Đối với việc phân phối theo các chuyên môn, thông thường do trung tâm huấn luyện căn cứ vào biểu hiện của các tân binh xác định năng lực, tố chất và các sở trường tổng hợp trình lên phòng quân lực để bố trí công tác, tân binh không có quyền tuyển trọn. Tuy nhiên để khích lệ tân binh nỗ lực huấn luyện, Đế Quốc cũng đưa ra một quy định rằng ba mươi tân binh có thành tích tốt nhất sẽ được quyền đề xuất nguyện vọng, trung tâm sẽ căn cứ vào nguyện vọng này để ưu tiên phân phối, thông thường chỉ cần nguyện vọng không vượt quá quy định, bên quân lực cũng sẽ không phản đối, nói chung thường là cầu được ước thấy.



Vận may của Thụy Sâm không tồi, thành tích tổng hợp của cậu xếp thứ hai mươi bảy, chỉ chút nữa là vượt quá ba mươi, Crowford xếp hạng hai mươi hai, Buddy đứng thứ hai mươi chín, trong ba mươi thứ hạng đầu tiên, đại đội của trung sĩ Abundant Ella chiếm đến một phần ba, đương nhiên đó cũng là đại đội có số lượng thương vong đứng đầu trong căn cứ, điều này khiến những tân binh thuộc đơn vị bạn vừa hâm mộ đồng thời cũng cảm thấy may mắn khi không phải luyện tập dưới tay Ma Quỷ.



“Còn có thể đề xuất nguyện vọng chuyên ngành!” Thụy Sâm thực sự có cảm giác ông trời đã mở mắt cứu rỗi cậu, không chút do dự, cậu cầm bút rất nắn nót đánh dấu vào những mục đã dự định trước trên phiếu đề xuất.



“Người anh em, để tao xem xem mày định xin vào binh chủng nào nào?” Thụy Sâm quyết định rất nhanh nhưng Crowford cũng không chậm hơn, thực ra thì những người xếp trong ba mươi thứ hạng đầu tiên đều đã có sẵn những dự định cho tương lai, bây giờ chỉ là thể hiện ra trên giấy mà thôi.



“Bộ đội vũ trụ! Ái chà! Không tồi, cũng chọn lựa như tao! Tao định đăng ký đến hạm đội, tốt nhất là anh em mình được phân về cùng một đơn vị… A!” Crowford vừa nhìn thấy dòng đầu tiên đã bắt đầu ba hoa, có điều khi nhìn đến dòng thứ hai thì hắn lập tức há mồm trợn mắt. “Mày đăng ký cái gì? Tại sao không đến hạm đội mà đòi đến đơn vị hậu cần tri viện??? Thợ máy bảo dưỡng chiến đấu cơ??? Mày… mày…” Crowford lắp ba lắp bắp, chỉ chút nữa là tức đến bốc khói lỗ mũi.




“Xuỵt! Bé cái mồm thôi! Mày muốn cho cả thế giới biết hả?” Thụy Sâm có vẻ xấu hổ cười cười.



“Mày… mày…” Crowford bắp bắp nửa ngày, đưa mắt nhìn Thụy Sâm từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, giống như đây là lần đấu tiên gặp cậu. “Ông anh, mày không phải bị thần kinh chứ hả? Cái đơn vị đó là dành cho lũ bất tài dưỡng già, mày có quần quật ở đó đến hết đời cũng chỉ giỏi lắm là thăng đến trung sĩ thôi con ạ!” Hắn sờ tay lên trán Thụy Sâm “Nhiệt độ bình thường, mày có sốt đâu phải không?”



“Lượn! Tao hoàn toàn bình thường! Bỏ cái tay bẩn của mày ra, tao không phải là Pê Đê!” Thụy Sâm gạt bàn tay đang để trên trán ra. “Tao thích công việc của thợ máy! Mày không biết hạnh phúc thế nào khi nhìn thấy những chiếc chiến đấu cơ mà mình vừa sửa xong lao vút lên trời đâu! Đó là ước mơ của tao!” Thụy Sâm nói dối không hề đỏ mặt, đương nhiên cậu tuyệt đối không dám nói thật suy nghĩ của mình ra, thề có trời đất là Crowford sẽ dùng chính cái bút trong tay hắn đâm chết Thụy Sâm nếu hắn biết anh chàng nghĩ gì trong đầu.



Trong suy nghĩ của Thụy Sâm, lục quân bị gạt ra đầu tiên, đó là nơi sống khổ nhất, đãi ngộ tồi nhất, nhiệm vụ nguy hiểm nhất, bộ đội vũ trụ tuy phân ra thành hạm đội và không quân vũ trụ nhưng tân binh chỉ có thể được phân đến hạm đội, thực ra thì Thụy Sâm thiên về chọn lựa phi công chiến đấu, nhưng đó không phải là nơi tân binh đăng ký là được, muốn trở thành một phi công chiến đấu, đầu tiên phải có đơn đề nghị của bản thân, sau đó qua các đơn vị chuyên môn tuyển trọn và đào tạo rất nghiêm ngặt, có điều dù là hạm đội hay không quân vũ trụ đều phải ra tiền tuyến, Thụy Sâm nghĩ mãi rồi cùng thôi. Bộ đội hậu cần thì là nơi quân địch hay đến thăm hỏi nhất, từ cổ chí kim, chỉ cần có khả năng, bất kỳ nhà cẩm quân nào cũng muốn “xử lý” các đơn vị hậu cần của đối phương, ai mà không biết, những đơn vị này năng lực tự vệ kém, không những dễ bị tiêu diệt mà diệt được chúng còn tạo ra hiệu quả rất lớn, trong lịch sử thiếu gì những chiến lệ về các đại đơn vị chỉ vì tuyến tiếp vận bị cắt đứt mà tan rã toàn quân.



Cuối cùng Thụy Sâm chọn thợ máy bảo dưỡng cho chiến đấu cơ, bởi lẽ là đơn vị bảo trì cho các đơn vị không quân chiến đấu, các đơn vị bảo dưỡng thường được ở cùng chỗ với các đơn vị không quân. Không quân là tinh anh của quân đội, năng lực chiến đấu cao, đãi ngộ cũng là cao nhất, đóng quân cùng với họ, thứ nhất là được bảo vệ chắc chắn, thứ hai là đãi ngộ chắc không đến nỗi tồi, nếu không đám thợ máy oán khí xung thiên nhỡ hoa mắt chóng mặt vặn nhầm con ốc nào đó thì nguy to! Vừa an toàn vừa không phải ra tiền tuyến, đương nhiên nếu đến khi thợ máy còn phải tác chiến ở tuyến một, chắc lúc đó Đế Quốc cũng sắp “đi” rồi! A…a… Thụy Sâm đến khi đó nghĩ đến việc đầu hàng còn kịp chán!



Đương nhiên việc đôi khi các đội bảo dưỡng phải đi cùng với các trung đội không quân trên chiến hạm tác chiến ở tuyến đầu cũng là một vấn đề, có điều mọi sự trên đời đều chỉ là tương đối, thế gian làm gì có gì hoàn mỹ, chỉ không quá gian khổ là được, cho dù có ra đến tiền tuyến, chiến hạm vẫn nằm sau bức màn bảo vệ của chiến đấu cơ, nói chung chỉ cần chú ý tình huống chiến đấu, có động là chuồn ngay ra khoang cứu sinh là ổn thôi!!!!



“Mặc kệ mày!” Nói chán mồn rồi Crowford lắc lắc đầu. “May mắn được xếp hạng trong ba mươi người đứng đầu vinh quang biết nhường nào, đứa nào mà không muốn được phân đến đơn vị tốt nhất, chiến hạm tốt nhất để phục vụ, làm thợ máy bảo dưỡng, không có tương lai.”



Thụy Sâm cười cười không đáp, không có tương lai thì sao chứ, sống được là tốt rồi.



“Quái vật, không thèm nói với mày nữa. Đạo bất đồng bất tương mưu! Tao đi xem Buddy chọn đơn vị nào đây…”



--------------------------------------



Cuối cùng cái ngày quyết định vận mệnh của các tân binh đã đến, cả đám mang theo tâm trạng thấp thỏm xếp hàng ngay ngắn trên thao trường chờ đợi trung sĩ đọc quyết định.



“Crowford! Hạm đội vũ trụ! Sĩ quan điều khiển. Binh nhất!”




“Báo cáo! Rõ!”



------------------------------------



“Buddy! Lục quân! Người máy chiến đấu thuộc bộ binh cơ động! Binh nhất!”



“Báo cáo! Rõ!”



-----------------------



“Tests Farrell! Hạm đội vũ trụ! Pháo thủ! Binh nhì!”



“Báo cáo! Rõ!”



-----------------------



Từng người, từng người được gọi tên, Thụy Sâm cảm thấy càng ngày càng thấp thỏm, không hiểu tại sao mãi rồi không đến lượt mình nhỉ? Đáng nhẽ tên mình phải được đọc bên trên mới đúng chứ!



“Thụy Sâm Nepali Gore! Bộ đội vũ trụ! Ừm??” Trung sĩ lặng người một chút, nhìn lại một cách tử tế, xác nhận không sai mới cao giọng đọc tiếpa, có điều giọng nói có vẻ quái dị. “Cục hậu cần chi viện, nhân viên kỹ thuật bảo dưỡng chiến đấu cơ, binh nhất!”



“Báo cáo! Rõ!” Mộng đẹp đã thành, Thụy Sâm ưỡn ngực cao giọng đáp. Hằc hắc! Xem ra Đế Quốc về phương diện này cũng khá là “Dân chủ” đấy chứ!



Xoạt một tiếng! Gần trăm ánh mắtkinh dị trong khoảnh khắc hội tụ lại trên người Thụy Sâm khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ. Không phải không có tân binh được điều đến đơn vị hậu cần, có điều đại đa số là những người thành tính trung bình kém, bị đánh giá là không có tiềm lực phát triển mới bị điều đến đơn vị hậu cần, nói chung đó là ấn tượng cơ bản của quân đội về các đơn vị hậu cần “Những kẻ không có khả năng chiến đấu!” Nhưng loại có thành tích huấn luyện xếp trong ba mươi vị trí đầu tiên như Thụy Sâm bị điều đến đơn vị hậu cần thì quả là ít có. Các đồng đội đều ngạc nhiên đoán xem Thụy Sâm phạm tội gì hay gây chuyện với nhân vật lớn nào?


Chỉ có Crowford là chép miệng vẻ coi thường, trong cái nhìn của hắn, chắc chắn Thụy Sâm đã bị chập chỗ nào đó trong não, vô phương cứu chữa rồi, ở một quân đội chú trọng quân công như Đế Quốc, trở thành một lính hậu cần cũng đồng nghĩa với vình viễn không có ngày thắng tiến.



------------



“OK! Mọi người đều đã biết phân công của mình!” Sau khi giao quyết định điều động đến tay từng tân binh, trung sĩ cao giọng nói. “Trong quyết định đã ghi rõ thởi gian, địa điểm tập trung, chỉ huy và tàu vận tải đang đợi ngoài kia, về thu xếp khẩn trương hành lý của mình! Giải tán!”



“Báo cáo! Rõ!” Toàn đơn vị đồng loạt đưa tay lên chào, động tác thể hiện toàn bộ sự tôn trọng và cảm kích đối với chỉ huy. Trung sĩ Abundant Ella đứng nghiêm, từ từ đưa tay lên vành mũ, đấy là những người ông tự tay huấn luyện ra, những người ông đã dìu dắt từ một bình dân trở thành một chiến binh quả cảm cương nghị, đó là niềm kiêu ngạo của ông…



Cảng vũ trụ Anderson so với thường ngày càng thêm náo nhiệt, khắp nơi đều là binh lính, những người vừa hoàn thành sáu tháng huấn luyện cơ bản từ căn cứ Luo River Desch Peaceful, hiện đang trên đường đến căn cứ mới để huấn luyện chuyên môn.



Sống chung với nhau nửa năm, cuối cùng cũng đến ngày phải chia tay với các chiến hữu, Thụy Sân cảm giác khóe mắt rưng rưng, cậu lưu luyến nhìn những người đã cùng cậu đồng cam cộng khổ, rèn luyện, cười đùa, hoàn thành huấn luyện chuyên nghiệp là đến lúc phải ra chiến trường, đối với rất nhiều người, đây có thể là lần cuối cùng nhìn thấy nhau.



“Hừm! Mày đừng hòng chuồn khỏi tao!” Crowford trừng mắt nhìn Thụy Sâm. “Tao nói cho mà biết, thằng này không có ý định cả đời làm lính đâu, cứ chờ đấy, khi nào tao trở thành hạm trưởng, chờ đến khi tao có đủ quyền hạn, tao sẽ nắm đầu mày từ đơn vị hậu cần lôi lên chiến hạm của tao, thằng khốn khiếp nhà mày, tao còn tưởng mày thực sự thích làm thợ máy, không ngờ là do ham sống sợ chết!”



Thụy Sâm hơi xấu hổ gãi gãi đầu, trước khi chia tay, cậu cũng không nhịn được thổ lộ suy nghĩ của mình cho thằng bạn thân nhất, cái thằng vẫn còn tiếc cho sự lựa chọn của cậu, kết quả là khiến Crowford tức gần chết!!!



“Đi đường cẩn thận! Người anh em!” Crowford nghiêm mặt nắm lấy tay Thụy Sâm.



“Mày cũng thế! Nhất định phải sống sót đấy!” Thụy Sâm siết chặt tay bạn. “Tin tao đi! Chúng mình nhất định còn có ngày gặp mặt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện