“Tư Sâm, không có việc gì chứ?” Thiếu tá Lôi Minh, liên đội trưởng liên đội Nữ Yêu số 862 cố hết sức để gượng không ôm bụng cười phá lên, anh chàng ái tướng của ông không còn chút vẻ phong độ như ngày thường, hai mắt là hai quẩng tím ngắt, càng nhìn càng thấy giống hệt mắt gấu mèo, khóe miệng bị rách một vệt, trên cổ thì vẫn còn thấy rõ hai vệt tay đỏ lừ, dấu vết một cú siết cổ.
“Không sao ạ. Cám ơn xếp đã quan tâm, chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ mấy hôm là khỏe thôi.” Thượng úy Văn Tư Sâm vừa đáp vừa hít một hơi, mở miệng nói là động đến vết thương ở khóe miệng khiến anh ta càng đau.
“Thế cậu xem hắn như thế nào?” Thiếu tá đưa mắt nhìn vào màn hình trước mặt ông.
“Thượng úy Alex là kẻ nhỏ nhen nhất, bần tiện nhất, thô bạo nhất, dã man nhất, vô vị nhất mà tôi từng gặp! Chỉ có mỗi một bình rượu thôi! Tôi đã để cho hắn đạp đến người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi, thế mà hắn còn gọi toàn bộ đại đội tập trung tại câu lạc bộ sỹ quan, nói là xem miễn phí tiết mục xiếc hấp dẫn nhất của năm…” Nói đến tâm sự trong lòng, thượng úy không nén được chửi toáng lên trước mặt chỉ huy của mình.
Thiếu tá Lôi Mình nhìn anh chàng thượng úy ngang nhiên khẳng khái chỉ tríc phương không khỏi ngớ người, ông biết nguyên nhân của sự việc, tuy rằng Alex làm cũng hơi quá nhưng thằng cha trung đội trưởng của mình cũng chẳng hay ho hơn gì, nói chung là người tám lạng kẻ nửa cân, kẻ cắp bà già gặp nhau cả. Ừm! Có điều đây không phải là lúc nói chuyện đó.
“Tôi không nói chuyện của Alex, Tư Sâm, tôi muốn nói đến anh chàng Thụy Sâm Nepali Gore, cậu thấy hắn thế nào?” Thiếu tá cắt lời thượng úy, ngồi thẳng người lên nghiêm túc hỏi.
Thấy chỉ huy nói đến công vụ, thượng úy cũng thu lại vẻ mặt của thiếu phụ kêu oan, anh ta im lặng một lúc, cần thận suy nghĩ rồi mới trả lời.
“Hắn rất khá!” Thượng úy nói từng lời.
“Cậu thấy hắn khá ở chỗ nào?”
“Hắn có thể nói là trời sinh để làm phi công chiến đấu cơ, hệ thần kinh phản ứng tuyệt vời, hai tay khéo léo như sinh ra để cầm cần điều khiển, ngoài cái đó ra, hắn còn được trời phú cho một trực giác nhạy bén và đôi mắt tinh tường của một xạ thủ xuất sắc, có thể nói ở hắn hội đủ những tố chất cần thiết nhất cho một phi công chiến đấu, chỉ cần trải qua huấn luyện, chắc chắn Đế Quốc sẽ có thêm một phi công ưu tú.”
Thiếu tá có vẻ ngạc nhiên nhìn trung đội trưởng của mình, cười cười nói: “Tư Sâm, cậu là phi công xuất sắc nhất trong liên đội của chúng ta, rất ít khi thấy cậu đánh giá cao như vậy về ai đó đấy! Cậu quên là lần trước đưa thằng nhóc đó dạo quanh thiên hà nó đã nôn không biết trời đất gì à?”
“Báo cáo, tôi chỉ là nói thật thôi, thiếu tá, ngài đã thấy bao nhiêu người có thể nhẹ nhàng qua mê cung cấp sáu trong huấn luyện? Còn về say máy bay, nói thật đó không phải là vấn đề, chẳng qua là hệ tiền đình chưa thích ứng được với sự thay đổi đột ngột thôi, trong huấn luyện sơ cấp, trung đội tôi cũng không ít người bị thế nhưng rồi cũng khắc phục được. Còn về Thụy Sâm Nepali Gore, trong lần đọ súng trước tôi đã đánh giá qua, khả năng giữ cân bằng cơ thể và tâm lý rất tốt, tin rằng chỉ vài lần bay là sẽ khắc phục điểm yếu đó.” Thượng úy lắc đầu nghi hoặc nói “Căn cứ theo thể chất thì nhẽ ra kết quả huấn luyện của cậu ta phải không tồi chứ? Làm sao lại kém đến nỗi bị điều vào Cục Hậu cần-Cung cấp làm một thợ máy?”
“Là do cậu ta tình nguyện! Nhìn cái này mà xem!” Thiếu tá xoay màn hình trước mặt một góc để thượng úy có thể nhìn được, trên đó là tư liệu về Thụy Sâm, là một trong số ít người có quân hàm cao nhất ở trạm Cardoso này, muốn tra cứu tư liệu về một binh nhất với thiếu tá là quá đơn giản. “Thành tích huấn luyện cơ bản không tồi, thậm chí là còn vào hạng cao nữa, còn vì sao cậu ta tình nguyện đăng ký vào ngạch Hậu cần làm thợ máy, tôi không biết, hỏi thiếu tá Laiden cũng không biết, hoặc có uẩn khúc gì đó cũng nên. Thật đáng tiếc, lãng phí một nhân tài.” Thiếu tá Lôi Minh thở dài đầy tiếc nuối.
Thượng úy không biết nói gì, chỉ cúi đầu thở dài, anh ta và thiếu tá đều là những người thông minh, đều không lạ gì cách hành xử quan liêu trong quân đội, tuy nhiên đều là bộ đội vũ trụ, nhưng không quân và hậu cần thuộc về hai hệ thống khác nhau, muốn lấy người từ hệ thống khác không phải là chuyện dễ dàng gì. Chưa nói đến không quân vũ trụ có yêu cầu trình độ đầu vào cực cao. Trừ phi họ có quan hệ lớn ở trên, nếu không với khả năng của mấy vị sĩ quan trung cấp này cũng vô kế khả thi, nhưng nếu Thụy Sâm có mối quan hệ tốt thì chẳng có lý do gì lại bị điều đến chỗ khỉ ho cò gáy này.
Nói một cách đơn giản thì, trừ phi Thụy Sâm tự mình đề nghị đồng thời trải qua được quá trình huấn luyện nghiêm ngặt để được nhận vào không quân vũ trụ, còn không thì cậu ta chỉ có cách làm thợ máy đến khi xuất ngũ. Đó cũng chính là điều khiến hai vị sĩ quan lo lắng, theo cái nhìn của họ, Thụy Sâm có kết quả huấn luyện tốt như vậy mà không xin vào hạm đội hoặc đăng ký tuyển không quân là do “bị ép” đến đơn vị hậu cần vì một lý do bất đắc dĩ nào đó.
“Hay là tìm hắn hỏi một lần, không chừng có thể khuyên hắn đổi ý. Có điều…” Thượng úy do dự nói, để một nhân tài như Thụy Sâm mai một trong đơn vị thợ máy đến khi xuất ngũ thì thật đáng tiếc, nhưng cậu ta lại thuộc đại đội kỹ thuật…
“Có điều cái gì? Tư Sâm, ta đã cho gọi Thụy Sâm lên đấy rồi.”
“Nhưng như thế có ổn không? Không thông qua chỉ huy trực tiếp của anh ta, chúng là làm như vậy thiếu tá Laiden và thượng úy Alex có ý khiến thì sao?” Thượng úy nói thật lòng.
“À, chuyện đó thì khỏi lo, ta đã nói chuyện với thiếu tá Laiden rồi, ông ta rất thoải mái nói nếu lính của ông ta có người lọt vào mắt bọn ta kể như là vinh dự cho hắn, ông ta cũng đã từng vì thành tích của Thụy Sâm khi huấn luyện cảm thấy phân vân tiếc nuối, nếu bọn ta có khả năng khuyên hắn đổi ý thì cứ tự nhiên, ông ta không can thiệp, hơn nữa nếu có gì cần giúp thì cứ nói, ông ta sẽ giúp đỡ hết mình. Còn về Alex, thiếu tá Laiden sẽ nói chuyện với anh ta, hơn nữa thiếu tá nói bọn ta cứ yêu tâm, Alex là người tốt, nếu việc bọn ta làm có lợi cho tiền đồ của Thụy Sâm, anh ta nhất định sẽ tán thành.” Thiếu tá từ từ nói. “Hiện nay điều duy nhất khiến ta lo lắng là lý do ts, anh ta nhất định sẽ tán thành.” Thiếu tá từ từ nói. “Hiện nay điều duy nhất khiến ta lo lắng là lý do Thụy Sâm muốn làm thợ máy, không biết phải thuyết phục hắn thế nào.”
“Hừ! Thì ra xếp đã chuẩn bị hết từ trước, bây giờ mới nói với tôi cho có.” Thượng úy lườm chỉ huy của mình một cách không nể nang gì.
-----------------------
“Binh nhất Thụy Sâm Nepali Gore, đại đội B, tiểu đoàn tiểu đoàn kỹ thuật số 1142 có mặt! Báo cáo, hết!” Thụy Sâm cảm thấy thật sự hồi hộp, cậu lại được gặp vị thượng úy “tốt bụng” và oh… một vị thiếu tá.
“Thụy Sâm Nepali Gore, ngồi xuống đi, ta là thiếu tá Lôi Minh, phụ trách liên đội chiến đấu cơ 862, còn thượng úy Văn Tư Sâm thì có lẽ không cần giới thiệu nữa chứ!” Thiếu tá nhìn thượng úy một cái dò hỏi, thượng úy chép chép miệng ra hiệu thiếu tá hỏi trước.
“Thụy Sâm Nepali Gore, ta có vài vấn đề muốn hỏi cậu có được không?”
“Xin thiếu tá cứ hỏi.” Thụy Sâm cung kính ngồi thẳng người lên trả lời.
“Ta nghe nói tháng trước cậu đã có dịp ngồi lên Nữ Yêu cùng thượng úy dạo một vòng quanh thiên hà, vậy có cảm giác như thế nào đối với chiến đấu cơ kiểu Nữ Yêu của chúng ta?” Thiếu tá nghĩ một lúc rồi quyết định dùng thủ pháp vu hồi, ông muốn tránh hỏi trực tiếp một cách đường đột.
“Rất tuyệt vời, thưa thiếu tá.” Thụy Sâm hưng phấn nói. “Đó là giây phút kích động nhất mà tôi đã từng trải qua trong suốt những năm cuộc đời, thiếu tá, tôi đã quyết định sẽ đăng ký dự tuyển phi công chiến đấu trong lần tuyển chọn tới.”
Rầm! Cả hai vị sĩ quang có nằm mơ cũng không tưởng tượng lại được nghe một câu trả lời như vậy, suýt nữa thì lăn đùng từ trên ghế xuống, cho đến khi cả hai ngồi lại ổn định trên ghế, họ hầu như vẫn không tin vào tai mình.
“Thụy Sâm Nepali Gore, cậu nói là cậu định đăng ký tham dự tuyển chọn phi công chiến đấu?” Thượng úy Văn Tư Sâm không nén được hỏi lại.
“Đúng vậy, xin chân thành cám ơn thượng úy đã cho tôi có dịp ngồi vào khoang lái chiến đấu cơ, điều đó khiến tôi hiểu rằng trong thâm tâm tôi mong muốn được trở thành một phi công biết nhường nào!” Thụy Sâm vấn không hiểu tại sao mình lại gây xúc động mạnh đến vậy cho hai vị sĩ quan.
“Có thể cho tôi biết tại sao ban đầu cậu lại chọn đơn vị hậu cần không, thành tích huấn luyện của cậu chúng tôi đã xem qua, khá xuất sắc.” Thượng úy quyết định hỏi cái vấn đề vẫn đang trăn trở trong đầu.
“Cái này… cái này…” Thụy Sâm nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy thật khó nói.
“Nếu có uẩn khúc gì thì cứ nói, bọn tôi có thể thông cảm, không trách móc gì đâu.”
“Vâng, báo cáo chỉ huy, bởi vị đơn vị kỹ thuật không cần phải ra tiền tuyến, sinh hoạt nhẹ nhàng, thêm nữa đóng quân cùng với không quân nên đãi ngộ khá, có thể sống thoải mái đến khi xuất ngũ, thêm nữa tôi cũng lo không đỗ nếu đăng ký phi công, nghe nói tiêu chuẩn rất cao…”
Rầm! Lần này thì hai vị sĩ quan thực sự ngã nhào.
“Có điều sau này tôi mới nhận ra rằng khát vọng được bay mạnh hơn tất cả… Chỉ huy… chỉ huy… Có ai không! Quân y! Thiếu tá Lôi Minh và thượng úy Văn Tư Sâm ngất xỉu rồi…”
Danh sách chương