" Thế nào? Lần này yên tâm chưa, mày thật là cứ lo bò trắng răng." Thụy Sâm giơ bảng thành tích khảo thí của hắn lắc lắc trước mặt Robert Parnell, lúc này anh chàng cảm thấy nét mặt của bạn mình tựa như không được tốt lắm.
" Tàm tạm, B+, nhưng so với trình của ta còn kém một chút, nhìn A- đây này, hơn nữa, mày có thể thi tốt như vậy, chủ yếu là công lao của tao, nếu không phải tao mời Sonia đến “an ủi”, nói không chừng mày đã trượt chổng vó rồi." Robert Parnell ngừng lại công việc thu dọn đồ đạc, lườm bạn.
" Phải, phải, tao biết mày vĩ đại nhất, không có mày, tao căn bản là một bước cũng khó đi, hài lòng chưa?"
" Vậy cũng tạm được, sau này trở về có gì hay hoặc là nhiệm vụ ngon lành, nhớ chiếu cố bạn bè một ít, vậy là xem như đã báo đáp công lao của tao."
" Yên tâm, không quên mày được đâu." Thụy Sâm cười, loại thái độ tiến thủ tích cực làm việc của các chiến sĩ Đồng Minh chính là điểm nổi trội, tinh thần lạc quan tiến thủ cùng sĩ khí chính là điều mà Đồng Minh vỗn vẫn ở thế yếu cần phải có để đối kháng với Đế Quốc cường đại, sức mạnh tinh thần tuyệt đối có tác dụng quan trọng không kém gì vũ khí trang bị, dù vũ khí có hiện đại đến đâu cũng phải cần có người thao tác.
" À này, vừa lúc mày đi lấy bảng điểm, trung tá Ai Grams và giám đốc Lưu đã gửi tin cho chúng ta, bọn họ có vẻ đã sớm biết kết quả thi cho nên thông báo cho chúng ta lập tức thu thập hành lý của mình xong trước mười một giờ, đến lúc đó sẽ có người tới đón chúng ta đi." Robert Parnell nghiêm mặt, chính thức thông báo.
" Cái gì? Nhanh như vậy?" Thụy Sâm ngẩn người," Bọn họ sốt ruột muốn đưa chúng ta đi như vậy sao?"
" Đúng vậy, nghe nói là vì bắt kịp một chiếc tàu quay về Đồng Minh cho nên có hơi gấp. Nếu không bắt kịp chiếc thuyền đó, thì phải đợi đến sau hai tuần nữa. Trung tá Ai Grams đã nói như vậy." Robert Parnell sầm mặt trả lời.
" Sao……" Thụy Sâm ngẩn người, trước mười một giờ? Bọn họ còn phải thu thập hành lý, vậy là không có cả thời gian tạm biệt?
Trong ba tháng này bọn họ đã có những thời gian vui vẻ với các cô gái của trung đội Lam Thiên Sứ, Sonia, Anne, Lan Lan, Tuyết Thiên Nghi, Chương Tiểu Tinh, Yaxiliya…
Vậy mà hôm nay lại phải đi mà không kịp tạm lấy một lời, tựa như lúc bọn họ mới đến.
Thụy Sâm vốn nghĩ rằng, chít ít sẽ được chậm lại vài ngày mới thu xếp cho bọn họ rời khỏi Liên Bang.
" Tao muốn liên hệ một chút với các cô ấy, ít nhất phải chào một tiếng." Thụy Sâm buồn bực nói, tin này làm cho trạng thái vui vẻ của anh biến mất tăm, mặc dù đã biết sớm muộn sẽ có ngày này, nhưng đi gấp như vậy cũng vượt ra khỏi sự suy nghĩ của Thụy Sâm.
" Vô ích thôi. Tao đã gọi rồi, chẳng ai là có mặt cả, hiện tại Chương Tiểu Tinh chỉ huy."
" Không ai có mặt? Chương Tiểu Tinh chỉ huy? Ý mày là gì?" Thụy Sâm hiểu không rõ ý bạn. Mọi người đều vắng mặt? Thật kỳ quái, gần đây không nghe nói các cô ấy phải tham gia diễn tập gì cả.
Robert Parnell cũng không muốn giải thích. Chỉ tiếp tục thu thập hành lý, buồn bã nói " Mày đi hỏi thì biết! Mày quan hệ với Chương Tiểu Tinh cũng không tệ! Nếu phải đi, nói lời chào từ biệt cô ấy một tiếng cũng tốt, mặc dù những người khác vắng mặt, nhưng mày có thể nhờ Chương Tiểu Tinh chuyển lời lại."
Thụy Sâm hồ nghi nhìn bạn, anh mở thiết bị liên lạc, gọi đến căn cứ Irian nơi trung đội Lam Thiên Sứ đóng quân, sĩ quan trực ban nhanh chóng chuyển cổng, hình ảnh một cô gái xuất hiện trên màn hình.
" Tiểu Tinh, Sonia có ở đó không? Làm phiền gọi hộ cô ấy một chút?" Thụy Sâm thử thăm dò.
" Tìm chị Sonia? Có việc gì? Chị ấy hiện nay đang bận tối mắt tối mũi, không có thời gian nói chuyện riêng." Cô gái làm bộ làm tịch chớp mắt, giọng trêu chọc.
" Chuyện này là chuyện công…… Tôi có chuyện muốn nói với đội trưởng của các bạn."
" Nhìn bộ dạng của anh, còn dám nói là chuyện công à, giữa hai người còn có chuyện công?" Chương Tiểu Tinh nhịn không được phì cười," Anh có chuyện công gì nói với tôi?"
" Nói với cô? Tôi muốn nói với đội trưởng."
" Đúng rồi, chính là tôi." Sau đó cô nàng mới giả vờ bỗng nhiên tỉnh ngộ " A! Thiếu chút nữa quên nói cho anh, hiện tại tôi là quyền đội trung trưởng trung đội Lam Thiên Sứ."
"Quyền trung đội trưởng? Vậy Sonia đâu?" Thụy Sâm trợn mắt, đây là chuyện như thế nào, chuyện lớn như vậy, sao lại không nghe Sonia nhắc tới?
" Đội trưởng trước đây của chúng tôi có… nhiệm vụ khác, đó là nhiệm vụ được tướng quân Hamilton cho. Ai da! Đừng hỏi tôi là nhiệm vụ gì, cũng không đừng hỏi tôi chị ấy đi đâu, tóm lại là bí mật quân sự."
" Vậy, Annie cũng đi?" Thụy Sâm nhớ tới sắc mặt âm trầm của bạn.
" Đúng thế, , Annie, Tuyết Thiên Nghi, Lan Lan, Yaxiliya, Thù Ni, Elise, Lysa, đều đi cùng……" Cô nàng nhỏ giọng phàn nàn " Thoáng cái đã đi mất một phần ba, trung đội Lam Thiên Sứ vắng như chùa Bà Đanh, sớm biết rằng như thế tôi cũng đi theo cho rồi, thật không nên đồng ý với đội trưởng ở lại, chuyện vui như vậy mà không có phần của người ta, thật tức chết đi mất."
"Cái gì cơ?" Thụy Sâm nghe không rõ, câu sau của cô nàng nói bằng một giọng quá nhỏ, đoán chừng là tự nói cho mình nghe.
" Không… Không có gì," Chương Tiểu Tinh chối đây đẩy, rồi sau đó lảng sang chuyện khác " Nếu tôi đoán không sai, anh gọi đến để tạm biệt phải không."
" Phải, nhưng sao lại trùng hợp đến vậy, đúng lúc mọi người đều vắng mặt." Thụy Sâm buồn bực nói, đối với Chương Tiểu Tinh biết hắn gọi đến tạm biệt, hắn không hề cảm thấy bất ngờ, Robert Parnell không phải đã liên hệ trước sao?
" Vậy cũng đành chịu thôi, đó là mệnh lệnh, các chị em đều là tự nguyện. Hừ, nhưng tại sao tôi muốn tự nguyện cũng không được."
" Tự nguyện?" Thụy Sâm hơi cảnh giác một chút, yêu cầu đội viên tự nguyện tham gia hành động, bình thường mà nói đều không phải chuyện hay ho gì, chắc chắn là những nhiệm vụ có nguy hiểm, thậm chí có khả năng mất mạng, cho nên mới yêu cầu tự nguyện tham gia.
" Các cô ấy không có chuyện gì chứ?" Thụy Sâm cảm thấy có chút khẩn trương, nhiệm vụ này do tướng quân Hamilton giao cho, có thể thấy được tầm quan trọng của nó, nhưng rốt cuộc là nhiệm vụ gì? Hiện tại Liên Bang và Đế Quốc đang tạm thời đình chiến. Các hoạt động quy mô lớn đều dừng lại, nhưng không hề có nghĩa những trận tấn công trinh sát và phản trinh sát quy mô nhỏ, các hành động xâm nhập và chống xâm nhập dừng lại. Ngược lại, tình thế thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.
" Tạm thời sẽ không có chuyện, còn như sau này……" Chương Tiểu Tinh cười giảo hoạt, ngừng không nói tiếp.
" Được rồi……" Thụy Sâm không hiểu rõ ý cô gái, nên anh đành phải chuyển đề tài," Cô cũng biết đấy, bọn tôi sắp phải đi, giúp tôi chào một tiếng với mọi người, ở đây lâu như vậy, có thể được gặp gỡ và cùng sống một khoảng thời gian với mọi người, tôi rất vui. Những ngày ở đây, sẽ vĩnh viễn là một kỷ niệm không quên trong cuộc đời tôi" Anh nói thật chân thành.
" Tôi sẽ chuyển lời!” Cô gái gật đầu, chợt cô đảo mắt một vòng. “Thực ra cũng không phải là cần thiết lắm.”
" Giữ gìn sức khỏe, hy vọng sau này còn có thể có cơ hội gặp lại mọi người."
" Giữ gìn nhé, chúc anh lên đường may mắn." Ngẫm nghĩ một chút, nhịn không được cô lại nói," Chăm sóc bản thân cho tốt, chăm sóc mọi người cho tốt."
Không đợi Thụy Sâm phản ứng lại, hỏi xem câu cuối cùng có ý là gì, cô gái cắt đứt liên lạc.
Nhưng Thụy Sâm cũng không nghĩ nhiều lắm, anh coi đó là một lời thăm hỏi ân cần.
" Các cô ấy rốt cuộc là chạy đến nơi nào bây giờ?" Thụy Sâm gác máy, lẩm bẩm nói.
" Làm sao mà tao biết được, Chương Tiểu Tinh kín miệng lắm, tao hỏi thế nào cũng không nói, chỉ nói đến lúc rồi tự nhiên biết, hỏi dồn, cô nàng lôi bí mật quân sự ra đỡ đòn, đành chịu thua." Robert Parnell thở dài.
" Bỏ qua đi, chúng ta cũng thu xếp hành lý mau lên, chuẩn bị nhanh đi, chút nữa nhân viên liên lạc sẽ đến đấy."
Lần này đến Liên Bang, Thụy Sâm thật sự có được khá nhiều cảm xúc, vốn trước kia anh còn lo không biết có thể gặp mặt các cô gái hay không, không ngờ vừa đến Liên Bang lại gặp các cô, theo lý thuyết vận khí không tồi, nhưng tại sao lại vẫn gặp chuyện Phi Luân mất tích? Mà lúc đi lại gấp như vậy, lại không gặp mặt Sonia, ngay cả lời chào tạm biệt cũng không nói được. Tóm lại lần đi học này này, thật không hiểu phải nói là may hay rủi.
------------------------------------
Trên một khu trục hạm của Liên Bang, Thụy Sâm lại gặp lại hai vị liên lạc điều phối viên giám đốc Lưu và trung tá Ai Grams.
" Chúng ta phải đi đâu đây? Đến trạm không gian Tự Do phải không? Có phải tàu Cao Tốc đang chờ chúng ta ở đó không?" Thụy Sâm hỏi dò, anh còn nhớ rõ khi lần đầu đến Liên Bang, trạm dừng chân đầu tiên là trạm không gian Tự Do, không biết lần này khi bọn họ quay về Đồng Minh có phải cũng đi trên Cao Tốc.
" Các bạn sẽ đến đích cuối là trạm không gian Tự Do, nhưng, tàu khu trục này không phải đến đó, nó sẽ tập hợp cùng một thái không mẫu hạm tốc độ cao tại thiên hà New Moscow, sau đó thái không mẫu hạm sẽ đưa các bạn về Đồng Minh, đồng thời nó cũng đứng trong hàng ngũ chiến hạm của Đồng Minh." Trung tá Ai Grams nói.
" Thái không mẫu hạm tốc độ cao?" Thụy Sâm há mồm kinh ngạc, trong danh sách chiến hạm của Liên Bang không có loại tàu này, bọn họ chỉ có thái không mẫu hạm, thái không mẫu hạm tốc độ cao được thiết kế riêng để đáp ứng nhu cầu tác chiến đặc thù của Đồng Minh mà điển hình là tàu Kẻ Đột Kích.
" Chiếc thái không mẫu hạm tốc độ cao này là do Đồng Minh thông qua công ti Lưu Tinh đặt hàng cho nhà máy sản xuất tàu của Liên Bang, nhân viên tình báo của chúng tôi để che dấu sự tồn tại của nó, đã áp dụng những biện pháp bảo vệ, bảo mật nghiêm ngặt nhất, để tránh tiết lộ thông tin, nó được chế tạo không giống mẫu hạm lắm, nhưng chỉ cần trải qua vài thay đổi cực nhỏ, là có thể khôi phục hình dáng vốn có của nó." Trung tá Ai Grams giải thích.
" Không phải chúng ta chỉ có rất ít tàu có thể thông qua tuyến đường Tử Thần sao, cho nên công ti Lưu Tinh chỉ dùng kinh phí do Liên Bang cung cấp, đặt hàng nhà máy đóng tàu của Liên Bang đóng ra các tàu đặc thù dùng để đi trên tuyến đường này? Sao lại biến thành thái không mẫu hạm tốc độ cao?" Thụy Sâm há mồm kinh ngạc, được tặng huân chương Đại bàng Andean tung cánh, anh có quyền được xem các tin tình báo có liên quan. Anh nhớ rất rõ ràng, trước đây còn nói Đồng Minh chỉ có một hạm tàu có thể đi lại trên tuyến đường Tử Thần, nên những tàu mới đặt hàng từ Liên Bang vẫn để dùng cho việc vận chuyển, sao lại có dư để đặt mua thái không mẫu hạm.
" Thiếu tá, năng lực đóng tàu của chúng ta không đủ." Giám đốc Lưu vỗ vỗ bả vai Thụy Sâm đầy cảm khái " Chúng ta phải đối kháng với các hạm đội hùng mạnh của Đế Quốc, công nhân và kỹ sư của chúng ta đều không đủ kinh nghiệm, anh cũng biết rõ chiếc Kẻ Đột Kích tốn bao nhiêu thời gian mới hoàn thành mà, ở Liên Bang, thời gian đóng tàu có thể rút ngắn rất nhiều, cho nên, chúng ta cần đã đặt mua con tàu này, không phải dùng kinh phí do Liên Bang cung cấp mà hoàn toàn là dùng kinh phí của Đồng Minh chúng ta mới có thể hoàn thành nó, trước mắt nó đã hoàn thành kiểm tra tính tương thích với tuyến đường Tử Thần và được thay đổi bề ngoài, sau khi trở lại Đồng Minh, nó sẽ trở thành kỳ hạm của một hạm đội mạnh." Giám đốc Lưu tự hào nói.
" Chiến hạm mới? Định đi qua tuyến đường Tử Thần? Thiết bị của của các công ty mới đã qua thử nghiệm chưa? Thủy thủ đã quen thuộc tàu này chưa? Tuyến đường này rất nguy hiểm, vạn nhất bởi vì không quen thuộc hoặc huấn luyện không đủ, kinh hoàng dẫn đến sai sót thì sao?" Thụy Sâm lo lắng hỏi, thái không mẫu hạm tốc độ cao không phải loại tàu đặc thù giống tàu Cao Tốc, đây là một thái không mẫu hạm khổng lồ, chẳng những số lượng thủy thủ yêu cầu nhiều hơn, điều khiển cũng phức tạp hơn tàu Cao Tốc nhiều, nhân viên rất đông, hoạt động phức tạp, rất dễ xảy ra sự cố.
" Không cần lo chuyện đó, khi kiểm tra tính tương thích với tuyến đường tử thần, chúng ta đã chuyên môn tiến hành kiểm tra bằng cách mô phỏng một ít tình huống khá cực đoan có thể xảy ra trên tuyến đường Tử Thần, thiết bị trên hạm tàu phần lớn hoạt động tốt đẹp, có một ít vấn đề nhỏ cũng kịp thời được giải quyết và tiến hành cải tạo tương ứng với mẫu hạm. Còn như thủy thủ, ngoại trừ thuyền trưởng là do Đồng Minh chúng ta phái tới, gần một nửa thuyền viên cũng là ngườicó kinh nghiệm nhất định điều từ các tàu của Đồng Minh, một nửa thủy thủ khác mặc dù là mới chiêu mộ từ Liên Bang, nhưng cơ bản cũng có nhất định kinh nghiệm đi tàu, người mới hoàn toàn rất ít, trải qua mấy tháng thời gian huấn luyện, họ đã có thể xây dựng sự hợp tác chân thành, sớm hoàn thành việc tiếp nhận tàu……"
Cùng lúc đang nói, giám đốc Lưu đột nhiên cảm thấy cánh tay cứng đờ, một bàn tay nắm lấy tay ông, bóp mạnh khiến ông cảm thấy khá đau.
" Thiếu tá, thiếu tá……" Giám đốc Lưu hơi nhíu mày một chút, sau đó, ông thấy khuôn mặt kích động của Thụy Sâm, cánh tay của anh cũng đang run rẩy.
" Ngài… ngài nói, chiếc thái không mẫu hạm có thủy thủ chiêu mộ từ Liên Bang? Bọn họ đã tiến hành huấn luyện vài tháng?"
Mình thật là đáng chết! Thụy Sâm không ngừng mắng thầm sự ngu xuẩn của anh, sao chỉ nhìn danh sách nhân viên Đồng Minh đã đi còn bỏ qua danh sách nhân viên chưa xuất phát? Trung tá Ai Grams đã nói, để che dấu sự tồn tại của tàu này, các biện pháp an toàn và bảo mật được thực hiện cực kỳ nghiêm khắc, nếu như thế, nhân viên cục điều tra Liên Bang không tìm được Phi Luân cũng không phải là một chuyện đáng ngạc nhiên.
Danh sách chương