Thụy Sâm cảm thấy đầu đau như búa bổ, lòng dạ rối như tơ vò, anh đã phát tín hiệu an toàn trở lại thông qua cổng siêu không gian JPX nhưng mãi vấn không thấy phi đội xuyên qua, ở trong khoảng thiên hà này, chỉ có duy nhất trung đội của anh và trung đội Lôi Điểu, tổng cộng 14 chiếc chiến đấu cơ kiểu Tia Chớp cùng một tàu thăm dò không người lái, các chiến đấu cơ khác của phi đội đáng nhẽ phải xuất hiện nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy tăm hơi.
Thụy Sâm cũng có thể đoán được sơ sơ chuyện gì đã xảy ra, ngay khi Robert Parnell báo cho anh biết trung đội Lôi Điểu chỉ có 6 chiếc chiến đấu cơ xuyên qua cổng siêu không gian, chiếc cuối cùng mất tích, Thụy Sâm đã cảm thấy có chuyện không ổn, nhưng anh vẫn còn một chút hy vọng, hy vọng đó chỉ là một sự cố nhỏ không ảnh hưởng gì đến hành động chung của phi đội, nhưng cái hy vọng nhỏ nhoi ấy sau khi chờ mãi mà không thấy phi đội xuất hiện đã vỡ tan như bong bóng xà phòng.
“Người anh em! Chúng ta cứ chờ mãi thế này cũng không phải là ý hay đâu, xuyên qua cái cổng siêu không gian này đâu có mất nhiều thời gian đến thế, đến giờ phi đội vẫn chưa xuất hiện chứng tỏ họ gặp chuyện vấn đề rồi, tao đoán sẽ không có thêm chiến đấu cơ nào qua đây đâu.” Anh bạn Robert Parnell lên tiếng.
“Tao biết!” Thụy Sâm lầm bầm một câu. “Tại sao những chuyện chết tiệt như thế này cứ bám lấy tao thế nhỉ, xúi quẩy!”
“Hây! Ông anh, tao nghĩ chúng ta phải mừng mới đúng, chí ít chúng ta đã xuyên qua cái nơi chết tiệt đó, hiện nay còn sống nhăn răng, không như Mặc Lý, anh chàng bất hạnh, hắn bay cuối cùng.” Giọng nói của Robert Parnell ẩn một chút buồn bã.
Mặc Lý là người lái chiếc Tia Chớp bay cuối cùng bị mất tích khi xuyên qua cổng siêu không gian JPX, mặc dù các phi công đều dùng từ mất tích nhưng sự thật là như thế nào ai cũng hiểu trong lòng, khả năng sống sót của Mặc Lý không cao.
“Vậy chúng ta làm gì đây? Robert Parnell?” Thụy Sâm hỏi.
“Làm gì à? Tao nghĩ chỉ có hai con đường, thứ nhất là ngồi đây chờ phi đội, chờ khi thượng tá Alfred đến nhận lệnh, thứ hai là bất kể những chiếc khác có đến hay không, tiếp tục kế hoạch tiến vào thiên hà XY-245. Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta là cứu viện cho Đồng Minh 01.”
“Tao biết thế, nhưng chúng ta không biết đến bao giờ thượng tá Alfred mới đưa phi đội sang, nếu họ không sang chẳng nhẽ chúng ta ngồi chờ ở đây như một lũ ngốc sao? Còn tiếp tục kế hoạch tiến vào thiên hà XY-245, chỉ với 14 chiếc chiến đấu cơ như của bọn ta thì làm được gì? Bản thân số lượng chiến đấu cơ bảo vệ cho Đồng Minh 01 còn nhiều hơn, bọn họ còn không ứng phó được, chúng ta chỉ như mối bỏ bể.” Thụy Sâm day day thái dương nói.
“Cái đó… Xin lỗi em không biết, dù sao thì cũng đến lúc phải quyết định rồi, bác là chỉ huy ở đây, xin bác cứ tự nhiên cho, bọn em nghe lời bác!” Anh chàng Robert Parnell rất thiếu trách nhiệm rũ tay áo, đá quả bóng khó cho Thụy Sâm.
Bạn bè hay thế đấy! Thụy Sâm lầm bầm thầm chửi thằng cha thiếu tình nghĩa, nhưng anh cũng biết, Robert Parnell nói không sai, việc của anh bây giờ là quyết định.
Nhưng cái quyết định đó không dễ ra à! Tuy nói thì đơn giản, hai chọn một, nhưng thực tế thì lại chẳng đơn giản như thế, Thụy Sâm phát hiện rằng số anh đúng là ứng với câu nói, ăn no vác nặng. Tình hình lần này cũng tương tự như trong kế hoạch Cáo Lửa lần trước, khi bị Đế Quốc bao vây trong đám tinh vân, cuối cùng Thụy Sâm cũng phải quyết định hai chọn một, nhưng lần trước thì anh chỉ có một mình, còn lần này là chỉ huy cả hai trung đội. Thực ra thì Thụy Sâm hy vọng anh chỉ có một mình, như thế có phải dễ bao nhiêu không, anh ra quyết định, anh nhận hậu quả, đúng thì tốt mà sai thì chắc chẳng còn anh để truy cứu trách nhiệm. Nhưng hiện nay quyết định của anh cũng đồng thời quyết định luôn số phận của người bạn thân nhất, cùng những người đồng đội đã hết sức tin tưởng vào anh. Quyết định ấy mới khó hạ!
Nhưng dù có khó khăn cũng không phải là lý do để trốn tránh trách nhiệm, Thụy Sâm đương nhiên không quên mục tiêu của mình, phu nhân Almeida có lẽ đang nóng ruột chờ sự cứu viện, mà các anh, có lẽ là hy vọng duy nhất của Đồng Minh 01 lúc này.
Thụy Sâm chỉ do dự có mấy giây rồi quyết định.
Mở thiết bị liên lạc, Thụy Sâm khàn khàn nói. “Mọi người nghe đây, theo tôi, chúng ta dạo qua thiên hà XY-245 xem có chuyện gì xảy ra!”
“Rõ! Đội trưởng!”
“Đã nhận! Tuy-lip 01!”
“Bạn hiền, tao biết mày sẽ quyết định như thế mà.” Robert Parnell cười cười trên màn hình. “Bọn tao cũng chuẩn bị ổn thỏa rồi, Lôi Điểu trung đội sẽ ở ngay sau lưng mày.”
“Tuy-lip 02, lập trình lại cho tàu thăm dò không người lái, để nó bám theo chúng ta, một lát nữa ta còn cần dùng đến nó, chúng ta không muốn đâm đầu thẳng vào giữa hạm đội Đế Quốc phải không?”
“Nghe rõ! Tuy-lip 01!”
“Nào chúng ta đi thôi, anh em!” Thụy Sâm thở phào một hơi, bình tĩnh ra lệnh. Cho dù trước mặt là mối nguy hiểm chết người đang chờ, trong giọng nói của anh vẫn không xuất hiện chút lo lắng nào, giống như một lần huấn luyện bình thường, không chút khó khăn. Đó cũng là tấm gương để anh em học theo, cũng là điều các phi công dưới quyền hy vọng thấy ở người chỉ huy của mình.
Khi tàu thăm dò xuyên qua cổng siêu không gian sang thiên hà XY-245, mọi người đều lặng lẽ chờ đợi tin tức truyền về, cũng có thể phu nhân Almeida đang rất cần chi viện nhưng nhiệt tình cộng với ngu dốt sẽ thành phá hoại.
“Tuy-lip 01, tàu thăm dò không người lái báo về, mọi việc đều bình thường, xung quanh cổng siêu không gian không phát hiện bất cứ dấu hiệu gì của hạm đội hay chiến đấu cơ Đế Quốc, tôi… chúng ta có cần chuẩn bị không?” Tàu thăm dò xuyên qua cổng siêu không gian một lát đã có tín hiệu báo về, Jessica lập tức báo cáo tình huống nhưng Thụy Sâm nhận ra trong giọng nói của cô gái vẻ hồi hộp bất thường.
“Đương nhiên! Hy vọng tàu thăm dò không người lái chưa kịp học cách nói dối!” Đã lâu lắm mới thấy Thụy Sâm bông đùa, qua Jessica, anh có thể cảm thấy một sự bất an và căng thẳng tồn tại trong đội ngũ, vào cái lúc chuẩn bị tham chiến này, bất cứ cách nào khiến mọi người thư giãn anh đều muốn thử một chút.
“Không đâu, đội trưởng!” Có tiếng cười vang lên trong máy, không khí căng thẳng dường như đã hơi dãn ra, chí ít là Thụy Sâm có cảm giác như thế.
“Hắc! Thụy Sâm, xem ra đầu óc mày khá hơn hồi xưa nhiều, lúc trước mày đúng là thằng ngố…” Anh bạn nối khố không bỏ qua cơ hội châm một câu.
“Tao nói này, Robert Parnell! Mày có thể ít lời chút được không, dường như không châm chọc tao một cái thì mày ăn không ngon hả?” Thụy Sâm lập tức cắt ngang lời bạn.
“Cái này… Mày nên biết sự sung sướng của tao được xây dựng chủ yếu trên sự thống khổ của mày mà, bạn bè với nhau chắc mày không nỡ tước mất cái thú vui giản dị đó của tao chứ!”
“Phì! Cóc thèm nói với mày nữa!” Thụy Sâm lườm bạn một cái, anh quyết định chấm dứt vấn đề ở đây, độ dày của da mặt Robert Parnell anh đã thử qua nhiều lần rồi, cứ tập trung vào chuyên môn là hơn, Thụy Sâm hắng giọng một tiếng. “Chuẩn bị khởi động động cơ xuyên siêu không gian.”
“Nghe rõ!”
Không bao lâu, 14 chiếc Tia Chớp lần lượt xuất hiện ở thiên hà XY-245, vừa trở lại vùng không gian bình thường, việc đầu tiên mà Thụy Sâm làm là nhìn vào màn hình rada.
Trống trơ, không có bất cứ thứ gì cả. Không có Đồng Minh 01, cũng không có hạm đội Đế Quốc, tín hiệu của tàu thăm dò là chuẩn xác, không có bất cứ tín hiệu nào cũng chẳng nói nên điều gì, thiên hà XY-245 rộng quá mà tầm quét của rada trên chiến đấu cơ thì lại hẹp.
“Theo tôi, chúng ta cố tìm vị trí của Đồng Minh 01.” Thụy Sâm mở bản đồ sao, xung quanh thiên hà XY-245 không có nhiều cổng siêu không gian, anh chỉ đơn giản vạch một đường thể hiện tuyến tìm kiếm, gọi các đội viên khác, Thụy Sâm điều khiển Tia Chớp lao đi với tốc độ cao nhất.
Nhưng càng bay Thụy Sâm càng ngạc nhiên, đã qua gần chục phút rồi, nhưng bọn họ vẫn chẳng phát hiện được điều gì. Thụy Sâm bắt đầu nghi ngờ liệu tin tình báo có vấn đề gì không, qua khoang lái trong suốt của chiến đấu cơ, Thụy Sâm không ngừng quan sát kỹ lưỡng cả bốn phương tám hướng, nhưng vẫn không có bất cứ dấu hiệu nào của chiến hạm hoặc chiến đấu cơ.
Thụy Sâm nghi ngờ ngoại trừ bọn họ còn có bất kỳ chiến đấu cơ nào trong khu vực nữa không, thị lực của anh chỉ có hạn, nhưng rada cũng không phát hiện được bất cứ điều gì nhân tạo biết bay, thậm chí cả những dấu vết của một trận đánh cũng không có, nếu ở đâu đó trong thiên hà này xảy ra chiến đấu thì nhất định phải có thông tin, nhưng mọi tần số vô tuyến đề câm bặt, nếu bảo Đế Quốc gây nhiễu cũng không đúng, liên lạc trong biên đội vẫn bình thường, không có dấu hiệu gây nhiễu.
“Có ai nói cho tôi biết, liệu có phải bọn ta đến sai tọa độ không, đây có phải là thiên hà XY-245 không?” Thụy Sâm không nén nổi ngạc nhiên hỏi.
“Không sai! Bạn hiền, chúng ta đang ở thiên hà XY-245.” Robert Parnell kiểm tra lại bản đồ của mình và rada rồi kết luận.
“Vậy vì sao ở đây chẳng có gì cả? Không có Đồng Minh 01, không có hạm đội Đế Quốc, thậm chí không có cả xác tàu, tất cả đều bình thường.” Thụy Sâm cẩn thận quan sát một hồi rồi thêm một câu. “Bình tĩnh như một cái ao tù.”
“Mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai, Thụy Sâm!” Robert Parnell cũng chẳng biết trả lời sao.
“Đội trưởng, liệu đây có phải là một cái bẫy?” Jessica phỏng đoán. “Hoặc có khi trước khi chúng ta đến Đồng Minh 01 đã rơi vào tay Đế Quốc, hiện chúng đã đi khỏi đây?”
“Bẫy thì không!” Thụy Sâm lắc đầu nói. “Tín hiệu cầu cứu đã được xác định chính xác là phát từ Đồng Minh 01, không thể sai được, chúng ta cũng không phát hiện có dấu hiệu mai phục, còn về Đồng Minh 01…”
Thụy Sâm bỏ dở câu nói, tâm trạng càng thêm sầu não, từ lý luận mà nói thì so với giả thiết về bẫy hay tình báo sai, giả thiết họ không kịp đến cứu viện, Đồng Minh 01 đã bị bắt trước khi họ đến còn hợp lý hơn, nhưng Thụy Sâm không muốn nói đến cái kết quả tàn khốc ấy.
“Chúng ta tiếp tục tìm kiếm, lục soát một lần toàn bộ thiên hà này, không để sót một…”
“Chờ đã, Tuy-lip 01! Trên màn hình rada của tôi phát hiện một cái gì đó.” Thụy Sâm còn chưa nói hết đã nghe thấy báo cáo của Tuy-lip 08, chiến đấu cơ của anh ta bay ở ngoài cùng cánh trái.
“Là cái gì? Tuy-lip 08?”
“Tôi không biết, đội trưởng, anh đến mà xem. A! Theo xác định của rada thì có thể là tên lửa hay ngư lôi, trên màn hình thể hiện là một điểm vàng, nhưng… xem ra nó chưa hề khởi động, làm sao rada có thể phân biệt nó với các vật thể khác, nếu chưa khởi động thì nhẽ ra phải xác định là xác tàu hay thiên thạch gì đó mới đúng chứ?” Tuy-lip 08 cũng không xác định được rõ ràng.
“Tôi thấy rồi, đúng là kỳ quái.” Thụy Sâm điều khiển chiến đấu cơ sang trái, rất nhanh anh phát hiện vật thể lạ trên màn hình, đó là một điểm màu vàng, trôi lặng lẽ trong không gian.
Điều khiển Tia Chớp cần thận tiến tới gần, cố giữ một cự ly an toàn, Thụy Sâm quan sát cẩn thận rồi xác định Tuy-lip 08 nói đúng, đó là một quả ngư lôi lượng tử, động cơ của nó còn chưa khởi động, nhưng trên thân nó có vết vở, từ đó phát ra những cụm lửa màu vàng.
“Đó là một quả ngư lôi lượng tử! Ừm! Những chiến đấu cơ làm nhiệm vụ hộ tống chắc không trang bị loại vũ khí nặng nề này làm gì, có khả năng là của một chiến đấu cơ cường kích của Đế Quốc, khi mang ngư lôi tấn công Đồng Minh 01 thì bị chiến đấu cơ hộ tống bắn hạ khi chưa kịp phóng ngư lôi, do đó ngư lôi chưa khởi động, nhưng vụ nổ của chiến đấu cơ lại gây tổn thương cho nó.” Thụy Sâm nghĩ thầm, nói như thế thì ở đây đã từng có một trận đánh, không lẽ Đồng Minh 01 bị Đế Quốc bắt sống?
Cẩn thận nhìn quanh đám rác vũ trụ bên cạnh, có những chỗ giống như xác chiến đấu cơ, thậm chí Thụy Sâm còn nhận ra cả những mảnh của khẩu pháo plasma trên lưng Tia Chớp.
Thụy Sâm cảm thấy tuyệt vọng! Bọn họ đến muộn rồi! Jessica đoán đúng! Đế Quốc đã hoàn thành nhiệm vụ phục kích của chúng rồi rời khởi thiên hà này.
“Cẩn thận tìm kiếm trong đám xác vụn, xem liệu có ai còn sống hoặc khoang cứu sinh.” Thụy Sâm nói như thở ra, chỉ còn cách cố gắng hết sức vậy, Đế Quốc chắc cũng chẳng để cho họ một cơ hội nào đâu!
“Nghe rõ! Đội trưởng!” Những tiếng trả lời cũng trầm trầm, sự buồn bã và tuyệt vọng ngự trị trong từng khoang lái…
Danh sách chương