Sau một tháng liên tục huấn luyện xạ kích, Thụy Sâm đạt được một kết quả xuất sắc trong tất cả các khoa mục, từ tấn công mục tiêu mặt đất đến không chiến cậu luôn đạt một tỷ lệ trúng rất cao, đặc biệt là trong không chiến, chẳng những tất cả mục tiêu giả định đều bị phá hủy mà tỷ lệ hơn 70% hỏa lực trúng mục tiêu lại một lần nữa khiến Thụy Sâm trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.



Những khoa mục huấn luyện cuối cùng là không chiến tầm gần (dogfight), chiến thuật tác chiến, hiệp đồng biên đội, xem ra chiến tranh khiến nhu cầu về phi công chiến đấu ngày càng cấp bách, các huấn luyện viên cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất có thể để truyền thụ tất cả những gì cần thiết, cả lý thuyết lẫn thực hành nhồi vào đầu học viên. Mỗi ngày Thụy Sâm cùng các đồng đội thức dậy từ khi trời chưa sáng, cất cánh ngay khi có ánh nắng đầu tiên, một tuần bảy ngày, mỗi ngày cất cánh sáu lần, từ sáng sớm đến chiều tối, ngày nào cũng như ngày nào. Bọn họ lao mình vào tập đánh quần vòng, huấn luyện đạn thật, hiệp đồng biên đội, luyện tập các bài bay hộ tống, bay trinh sát, bay tuần tra cùng các buổi diễn tập trong không gian thực tại ảo. Ngày lại ngày, đam học viên mệt đến mức toàn thân rã rời, cùng với đó là cảm giác của hơi thở chiến tranh đã gần kề.



Ngày tốt nghiệp đến gần, Thụy Sâm cũng ý thức được ngày mà mình phải ra tiền tuyến cũng sắp đến, lúc này trong lòng cậu xuất hiện sự mâu thuẫn, Thụy Sâm sợ chiến tranh, sợ cái chết, mặ dù khát vọng được bay mạnh hơn tất cả, nhưng vào cái giây phút ý thức rằng mình sắp phải đặt chân lên chiến trường, sự bàng hoàng và sợ hãi càng ngày càng vây quanh cậu, thậm chí có những đêm, trong giấc mơ của mình, chiếc khu trục hạm chở đầy quan tài ở Luo River Desch Peaceful lại hiện lên đầy lạnh lẽo, cậu không thể không nghĩ đến những điều đang chờ đợi mình, mà không chỉ có riêng Thụy Sâm, hầu hết anh em trong đơn vị ít nhiều đều có sự xao động.



Thụy Sâm nhớ lại cái điều mà từ lâu rồi cậu đã thôi không tìm đáp án cho nó nữa, chúng ta chiến đấu với Liên Bang để vì cái gì? Bảo vệ Đế Quốc vĩ đại? Vì vinh quang mở mang bờ cõi? Vì trừng phạt những kẻ đã che chở cho những tội phạm của Đế Quốc? Hoặc vì để tiêu diệt kẻ địch lớn nhất của Đế Quốc, để đảm bảo hòa bình vĩnh cửu cho Đế Quốc? Tóm lại, đối với những lời có cánh của các vị chính khách, Thụy Sâm luôn giữ một thái độ hoài nghi, nói cho đúng, căn bản cậu không tin chút nào những điều sáo rỗng đó.




“Ngừng ngay những suy nghĩ lung tung của các ngươi lại, nên nhớ, tại chiến trường, chần chờ, ngơ ngác, sợ hãi, bàng hoàng sẽ nhanh chóng khiến các ngươi mất mạng!” Một huấn luyện viên cảm nhận được sự xao động trong tâm trí đám học viên đã nói. “Nếu có thời gian và tinh lực để nghĩ ngợi linh tinh, không bằng các ngươi tập trung vào huấn luyện đi, sống được rời khỏi chiến trường mới là điều quan trọng nhất.”



Thụy Sâm như chợt nhận ra chân lý, vì sao lại phải chiến đấu với Liên Bang? Có lẽ sự việc không phức tạp như cậu nghĩ, cũng có lẽ huấn luyện viên nói không sai, sống sót được là điều quan trọng nhất, nhắm vào kẻ địch mà chần chờ không chịu bóp cò, kẻ bị bắn rơi nhất định là mình, không phải sao? Bản thân vì gia đình, cha mẹ, vợ con của người ta cảm thấy đáng thương, nhưng nếu ngươi bị bắn rơi thì sai sẽ thương xót ngươi, ai sẽ lo cho gia đình ngươi? Đơn giản chỉ vậy thôi, phải không? Thụy Sâm không phải là thượng đế, cậu chỉ là một phi công thôi, trước khi lo lắng cho vận mệnh của người khác, lo cho mình trước đi.



Cuối cùng Thụy Sâm cũng tìm được một lý do, một lý do thật đơn giản, rất thực tiễn, tâm trạng của cậu dần ổn định lại, bất chợt cậu nhớ lại một câu danh ngôn, dường như của một phi công chiến đấu nổi tiếng ở Địa Cầu ngày xưa: “Để được bay, tôi nhất định phải tìm cách sống đến ngày mai.” Đối với Thụy Sâm lúc, câu nói ấy trở thành chân lý, chết, là sự kết thúc của tất cả, đương nhiên Thụy Sâm chưa muốn kết thúc nhanh như vậy, còn có bao điều tốt đẹp chờ cậu trong tương lai, cậu mong có một gia đình đầm ấm, một người vợ hiền lành xinh đẹp với những đứa con ngoan ngoãn dễ thương, nếu có người muốn phá hủy tương lai đó, cậu không cần phải nghĩ cũng biết phải làm thế nào!

-----------------------------



“Xin chúc mừng, thiếu úy Thụy Sâm Nepali Gore, anh là niềm tự hào của trung tâm huấn luyện này, chúng ta sẽ dõi theo sự nghiệp của anh, hãy để những kỹ thuật điều luyện của anh được phát huy, hãy để sức mạnh hủy diệt của những khẩu pháo trút lên đầu kẻ thù đáng thương của chúng ta, hãy để kẻ thù phải rên rỉ vì sợ hãi trước lực lượng của anh… Vì vinh quang của Đế Quốc…” Sau một tràng những lời cổ động đầy tha thiết, vị thượng tá tự tay đeo chiếc huy hiệu đôi cánh vàng vào trước ngực Thụy Sâm trong tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh.



“Vì vinh quang của Đế Quốc! Xin cám ơn ngài, thượng tá!” Thụy Sâm đứng nghiêm lớn tiếng đáp đồng thời đưa tay lên mũ chào theo đúng tiêu chuẩn.



Đó là lễ tốt nghiệp của những phi công khóa 807, Thụy Sâm không những nhận được chiếc huy hiệu đôi cánh vàng mà cậu mong đợi từ lâu mà còn nhờ vào thành tích huấn luyện xuất sắc được đề bạt lên thiếu úy, trở thành một vị sĩ quan, giờ đây cậu cũng giống như những phi công của liên đội 862 ở Cardoso trước đây, khoác lên mình bộ quân phục màu đen dành cho những người lính tinh anh trong quân đội.



---------------------------------



“Thiếu úy! Không tồi nhỉ, phần thưởng này rất xứng đáng với cậu, xin chúc mừng, Thụy Sâm. Còn nữa, đây là quyết định điều động của cậu, xem đi, có lẽ cậu sẽ thất vọng đấy, đơn đề nghị của cậu bị từ chối, tôi phải nói rằng thật đáng tiếc.” Sau lễ tốt nghiệp, Thụy Sâm trở lại căn cứ “Red Flag”, trong văn phòng của huấn luyện viên, cậu nhận được quyết định điều động.



“Đến thiên hà Cockran, bổ sung cho tuần dương hạm Columbo thuộc hạm đội 11… Thiên hà Cockran? Lại còn phải có mặt báo cáo trong vòng một tuần? Sao gấp quá vậy?” Thụy Sâm lẩm bẩm đọc tờ quyết định màu đen, trợn tròn đôi mắt.



Trước khi tốt nghiệp, Thụy Sâm đã gửi một lá đơn đề nghị được phục vụ trên thái không mẫu hạm Independence, cậu thực sự mong muốn được gặp lại các đồng đội cũ ở Cardoso, hi vọng được gặp lại thượng úy Alex, thượng úy Văn Tư Sâm cùng các vị chỉ huy. Cấp trên của cậu khi nhận được đơn vừa ngạc nhiên vừa hứng thú, bởi vì thông thường quân đội không cho phép binh sĩ được chọn đơn vị phục vụ, nếu không tất cả mọi người đều chọn vào cũng một đơn vị thì còn gì là quân đội nữa? Trước đây sau đợt huấn luyện cơ bản, các tân binh ưu tú được tự do tuyển chọn đã là trường hợp đặc biệt rồi, mà cũng chỉ được chọn lựa binh chủng thôi.




Cho nên, mặc dù nộp đơn đề nghị nhưng Thụy Sâm không mấy hi vọng thành công, cậu ngay từ đầu đã chuẩn bị sắn tâm lý bị từ chối, có điều dù sao cũng đã cố hết sức, cuối cùng thành công hay không cũng không nằm trong sự chọn lựa của cậu. Điều khiến cậu ngạc nhiên là mình được điều đến thiên hà Cockran, nó chính là thiên hà có cổng siêu không gian JP1 nối với thiên hà Ahl The Mellon, nơi có trạm không gian Cardoso của cậu, vũ trụ này xem ra cũng không lớn lắm nhỉ!



“Còn sở dĩ lệnh điều động quy định thời gian ngắn là do yêu cầu của hạm đội 11, bọn họ vừa mới ra khỏi cái “Cối xay thịt Haynie”, do bị tổn thất nặng nên được lệnh lùi về thiên hà Cockran là khu vực tương đối yên tĩnh để khôi phục lực lượng, hiện nay họ đang rất thiếu các phi công chiến đấu, cậu đã hiểu chưa, thiếu úy?”



“Báo cáo! Rõ! Huấn luyện viên, bọn tôi sẽ chuẩn bị để sẵn sàng lên đường ngay.” Thụy Sâm cao giọng trả lời.



“Tốt” Vị huấn luyện viên gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng với trạng thái tinh thần của Thụy Sâm. “Mười bảy giờ mười lăm ngày mai, tàu vận tải Sagittarii (Chòm sao Nhân Mã) sẽ đi qua thiên hà này, sau đó đến thiên hà Cockran, đi cùng nó có một chiếc khu trục hạm làm nhiệm vụ hộ tống, trên tàu có chở theo các chiến đấu cơ chuẩn bị bổ sung cho hạm đội 11, bọn ta đã sắp xếp rồi, đến lúc đó cậu cùng với các phi công khác được điều đến hạm đội 11 sẽ đi luôn trên Sagittarii. Chú em, cũng có thể chiếc chiến đấu cơ mà cậu sẽ sử dụng cũng nằm trên có, cố gắng tìm hiểu chúng một cách cẩn thận nhé!”



“Vâng thưa chỉ huy.”



Thụy Sâm vừa bước chân ra khỏi văn phòng là đám bạn đã ùa đến vây quanh cậu, Robert Parnell nhanh tay nhanh mắt thoáng cái đã giật quyết định điều động từ tay Thụy Sâm mở ra xem, liếc qua một cái, anh ta lớn tiếng hoan hô.



“Quá tốt rồi, thiên hà Cockran, đi cùng với tao, thế là chặng đường sắp tới của bọn ta có thêm một người bạn nữa rồi.



“Thật không! Quá hay, huấn luyện viên nói lần này anh em mình nguyên một trung đội được điều đến đó, a… a… đi đâu cũng được, chỉ cần không đến “Cối xay thịt Haynie” là tốt rồi.”



“Xui quá đi mất, tại sao không có ai đi cùng tao cơ chứ? Ai! Bọn mày thì sướng rồi, đi có anh có em có gì còn có người giúp đỡ.” Thunder Dofe thở dài nuối tiếc, anh ta bị điều đến một thiên hà khác ở biên giới.



“Đó là vấn đề nhân cách không tốt.” Robert Parnell đắc ý nói.




“Mày… Thôi, cứ coi như tao không biết chọn bạn, có điều, thiên hà Cockran, ai, Thụy Sâm, tao nghe nói gần đây khu vực này Liên Bang đang tăng cường hoạt động đấy, cẩn thận vào.”



“Yên chí đi, không có gì đâu, ở đó tương đối bình tĩnh, ít nhất là không như “Cối xay thịt Haynie”, nếu không mày nghĩ tại sao cấp trên lại đưa hạm đội về đó bổ sung.” Robert Parnell nói với vẻ bất cần.



“Một vài xung đột nhỏ cũng là chuyện bình thường, chắc không có chiến sự lớn đâu, hiện nay Liên Bang đang tập trung lực lượng đối phó với quân ta ở Haynie, chắc không có lực lượng để mở một chiến trường mời đâu.” Thụy Sâm gật đầu đồng ý với Robert Parnell. “Còn mày, Thunder Dofe, đến nơi mới, không có bọn tao ở cạnh, cẩn thận nhiều vào, cố tạo quan hệ tốt với các đồng đội mới, nghe chưa?”



“Biết rồi! Tao cũng không phải là một phi công tồi đâu, bọn mày không cần phải lo.”



“Hừ! Còn nói không tồi! Trình độ của mày liên Robert Parnell còn không bằng chứ đừng nói đến Thụy Sâm, cứ nói phét mãi.” Là bạn thân với nhau nên đám phi công ăn nói không nể nang chút nào.



“Cái này…” Thunder Dofe đỏ mặt. “Đó là do tao không cẩn thận nên thua, mày xem, những lúc tao tập trung là thắng bọn nó ngay đấy thôi!”



“A! Té ra là thế, đại bộ phận khi luyện tập trong không gian mô phỏng mày đều không tập trung cả…” Robert Parnell kéo dài giọng đầy vẻ trào phúng.



“……………….”



“Ha… ha… ha…, không còn gì để nói hả, đi đi nào, bọn ta đi uống rượu mừng ngày tốt nghiệp, hôm nay là ngày được nghỉ ngơi, anh em cứ thoải mái uống.” Đám phi công cười nói ầm ĩ kéo nhau về quán bar, nơi giờ đây đã trở nên cực kỳ náo nhiệt với những học viên vừa tốt nghiệp…


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện