Trong một quán bar ở trạm không gian KJZ-11, ở góc phòng có một thanh niên đang vừa ngồi uống rượu vừa lầm bầm nói một mình.



“Ai…! Lại thêm một ngày nhàm chán nữa kết thúc, tại sao ngày nào tôi cũng phải đối diện với lũ lính mới đó lãng phí nước bọt lải nhải không ngừng, đáng ghét, tại sao Robert Parnell lại có thể đến chiến liệt hạm Tự Do để đảm nhiệm chức trung đội trưởng còn mình lại cứ phải ngồi mốc ra ở hậu phương làm giáo viên? Mình cũng chẳng cần làm trung đội trưởng nữa, chỉ cần làm một phi công thường cũng được, chỉ cần có thể biến khỏi cái chốn này…” Thụy Sâm vừa lảm nhảm nói một mình vừa uống ừng ực từ ngụm lớn, dốc cả cốc rượu vào cổ họng, nói thật là rượu ở đây mùi vị chẳng ra cái quái gì, so với rượu ở trạm Cardoso còn tồi hơn nhiều, nhưng so với những căn cứ khác của Đồng Minh, nơi đây cũng còn hơn một cái là có rượu, những thứ xa xỉ phẩm như thế đối với Đồng Minh vốn thiếu thốn trăm bề thực sự không phải là thứ cần ưu tiên, nếu không phải uống rượu có thể giết thời gian, tăng cường sĩ khí, Thụy Sâm nghi ngờ không biết bộ chỉ huy của Đồng Minh có ban hành lệnh cấm rượu hay không nữa.



“Khái!” Một tiếng ho khẽ vang lên từ sau lưng, không cần quay đầu, Thụy Sâm cũng biết người đứng sau lưng là ai.



“… Dù có để mình đi ngay bây giờ mình cũng quyết không đi, cổ nhân đã dạy vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người, đào tạo ra những phi công đủ khả năng chiến đấu là một nhiệm vụ quan trọng để phát triển Đồng Minh trong tương lai.” Cậu đổi giọng như một cái máy, ngôn ngữ tuôn ra cũng rất thành thục, chớp mắt đã quặt 180 độ nhưng giọng nói không chút thay đổi, ngữ điệu không chút ngập ngừng, thông sướng điêu luyện đến mức hoàn hảo!!!

Người mới đến khẽ thở dài một cái, một thân hình yểu điệu đi ra từ phía sau lưng cậu, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.



“A! Sonia, hiếm khi thấy cô đến cái nơi hỗn loạn này đấy!” Thụy Sâm làm ra vẻ kinh ngạc như vừa phát hiện người đẹp đi đến bên cạnh, lúc này cậu đã cũng thiếu tá phối hợp làm việc một thời gian, hai người đã quen biết đủ để có thể gọi thẳng tên nhau một cách thân mật, tất nhiên là khi không làm việc.




“Lần này anh tìm được chỗ ngồi cũng tốt đấy, rất yên tĩnh.” Cô gái cũng chẳng có vẻ gì là muốn bóc mẽ cái trò giả vờ rất trẻ con đấy, lặng lẽ ngắm không gian vũ trụ đầy màu sắc, cô nhẹ nhàng nói.



“Cũng tàm tạm.” Thụy Sâm nhún vai nói, cậu đã quá quen với dáng vẻ lạnh lùng bàng quan của cô nên cũng chẳng có gì là ngạc nhiên. “Là một học viên chỉ cho, cũng chẳng có ai dành chỗ với tôi, bọn họ nói chung cũng khá là tôn kính một giáo viên như tôi. Có muốn uống gì không?”



“Anh uống rượu à?” Sonia khẽ chun chun mũi một cái, đôi lông mày đẹp nhíu lại. “Ngày mai chúng ta còn phải dạy về chiến thuật biên đội cho các học viên, hơn nữa, anh cũng biết rồi mà, Phi Luân xưa nay vẫn không thích mùi rượu.”



“Chỉ một ly thôi, không nhiều đâu, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kế hoạch huấn luyện ngày mai. Còn Phi Luân thì tôi đến tìm cô ấy rồi mới đến đây đấy chứ, hôm nay cô ấy không rảnh nên không xuống tàu đâu, là thuyền trưởng tàu Đại Thiên Sứ, cô ấy còn khối việc phải làm.” Thụy Sâm thở ra một hơi đầy mùi rượu rồi mới nói, trong giọng nói của cậu người ta dễ dàng nhận thấy một vẻ chán chường.



Thụy Sâm theo đuổi Phi Luân không phải là chuyện gì bí mật gì trong căn cứ nữa, bản thân cậu cũng không có ý dấu ai cả, thông minh như Sonia đương nhiên không thể không biết chuyện đó, cô gái hiểu vì sao giọng nói của Thụy Sâm có vẻ chán chường, nhưng cô cũng chẳng giúp gì được. Đáng nhẽ bình thường cô còn bận rộn hơn cả Phi Luân nên cũng chẳng có mấy thời gian quan tâm, bây giờ thì ngược lại, do thời gian quay trở lại Liên Bang càng ngày càng gần, công tác tổ chức cơ bản đã hoàn thành, các cô gái trở nên nhàn nhã thì đến lượt Phi Luân lại bận rộn, là thuyền trưởng, cô gái phải chịu trách nhiệm về cả chiếc tàu lẫn những người ở trên đó, nhất định phải đảm bảo tàu Đại Thiên Sứ ở trạng thái hoàn hảo nhất, phải kiểm tra lại những công việc cần thiết để vượt qua con đường tử thần…



“Thụy Sâm, anh phải biết tàu Đại Thiên Sứ cũng sắp quay về Liên Bang, con đường đó gọi là con đường tử thần không phải không có lý do của nó, sự nguy hiểm trên đó chắc anh cũng nghe qua, chỉ bất cẩn một chút là tàu tan người chết, Phi Luân là thuyền trưởng, cô ấy có trách nhiệm trọng đại, đây là lúc…” Sonia định giải thích cho người đồng nghiệp của mình.



“Tôi biết mà, Sonia, cô không cần nói. Tôi hiểu Phi Luân chứ, hôm nay cũng chỉ muốn đến xem cô ấy thế nào thôi, không có ý định gì đặc biệt.” Thụy Sâm quay sang nhìn những ngôi sao lấp lánh ngoài khung cửa. “Cô nói đúng, cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa.”



Thụy Sâm cười nhạo bản thân, cậu hiểu rõ những mâu thuẫn trong lòng, lý trí bảo với cậu rằng, đây là lúc phải buông tay, có lẽ, chuyện của bọn họ từ đầu đã là sai lầm, chỉ có điều sự si mê khiến cậu mù quáng thôi. Thụy Sâm biết rõ những cô gái được hoan nghênh như thế nào ở Liên Bang, tuy Chương Tiểu Tinh nói Phi Luân chưa có bạn trai nhưng ai mà biết cô ấy đã có người nào trong tim hay chưa? Cô ấy có hàng đống đối tượng để lựa chọn mà! Nhưng quan trong nhất là giữa hai người có một khoảng cách không thể vượt qua nổi, cùng với ngày khởi hành trở về Liên Bang càng lúc càng gần, Thụy Sâm cảm nhận rõ một điều, Phi Luân nói cho cùng cũng chỉ là một người khách ở đây, sớm muộn gì cũng có lúc cô gái phải ly khai, Liên Bang mới là nhà của cô.



Ngay từ đầu Thụy Sâm đã biết những chướng ngại đó nhưng cậu vẫn ngoan cố không chịu buông xuôi, cậu không muốn đoạn tình cảm khó khăn lắm mới có được lại chìm trong dòng chảy của thời gian. Người ta đã từng nói, không mong có thể lâu dài, chỉ mong được một lần được có em. Nhưng đáng tiếc bản thân cậu cũng chưa một lần được “có”, tất cả chỉ là mối tình đơn phương của cậu thôi, rồi có lẽ nó cũng sắp kết thúc rồi.



“Anh có thấy đáng tiếc không?” Cô gái lặng lẽ nhìn chàng trai hỏi, Thụy Sâm có cảm giác đôi mắt sáng long lanh ấy tựa hồ nhìn thấu tâm can cậu.



“Đương nhiên, đó là mối tình đầu, trong lòng lúc nào cũng mong nó được vuông tròn, chỉ đáng tiếc cuộc đời lắm trái ngang.” Thụy Sâm cũng không ngoảnh đầu lại chỉ trầm giọng nói.



Sonia thở dài, hai bàn tay cô nắm chặt lấy nhau trong vô thức, câu nói của Thụy Sâm gợi lại những hồi ức đã lâu lắng đọng trong cô, đến giờ cô cũng không còn nhớ rõ mối tình đầu của mình là từ bao giờ, cũng không nhớ nổi tên người trong mộng của mình lúc đó, cô chỉ nhớ rằng khi ấy mình vẫn còn là một cô bé ngây thơ trong sáng vừa tốt nghiệp cấp hai, những gì cô dám làm chỉ là thỉnh thoảng lén nhìn “chàng” một cái, đôi khi nói chuyện được dăm câu cũng đủ để cô sung sướng suốt cả ngày, cô còn nhớ mỗi lần xem kết quả thi luôn nhớ nhìn hộ anh ta nhưng anh ấy hầu như không bao giờ để ý… Đó là một thời trong sáng với đầy những mộng mơ, chỉ tiếc rằng, giờ đây nó chỉ còn là dĩ vãng…



“Sonia… Sonia… Thiếu tá…”



Cô gái giật mình rồi tỉnh lại rất nhanh, nhìn thấy anh bạn đang nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái như dò xét, cô gái không khỏi chột dạ, cảm thấy hai má như nóng bừng lên, giống như những bí mật trong lòng lộ ra trước mặt người khác, hai đám hồng nhạt xuất hiện trên mà cô, cái cảm giác hoảng hốt này không biết đã bao lâu rồi cô không có được nữa, thật khiến người ta nhung nhớ.




Lén đưa mắt nhìn quanh, gần đó không có ai, ánh đèn cũng mờ mờ ảo ảo, cô gái rất nhanh lấy lại vẻ bình thường, chỉ có điều chắc chắn anh chàng tinh quái đồng nghiệp kia đã nhận ra điều gì đó ở cô, chỉ có điều anh ta biết được bao nhiêu.



“Có sao không, Sonia? Vừa rồi cô có vẻ khang khác, có chỗ nào không khỏe à?”



“Không có gì, chỉ vừa rồi hơi hoa mắt chút thôi, giờ thì ổn rồi.” Cô gái thở phào một tiếng trong lòng, có lẽ cô đã tưởng tượng hơi quá.



“Đúng rồi, quên không hỏi, sao cô lại đến đây?” Thụy Sâm quan tâm nhìn cô gái.



“Sao hả? Chẳng nhẽ tôi không có quyền đến đây?” Sonia trừng mắt hỏi lại.



“Đương nhiên có, đương nhiên có, chỉ là thường ngày cô ít khi đến đây nên tôi mới thấy lạ thôi.” Thụy Sâm cẩn thận nhìn cô gái, hôm nay tính tình cô nàng có vẻ hơi nóng nảy khác thường, dễ nổi cáu, vừa rồi còn bị hoa mắt chóng mặt nữa. Ái chà! Hay là cô nàng đến tháng? Cứ như trong sách nói, phụ nữ vào những ngày này thường dã man không nói lí, tốt nhất là đừng chọc vào cô nàng thì hơn.



Sonia khẽ thở ra một hơi nói. “Lần này đến đây chủ yếu là để tìm anh bàn một chút, kế hoạch huấn luyện của chúng ta lại thay đổi, dự định thu ngắn quá trình huấn luyện có thể không cần thiết, cứ giữ như ban đầu cũng được.”



“Có chuyện gì thế?” Thụy Sâm đặt cốc xuống, thiếu tá và trung đội Lam Thiên Sứ đã có kế hoạch trở về Liên Bang, do đó kế hoạch huấn luyện của họ phải thay đổi, vốn dự định huấn luyện trong một tuần nay chỉ còn có hai ba ngày, tuy có chút cập rập nhưng cũng đành cố đến đâu thì cố thôi, đương nhiên căn cứ cũng có đủ cơ sở để giảng dạy theo phương thức phổ thông, nhưng chỉ học trên giáo trình so với học cùng các cô gái có kinh nghiệm tác chiến dày dặn cũng như có kinh nghiệm huấn luyện, kết quả thực sự là một trời một vực.



Thụy Sâm biết khả năng của mình, đừng thấy cậu là siêu ACE, nhưng ưu điểm của cậu là ở khả năng bay và xạ kích, cùng với những kinh nghiệm chiến đấu, nhưng đối với nhiệm vụ giảng dạy ở nhiều phương diện như đội hình biên đội không chiến hay chiến thuật chỉ huy tác chiến các loại, cậu vẫn chỉ là một lính mới.



“Đối với anh mà nói, có thể coi là một tin tốt đấy, thời gian khởi hành của tàu Đại Thiên Sứ bị hoãn lại.” Cô gái cố trấn tĩnh nói, không hiểu vì sao cô cảm thấy có chút hâm mộ Phi Luân.



“Cho nên chúng ta có nhiều thời gian thực hiện huấn luyện theo phương án ban đầu, đúng thế không?” Thụy Sâm nói với vẻ bất cần.



“Sao xem ra anh có vẻ chẳng vui tí nào thế?”



“Tôi cầu còn không được nữa là.” Thụy Sâm miễn cưỡng cười nói. “Chỉ là vì sao lại hoãn thời gian khởi hành, thời điểm trở về của mọi người không phải đã được xác định từ trước sao? Phi Luân cũng vì chuyện đó mà bận rộn suốt mấy hôm nay.”



“Cũng không có gì! Chỉ là kế hoạch định trước chờ một đợt tàu vận chuyển nữa đến rồi sẽ mang theo một số thủy thủ của tàu quay về, nhưng không hiểu sao lần này mãi không thấy đến, theo lịch đoàn tàu đã chậm hai ngày rồi, không biết có chuyện gì xảy ra không?” Cô gái nói với vẻ lo lắng.




“Không chừng là có chuyện gì đó gây chậm trễ, trước giờ các đoàn tàu vận tải vẫn thường chậm mà! Trên con đường ấy có quá nhiều thứ cần chú ý, chậm một đôi ngày chắc không phải là vấn đề gì đâu!” Thụy Sâm cố an ủi, đó chẳng phải là tuyến đường bằng phẳng gì, ai mà nói trước được giờ nào đến.



“Không! Lần này không giống thế, tôi cảm thấy có gì không ổn, cụ thể là gì thì không nói ra được nhưng có cảm giác như khi sắp trở trời, chắc có chuyện gì lớn sắp xảy ra.” Cô gái đưa mắt nhìn thẳng vào Thụy Sâm nghiêm túc nói. “Đó là một thứ trực giác, thượng úy ạ.”



“Tôi cũng không biết.” Thụy Sâm bị giọng nói nghiêm nghị của cô gái làm cho giật mình, phụ nữ đúng là vui buồn không rõ, nói đổi là đổi, cậu cẩn thận cảm nhận xung quanh một hồi rồi lắc đầu nói. “Tôi chẳng cảm thấy gì cả.”



“Không! Thực sự là có sự tồn tại của chúng.” Sonia đứng dậy nói. “Chúng ta phải chuẩn bị cẩn thận.”



“Chuẩn bị thế nào? Cho dù trực giác của cô có chính xác, thậm chí chúng ta còn không biết chuyện gì sắp xảy ra, biết chuẩn bị gì đây?” Thụy Sâm ngơ ngác hỏi.



“Hoàn thành tốt nhiệm vụ của chúng ta.” Cô gái ngẫm nghĩ một chút rồi tỉnh táo nói. “Tôi muốn căn cứ vào kế hoạch huấn luyện ban đầu, điều chỉnh lại một lần nữa thời khóa biểu các hạng mục và nội dung huấn luyện, ngoài huấn luyện thông thường, chúng ta tăng thêm một số khóa giới thiệu về loại chiến đấu cơ mới. Tôi muốn tranh thủ dậy để cho các học viên lần đầu bước chân vào buồng lái của Tia Chớp đã có những hiểu biết cơ bản và toàn diện về tính năng và đặc điểm của loại chiến đấu cơ mới.”



“Bây giờ á?” Thụy Sâm nhìn Sonia một cái, cậu cũng đứng dậy. “Để tôi giúp cô một tay.”



“Không cần đâu, Thụy Sâm, bây giờ thêm được mấy ngày, anh cứ nghĩ cẩn thận xem làm sao để tận dụng tốt khoảng thời gian trời cho ấy.” Cô gái mỉm cười nói.



“Cũng chẳng làm gì một buổi tối, tối nay dù sao cũng chẳng có việc gì, hai người cùng làm dù sao cũng nhanh hơn một người, trừ phi cô nói tôi làm vướng chân vướng tay cô.” Thụy Sâm thành khẩn nói.



Cô gái có cảm giác cô nên từ chối, chỉ có điều, nhìn vào đôi mắt chân thành đã từng khiến cô cảm động ở trạm TAU-7, cô cảm thấy một sợi dây nào đó trong lòng vừa mới rung lên, không tự chủ được lại gật đầu đồng ý lời đề nghị của Thụy Sâm. Vào cái giây phút gật đầu ấy, cô chợt cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ, một cảm giác hân hoan và sung sướng phát ra từ tận đáy lòng, chen vào đó là một chút xấu hổ và có lỗi



PS : các bạn post bài đề nghị trích dẫn rồi post,đừng tùy tiện sửa cách trình bày,làm mất sự thống nhất trong loạt bài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện