu Thương, còn ngượng ngùng hỏi bữa tối phải chăng "cả nhà" ăn cùng nhau.



Tang thị cười tủm tỉm trả lời: Bữa tối ta và Trình thế thúc sẽ ăn cùng ngươi, ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa.



Bữa tối còn chưa ăn xong, phu thê Trình Chỉ đã hỏi triệt để Lâu tiểu công tử từ trong ra ngoài.



Tang thị chống khuỷu tay trầm tư, thỉnh thoảng quan sát đánh giá Lâu Nghiêu.



Trình Chỉ thì lại lần nữa bày ra vẻ mặt bắt bẻ của lão nhạc phụ, kéo dài âm điệu: "Ngươi biết hướng đi của chúng ta, nếu đã gần tới Lâm quận, lại nghe nói Đông quận có loạn, sao không nhanh chóng tới gặp Thiếu Thương?"



Lâu Nghiêu bị dọa liên tục xua tay: "Không không, thúc phụ hiểu lầm ta rồi. Trước khi Đông quận xảy ra chuyện, gia phụ đã đuổi ta về đô thành, nói người sẽ cân nhắc kỹ lưỡng về hôn sự này, sau đó ta bèn chậm rãi cưỡi ngựa trở về. Nửa tháng trước khó khăn lắm mới trông thấy đại môn đô thành, lúc này lại nghe nói thái thú Đông quận Phàn nghịch làm loạn, ta, ta vội vàng quay ngựa tới tìm mọi người! Mấy ngày trước, ở quan đạo gặp được một nhóm lão bộc nhà ta, nói gia phụ đã đáp ứng hôn sự, bọn họ chính là do phụ thân phái trở về đô thành đưa thư cho a mẫu!"



Trình Chỉ bĩu môi, xem như giảm còn 80% hài lòng.



Với tư cách là một người có trách nhiệm lại tự cho mình là người giám hộ cao cả, ngày kế tiếp Trình Chỉ đã muốn đưa Lâu Nghiêu trở về quận Sơn Dương hoặc đô thành, kết quả Lâu Nghiêu vừa nghe Thiếu Thương ngã bệnh nằm trên giường, mặc kệ thế nào cũng không chịu đi, dù sao Lâu gia cũng có tiền, lập tức muốn mua dinh thự ở lại huyện thành.



Trình Chỉ nghe xong đầu to như cái đấu, vội vàng kéo Lâu tiểu công tử vào sương phòng đã thu xếp ổn thỏa trong hậu trạch huyện nha. Hôm đó cháu gái và Lâu Nghiêu ầm ĩ một trận, y lư nhiều người như vậy, từ trong ra ngoài đều trông thấy hết. Hắn từ thành phòng thủ về nhà mất có gần nửa ngày đường, chuyện này đã lập tức truyền đến tai, nếu bây giờ Lâu Nghiêu lại ở bên ngoài, người đến người đi, vậy còn không khiến dư luận xôn xao ư.



Cùng lúc đó, Tang thị lại có hai tin một xấu một tốt.



Tin xấu là, vì quá độ mệt nhọc, trong lòng tích tụ cộng thêm ngâm một trận mưa đông, bệnh cảm lạnh của cháu gái có vẻ như lại nặng hơn, ban đêm bắt đầu sốt nhẹ; tin tốt là, làm thế nào cũng không khuyên được cháu gái rời khỏi y lư, bây giờ rốt cuộc có thể thuận lý thành chương xử lý thủ tục từ chức cho nàng rồi.



Ai ngờ Thiếu Thương đổ bệnh liên tục mấy ngày, từ đầu đến cuối cứ tỉnh tỉnh mơ mơ, Tang thị lại càng thêm lo lắng. Cũng may y sĩ đã xác nhận nhiều lần, khẳng định là do mệt nhọc quá độ nên trúng gió tà, từ từ điều dưỡng chắc chắn sẽ tốt lên thôi. Dù là như thế, Trình Chỉ vẫn mời từ huyện lân cận của Công Tôn sư huynh một vị vu y pháp lực cao cường nổi danh lâu năm, ra sức làm một hồi cúng tế cầu Thần ở hậu trạch huyện nha.



Lại nói, từ khi phu thê Trình Chỉ tiếp nhận cháu gái, quả thực không có ngày nào là không hao tâm tổn trí. Khi mới rời đô thành, lo lắng nữ hài vừa bị đánh có thể sẽ luẩn quẩn trong lòng, cả ngày bọn họ đều nghĩ các biện pháp khác nhau để dỗ dành nàng, đưa nàng đi du sơn ngoạn thủy, cưỡi ngựa thổi sáo, mở tiệc thăm bạn.



Đến khi ổn rồi, tâm tình thoải mái hơn rồi, người cũng trở nên độ lượng khoan hậu, kết quả lại gặp phải nạn binh hoả, để một đứa bé như nàng nhìn thấy một đống người chết, hơn nữa phần lớn đều là tứ chi không đầy đủ, tử trạng thê thảm. Về sau để nàng tới y lư phụ giúp trong lúc cấp bách, ai ngờ nàng lại thật sự để tâm chuyện này, làm việc vừa nghiêm túc vừa có trách nhiệm.



Đi sớm về trễ, việc gì cũng tự tay làm, trông thấy khuôn mặt ngày càng tiều tụy bi thương của cháu gái sau khi trở về từ y lư, Trình Chỉ và Tang thị đều hận không thể cho mình một bạt tai, phu thê nhịn không được mà thảo luận xem lúc trước là ai đưa ra cái chủ ý ngu ngốc này!



"...... A, ta nhớ ra rồi, lúc ấy ta còn đang ở trong phòng dưỡng thương, sáng sớm hôm sau vừa dậy đã nghe a Trữ nói Niệu Niệu tới y lư rồi. Chính là chàng, chính chàng đã đưa ra cái chủ ý ngu ngốc này!" Tang thị nhìn bé gái đang nằm mê man trên giường, trong lòng vô cùng lo lắng, đồng thời quay đầu tức giận trừng trượng phu.



Trình Chỉ ngồi ở giường đối diện: "Không phải là do nàng vẫn luôn lải nhải "nếu đã đụng phải trận đại loạn này, thuận thế để Niệu Niệu kiếm chút thanh danh" sao, nào là trách trời thương dân, tấm lòng từ bi này. Trong huyện thành cũng có gia tộc quyền thế, đợi danh tiếng của Niệu Niệu truyền về đô thành rồi, tương lai cưới gả cũng dễ dàng hơn chút."



Tang thị sờ khuôn mặt nóng đỏ của nữ hài, nói: "Chẳng lẽ chỉ có thể tới y lư thôi?"



"Còn có thể đi chỗ nào nữa! Chẳng lẽ tới thành phòng thủ nhìn mấy ngàn thanh niên trai tráng lao động phanh nửa thân trên, hay là tới doanh trại nghe đám nam nhân lớn tuổi nói lời thô tục? Không thì xuất thành tới các thôn trang trấn an bách tính, lỡ như đụng phải tặc phỉ lọt lưới thì phải làm sao? Y lư không giống vậy. Ở trong thành, lại có hộ vệ gia tướng trông coi, dược liệu lương thực do nàng tập trung đưa qua, công việc cũng chỉ là nấu chén thuốc, kiểm kê các khoản mục mà thôi!"



Trình Chỉ cảm thấy mình rất oan, "Huống chi ta thấy cả đoạn đường núi thây biển máu này con bé đều không kinh ngạc hoảng sợ, chỉ một y lư thế này đương nhiên là chuyện nhỏ."



"Chàng thì biết gì!" Tang thị hạ giọng, "Tính tình Niệu Niệu chính là như vậy. Nếu bị ức hiếp bất công, con bé nhất định phải ăn miếng trả miếng không chịu nhịn nhục. Nhưng nếu là vết thương trong lòng..." Nàng thở dài, "Ngược lại Niệu Niệu sẽ chôn giấu thật sâu, không để người khác phát hiện."



Trình Chỉ than ngắn thở dài: "Đúng vậy, bệnh này phải nhanh chữa khỏi đi thôi, cũng đã là người sắp thành thân rồi."



Vẻ mặt Tang thị không đổi nhìn sang trượng phu: "Ta cảm thấy hình như ta đã quên mất hai chuyện. Thứ nhất, ai nói Niệu Niệu muốn gả cho Lâu công tử? Bát tự còn chưa có trình lên đâu."



Trình Chỉ nôn nóng: "Sao lại không gả? Lâu gia chính là gia tộc đệ nhất ở Bành thành Hà Đông đó! Vả lại, a Nghiêu cũng là đứa trẻ vô cùng tốt, tuy lời nói hơi ngốc một chút, nhưng lại là một trái tim nhiệt thành, chẳng lẽ mấy ngày này nàng không thấy sao."



Nói đến chỗ tốt của Lâu tiểu công tử, Trình Chỉ quả thực là không ngừng được miệng, "Hôm qua đưa lão đại nhân rời khỏi linh đường, lão phu nhân muốn dẫn người nhà mang quan tài hồi hương, nàng và ta đều bận đến nỗi không có cách nào phân thân, chưa chắc không có sơ suất, sau đó đều là a Nghiêu chạy vào chạy ra thu xếp, từ than khói nhỏ nhặt cho đến đệm màn lông thú, còn một đường cưỡi ngựa đưa tiễn hơn mấy chục dặm ngoài thành. Lão phu nhân còn nói, nếu không phải hai cháu gái lớn của bà đều đã gả chồng, nhất định phải đoạt lang tế với nhà chúng ta! Trong huyện thành bây giờ có ai không khen nhà ta phúc lớn, danh môn cỡ như Lâu thị Hà Đông mà lại ân cần niềm nở tới cầu thân như thế!"



Tang thị trợn mắt nói: "Giờ mới qua mấy ngày mà chàng đã luôn miệng "A Nghiêu a Nghiêu", nếu sau này chuyện không thành, xem chàng làm thế nào kết thúc cục diện khó xử này! Chàng quên chuyện thứ hai rồi sao, Niệu Niệu không phải do chàng và ta sinh ra, con bé tự có a phụ a mẫu làm chủ hôn sự!"



Trình Chỉ im lặng, nửa khắc sau mới thở dài thườn thượt: "Thì đúng là thế, nếu Niệu Niệu do ta và nàng sinh, ta đã lập tức vỗ bàn quyết định hôn sự rồi! Hầy, cũng không biết tương lai Vỉ Vỉ có lang tế tốt như vậy hay không!"



Lần này ngay cả Tang thị cũng thở dài: "Đúng đó, nếu là Vỉ Vỉ, lang tế tốt như a Nghiêu ta cầu còn không được! Cũng không biết rốt cuộc tẩu tử tính toán thế nào?"



"Còn có thể thế nào, chờ xem thôi. Chỉ mong Nguyên Y a tỷ đừng tiếp tục hồ đồ trong chuyện này." Trình Chỉ bất đắc dĩ nói.



—— Song chỉ là, hai vợ chồng đều đã dự tính sai. Tin tức đầu tiên họ nhận được, lại là câu trả lời chắc chắn của Trình Thủy.



Thiếu Thương mê man bốn ngày, lúc này rốt cục cũng đã hạ sốt, tinh thần hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Trước đó dù thỉnh thoảng cũng tỉnh lại, nhưng từ đầu đến cuối ý thức mơ hồ, tay chân vô lực không nghe theo sai khiến. Hiện giờ tuy là thân thể vẫn suy yếu như cũ, nhưng ánh mắt sáng trong, hiển nhiên không có gì đáng ngại.



Cùng ngày hôm đó, phu thê Trình Chỉ nhận được một cuộn thư lụa do quân kỵ khẩn cấp đưa tới, con dấu bên trên chính là kí hiệu trong quân của huynh trưởng nhà mình. Hai vợ chồng mờ mịt chốc lát, đến khi mở thư ra đọc, mới biết lúc này Trình Thủy đang ở ngay quận Bình Nguyên Thanh châu, cách chỗ của Lâu phụ ở quận Sơn Dương Duyện châu chưa tới hai ngày đường.



Ý của Trình Thủy trong thư rất đơn giản: Lâu thị là vọng tộc, Trình thị có thể kết thân chính là chuyện may mắn lớn lao, việc này chỉ hỏi ý kiến nữ nhi, nếu con bé đồng ý thì có thể kết thành thông gia, nếu không đồng ý thì hãy khước từ.



Trình Chỉ đọc đi đọc lại lá thư ba lần, ngã ngồi ra sau: "Huynh trưởng thật là, hôn nhân đại sự tất nhiên là do thân trường làm chủ, sao có thể nghe theo con cái! Niệu Niệu có biết gì đâu?"



"Chàng mới không biết gì đấy." Tang thị khép lại cuốn lụa, bước ra phía ngoài, "Huynh trưởng đại trí giả ngu, còn thông minh của chàng thì dệt hết lên mặt rồi. Chỉ dựa vào tính tình và bản lĩnh kia của Niệu Niệu, nếu chính con bé không nguyện ý, chàng có định hôn sự cho nó thì nó cũng náo loạn gà chó không yên thôi! Còn nếu ngược lại..." Nàng mỉm cười, "Chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió."



Nói xong lập tức quay người rời đi, thướt tha lượn qua hành lang gấp khúc, trực tiếp đi vào phòng Thiếu Thương.



Lúc này a Trữ vừa giúp Thiếu Thương rửa mặt xong, đang hầu hạ nàng dùng cháo sườn và bánh hấp mật ong, Thiếu Thương không ngừng cầu xin a Trữ mở hé cửa sổ để hít thở không khí, nếu không khắp phòng đều là mùi bệnh tật với mùi đồ ăn, nàng thật sự chịu hết nổi rồi.



Khuôn mặt a Trữ đen như đáy nồi, nàng trăm cay nghìn đắng mới kéo được tiểu thư trở về từ tay Diêm vương, sau đó bồi dưỡng trắng trắng mập mập, thế nhưng người ta lại chẳng quý trọng thành quả nỗ lực của nàng, bao gồm cả bản thân Thiếu Thương!



Thiếu Thương hết lời ngon ngọt nũng nịu, lại thêm a Mai ở bên trợ công, rốt cuộc a Trữ cũng chịu mở một nửa cánh cửa, đến khi Tang thị vào phòng cho đám người lui ra, nàng lại vội vàng đóng cửa sổ lại.



Tang thị nhìn bóng lưng cứng rắn lúc rời đi của a Trữ, quay đầu cười nói: "Nếu lần sau lại không biết quý trọng thân thể như thế, ta lập tức trói con lại rồi trả về cho a mẫu con. Con nghĩ xem, huynh trưởng giao phó con cho chúng ta, nếu có gì nguy hiểm tới tính mạng, ta và thúc phụ con còn có mặt mũi nào mà trở về đô thành!"



Thiếu Thương nằm trên giường, hai tay yếu ớt đưa lên làm động tác vái lạy, miệng nói: "Thúc mẫu tha con đi, con đã biết sai rồi. Mấy ngày nay a Trữ lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với con."



Tang thị tiến lên dém lại chăn cho nữ hài, sau đó lấy cuốn lụa kia đưa cho nàng, nhặt ý quan trọng nói vài câu.



"Sao a phụ lại ở Thanh châu?" Thiếu Thương nhanh chóng đọc qua một lượt, suy nghĩ đầu tiên trong đầu lại là: Trình lão cha đúng là hợp ý nàng, chẳng những dùng từ thông dụng dễ hiểu, hơn nữa chữ viết cũng là kiểu mà nàng có thể đọc được.



Tang thị dém xong bốn góc chăn đệm, lúc này mới nói: "A phụ con kín miệng, chúng ta cũng vừa mới biết thôi. Lần này không phải hoàng đế nghiêm lệnh quét sạch nạn thổ phỉ ở Thanh châu sao, mấy tên tiểu tặc bình thường đều canh chừng xin hàng, chỉ có một nhóm thổ phỉ ở quận Bình Nguyên, ỷ vào trại cao núi sâu, trước sau khó mà tiến công tiêu diệt."



"Hoàng đế để a phụ đi tiêu diệt bọn chúng?! Như thế quá nguy hiểm!" Thiếu Thương lập tức trở nên căng thẳng. Gả sai chồng thì còn có thể tái giá, Trình lão cha tốt như vậy nàng không muốn đổi cha đâu!



"Không phải! Dựa vào binh lực hiện tại của bệ hạ, tặc phỉ nào mà không diệt được?!" Tang thị ấn bả vai nữ hài ngồi lại xuống giường, "Là hoàng đế nghe nói đó là thổ phỉ chính nghĩa gì đó, nhiều năm qua bảo hộ thôn làng trong chiến loạn, rất được dân chúng kính yêu. Bệ hạ không đành lòng đại khai sát giới, bèn muốn chiêu hàng. Năm đó phụ thân con ở Khúc Lăng đã từng chiêu hàng một tòa trại rất lớn, trước sau chu toàn, trong ngoài đều phục. Bệ hạ vô cùng hài lòng, lúc này mới để a phụ con đi chiêu an một lần nữa. Bằng không nếu đổi thành Ngô đại tướng quân dũng mãnh vô địch, động một tí là tàn sát bắt làm tù binh, khiến cho máu chảy thành sông, bệ hạ cũng không thích."



Vừa nghe thấy là không cần đánh giết, Thiếu Thương nhẹ nhàng thở ra một hơi.



Tang thị thấy nàng như vậy, hé miệng cười một tiếng, duỗi ngón tay chọc chọc trán nàng: "Này, đừng có nhớ thương a phụ con nữa, ta nghe nói hiện giờ cũng sắp chiêu hàng xong rồi. Ngược lại là con ấy, nói thế nào nhỉ, gả hay không gả?" Ngữ khí nàng khôi hài, cố tình trêu chọc tiểu cô nương, chỉ chờ được trông thấy cháu gái đỏ mặt thẹn thùng.



Ai ngờ Thiếu Thương chẳng có chút e dè , giống như đang quyết định bữa tối ăn bánh canh hay là ăn cơm, hời hợt nói: "Gả, đương nhiên gả. Xin thúc phụ mau mau viết một lá thư gửi cho a phụ, nói con đồng ý."



Tang thị giật mình: "Con, con cứ quyết định như vậy sao? Không suy xét thêm ư, suy xét thêm người khác... ?"



Thiếu Thương chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng: "Thúc mẫu muốn nói ai?"



Tang thị cẩn thận đáp: "Viên Thiện Kiến thì sao? Chẳng lẽ con không có chút ý gì với hắn? Không phải con nói với ta rằng trước khi đi hắn còn cố ý đưa thuốc cho con ư? Còn có..." Nàng mạnh mẽ rụt đầu lưỡi về, không đề cập đến một cái tên khác.



Thiếu Thương cầm cuốn lụa kia lên, chậm rãi nói: "Vậy thì thế nào. Lâu gia là danh môn từ tiền triều đến nay, mấy đời không suy."



"Viên gia cũng là danh môn từ tiền triều đến nay, cũng mấy đời không suy!"



"Tình cảm Lâu công tử dành cho con là thành tâm thành ý, chất phác đơn thuần." Mười ngón tay Thiếu Thương thon dài mảnh mai, cuốn lụa không chút hỗn loạn.



"A Nghiêu tuy tốt. Nhưng luận về bản lĩnh tài học, hoạn lộ* quyền thế, Viên Thận kia hơn hắn gấp trăm lần!"



*Hoạn lộ: con đường làm quan.



"Vậy... Viên Thiện Kiến đến rồi sao?" Thiếu Thương cuộn chặt cuốn lụa, chậm rãi dùng dây gấm buộc lại.



Tang thị nghẹn lời.



Thiếu Thương đặt cuốn lụa ở bên gối, hai tay kéo Tang thị ngồi xuống, chậm rãi nói: "Thúc mẫu, con hỏi người nhé. Phải chăng Lâu gia có tiếng mà không có miếng? Nhìn thì rực rỡ gấm hoa, kỳ thực bên trong trống rỗng?"



Tang thị lắc đầu: "Lâu thị giàu có, không dám nói phú khả địch quốc, nhưng phú khả Hà Đông thì vẫn được. Hơn nữa thanh danh trong triều cũng rất tốt."



"Vậy phải chăng Lâu công tử có chuyện xấu gì, không thể hứa gả?"



Tang thị lại lắc đầu, cười khổ nói: "Vị hôn thê trước kia của a Nghiêu là Hà Chiêu Quân, tiểu nữ nương nổi danh mạnh mẽ lợi hại, nếu a Nghiêu có gì không ổn, hẳn là bây giờ nàng đã hô cho cả thành biết rồi."



"Vậy thì, chẳng lẽ phụ mẫu Lâu công tử ghét bỏ thanh danh của con không tốt, gia thế không hiển hách, cho nên không thích con?"



Tang thị bật cười, lại lần nữa lắc đầu: "Nhìn Lâu quận thừa hào hứng đưa tin cho phụ mẫu con như vậy, hẳn là không có thành kiến với con đâu. Về phần Lâu nhị phu nhân... Ta ít nhiều cũng biết một chút..." Nàng cười cười, "Nàng vốn cũng không quá thích Hà Chiêu Quân, không chỉ một lần ngầm tỏ ý Hà phu nhân phải dạy bảo nữ nhi cho tốt. Về sau Hà gia hủy hôn, khiến cho nàng ấy không còn mặt mũi, nhưng vì thương yêu nhi tử nên đành chịu nhục, lúc này có lẽ đang tràn đầy kỳ vọng đối với con."



Thiếu Thương mở đôi tay nhỏ trắng như tuyết ra, cười nói : "Nếu đã như vậy, vì sao con không thể gả cho Lâu công tử?"



Tang thị chần chờ, cũng không biết nên dùng từ thế nào cho phải: "Chẳng lẽ... Con không nghĩ tới việc chờ một chút, chờ xem nhỡ đâu còn có lựa

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện