Lúc ngôi nhà của Diệp Tiến khởi công, lại là một mùa xuân.

Hứa Luyện nghe tin đến chúc mừng, giữa tiếng ồn của máy xúc đất, tiện thể hỏi lại lần nữa: “Bao giờ quay lại làm việc?”

Diệp Tiến nhìn khói bụi cuộn lên từ máy xúc, anh trả lời như mọi khi, nhấn mạnh mình đã nghỉ việc, không phải tạm nghỉ và khuyên Hứa Luyện sớm chấp nhận sự thật.

Hứa Luyện nói: “Nói nhảm, có chữ ký của tôi không? Cậu ép tôi nóng lên, tôi sẽ tính cậu bỏ việc, lôi cả ban lãnh đạo kiện cậu ra tòa!”

Sau khi buông lời đe dọa chẳng ai để tâm, Hứa Luyện thức thời lùi một bước, nói rằng sau này nếu Diệp Tiến không chọn SG, cũng không được chọn mấy đơn vị vớ vẩn khác, trong mắt anh ta, ngoài SG, cả ngành chỉ toàn những đơn vị “gà mờ” không ra gì.

Diệp Tiến gật đầu đồng ý.

Hứa Luyện chỉ tay vào mắt mình, hừ một tiếng: “Đừng tưởng tôi không biết cậu đẩy một người đến chỗ Hồ Hoài An.”

Diệp Tiến không giải thích nhiều, chỉ ngắn gọn: “Cậu ta hợp với chỗ đó hơn.”

REVO không bằng SG về độ nổi bật, nhưng chú trọng kế hoạch dài hạn, vững chắc, phù hợp hơn cho người mới có tiềm năng.

“Bố mẹ cậu nhờ bố mẹ tôi nhắn lại, căn nhà đó vẫn để dành cho cậu. Nếu cậu không muốn ở thì có thể bán, họ sẽ cử luật sư hỗ trợ ký giấy tờ.”

“Sau này mấy lời kiểu này không cần nhọc công mang đến trước mặt tôi, anh cũng đoán được tôi sẽ trả lời thế nào, cứ thay tôi từ chối luôn đi.”

Hứa Luyện dụ dỗ: “Cậu cân nhắc lại đi, căn nhà đó giờ đã đáng giá lắm rồi, gần đó vừa được phê duyệt xây công viên giải trí, vài năm nữa giá trị có khi tăng gấp đôi. Ai lại đi thù tiền chứ.”

Diệp Tiến cười nhạt: “Kiếm tiền với tôi là chuyện dễ nhất.”

Hứa Luyện nghẹn lời, anh ta thầm cảm thán, cùng một gương mặt, tính tình lại khác xa đến vậy. Diệp Hách Thắng không kiêu ngạo khi thắng, không nản lòng khi bại, luôn khiêm tốn ôn hòa; còn Diệp Tiến, hai câu nói là đủ khiến người ta ngã ba lần.

Hứa Luyện cũng biết, Diệp Tiến nói thật. Hai năm trước, qua mối quan hệ cá nhân, người ta đã trả hơn một triệu cho một việc làm thêm nhỏ của anh.

“Cậu thực sự ghét chỗ đó đến thế, không muốn ngoảnh lại nhìn nó lấy một lần, cũng chẳng thèm dây dưa dù chỉ một xu.”

“Đúng.”

Sau khi chuyển ra ngoài, Diệp Tiến không bao giờ trở lại, nhưng dù vậy, cũng phải hai năm sau, anh mới được bác sĩ đồng ý ngưng dùng venlafaxine và trazodone.

Một chiếc Volkswagen Beetle đen dừng bên đường, khói bụi lùa theo. Cả hai cùng quay đầu, thấy “Trình Tùng Duyệt” ôm một đĩa pháo lớn bước tới nhanh như bay.

“Không cần nhà của họ cũng được, nếu không tôi sợ sau này họ biết cậu qua lại với ai, lại tức đến phát bệnh mất.”

“Họ biết rồi, nhưng lúc đó chưa phải, còn xa lắm.”

“Tóm lại cậu biết mình đang làm gì là được,” Hứa Luyện tâm trạng phức tạp, “Cô ta ly hôn, có con rồi thì không nói, nhân phẩm cũng đáng bàn, bài đăng kia không thể hoàn toàn là bịa đặt.”

Diệp Tiến nghĩ một lát, rồi hỏi: “Anh tiếp xúc với cô ấy vài lần trong năm qua, nếu quên bài đăng đó đi, anh thấy cô ấy là người thế nào?”

Hứa Luyện không do dự: “Lạc quan tích cực, thành khẩn phóng khoáng, rất đáng tin… nhưng đó là vì đầu óc cô ta hỏng rồi.”

Diệp Tiến khẽ cong môi: “Đầu óc cô ấy chắc không lành được đâu.”

Lý Văn Văn từ xa đã cười rạng rỡ, lên tiếng: “Em biết ngay anh chẳng chuẩn bị pháo đâu, thế không được, phải có chút không khí, người ta có thì anh cũng phải có.” Cô ném lên chiếc bật lửa mua thêm lúc quay lại, “Hai người đốt không? Không đốt thì em đốt đấy.”

Hứa Luyện bước lên nhận đĩa pháo và chiếc bật lửa nhựa kiểu cũ mà anh tưởng đã tuyệt chủng, nói: “Để tôi, lâu rồi tôi chưa làm chuyện này.”

Diệp Tiến nắm cổ tay Lý Văn Văn, kéo cô đến trước mặt mình.

“Hôm nay tan làm sớm thế?”

“Đi thăm hai công ty, xong sớm hơn dự kiến nên nghỉ luôn.”

Lý Văn Văn vừa chạm vào pháo, lòng bàn tay dính chút màu đỏ, không muốn làm bẩn Diệp Tiến, xoay cổ tay nhẹ nhàng thoát khỏi, mặt cô hơi nóng, mượn lời An Dao trêu: “Xét bề ngoài, chúng ta chắc là kiểu quan hệ chị – em đang hot bây giờ, cứ theo hướng này được không, anh đừng lật ngược lại mãi.”

“…”

“Chậc, sao anh càng nắm càng thuận tay thế.”

Tiếng pháo nổ đì đùng khiến đám chim trong rừng đồng loạt vỗ cánh bay về phía hoàng hôn. Đây là khu vực cực nam của thành phố, gần như không có hy vọng phát triển, nên Diệp Tiến mới mua được gần bốn trăm mét vuông đất với giá chấp nhận được. Phong cảnh xung quanh rất đẹp, đi về phía trước hoặc bên phải chưa đến hai dặm đã có núi có cây.

“Tối cùng ăn cơm không?” Trước khi đi, Diệp Tiến hỏi Hứa Luyện, không quá nhiệt tình.

“Thôi, tôi có hẹn rồi.” Hứa Luyện để lại một bóng lưng tiêu sái.

Hai chiếc xe một trước một sau chạy vào bãi đỗ dưới tầng hầm chung cư Lộc Minh, lùi song song vào chỗ đỗ.

Lý Văn Văn xoay người lấy đồ ở ghế sau, cửa sổ xe bị gõ. Cô quay đầu, đập vào mắt là một bó hoa hỗn hợp gồm hồng trắng, lan hồ điệp và cúc châu Phi.

Hôm qua, Lý Văn Văn chỉ vào chiếc bình hoa mà chủ nhà cũ để lại, cô chê vướng víu nhét vào góc hành lang, đùa với Diệp Tiến: “Anh có thấy cái bình đó trống rỗng không?” Lúc đó, Diệp Tiến đang nhìn tài liệu trên laptop do người khác gửi, ra dấu OK, từ đầu đến cuối chẳng nhìn cô. Cô nghi anh bận giải quyết vấn đề cho người ta, không nghe rõ cô nói gì. Bản thân cô cũng không để tâm, chỉ là câu nói đùa trong lúc chờ quảng cáo trên TV kết thúc. Không ngờ anh thật sự mua hoa.

“Tối qua đặt trước rồi đúng không? Vừa nãy chỉ có một đoạn ngắn em không thấy anh qua gương chiếu hậu, lúc đó đi lấy hả?”

“Ừ, đúng.”

“Đẹp, thẩm mỹ điểm tối đa. Bó này giữ được bao lâu?”

“Một tuần. Héo rồi mua tiếp.”

“Không cần, một bó này đủ rồi. Sau này em mua hoa khô, giá lại rẻ, để được hai năm.”

Hai người rôm rả nói chuyện vụn vặt, sóng vai đi về phía thang máy.

“Ting—” Có tin nhắn mới. Lý Văn Văn một tay ôm bó hoa, tay kia thành thạo rút điện thoại mở khóa. Cô cúi nhìn tin nhắn, mặt không đổi sắc lập tức khóa màn hình, tiếp tục chủ đề ban nãy.

“Trên bàn làm việc của An Dao cũng có một bó, hạt thông, hoa bông, lá bạch đàn phối cùng nhau…”

Lời Lý Văn Văn đột nhiên ngưng bặt, cô muốn nói lại thôi, lại nhìn Diệp Tiến.

Diệp Tiến tự nhiên rút điện thoại từ túi cô, đưa ra trước mặt: “Mở khóa đi, cảm ơn.”

LýVăn Văn cam chịu mở khóa, khẽ thở dài: “Em oan uổng lắm.”

Đó là ảnh nửa người của một huấn luyện viên thể hình, chỉ lộ nửa cằm. Trong ảnh, cơ ngực căng đầy, cơ bụng săn chắc, ngón tay kéo mép quần lót xuống, để lộ nửa tấc rãnh bụng gợi suy nghĩ sâu xa.

Diệp Tiến mặt không cảm xúc nhìn một lúc, anh quay sang đối diện với người đang thò đầu nhìn màn hình.

“Là chị ấy, huấn luyện viên thể hình trước đây của chị ấy.” Lý Văn Văn thấy Diệp Tiến nhíu mày, ánh mắt khó đoán, vội thu cổ lại, nghiêm túc nói: “Anh lướt lên xem, cả năm nay chỉ liên lạc hai lần, anh ta nhiệt tình mời em gia hạn, em lạnh lùng từ chối.”

Khi hội viên vừa hết hạn, huấn luyện viên này gần như ngày nào cũng liên lạc, sau thấy cô kiên định như đá, anh ta bất đắc dĩ bỏ cuộc. Hai lần liên lạc trong năm qua, chắc là áp lực doanh số khiến anh ta cuống cuồng nhắm đến khách hàng “ngủ đông”.

“Em không xóa anh ta tuyệt đối không phải vì ham mê sắc dục, bạn WeChat của chị ấy em không xóa ai, để phòng bất trắc.” Lý Văn Văn đanh thép nhấn mạnh.

Diệp Tiến không lướt lên, chỉ khẽ nhúc nhích ngón tay, xóa luôn bức ảnh đầy mùi “thịt”.

Lý Văn Văn tiếc nuối “chậc” một tiếng, dưới ánh nhìn của Diệp Tiến, đạo mạo phê phán: “Thật bại hoại phong tục, ghét nhất loại lấy sắc dụ người cạnh tranh bất chính thế này.”

Diệp Tiến lạnh lùng nói: “Nếu em tiếc, anh tìm lại ảnh cho em.”

—Lời nói lộ ý châm chọc hai câu “ham mê sắc dục”.

Lý Văn Văn lập tức nhăn mặt, ra vẻ bị xúc phạm: “Em có bệnh đâu, bỏ món Phật nhảy tường như anh không ăn, lại đi ăn mì cay vỉa hè.”

“Phật nhảy tường” hài lòng với phản ứng của cô, nhét điện thoại lại vào túi cô, rồi trước khi cửa thang máy mở, nhanh chóng kéo cô vào lòng một cái rồi thả ra.

Từ lần hôn nhau ở cửa bị Khâu Nhĩ vô tình bắt gặp, cả hai cố gắng không thân mật ở không gian không riêng tư.

“Đã bị gọi là mẹ rồi, phải có dáng vẻ làm mẹ chứ.” Triệu Đại Lương từng nhắc nhở cô thế.

Thực ra chẳng cần bà nhắc, Lý Văn Văn vốn không phải người chỉ lo đầu không lo đuôi — trừ khi đối diện với món ăn sẵn của “nhà Thuận Tử”.

Khâu Nhĩ giờ học lớp bảy, thầy cô và bạn bè đổi một lượt, kết bạn được với hai người bạn tốt. Cả ba cộng lại, tuổi không bằng số giày của Lý Văn Văn, nhưng chiều cao gần chọc thủng trời

—Khâu Nhĩ một mét bảy tư là thấp nhất trong ba người.

Lý Văn Văn nhập mật mã mở cửa, thấy trong phòng kính, sách giáo khoa và đề thi đúng như dự đoán nằm trơ trọi. Ba thiếu niên sôi nổi chen chúc trong phòng khách, theo anime máu lửa trên TV mà múa may quay cuồng, tay dài chân dài vung bên này, đá bên kia, phòng khách không nhỏ bỗng chật chội hẳn.

Lý Văn Văn nhân lúc họ mải chơi không để ý, giơ điện thoại quay một đoạn ngắn, rồi cúi đầu tháo túi đeo chéo treo lên bảng móc, cố ý gây tiếng động. Khi cả ba khựng lại nhìn sang, cô cảnh cáo vung điện thoại, cười tươi: “Muốn cô gửi video này vào nhóm lớp cho các bạn mở mang tầm mắt, hay giờ ngoan ngoãn đi làm bài tập?”

Hai bạn học che nửa mặt, xấu hổ nháy mắt với Khâu Nhĩ. Khâu Nhĩ nhận tín hiệu cầu cứu, non nớt kéo dài giọng nài nỉ: “Mẹ—”

Lý Văn Văn không lay chuyển: “Gọi bà ngoại cũng vô dụng.”

Giục ba học sinh cấp hai làm xong bài tập, lại chuẩn bị bữa tối đủ chất và nhiều món, Lý Văn Văn cuối cùng kết thúc ngày làm việc.

Gì cơ? Rửa bát á? Đó là việc của Khâu Nhĩ.

Người nấu ăn và người rửa bát không được là một, đó là quy tắc sắt trong nhà. Khâu Nhĩ miệng lưỡi không bằng Lý Văn Văn, bị cô ba câu hai lời đẩy lên tầm cao tự do bình đẳng và quyền lợi trách nhiệm, đành buộc tạp dề Người Nhện riêng của mình, chấp nhận quy tắc này.

Trong bếp, vòi nước và máy rửa bát rào rào, sôi nổi hẳn — tay cầm chảo quá dài, không cho vào máy được, phải mở vòi rửa tay.

Lý Văn Văn tắm nhanh gọn, rửa sạch mùi dầu mỡ, rồi tùy tiện mặc áo hoodie cũ rộng cổ và quần thể thao bạc màu, một chân gác lên ghế, ngồi tư thế thoải mái phóng khoáng, video call với An Dao.

Mùa thu năm ngoái, An Dao kiện một nhà thiết kế lôm côm trong ngành. Nhờ thói quen lưu chứng cứ blockchain từ đầu theo gợi ý của Lý Văn Văn, vụ kiện vượt qua vài đợt sóng dư luận ác ý vẫn thắng. Tuần trước, An Dao nhận được tiền bồi thường, không nhiều không ít, một trăm sáu mươi nghìn tệ.

An Dao hào hứng gọi video, dặn Lý Văn Văn kiểm tra quà — khóa trường thọ vàng. Cô ấy không tiện đến tặng trực tiếp, vì đang dẫn đồng nghiệp studio ra nước ngoài chơi với danh nghĩa tìm cảm hứng.

Lý Văn Văn lắc đầu như trống bỏi, sợ đối phương không thấy rõ quyết tâm từ chối của mình.

“Đừng đừng đừng… cổ mình chịu không nổi.” Cô liên tục khước từ.

Lý Văn Văn giờ có ba khóa trường thọ vàng: một từ An Dao, hai từ Triệu Đại Lương. Hai người này hình như cả đời không có gì khác để tặng cô.

An Dao chu đáo nói: “Lần này là vòng tay, không mệt cổ đâu.”

Lý Văn Văn dở khóc dở cười: “Chỗ làm và tính chất công việc của mình, đeo vàng đeo bạc, hai người thấy hợp không?”

An Dao không cho là đúng: “Cứ bảo là đồ giả là xong. Mình mua thêm cho cậu cái túi hàng hiệu logo to đùng giả không thể giả hơn, làm rõ cái tính hư vinh của cậu.”

“…”

Nên Lý Văn Văn thường thấy An Dao là một tài năng không gò bó.

An Dao ngửa cổ uống ngụm rượu vang, nhìn Lý Văn Văn qua màn hình laptop, cười toe: “Dù biết hai người bằng tuổi, nhưng mỗi lần thấy hai người, mình cứ nghĩ cậu là bà cô ăn cỏ non. Nên ngoài vòng vàng, mình tiện mua thêm tinh chất và kem dưỡng hoa mai cho cậu, gửi cùng luôn.”

Lý Văn Văn muốn lắc đầu thành bóng mờ: “Đừng đừng đừng… đắt mấy cũng không bù được chênh lệch sáu tuổi. Mai nhận được mình trả lại cậu, mình dùng phí lắm, bận lên là mình cũng chẳng buồn rửa mặt.”

An Dao cười thích thú, bổ sung mô tả: “À, đúng, không chỉ bận, mà còn lười nữa. Tối hôm trước thức khuya làm bài tập, hôm sau ngủ đến phút cuối, dậy đánh răng rồi chạy vì sợ muộn. Mẹ cậu túm tay hỏi rửa mặt chưa, cậu đàng hoàng nói rửa rồi, mẹ cậu tức đến chửi thề, bảo dấu mực bút lúc ngủ gật làm bài còn in trên mặt, rửa cái gì mà rửa.”

Sao cô ấy biết chi tiết thế? Vì suốt một năm cấp ba, cô ấy sống ở nhà Lý Văn Văn.

Năm đó, nhà dì của An Dao liên tục gặp chuyện, bố mẹ và anh em dì chuyển đến ở nhờ, căn nhà ba phòng càng thêm chật chội. Vì em họ không cho ngủ chung giường, An Dao đành căng rèm ngủ tạm trên sàn ban công phòng khách. Nhưng chỉ ngủ được hai đêm, Lý Văn Văn biết tin đã đón cô ấy về.

Lý Văn Văn ngượng ngùng, cô cãi lại: “Người trẻ làm bài tập xong không buồn ngủ sao nổi, với lại, mình luôn có lọ dưỡng da trong túi, giờ nghỉ giữa tiết sáng đều rửa rồi. Cậu ơi, chuyện cũ đừng nhắc nữa.”

An Dao tự cười một lúc, sau đó đổi chủ đề: “Lần trước đến nhà cậu, Diệp Tiến đang kèm Khâu Nhĩ làm bài. Cậu biết anh ấy kèm thế nào không? Lật lật sách giáo khoa, ghi số trang lên chỗ sai trong bài kiểm tra của Khâu Nhĩ, từ đầu đến cuối chỉ nói một câu ‘xem lại đi’, mặt không cảm xúc. Khâu Nhĩ sợ đến nín thở, trông đáng thương lắm.”

Lý Văn Văn quen thuộc cảnh An Dao mô tả. Cách “kèm” phóng khoáng của Diệp Tiến bắt nguồn từ việc anh không nhận ra mình đang áp đảo bằng trí tuệ. Anh cho rằng định lý công thức trong sách đã viết rõ, bài kiểm tra chỉ đổi từ 1+2=3 thành 2+1=3, không thể không biết, chỉ là bất cẩn thôi.

“Anh ấy cũng lật sách giáo khoa với mình. Mình vừa bắt đầu kèm Khâu Nhĩ, đã bị anh ấy chỉ ra lỗi. Xấu hổ đỏ mặt luôn ấy.”

“Trước mặt người nộp thuế cá nhân mỗi tháng nhiều hơn lương năm của cậu, chẳng có gì phải xấu hổ. Đừng so sánh vượt cấp để tự tâng bốc mình.”

“…”

Lý Văn Văn nhìn An Dao với vẻ logic chặt chẽ, tự nhiên như không, ánh mắt muốn nói lại thôi. Người bạn này có tinh thần biết khó mà lui, sao phải lo không sống tốt cả đời.

“Năm ngoái đi tắm suối nước nóng, mình thấy anh hàng xóm của cậu lạnh lùng, chẳng có tí sức sống. Mình biết lúc đó anh ấy vừa mất người thân, nhưng bản tính chắc cũng na ná vậy. Anh ấy làm mình nhớ đến mấy đứa học sinh cưng được thầy cô che chở như báu vật hồi xưa, chẳng xem ai ra gì, cao cao tại thượng. Nên mình thấy anh ấy cũng bình thường thôi. Nếu không có gương mặt chống đỡ, đánh giá bình thường này mình cũng chẳng cho nổi.”

An Dao chống cằm một tay, một chân bắt chước gác lên sofa: “Nhưng lần trước mình đột nhiên bị cảm động. Chỉ là một chi tiết thôi. Lúc đó cậu đang hào hứng kể chuyện chẳng liên quan gì đến bọn mình, đến đoạn sôi nổi thì múa tay múa chân, anh ấy gác món đồ khớp kim loại đang nghiên cứu sang một bên, khuỷu tay chống lên lưng ghế, ngước lên nhìn cậu, kiên nhẫn lắng nghe, mắt đầy nụ cười ngưỡng mộ.”

—Sức hút về mặt cảm quan tuy quý giá, nhưng sự trân trọng tinh thần còn khiến người ta rung động hơn.

Lý Văn Văn cụp mắt, cố nhớ lại cảnh An Dao tả, nhưng cô thật sự không có ấn tượng.…

Gió đêm mang theo hương cây cỏ thoảng hoặc, Lý Văn Văn quay đầu nhìn sắc đêm tràn đầy sức sống ngoài cửa sổ, nghe An Dao lải nhải kể về tình hình gần đây của Tạ Vũ Tuyền.

“… Tội chiếm dụng chức vụ. Cuối cùng tra ra, đó là công ty của em rể anh ta, họ kiếm hơn ba trăm nghìn qua kiểu mua giá thấp, bán giá cao. May mà phát hiện sớm, muộn tí nữa chắc đã đi thẳng đến chung thân.”

“Rảnh rỗi đi nghe ngóng anh ta làm gì? Chưa dứt tình cũ à? Anh ta sống tốt hay tệ, cậu nghe cũng chẳng vui, chi bằng bịt tai coi như anh ta chết rồi.”

Lý Văn Văn hiểu rõ An Dao nhất, cô ấy từng hết lòng hết dạ với Tạ Vũ Tuyền, dù kết cục của họ tầm thường đến tệ, cô ấy tuyệt đối không hả hê. Dĩ nhiên, lo lắng đến đau lòng cũng chẳng thể, lòng dạ cô ấy không rộng đến thế. Nhưng tóm lại là không thoải mái, không dễ chịu, không vui vẻ.

An Dao thong thả bênh mình: “Không phải mình đi nghe ngóng, là trong nhóm bạn học có người nói.”

Cô ấy ngừng một chút, giọng hơi buồn: “Mình không nghi ngờ sự chân thành của anh ta, dù chân thành ấy sau này hóa ra có hạn sử dụng. Trước đây cậu bảo anh ta hơi gia trưởng, nhưng lúc chăm sóc mình thì rất chu đáo. Những ngày anh ta đối tốt với mình là thật sự tốt.”

Lý Văn Văn thấy An Dao cảm thán, cũng không tiện nói xấu bạn trai cũ của cô ấy nữa.

Lý Văn Văn và Tạ Vũ Tuyền dù có An Dao là cầu nối, cùng lắm chỉ quen sơ, không qua lại riêng, cô cũng chẳng rõ Tạ Vũ Tuyền thể hiện sự chân thành với An Dao thế nào, cô và An Dao ít khi trò chuyện về chuyện tình cảm vụn vặt, nếu có nhắc, cũng kết thúc trong ba câu. Nên trong mắt cô, Tạ Vũ Tuyền chỉ là hình tượng phẳng, một gã đàn ông phụ bạn. Nhưng giờ nghĩ lại, An Dao từ nhỏ đã sống chịu đựng, giỏi nắm bắt thật giả, chắc chắn từng được anh ta đối xử chân thành, giữa họ hẳn có những khoảnh khắc ấm áp khiến người ta mỉm cười mỗi khi nhớ lại.

An Dao buồn thì buồn, nhưng không chìm đắm, nhanh chóng thu dọn cảm xúc, nói: “Chuyện tình cảm, bên dốc hết lòng không hổ thẹn mới không tiếc nuối, không phải năm mười năm sau sống không như ý mà tự hỏi ‘nếu ngày ấy thế này thế kia’. Mình thì chẳng có gì tiếc nuối.”

Lý Văn Văn lập tức phụ họa: “Cậu đương nhiên không tiếc, người tiếc phải là anh ta. Cậu hết lòng với anh ta thì không nói, còn chẳng tặng anh ta một thằng em rể để cùng đào hố.”

An Dao cười nhe răng, định bỏ qua chủ đề này. Nhưng Lý Văn Văn lại gọi cô ấy.

“Nếu sau này có cơ hội gặp người vừa tốt với cậu vừa khiến cậu rung động, cậu sẽ giữ lại chút tình cảm khi trao đi không?”

Lý Văn Văn hỏi câu này rất do dự, lông mày nhíu chặt. Cô mong An Dao bảo vệ mình khỏi tổn thương, nhưng lại không muốn cô ấy tự nhốt trong lồng vàng mà chùn bước.

Nhưng An Dao vẫn là An Dao, tinh thần luôn khiến người ta kinh ngạc. Cô ấy nghĩ ngợi, khẳng định: “Không, tình cảm kiểu đó chẳng thú vị, mình không sống nổi kiểu sống chịu đựng về tinh thần.”

Chắc do tiếng pháo k1ch thích não bộ hơi mạnh, tối đó Lý Văn Văn hiếm hoi mất ngủ. Cô nằm trên giường trằn trọc hai tiếng, lặp lại bốn lần gập bụng, cuối cùng miễn cưỡng tắt đèn lần thứ năm. Cô nằm nghiêng, một chân co gác lên chăn, tự ép mình tĩnh tâm ngủ. Nhưng vô ích. Người nằm trên giường, tâm trí đã biến thành cấu trúc bông gòn, hễ thở mạnh là hóa thành sợi bông nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Hôm nay Diệp Tiến cầu hôn cô. Không phải lúc đưa bó hoa ở bãi đỗ xe, mà khi Hứa Luyện chổng mông đốt pháo phía trước. Anh dẫn cô đi sang bên một đoạn đến trước cốp xe, đưa cô chai nước lọc, nhìn cô uống ừng ực như lừa, rồi dùng giọng bình thản nói: “Tuần này tìm ngày đi đăng ký kết hôn nhé?”

Cô cố giữ bình tĩnh uống nốt ngụm nước cuối, chậm rãi vặn chặt nắp chai, hỏi: “Anh bị k1ch thích gì à?”

Ngày sau sinh nhật, Lý Văn Văn gặp Diệp Tiến ở siêu thị dưới tầng. Anh nhìn thấy và gọi cô trước.

Lúc đó chẳng biết dây thần kinh nào trong đầu cô lệch nhịp, đột nhiên nổi hứng hài hước cấp địa ngục, cô nghe tiếng quay đầu nhìn anh, ra vẻ mơ hồ do dự, hỏi: “Anh quen em à?”

Diệp Tiến lặng lẽ nhìn cô một lúc, để lại câu “Không quen” chẳng cảm xúc, anh quay mặt đi thẳng.

Lý Văn Văn vội vàng đuổi theo xin lỗi.

Hai tuần sau đó, Lý Văn Văn vẫn giữ thái độ bình thường với anh hàng xóm dưới tầng, không né tránh, cũng không vượt ranh giới. Cho đến một ngày cô đi đổ rác, bị anh chặn trong thang máy.

Diệp Tiến từng chữ hỏi cô: “Nếu ngủ một giấc tỉnh dậy mà người biến mất, thì coi như anh là quả trứng phục sinh quay lại. Nếu người còn, thì phải tính chuyện lâu dài. Em nghĩ thế đúng không? Hối hận rồi đúng không?”

Lý Văn Văn nhìn chiếc đèn trần chưa bóc seal dưới chân anh, câu chào hỏi giả vờ tự nhiên “Nhà anh hỏng đèn à” vừa mở đầu đã sụp đổ. Cô đỏ mặt ấp úng hồi lâu, bực mình nói: “Em sợ anh hối hận, anh không cảm kích mà còn vu khống em!”

Cuối cùng rác cùng đổ, đèn cùng sửa.

Sau khi lắp đèn mới, trước khi bật công tắc, trong ánh sáng mờ ảo từ tòa nhà đối diện, hai người không kìm được làm vài động tác thân mật khó tả.

Lý Văn Văn tiến tới trước, nhưng đến miệng lại ngập ngừng. Dù sao cũng là “Phật nhảy tường” quý giá, cứ thế cầm đũa ăn luôn hình như hơi cẩu thả. “Phật nhảy tường” cúi đầu nhìn cô hồi lâu, anh chê cô chậm chạp nên giữ gáy cô rồi tự đưa mình vào miệng cô… Cuối cùng đèn phòng sáng rực, Lý Văn Văn mắt đảo loạn, ho sặc sụa.

“Này, hình như em cắn anh chảy máu rồi.”

Lý Văn Văn ôm lồ ng ngực đập thình thịch như thỏ, tìm cớ hoảng loạn định lao ra cửa, Diệp Tiến bất ngờ giữ khóe miệng gọi cô, nhẹ nhàng nói vậy.

“Anh nói bậy! Em không dùng sức!”

Lý Văn Văn không tin nổi, xấu hổ và giận dữ quay đầu phản bác.

Diệp Tiến kéo cô lại, đóng cửa lần nữa.

Mối tình bình lặng của hai người, đến tháng thứ ba bị Khâu Nhĩ phát hiện. Đúng vậy, phát hiện theo cách trực quan như đã nhắc trước đó. Thêm một tháng nữa, Triệu Đại Lương và Lý Huy cũng biết.

An Dao ư? An Dao có đôi mắt sắc và cái mũi chó, chưa đầy một tuần sau khi hai người qua lại đã ngửi ra điều bất thường. Cô ấy không hiểu Diệp Tiến, nhưng hiểu Lý Văn Văn. Chỉ cần nhìn ánh mắt Lý Văn Văn khi đối diện Diệp Tiến là biết ngay có chuyện.

Khâu Nhĩ phản đối chuyện này, nhưng không quá kịch liệt. Cậu ngượng ngùng hỏi, sao nhất định phải là Diệp Tiến. Cậu nghi ngờ “Trình Tùng Duyệt” lại hỏng đầu, quên mất mình từng làm gì, qua lại với Diệp Tiến chẳng khác nào múa với hổ.

Lý Văn Văn thề thốt giải thích với cậu, cô đã hứa với Diệp Tiến sẽ sửa đổi triệt để, và Diệp Tiến rất độ lượng, sẵn lòng cho cô một giai đoạn thử việc.

“Người lớn là vậy, luôn để lại chỗ trống cho mọi khả năng.” Lý Văn Văn tóm tắt.

Khâu Nhĩ còn xa mới đến tuổi trưởng thành, bị cô làm cho ngẩn ngơ, chỉ mơ hồ cảm thấy người lớn hình như chẳng có mấy ai giữ phẩm chất, thế giới này thật khiến người ta bực bội.

Ba người còn lại thì vui cho cô, nhưng có chút dè dặt. Lý Văn Văn được cơ hội tái xuất đã là chiếc bánh kem béo ngậy mà số phận ban tặng, số phận hào phóng còn điểm thêm một quả dâu trên đỉnh bánh.

Triệu Đại Lương hỏi: “Sau này hai đứa định thế nào? Có cưới không? Tình trạng của con, chẳng ai dám nói chắc.”

Lý Văn Văn không nghĩ ngợi: “Không cưới, chắc chắn không cưới.”

Cô phủ định quá nhanh, An Dao nháy mắt ngăn cản cũng không kịp.

Lý Văn Văn nói xong, nhạy bén nhận ra không khí khẽ chững lại, thầm chửi một câu bậy trong lòng, rồi tiếp tục: “Cưới hay không cũng chẳng quan trọng, bọn con ở bên nhau sống thật đàng hoàng, ngày tháng càng dài càng ý nghĩa.”

Nói xong, cô chậm rãi quay đầu nhìn Diệp Tiến vừa tỉnh ngủ đứng ở cửa phòng ngủ, nhiệt tình chào: “Ngủ ngon không? Em nói to làm anh tỉnh à?”

—Tầng sáu gần đây đang sửa nhà, ban ngày ồn ào khiến người ta bồn chồn, nên Diệp Tiến tạm ở nhờ chỗ Lý Văn Văn. Dĩ nhiên, chỉ ở nhờ ban ngày. Nhà cô quá nhỏ, hai phòng ngủ sát nhau, anh không tiện ngủ lại.

Sau đó, cả hai không nhắc lại chuyện kết hôn, Lý Văn Văn ngầm hiểu, dù Diệp Tiến có chút không vui— sắc mặt hôm đó đúng là không tốt lắm — nhưng anh chấp nhận được việc hai người không cưới.

Vì thế, hôm nay câu “đi đăng ký” bất ngờ bay tới, Lý Văn Văn bị đánh bất ngờ, buột miệng thốt ra câu không mấy thân thiện: “Anh bị k1ch thích gì à?”

Tiếng pháo nổ đì đùng vang lên, Diệp Tiến cúi người kề sát Lý Văn Văn, anh nghiêng đầu, ghé tai cô thì thầm: “Được không em?”

Mặt Lý Văn Văn lập tức nóng bừng, xương cốt như nhũn ra. Cô rụt vai lại, hơi ngượng: “Anh, anh để em nghĩ đã.”

Diệp Tiến nhìn theo cô: “Giờ nghĩ đi.”

Lý Văn Văn ôm chặt miệng, sợ cái miệng vô dụng của mình vì mê sắc đẹp mà không qua não, buột ra câu: “Được chứ.”

Hứa Luyện đứng giữa mùi khói thuốc súng nồng nặc, chống nạnh nhìn cảnh pháo hoa bắn tung tóe, lại gần chào tạm biệt Diệp Tiến. Diệp Tiến nói vài câu với anh ta, chủ đề “đăng ký” tự nhiên trôi qua.

Lý Văn Văn cuối cùng bật đèn lần thứ sáu, cô ngồi dậy, cùng lúc điện thoại “ting” một tiếng, có tin nhắn mới. Cô lật người lấy điện thoại, không cẩn thận khuỷu tay va vào giá đỡ điện thoại kẹt cạnh giường, miệng bật ra câu chửi bậy, đau đến run người.

“Được chứ.” Câu suýt thốt ra ban ngày lại nhảy vào đầu cô.

Được chứ, chỉ cần để lại một lối thoát là được.

Cuộc đời phức tạp, hiếm có đáp án duy nhất đúng.

Khâu Nhĩ có thể dùng quỹ ủy thác, Diệp Tiến cũng có thể dùng công chứng tài sản, khác đường nhưng cùng đích.

Trong cơn đau nhói, Lý Văn Văn đột nhiên thông suốt, mắt cô sáng rực, cảm xúc dâng trào, lập tức quên tin nhắn chưa đọc. Cô vươn tay kéo chiếc áo len cashmere bên cạnh mặc vào rồi nhảy khỏi giường.

Lý Văn Văn sải bước ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng khách, tắt báo động mở cửa, cô suýt va vào Diệp Tiến.

“Nửa đêm không ngủ, đứng làm thần giữ cửa cho em à?”

“Em không xem tin nhắn của anh sao?”

Lý Văn Văn vỗ vỗ túi, phẳng lì, cô “à” một tiếng ngượng ngùng và do dự. Diệp Tiến hiểu ý hành động này. Cô không ra mở cửa cho anh, mà có việc định đi ra ngoài.

“Em đi đâu?”

Lý Văn Văn đẩy anh ra sau, cũng bước ra, khép cửa lại.

“Đi tìm anh.”

Diệp Tiến không nhiều h@m muốn, nhưng dáng vẻ Lý Văn Văn mắt sáng rực, cảm xúc dâng cao đẩy ngực anh thật sự khiến người ta mất khống chế. Vừa vào nhà, anh đã đè cô lên tường, mũi và môi không kìm được chậm rãi cọ hôn bên cổ vai cô.

Lý Văn Văn tê dại từ xương cụt đến gáy, buộc phải ngửa đầu, cảm nhận từng ngọn lửa anh đốt trong mạch máu, dùng giọng cực khẽ gần như dính trong cổ họng thốt ra ba chữ.

Diệp Tiến mím lớp da mỏng gần động mạch cổ cô, day nhẹ một lúc, lưu luyến buông ra, hỏi: “Gì cơ?”

Lý Văn Văn kéo anh gần hơn: “Được mà anh.”

“Không phải đang kỳ s1nh lý à?”

—Tháng trước cũng là ngày này.

“Không chuẩn thế, chưa tới.”

Vậy thì chẳng cần kìm nữa.

Cả hai đều ở tuổi máu nóng, tích cực khám phá, chẳng biết mệt mỏi.

Lý Văn Văn tự tin cho rằng, nếu là cơ thể chống chịu tốt ngày trước, hai tiếng lăn lộn đủ kiểu chắc chắn nắm chắc trong tay. Nên cuối cùng, khi hôn khóe mắt đỏ ửng của Diệp Tiến, cô chẳng chút chí khí, dùng cớ “mệt rồi, thật sự mệt” để giục anh mau kết thúc, rõ ràng bị cơ thể phần cứng không theo kịp kéo lùi.

“… Tay đừng sờ lung tung… đừng li3m tai em…”

Diệp Tiến ngừng thở, lòng bàn tay đầy mồ hôi khẽ cong, che cái miệng cố ý làm loạn của Lý Văn Văn.

“… Em cố ý…”

Một người khẽ run thu tay, một người đắc ý thu lưỡi.

Khi mọi thứ kết thúc, gà sắp gáy.

—Trong thành phố không cho nuôi gà, nhưng gà cảnh thì không tính, trong tòa nhà có nhà nuôi hai con gà nguyên bảo.

“Sao đột nhiên lại nói chuyện đăng ký?”

Dọn dẹp sau đó mất thêm chút thời gian, đến khi bình minh ló dạng mới có cơ hội nằm cạnh nhau nói vài câu, mệt đến nỗi chẳng còn sức nhấc ngón tay.

“Sáng ra ngoài, dưới tòa thấy hai con chó cãi nhau, cả hai nhe răng gầm gừ, chửi bới kinh lắm… Anh thấy thú vị. Lúc đó anh nghĩ, giá như em cũng ở đó thì tốt.” Diệp Tiến kéo góc chăn che vai trần của Lý Văn Văn, kéo cô vào lòng rồi thong thả kể: “Có lúc đứng trước bồn rửa đánh răng cũng nghĩ thế, tắt máy tính đứng dậy uống nước cũng nghĩ thế. Anh biết chúng ta đã ở tầng trên tầng dưới, gần lắm rồi, gọi một tiếng là em xuống… Nhưng đây không phải vấn đề khoảng cách, là vấn đề chiếm hữu của anh. Anh muốn em thuộc về anh, theo mọi ý nghĩa.”

Lý Văn Văn áp trán vào hõm vai anh, nghiêm túc nghe xong, rồi ngẩng đầu hôn cằm anh, nhìn từ dưới lên vào mắt anh, cô nói: “… Làm công chứng tài sản, rồi chỉ đăng ký không tổ chức đám cưới, được không anh?”

Diệp Tiến dường như không ngờ Lý Văn Văn dễ dàng đồng ý thế, nhất thời chưa phản ứng, đồng tử hơi mất nét.

“Cô ấy thật sự rất thích mình, mình muốn gì cô ấy cũng cho một cách hào phóng.” Anh nghĩ.

Lý Văn Văn hôn thêm cái nữa, giục: “Được không anh?”

Diệp Tiến hiểu mục đích cô yêu cầu công chứng tài sản, cô muốn bảo vệ anh, vì cô luôn lo lắng liệu trạng thái này có duy trì mãi được không. Vì chẳng ai dám chắc, nỗi lo ấy có thể kéo dài năm mươi năm, cho đến khi cô qua đời. Anh không bận tâm công chứng tài sản, vì kiếm tiền với anh không khó, nhưng anh sẵn lòng được cô bảo vệ theo cách của cô.

Lý Văn Văn giục mà không được trả lời, khóe miệng giật giật hai cái, chống người đầy dấu vết ái muội, định nổi cáu ra oai trước rồi dụ dỗ sau.

Diệp Tiến vòng tay qua cổ kéo cô lại, xoa đi vẻ hờn dỗi, anh thì thầm: “Được, đều được.”

Cảm xúc Lý Văn Văn lập tức bị dập tắt, đỏ mặt hắng giọng, lại nằm xuống vai anh, cô bực bội: “Thế anh nói sớm đi, ngẩn ra làm gì, lúc này anh im lặng làm em ngượng chết được.”

Diệp Tiến quay đầu, nhìn cô, không vội không hoảng, thong thả thương lượng: “Anh chỉ là tâm trạng không tốt, lười để ý nhiều thứ, không phải không có kỹ năng sống. Tất cả người em lo lắng, sau này anh đều có thể đỡ chắc cho em, kể cả chính anh. Em đừng sợ, được không?”

Lòng Lý Văn Văn thắt lại, đồng tử khẽ co, cô nhìn anh thật lâu, đột nhiên khóe miệng cong lên, nói: “Thêm một lần nữa đi. Em thấy mình lại được rồi.”

Sau đó, gà gáy. Rồi mặt trời mọc. Trong tòa nhà bắt đầu có tiếng người, kẻ đi, người về.

Sau đó, Lý Văn Văn mở những lá thư mà Triệu Đại Lương và Lý Huy viết cho cô.

Thư của Triệu Đại Lương:

Lúc mới sinh con ở phòng hộ sinh, y tá cứ bắt mẹ phải kề mặt con, bảo rất quan trọng. Mẹ chê con vừa được lôi ra từ đó, không muốn, nhưng người ta chẳng để mẹ từ chối, cứ thế nhét con đầy mùi mặn tanh vào mặt mẹ.

Con mắc căn bệnh này, ngày càng yếu đi, gầy đến chỉ còn bộ xương. Mẹ biết con đau đớn, nhưng vẫn không muốn con đi… cũng như chẳng ai cho mẹ từ chối.

Bà ngoại con sống thô ráp, miệng cũng thô, nếu bà còn đây, có lẽ bà sẽ thay mẹ bực bội chửi một câu, cái cuộc đời chó má này.

Nhưng mẹ thấy cuộc sống đối với mẹ cũng không tệ, nó đã gửi con đến làm con gái mẹ.

Văn Văn, mẹ yêu con.

Chúng ta hẹn ngày gặp lại.

Thư của Lý Huy:

Lúc bố viết lá thư này, trong lòng đang ôm cái túi chườm nóng mười bốn tệ con mua cho bố năm lớp mười một, mấy hôm nay trời lạnh, nó lại được lôi ra dùng.

Bộ quần áo con mua hai hôm trước hôm qua đã tới. Cậu giao hàng thấy nhà vừa có tang, tốt bụng an ủi bố, hỏi ai mua đồ. Bố bảo là con gái bố. Cậu ấy nhìn băng rôn trước cửa, do bố của cậu con viết, “ngọc quý trên tay”, “con gái yêu trước gối” gì đó, rồi hỏi bố “nhà bác có mấy cô con gái”. Bố không dám nói chỉ có một, sợ làm cậu ấy hoảng. Kết quả hôm nay mẹ con đi chợ về mắng bố một trận, bảo hàng xóm khéo léo gợi ý mẹ đưa bố đi bệnh viện khám. Cậu giao hàng miệng lưỡi ghê thật.

Mai là ngày lành, thích hợp dọn nhà, thích hợp an táng. Bố mẹ sẽ đưa con đến nơi an nghỉ dài lâu, như lúc ba tuổi đưa con đến nhà trẻ, lúc đó bế con đi, mai cũng bế con đi.

Không sao đâu, mọi thứ vẫn tốt mà.

Chúng ta hẹn ngày gặp lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Hẹn gặp lại cùng thời điểm năm sau (hoặc năm sau nữa)!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện