Hành tinh Hyde, một trong những tinh cầu mới khai phá nằm phía biên giới xa xôi của Đế Quốc, là một hành tinh chuyển động quanh hai mặt trời được loài người phát hiện khoảng hơn 100 năm trước. Ánh sáng chói chang từ hai mặt trời khiến đại bộ phận nước trên hành tinh bị bốc hơi, vì thế khác với những hành tinh có nhiều nước, nơi đây không hề có rừng rậm, thảo nguyên, hay hồ nước, hết tầm mắt chỉ có những sa mạc hoang vu trải vàng đến vô tận, ánh sáng nhức mắt từ hai mặt trời khiến người ta không dám mở mắt nhìn, những cơn bão cát với sức gió tới 500 dặm/ giờ có thể hủy diệt tất cả những gì có trên mặt đất, bất kể là sản phẩm của tự nhiên hay nhân tạo. Tại nơi đây, nước sạch trở thành một thứ xa xỉ phẩm đắt như vàng.



Ngay khi được phát hiện ra, hành tinh này nhanh chóng được đưa vào nhóm không thích hợp cho loài người sinh sống, nếy như sau đó người ta không phát hiện ra rằng dưới lớp cát sa mạc có những mỏ quặng lục lí hợp kim, chỉ sợ nó đã bị loài người sẽ chỉ còn nhớ đến nó như một chấm nhỏ vô danh trên bản đồ hệ thiên hà.



Tuy nhiên, trong một vụ tai nạn phi thuyền, người ta bất ngờ phát hiện dưới lớp cát sa mạch kia là một khối lượng cực kỳ phong phú các loại quặng có giá trị chiến lược, quặng lục lí hợp kim, loại quặng này sau khi qua một số công đoạn gia công làm tăng độ thuần khiết, không những có thể dùng làm nhiên liệu cho động cơ phi thuyền mà còn đóng vai trò quang trọng trong việc chế tạo vũ khí, thậm chỉ ngay cả trong các lĩnh vực dân dụng, loại quặng này cũng có những ứng dụng hết sức rộng lớn. Vì thế nhân loại đã không tiếc công biến khoả hành tinh không thích hợp cho loài người sinh sống này thành một trong những mỏ quặng quan trọng nhất của Đế Quốc với những công ty khai thác lớn nhất tham dự.



Đương nhiên, làm việc ở nơi khỉ ho cò gáy này nhất định không phải là một công việc vui vẻ gì, bởi lẽ đại bộ phận khoáng mạch đều nằm dưới lòng đất, cũng như để tránh bão cát phá hoại, đại bộ phận cơ sở khai thác đều đặt nằm dưới lòng đất, quặng khai thác được do những phi thuyền chuyên vận chuyển khổng lồ mang đến những khu công nghiệp luyện kim ở các hành tinh khác tiến hàng xử lý. Công nhân khai thác quanh năm không thấy ánh mặt trời, chỉ vắt kiệt sức làm như trâu ngựa vì cái gọi là “cống hiến cho sự phồn thịnh của Đế Quốc”. Nơi đây có cực kỳ ít những chỗ có thể vui chơi, giải trí, thậm chí những thiết bị phục vụ sinh hoạt hàng ngày cũng rất đơn điệu, ngược lại, cảnh vệ có vũ trang và các giám công luôn vun vút roi da trên tay thì lại có thể thấy nhan nhản khắp nơi. Không một ai thích đến đây làm việc, thậm chí là với những lời hứa hẹn lương cao chót vót, vì thế có mặt ở đây nếu không phải là những người bị bắt buộc, thường là tù chính trị hay hình sự bị bắt phục dịch khổ sai, ngoài ra cũng có một thiểu số không phải là phạm nhân, những con cừu non ngây thơ đã ngoạm vào miếng bánh ngọt sặc sỡ của các công ty chiêu sinh lừa tới, Thụy Sâm Nepali Gore, thuộc về số người ít ỏi này.




Thụy Sâm Nepali Gore, sinh ra trong một gia đình bình dân ở New London, cha mẹ cậu đã qua đời trong một tai nạn phi thuyền từ khi cậu còn nhỏ, tuổi ấu thơ của Thụy Sâm lớn lên dưới bàn tay chăm sóc của ông bà nội. Không may, số mệnh dường như luôn đối đầu với cậu, năm Thụy Sâm học đến cấp hai, lại một tai nạn lớn nữa ập xuống cuộc đời cậu, người ông nội hiền hậu qua đời sau một cơn bạo bệnh, bà nội cậu cũng chỉ cầm cự thêm mấy tháng trong sự bi thương rồi cũng tiếp bước người ông đi vào cõi vĩnh hằng để lại cậu bé Thụy Sâm côi cút giữa cuộc đời. Hai ông bà cụ vốn dĩ thanh bần, lại thêm chi phí chữa bệnh khiến cho gia cảnh trở nên bần như tẩy, không còn kế sinh nhai, bất đắc dĩ, cậu bé Thụy Sâm phải bỏ học lao vào lò luyện của cuộc đời.



Dễ thấy rằng Thụy Sâm với vốn năng lực nhỏ bé của mình chẳng thể kiếm được một công việc nào cho ra hồn, cậu chỉ có thể làm những công việc thấp kém nhất, lương bổng thấp nhất, lao động cực nhọc nhất, vì thế, nhìn thấy tờ quảng cáo với mức lương cao chót vót của công ty chiêu sinh, cậu lập tức sáng mắt lên.



“Bây giờ công việc của mình cũng đã quá gian khổ rồi, thời gian làm việc thì dài, lương bổng thì thấp, không bằng thử đến đấy xem xem, công việc có lẽ là cực kỳ gian khổ đây, những dù có gian khổ gấp đôi bây giờ thì lương bổng không chỉ cao hơn hai lần, cao hơn những hai mươi lần cơ mà. Tuy nhiên thời hạn hợp đồng đến 5 năm là hơi dài, những quan trọng nhất là không yêu cầu trình độ học vấn cao, giờ này kiếm đâu ra việc không yêu cầu bằng cấp mà có lương cao như thế cơ chứ? Con bà nó, ngày nay thì đến hầu bàn cũng đòi có bằng tốt nghiệp trung học…” Thụy Sâm đưa ra một quyết định ngu xuẩn như thế đấy.



Sự tình quả thực là vô cùng thuận lợi, nhân viên chiêu sinh đang đau đầu không biết báo cáo ra soa khi không hoàn thành nhiệm vụ, chợt thấy có người tự động tới đăng ký, tự nhiên là sướng gần chết. Hắn lập tức thi triển toàn bộ tài ăn nói có thể sánh ngang với các chính trị gia hàng đầu, có thể nói là miệng nở hoa sen, lời như ngọc, tâng bốc hết lời dường như đây là một công việc trên trời hiếm có, dưới đất tuyệt không, làm cho cậu bé Thụy Sâm vốn không chút kinh nghiệm xã hội nghe đên đầu loạn mắt hoa, cũng không kịp tử tế ngắm nghía hợp đồng ra sao đã mơ mơ hồ hồ ký tên mình lên đó.



Đến khi đặt chân đến hành tinh Hyde, cậu trai trẻ Thụy Sâm mới nhận ra sai lầm lớn của mình, nơi đây công tác so với lúc trước đâu chỉ là gian khổ đôi? Không có ngày nghỉ, hàng ngày lao động đều mười tiếng đồng hồ trở lên, cường độ lao động cực cao, kết thúc ngày lao động ai cũng mệt lả cả người. Hơn nữa không chỉ gian khổ là hết, hoàn cảnh công việc cũng cực kỳ ác liệt, ba ngày năm buổi có thi thể bị mang ra ngoài chỉ là chuyện thường, Thụy Sâm cùng một nhóm người khác do là nhân công lao động nên cảnh vệ và giám công đối xử còn chút nương tay, đại bộ phận là tù chính trị và hình sự không có được may mắn như vậy, cảnh vệ vũ trang đối đãi với họ cực kỳ thô bạo, chỉ có chút không vừa ý là chân đấm tay đá, dùi cui điện sẵn sàng, như không phải cần lưu lại nguồn lao động này để đào quặng, chỉ e mỗi người trong số đó đã được tặng một viên đạn rồi.



Lương bổng ở đây rất cao, không sai, nhưng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, không có kỳ nghỉ, không có phương tiện giải trí, tiền nhiều hơn nữa cũng biết dùng vào việc gì? Đối với việc mình có gắng chịu quá 5 năm hay không, sau khi nhìn bên cạnh từng người từng người một ngã xuống, Thụy Sâm đã gần như tuyệt vọng, mặc dù trước mắt vận mệnh có vẻ mỉm cười với cậu, trong vòng nửa năm trong tổ của cậu đã có bốn người chết mà Thụy Sâm chỉ bị một vết sẹo dài trên tay phải, nhưng ai có thể nói trước khi nào ách vận đổ xuống đầu mình.



Hợp đồng không cho phép kết thúc trước hạn, muốn bỏ trốn cũng không có khả năng, trên hành tinh khắp nơi là sa mạc sẵn sàng nướng khô bất kỳ kẻ nào bỏ trốn, liên lạc với thế giới bên ngoài chỉ qua mỗi lần giao hàng lên tàu vận chuyển, nhưng việc phòng phạm cực nghiêm, thêm vào đó, để đề phòng phạm nhân bỏ trốn, trên quỹ đạo còn có quân đội bố trí, đối với những phi thuyên ra vào hành tinh tiến hành kiểm soát, không một ai có thể dấu mình trước thiết bị quét sinh vật đặt trên các chiến hạm này.



Trong khi Thụy Sâm bé nhỏ đang dần chìm trong tuyệt vọng, cậu bất ngờ nhận được lệnh triệu tập của quân đội, điều đó có nghĩa là Thụy Sâm có thể mang theo số tiền lương không nhỏ của mình, rời khỏi cái chốn chết tiệt này. Ở Đế Quốc, nơi mà thế lực của quân đội còn lớn hơn trời, chưa có ai bị gọi nhập ngũ mà ông chủ dám giữ lại. Điều này khiến cho Thụy Sâm cảm thấy như đang trên mây, cái lão béo quản lý khu khai khoáng, kẻ đang thông báo cho cậu thu thập hành lý để ra đi, sao hôm nay chợt trông đáng yêu đến thế, thật chỉ muốn ôm hôn thắm thiết một cái.



-----oOo-----




Cảng vũ trụ Anderson, hành tinh New London.



Chàng trai mười tám tuổi Thụy Sâm ngơ ngác đưa mắt nhìn khắp xung quanh, sau một chặng đường dài, tinh thần có vẻ hơi mệt mỏi nhưng vẫn không thể dấu nổi sự sung sướng được trở lại quê nhà trong ánh mắt. Do một thời gian dài phải làm việc dưới lòng đất, nước da Thụy Sâm đã hơi chuyển sang trắng bệch, bù lại khuôn mặt với những đường nét cương nghị pha lẫn vẻ phong trần, mái tóc đen cắt cao trên vầng trán lại cho câu một phong thái riêng.



Cảng vĩ trụ Anderson không khác mấy so với ngày Thụy Sâm dời khỏi đây đến Hyde, có chăng chỉ là hình ảnh của chiến tranh đã rõ rệt hơn, khắp nơi người ta đều có thể thấy sĩ quan và binh lính. “Nói gì thì nói, mình cũng đã được trở lại với xã hội văn minh quen thuộc” Thụy Sâm tự nhủ. Lệnh nhập ngũ quy định thời gian có mặt là trong vòng bảy ngày tại căn cứ Luo River Desch Peaceful, khu ngoại ô phía Tây New London, trước mắt còn hai ngày nhàn rỗi, Thụy Sâm quyết định ghé qua nhà xem xem thế nào.



Cánh cửa phòng từ từ mở phát ra những tiếng kèn kẹt, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như ngày Thụy Sâm đi khỏi, chỉ có bụi là kịp phủ một lớp dày trên mọi đồ đạc trong nhà. Ngôi nhà là di vật duy nhất của cha mẹ Thụy Sâm để lại, vì thế dù trong những ngày khó khăn nhất cậu cũng không hề có ý định bán hay cho thuê nó, thậm chí tất cả đồ đạc cũng được cố giữ lại nguyên vẹn như khi ông bà cậu còn sống.



Hai giọt nước mắt lăn dài trên gò má Thụy Sâm, cảnh vật vẫn còn đây, tựa như không có gì thay đổi, chỉ có tiếng cười hiền từ của ông bà là cậu không bao giờ còn được nghe thấy nữa…



Hai ngày sau, Thụy Sâm nhìn lại lần cuối thành quả lao động của mình, căn nhà đã sạch bong, đồ đạc được lau chùi sáng bóng rồi nhẹ nhàng khép cửa. Không biết lần sau trở lại là khi nào, dù đã đóng kín tất cả các cửa nhưng Thụy Sâm chắc rằng không lâu nữa bụi sẽ lại phủ một lớp dày lên mọi thứ trong nhà, và cả khu vườn nhỏ bên ngoài vốn rực rỡ với vô số những bông hoa Tulip khoe sắc rồi cũng trở thành vương quốc của cỏ dại.



“Ông nội, bà nội, chờ con nhé, con sẽ trở lại thăm mọi người.”



Khoác chặt chiếc ba lô sau lưng, Thụy Sâm nghiến răng bước chân đi không dám ngoảnh đầu nhìn lại, quân pháp nghiêm minh, đến thời hạn mà không có mặt báo cáo sẽ bị xem là tội phạm đào ngũ, Thụy Sâm tuyệt đối không có ý định quay lại một địa ngục trần gian kiểu như hành tinh Hyde một lần nữa.



Tuy nói rằng điểm trình diện tại căn cứ Luo River Desch Peaceful, nhưng một căn cứ quân sự không phải ai thích đến thì đến, lớ ngớ đến nơi hỏi han, nếu chỉ bị đuổi ra là còn nhẹ, không may bị xem là gián điệp của Liên Bang bắt lại thẩm vấn thì mới là chuyện lớn, trong lệnh nhập ngũ cũng đã quy định rõ, trước hết phải trình diện tại trạm tuyển quân khu vực, sau đó sẽ được xe của quân đội đưa đến căn cứ Luo River Desch Peaceful, là tân binh, Thụy Sâm sẽ ở lại đây sáu tháng để huấn luyện cơ bản, sau đó căn cứ thành tích huấn luyện phân phối đến phục vụ tại các đơn vị trong Đế Quốc.




" Thụy sâm. Nepali Gore?"



“Có mặt!”



Một trung sĩ liếc mắt nhìn Thụy Sâm một cái, so sánh với ảnh trong đơn đăng ký, sau khi xác định không có nhầm lẫn gì mới tích vào phía sau tên cậu, cũng không ngẩng đầu nhìn lại chỉ nói: “Xe số ba”



Lên xe Thụy Sâm mới phát hiện ra hầu như đã chật cứng, có khoảng vài chục người, hầu hết đều xấp xỉ tuổi cậu, tuy cùng sống trong một khu nhưng nhìn quanh Thụy Sâm cũng không thấy khuôn mặt quen thuộc nào, cậu cũng tùy tiện tìm một ghế trống để ngồi.



“Hi! Người anh em, không chừng sau này chúng ta cũng huấn luyện với nhau đấy, tên tôi là Crowford, còn cậu?” Người ngồi cạnh Thụy Sâm nhiệt tình chìa tay ra, đó là một chàng trai với khuôn mặt khá điển trai và cặp mắt sáng long lanh, một người dễ gây thiện cảm cho người đối diện ngay từ cái nhìn đầu tiên.



“Thụy sâm. Nepali Gore, cứ gọi tôi là Thụy Sâm cũng được, rất vui được gặp cậu.” Thụy Sâm bắt tay đáp lễ.



Và thế là, Thụy Sâm gặp được người bạn đầu tiên trong quân đội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện