“Ừm! Báo cáo tàu Đại Thiên Sứ, ở đây cực kỳ bình yên, một chút dấu hiệu của Đế Quốc cũng không có!” Robert Parnell thông báo về tàu đồng thời anh không ngừng tập trung quan sát ra ngoài khoang lái, cặp mắt nhìn khắp bốn phương tám hướng, cố gắng phát hiện ra cái gì đó, tuy rằng anh biết dùng mắt thường khó mà quan sát được bao xa trong vũ trụ nhưng sự căng thẳng cùng thói quen của phi công tiêm kích khiến anh không khỏi làm theo bản năng.



Đây là thiên hà XY-1987, nơi mà họ đã gặp gỡ với hạm đội Đế Quốc dẫn đầu bởi thái không mẫu hạm Quang Huy và phi đội của thượng tá Riley, trước khi họ thực hiện nhiệm vụ này, phu nhân Almeida đã từng cảnh báo cho họ trong khu vực này hoạt động của Đế Quốc đang có dấu hiệu gia tăng. Mõi một thành viên của hạm đội, nhất là các phi công, khi tiến vào khu vực thiên hà đều căng hết cả thần kinh lên, dấu ấn trận phục kích lần trước còn ghi sâu trong tâm trí họ, mặc dù trước mắt không phát hiện ra điều gì khả nghi nhưng mỗi người đều hiểu, họ không phát hiện không có nghĩa là nguy hiểm không tồn tại.



Chưa ai quên từng diễn biến của trận phục kích lần trước, họ không thể quên được hình ảnh những quả ngư lôi như từ trên trời rơi xuống lao thẳng vào họ, ai cũng biết đối phương có thể trang bị cơ cấu phóng ngư lôi cùng các thiết bị giám sát tự động trong các khối thiên thạch, kéo đến mức cả rada lẫn mắt thường đều không cách gì phát hiện ra chúng. Còn đến khi tàu đến gần đủ để chúng bắt đầu hành động thì có thể phát hiện ra, nhưng khi đó cũng đã quá muộn.



Điều may mắn là lần này bọn họ có trong tay AWACS, thông qua phân tích quá trình bị phục kích lần trước của tàu Người Giải Phóng cũng như các mảnh vụ của cơ cấu phóng ngư lôi cũng như giám sát tự động mà họ mang về, cá kỹ sư Đồng Minh đã tìm ra nguyên lý và bằng một tốc độ kinh người nâng cấp cả phần cứng lẫn phần mềm cho các phương tiện trinh sát tầm xa trên tàu cũng như trên các chiến đấu cơ AWACS kiểu Tỏa Nhãn. Từ lý thuyết mà nói, với sự nâng cập này bọn họ có khả năng phân tích các khối bức xạ để phân biệt được các thiết bị phóng ngư lôi hoặc giám sát tự động đã được ngụy trang với thiên thạch bình thường. Nhưng thực tế thì chưa được kiểm nghiệm, điều quan trọng là tỷ lệ nhầm lẫn dẫn đến báo động giả cũng khá cao, hơn nữa cơ cấu đó chỉ hoạt động hiệu quả ở cự ly tương đối ngắn. Nhưng dù sao thì nói, có các thiết bị mới cũng vẫn tốt hơn là trước đây chỉ có cách dựa vào mắt thường để tìm kiếm, có thể nói là “lên đời” rồi.




Vì nguyên ngân đó, Thụy Sâm có thể nói là tương đối yên tâm, qua nhiều lần thực hiện trong mô phỏng thực tại ảo, có thể tạm rút ra kết luận là ở cự ly cho phép Tỏa Nhãn hoặc chiến hạm phát hiện đối phương, cho dù đối phương có phản ứng bằng cách phóng ngư lôi ngay, cự ly đó cũng đủ để tàu Đại Thiên Sứ phái chiến đấu cơ hoặc dựa vào hỏa lực của hai khu trục hạm để tiêu diệt lũ “khách không mời” đó. Tuy nhiên để phòng khả năng lọt lưới các mục tiêu, Thụy Sâm và Phi Luân cùng thương thượng và quyết định vạch một tuyến đường cho tàu sao cho cố gắng cách càng xa các khu vực có bãi thiên thạch càng tốt.



Thụy Sâm đột nhiên cảm thấy như dở khóc dở cười, từ bao lâu nay, bãi thiên thạch, dải băng đá, hay các đám tinh vân luôn tồn tại trong vũ trụ, chúng là những người bạn trung thành và tin cậy của những chiến binh du kích trong vũ trụ, là nơi xuất phát chính của các trận tập kích, giao thông chiến… Đồng Minh từ khi mới thành lập đã dựa vào những người bạn ấy để chống trọi với lực lượng quân sự cường đại của Đế Quốc. Các phi công Đồng Minh có trình độ tác chiến trong các khu vực có địa hình phức tạp rõ ràng là vượt trội so với đại đa số phi công Đế Quốc. Thế mà nay, những người bạn thân thiết lại trở thành nơi mà họ cố phải tránh né, chẳng lẽ họ quá cẩn thận hay là…



Thụy Sâm vẫn thường nghĩ không biết đó có phải là điềm báo trước về sự thay đổi chiến thuật của Đồng Minh hay không? Bây giờ, như anh được biết, Đồng Minh đã có trong tay ít nhất là ba chiếc thái không mẫu hạm trong tư thế có thể chiến đấu, ngoài ra còn bốn chiếc khác đang trong quá trình chế tạo, một khi chúng hoàn thành, Đồng Minh sẽ có số thái không mẫu hạm lên tới bảy chiếc. Bảy chiếc thái không mẫu hạm là gì? Lực lượng! Hạm đội 5, một trong những hạm đội tinh nhuệ nhất của Đế Quốc cũng chỉ có ba chiếc thái không mẫu hạm, tuy rằng những chiếc thái không mẫu hạm tốc độ cao của Đồng Minh chỉ mang được số chiến đấu cơ bằng hai phần ba thái không mẫu hạm của Đế Quốc nhưng thêm vào đó sự vượt trội về tính năng của Tia Chớp ta có thể nói lực lượng của hai bên là cân bằng. Bảy chiếc thái không mẫu hạm ít nhất cũng có thể làm nòng cốt xây dựng hai hoặc ba hạm đội tương đương với hạm đội 5. Một lực lượng như thế có thể nói là lực lượng du kích chăng? Hoặc biết đâu, trong tương lai không xa, bọn họ sẽ đón chào một thời đại mới…



“Thụy Sâm, đang nghĩ gì thế?” Cái vỗ nhẹ cùng tiếng của Sonia kéo anh ra khỏi sự suy nghĩ miên man.



“À! Cũng không có gì. Chỉ là nghĩ lung tung không thực tế thôi.” Thụy Sâm ngoảnh đầu lại mìm cười để cảm ơn cô đã nhắc nhỏ, anh tập trung lại màn hình, quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ tàu Đại Thiên Sứ.



“Tỏa Nhãn 01 chưa có báo cáo gì sao?” Anh hỏi.



“Chưa có! Bọn họ không phát hiện ra điều gì, hai lần trước đều dược chiến đấu cơ xác nhận là báo động giả.” Sonia lắc lắc đầu. “Xem ra lần này chúng ta gặp may, Đế Quốc không hiểu vì lý do gì tạm ngừng hoạt động ở khu vực này.”



“Ừ nhỉ! Nhưng chúng ta cũng không có ý định quấy nhiễu giấc mộng của họ đúng không?” Thụy Sâm gật gật đầu, tuy nói lần này có nhiệm vụ tuần tra sẵn sàng chiến đấu nhưng cũng không cần chủ động tìm hạm đội Đế Quốc làm gì, nhất là khi họ đã xác định được tính trọng yếu của tàu Cao Tốc, nhiệm vụ được ưu tiên là hộ tống nó quay lại bộ chỉ huy an toàn, chiến đấu, chỉ là trong trường hợp bất đắc dĩ.



“Nhưng sự yên tĩnh bây giờ chẳng khiến anh thích thú chút nào, lần trước cũng thế, trước khi có gió bão bao giờ trời đất cũng tĩnh lặng một cách bất thường, cái tĩnh lặng của thiên hà XY-1987 này khiến người ta như muốn nghẹt thở.” Thụy Sâm lầm bầm một câu.



“Anh này!” Đang ngồi trên vị trí của thuyền trưởng, đột nhiên Phi Luân ngoảnh đầu lại, đôi mắt xinh đẹp như chớp sáng, hỏi. “Nếu anh đã không thích thì sao chúng ta không đi luôn khỏi đây cho rồi.”




“Đi khỏi? Thế cũng được sao? Mệnh lệnh của chúng ta là nhanh chóng tiếp đón tàu Cao Tốc, chúng ta đã ở đây hai ngày rồi, đến cái bóng của nó cũng không có, sao lại có thể đi được?”



“Sao mà ngớ ngẩn thế không biết? Ý của Phi Luân anh còn không hiểu hả, đón tàu Cao Tốc cũng không nhất thiết phải đón ở đây.” Sonia đấm khẽ vào sau lưng anh một cái.



“Đúng rồi!” Bây giờ Thụy Sâm mới giật mình nhớ ra, tuyến đường của tàu Cao Tốc là cố định, về mặt lý thuyết, bọn họ có thể đón nó ở bất cứ điểm nào, không nhất định phải ở thiên hà Xy-1987, đương nhiên là càng ở các thiên hà gần phía Liên Bang càng tốt, nếu ở các thiên hà gần phía Đồng Minh thì chắc cũng chẳng cần họ làm gì.



Còn về nhiệm vụ tuần tra sẵn sàng chiến đấu ở thiên hà Xy-1987, cả Phi Luân lẫn Thụy Sâm và Sonia đều không thật sự để tâm, trọng tâm của nhiệm vụ lần này đã được phu nhân Almeida nói rõ, còn tuần tra ư? Cả tuyến đường, thời gian, phạm vi và ý đồ tác chiến đều không được thông báo rõ ràng, chỉ cần có chút thông minh cũng có thể nhận ra đó chỉ là cái cớ để che mắt thiên hạ thôi.



“Tùy mọi người, anh không có ý kiến.” Anh chợt mìm cười hỏi. “Phi Luân, em đã sớm có ý đó đúng không?”



“Đúng thế!” Cô gái gật đầu thừa nhận. “Nếu đã không phát hiện ra các hoạt động của Đế Quốc, chúng ta cũng không cần ở lỳ chốn này làm gì, thời gian lang thang ở đây càng lâu, xác suất bị phát hiện càng lớn, khả năng bị buộc tham chiến càng lớn, điều đó đối với nhiệm vụ chính của chúng ta, đối vứi tàu Cao Tốc đều không hay, em định rời khỏi thiên hà này, tiến lên phía trước để gặp tàu Cao Tốc, sau đó dùng tốc độ cao nhất trong thời gian ngắn nhất quay lại, tránh tiếp xúc với hạm đội Đế Quốc, đối với nhiệm vụ hộ tống của chúng ta là tốt nhất.”



“Điều đó thì đúng! Nhưng đối với những chú ngựa non háu đá ở phi đội 9 lại chẳng phải là điều hay ho gì! Mấy anh chàng này có khả năng là sẽ bị thất vọng, mấy ngày vừa qua bọn chúng lao đầu vào huấn luyện chỉ mong được gặp Đế Quốc để trút những oán hận đối với anh lên đầu kẻ thù.” Thụy Sâm liếc mắt nhìn Sonia, cả hai đều mỉm cười.



“Chặng đường chiến đấu của tàu Đại Thiên Sứ còn dài, sau này còn nhiều cơ hội để bọn họ trút giận, Đế Quốc không chạy đi đâu mất mà sợ, chúng còn đẩy ngoài kia kia kìa!” Phi Luân lườm Thụy Sâm một cái dài dằng dặc.



Đó là những gì mà cô gái có thể làm bây giờ, cô chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy sự thân mật được che dấu một cách vụng về của hai người, nhưng đôi môi dẩu cao lên lại bộc lộ nội tâm của cô. Khẽ thở dài một tiếng, Phi Luân day day thái dương, cô không biết bây giờ phải làm sao, giữa ba người hình thành một mối quan hệ tam giác đặc thù, phức tạp lại rất kỳ diệu, Phi Luân từ đầu đến cuối đều cố nhẫn nhịn không hỏi Thụy Sâm hay Sonia xem mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, cô chỉ biết, bây giờ cô không thể chia lìa với bất cứ ai trong hai người ấy, cô muốn ở cùng với họ.



Cô có thể cảm thấy, cả Sonia lần Thụy Sâm đều có cảm giác tương tự như thế, nhưng cứ tiếp tục thế này, ba người bọn họ sẽ đi đến đâu? Bây giờ là chiến tranh, không ai nghĩ gì nhiều, bởi lẽ chẳng ai biết ngày hôm nay sẽ kết thúc ra sao, có thể vui vẻ bên nhau phút nào thì hãy tận hưởng phút giây ấy, nhưng khi chiến tranh kết thúc, sự lãn mạn cuối cùng cũng đi đến hồi kết, ai sẽ là người phải nuốt lệ chia ly, hoặc là…




Phi Luân lúc này chợt cảm thấy hâm mộ Anne, con bé có cuộc sống tình cảm thật đơn giản, chỉ duy nhất có một mình Robert Parnell, mà anh bạn nối khố của Thụy Sâm lại chỉ có ưu điểm duy nhất hơn hẳn bạn mình là chung thủy, chí ít là hơn cái gã “bắt cá hai tay” này…!



Phi Luân chợt nhận ra cô đang dùng lực bóp mạnh chỗ để tay trên ghế của thuyền trưởng, cứ như là cô đang cấu mạnh lên người một kẻ nào đó, chỗ nào đau nhất nhỉ, thăn thịt dưới eo? Hay là… bắp đùi non?

Khuôn mặt của Phi Luân chợt ửng lên.



“Phi Luân, em định làm thế nào?” Sonia hỏi.



Cô gái khẽ hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rồi nói. “Chúng ta nhân cơ hội Đế Quốc còn chưa phát hiện, nhẹ nhàng chuồn khỏi đây, ở đây cách cổng siêu không gian JP2 không xa, chỉ cần cẩn thận một chút, dựa vào rada tầm xa trên Tỏa Nhãn, chũng ta có thể tránh khỏi Đế Quốc phát hiện, rời khỏi thiên hà XY-1987 này, sang thiên hà XY-1988, chờ tàu Cao Tốc ở đó, dù sao ở đó cũng có một khu vực mà tàu Cao Tốc phải qua, đó là ở giữa đám tinh vân hình tròn, chúng ta nhất định sẽ không để lỡ nó.”



“Không có ý kiến, anh tuân lệnh thuyền trưởng!” Thụy Sâm gật đầu đồng ý.



“Ừ!” Phi Luân hắng giọng một cái rồi hạ lệnh. “Nối liên lạc cho tôi nói chuyện với tàu Quyết Tâm và Dũng Khí, tôi muốn trao đổi với thuyền trưởng Khải Ân và Soros!”



“Rõ! Thưa thuyền trưởng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện