Một chiếc Tia Chớp kiểu trinh sát xuất hiện ở bên cổng siêu không gian trong ánh chớp sáng chói, đảo quanh khu vực hai vòng, xác định khu vực phụ cận cổng siêu không gian không có hoạt động gì khác thường, nó lại tiếp tục thực hiện theo lịch trình, bay về phía trung tâm thiên hà, mở rộng phạm vi tìm kiếm.



"Tàu Đại Thiên Sứ, đây là Echo 06 báo cáo, tôi đã đến thiên hà Chốn đào nguyên, mọi thứ ở đây đều bình thường, hoàn toàn yên tĩnh, không có phát hiện có hoạt động gì của Đế Quốc." Thiếu úy Roskill chăm chú nhìn màn hình rada trong khoang lái của chiếc Tia Chớp, đồng thời báo cáo với hạm đội tình hình hiện tại.



"...... Khu vực xung quanh cổng siêu không gian có cường độ phóng xạ tương đối cao tuy rằng vẫn nằm trong phạm vi cho phép. Có điều theo thông tin cho thấy mặt trời ở trung tâm thiên hà có vấn đề, theo đánh giá của tôi, trừ màu sắc có vẻ hơi tối, những dấu hiệu còn lại là bình thường, không phát hiện ra có vấn đề gì." Nhớ lại nhiệm vụ mà Thụy Sâm đã giao cho trước khi xuất phát, thiếu úy không khỏi nhìn một chút dáng vẻ biểu hiện, có tiểu tâm mà híp mắt nhìn lướt qua kia khỏa thật lớn chói mắt hằng tinh, bổ sung một câu.




" Hiểu được, Echo 06, tiếp tục tuần tra, có điều đừng rời xa cổng siêu không gian, giữ tư thế cảnh giới, hạm đội sẽ nhanh chóng xuyên qua cổng siêu không gian, chúng ta gặp nhau ở bên đó! Tàu Đại Thiên Sứ! Hết."



"Thiên hà Chốn đào nguyên mọi thứ đều bình thường, không có vấn đề gì." Thụy Sâm quay đầu nhìn Phi Luân nói.



"Hướng đi không thay đổi, giữ tốc độ, mọi người chú ý, đây này là thuyền trưởng Diêu Phi Luân, chúng ta chuẩn bị xuyên qua cổng siêu không gian vào thiên hà Chốn đào nguyên......"



Cổng siêu không gian này là do là những người trên hành tinh di dân Nam Sơn cung cấp tọa độ cho hạm đội độc lập cơ động số 5, thông qua nó, bọn họ sẽ đến được nơi cần cứu viện. Dù sao thì cũng coi như thần may mắn mỉm cười, trên hành trình không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, cũng không gặp chiến hạm hay chiến đấu cơ của Đế Quốc. Có điều, hạm đội vẫn luôn duy trì trạng thái báo động cao cùng phong cách hành động cẩn thận, không dám có chút sơ sẩy. Thụy Sâm và Phi Luân đều hiểu rằng không chạm trán không có nghĩa là Đế Quốc không hoạt động quanh đây. Ở thiên hà Brest bọn họ phát hiện mạng lưới các thiết bị giám sát tự động bố trí quanh cổng siêu không gian chắc chắn không phải vì nhà cầm quyền Đế Quốc nhàm chán hoặc thừa tiền bày ra cho vui, ở quanh đây, Đế Quốc chắc chắn có một cái gì cần giữ bí mật, cũng có lẽ, đó là thứ mà bọn họ cần tìm.



"Chúng ta đã tiến vào quỹ đạo trên hành tinh số 2." Khi các chiến hạm to nhỏ khác nhau của hạm đội lần lượt xuất hiện trên quỹ đạo hành tinh Nam Sơn, sĩ quan điều khiển tàu Đại Thiên Sứ lớn tiếng tuyên bố.



"Tất cả hệ thống hoạt động bình thường, cường độ phóng xạ bên ngoài lên tới 104, vượt xa mức cho phép bình thường. Có điều đối với hạm đội mà nói, cường độ phóng xạ ấy vẫn chưa tạo thành nguy hiểm, màn chắn năng lượng và vỏ tàu bảo vệ tốt chúng ta......" Thượng úy Aidi Ta đồng thời báo cáo.



"Một hành tinh đang trên đường đi đến điểm cuối của nó!" Một phi công lên tiếng cảm thán, mọi người trong hạm đội hoặc thông qua màn hình, hoặc trực tiếp nhìn qua cửa sổ ở mạn tàu, ai cũng tò mò nhìn xuống hành tinh dưới chân họ, hành tinh từng được những người đến đây đặt tên là Nam Sơn với ý nghĩa mong có được cuộc sống bền vững vốn đầy nhựa sống và màu xanh. Thế mà chỉ dăm năm trở lại đây đã không còn nhữa. Trừ màu xanh biếc của đại dương vẫn không đổi, vàng và nâu là hai màu chủ yếu trên các đại lục, chỉ một chút màu xanh hiếm hoi còn lại đang run rẩy và ngày càng ít đi trước những cơn bão cát cuồn cuộn. Có lẽ cuối cùng chúng cũng khó tránh khỏi vận mệnh.



"Thuyền trưởng, chủ tịch hành chính của hành tinh Nam Sơn, ngài Kangdelasi đại diện cho mọi người ở dưới gửi đến cho chúng ta lời chúc mừng và cám ở chân thành với sự giúp đỡ quý báu của chúng ta."



" Tôi biết rồi, sĩ quan điều khiển, đưa chúng tôi xuống." Phi Luân bình tĩnh hạ lệnh.




Thụy Sâm không có cơ hội hạ cánh xuống bề mặt hành tinh, anh dẫn theo liên đội Tuy-lip của mình, cùng mấy chiếc Tỏa Nhãn và tiểu đội Ảo Ảnh, ở lại trên vũ trụ, phụ trách cảnh giới toàn bộ thiên hà và các khu vực xung quanh, cho dù nhiệm vụ lần này chỉ là một nhiệm vụ cứu viện nhân đạo, nhưng xét thấy sự tồn tại của một căn cứ Đế Quốc ở đâu đó quanh đây là điều chắc chắn, do chẳng ai có thể biết bọn chúng sẽ xuất hiện ở đâu và khi nào, cho nên nhiệm vụ cảnh giới an toàn cho hạm đội cần được tiến hành rất cẩn thận.



Cho nên, Thụy Sâm chỉ có thể biết được một phần tình hình bên dưới thông qua lời kể của Phi Luân và Sonia, có điều anh có thể cảm nhận sự cuồng nhiệt của những dân cư hành tinh Nam Sơn đối với các thành viên hạm đội, mặc dù vào ban ngày, đại bộ phận mọi người đều trốn trong các địa đạo, nhưng những người vốn đã tuyệt vọng, nay biết tin có cứu tinh đến, lập tức trở nên mừng rỡ như điên. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc bọn họ có thể ra ngoài hoạt động tự do, nhưng những người dân đầy kích động vẫn là lợi dụng khoảng thời gian ban ngày, trang trí một khuôn mặt mới cho những gì còn lại của họ, đến đêm, những đèn nhiều màu như che kín đường phố, những đóa hoa tươi vốn đã trở thành báu vật vô giá cũng xuất hiện trong buổi lễ hoan nghênh hạm đội, nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt mọi người thay cho sự mờ mịt, bất lực cùng bi quan trước đây, cuộc sống, hy vọng, tựa hồ lại một lần nữa trở về với hành tinh Nam Sơn.



Trong màn đêm đen mù mịt, một chiếc chiến hạm vũ trụ khổng lồ chậm rãi xuất hiện, từ dưới thân tàu, những ngọn đèn màu không ngừng lóe lên, ánh sáng trắng từ thân tàu chớp sáng để gửi đến một tín hiệu chào mừng. Trong khoảnh khắc ấy, trên hành tinh Nam Sơn những chùm sáng pháo hoa lóe lên, vài chiếc chiến đấu cơ kiểu Thợ Sơn đã có tuổi đời hàng chục năm, mặc dù đã rách nát và cũ mèm, thường xuyên bảo dưỡng theo kiểu giật gấu vá vai cũng cố gắng rời khỏi mặt đất gia nhập đột ngũ chào đón. Có điều nhìn cách họ bay cũng như những chiếc chiến đấu cơ, các phi công lái Tia Chớp đột nhiên trở nên cẩn thận, tử tế, thậm chí họ hạn chế tối đa mọi tình huống cơ động chứ đừng nói đến những màn biểu diễn kỹ năng bay đặc biệt đã được dự định, nguyên nhân là bởi vì các phi công của hạm đội 5 thực sự lo lắng, nếu sóng xung kích từ chiến đấu cơ của họ phát ra do các động tác cơ động kịch liệt mà đập vào các chiến đấu cơ đón tiếp, không biết những chiếc chiến đấu cơ cũ kỹ ấy có bị vỡ tan ra thành từng mảnh hay không!

Cuối cùng khi nghi thức hoan nghênh được tiến hành ở lễ đường trung tâm, đại bộ phận những người dân hành tinh Nam Sơn có mặt lại một lần nữa bị chấn động đến há hốc mồm, lần đầu tiên gặp tư lệnh một hạm đội! Một hạm đội chủ lực hẳn hoi! Ấy thế mà người quyền cao chức trọng đó lại là một cô gái cực kỳ xinh đẹp với tuổi đời chưa đến đôi mươi! Ngay lập tức Phi Luân trở thành thần tượng của mọi người, bất luận là nam hay là nữ, nói theo cái cách đầy ghen tỵ của Chương Tiểu Tinh là chỉ riêng số fan của Phi Luân cũng có thể hợp thành một sư đoàn đủ biên chế!



Do đã có sự liên lạc từ trước, hoạt động cứu viện tiến hành rất thuận lợi, chính quyền trên hành tinh Nam Sơn đã có kế hoạch chi tiết và đầy đủ, dưới sự chỉ huy của các thủy thủ, từng đoàn người xếp hàng trật tự mang theo hành lý của mình lên tàu, đại bộ phận là đồ dùng cá nhân và tài liệu. Những gì còn lại của họ, nhà của, máy móc, bất đắc dĩ đành phải vứt bỏ lại cái nơi mà bọn họ đã phấn đấu xây dựng hàng mấy thập niên này, dù sao trên hành tinh Nam Sơn mặc dù chưa có những thành phố lớn, nhưng trải qua vài thập niên phát triển, cũng đã có dân số lên đến vài vạn người, bảy chiếc chiến hạm cơ hồ chật cứng. Bản thân số người của hạm đội cũng đã vượt biên chế, bây giờ lại thêm số dân di cư nên càng chật chội. Trên mọi chiến hạm, tất cả những khoảng trống như hành lang, hangar, nhà kho v.v… đều dùng để chứa người, có thể nói là chen chúc lên nhau, để dành ra không gian chở người, thậm chí toàn bộ chiến đấu cơ, tàu đột kích, tàu con thoi đều phải bay ra lơ lửng trên quỹ đạo hành tinh.



Mọi người chen chúc đứng bên nhau gần như không còn một chỗ hở, mặc cho ai cũng biết rằng như thế không thể duy trì một thời gian dài. Có điều may mắn là bọn họ cũng không cần phải chịu đựng tình trạng đó quá lâu, Phi Luân đã rất kiên nhẫn chỉ ra rằng, hạm đội độc lập cơ động số 5 là một hạm đội chiến đấu, hơn nữa hiện đang chấp hành nhiệm vụ, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm trán với hạm đội Đế Quốc, do đó ngài Kangdelasi cũng rất thông cảm, người đàn ông đã gần bảy mươi tuổi này cũng đã trải qua quãng thời gian chạy trốn đầy gian khổ nên hiểu rõ hoàn cảnh của hạm đội. Lập tức ông ta nghĩ tới một hành tinh ở thiên hà gần đó, nơi họ đã từng đi qua. Mặc dù hoàn cảnh ở đó khó mà có thể so sánh được với hành tinh Nam Sơn, nhưng hiện tại có thể nói là thiên đường đối với những người di dân, ít nhất nơi đó không có sinh vật nào đủ khả năng uy hiếp sự tồn tại của họ. Được sự đồng ý của ngài Kangdelasi, Phi Luân quyết định thiết lập điểm di dân mới ở nơi đó, còn sau đó hành tinh ấy có thể trở thành nơi cư trú vĩnh viễn hay không còn phải xem tình thế phát triển và sự thay đổi về sau, ngài Kangdelasi tin rằng họ vẫn có thể xây dựng lại cuộc sống mới vì ngọn lửa nhiệt tình và tự tin vẫn cháy sáng trong lòng họ, đây là điều kiện tiên quyết.



Hạm đội cất cánh, hành tinh Nam Sơn nhỏ dần trong ánh mắt lưu luyến của những người ly hương rồi nhanh chóng biến mất, xung quanh hạm đội là vô số các loại chiến đấu cơ bị bắt phải nhường chỗ, họ kết thành vành đai che chở cho các chiến hạm, trong đó có cả AWACS, tàu đột kích, tàu con thoi củng các liên đội chiến đấu. Vô số những đuôi lửa màu lam nhạt ẩn hiện xung quanh các chiến hạm không lồ và lẫn trong bầu trời vũ trụ bao la tạp thành một cảnh tượng huyền bí và kỳ ảo hấp dẫn ánh mắt của những người thuộc thế hệ thứ hai trên hành tinh Nam Sơn. Đây là lần đầu tiên những chàng trai cô gái ấy rời khỏi nhà, cũng là lần đầu tiên họ tiến vào vũ trụ, nhìn thấy hành tinh nơi họ đã sinh ra và lớn lên, cận cảnh mặt trời và các vì sao huyền bí, đám thanh niên cao hứng kích động đến độ quên cả nối nhớ nhung quê cũ



Một tác dụng phụ của nó là: Rất nhiều người trẻ tuổi yêu cầu được gia nhập Đồng Minh, gia nhập hạm đội độc lập cơ động số 5, những chàng trai cô gái ấy mang trong mình khát vọng thay đổi, hy vọng và nhiệt huyết.




Hạm đội bình an tiếp cận hành tinh được chọn là điểm di dân, trong lúc Thụy Sâm hai tay ôm lấy cần lái để mặc hệ thống tự động điều khiển chiếc Tia Chớp mà thiu thiu ngủ thì đột nhiên một loạt những tiếng đích đích đích vang lên trong khoang lái.



"Thụy Sâm, anh lập tức quay tàu ngay có được không?" Người xuất hiện trên màn hình là Phi Luân.



"Ơ! Sao thế? Bây giờ còn chưa đến phiên anh quay lại tàu nghỉ ngơi mà?" Thụy Sâm sửng sốt.



"Không phải chuyện đó, hiện tại có tình huống khẩn cấp mới," Thụy Sâm lúc này mới chú ý đến vẻ căng thẳng trên khuôn mặt cô gái, cô nói tiếp với vẻ mặt nghiêm túc," Tín hiệu, thiếu tá Roaches vừa báo cáo, đã thu được xung tín hiệu của thiết bị theo dõi."



"Cái gì? Ở đây sao? Quanh đây?" Thụy Sâm cũng giật mình,"Hiểu rồi! Anh sẽ lập tức quay lại."



Đúng là người tốt được trời phù hộ mà, Thụy Sâm vừa điều khiển chiến đấu cơ quay về tàu Đại Thiên Sứ, vừa thầm nhủ, nếu bọn họ vẫn tiếp tục tìm kiếm mà bỏ qua tín hiệu cấp cứu khẩn cấp của hành tinh Nam Sơn, như vậy sẽ không đi đến được thiên hà Chốn đào nguyên, cũng sẽ không biết tuyến đường này, càng không có khả năng đến đây để thu được tín hiệu của thiết bị theo dõi.



Xem ra, chiếc tàu vận chuyển kia đúng là đã mang chiếc container đến nơi này, bọn họ không đi sai đường, tim Thụy Sâm đập thình thịch, anh có cảm giác, chân tướng của kế hoạch Omega tựa hồ đang ở ngay phía trước, bọn họ chỉ cần vươn tay là nắm được...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện